Bỗng dưng Thời Vũ xoay đầu.
Hắn đã nhiều lần nói muốn thành thân với nàng nhưng Thích Ánh Trúc vẫn chưa từng đồng ý. Hắn bắt đầu cảm thấy đây là một chuyện không thể xảy ra, không ngờ … nàng đồng ý?
Thích Ánh Trúc ngồi trên tảng đá, thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt Thời Vũ. Trong lòng nàng thẹn thùng, ngay sau đó nhìn thấy mừng rỡ như điên trong mắt hắn. Thời Vũ lập tức lao đến ôm lấy eo Thích Ánh Trúc, nhấc bổng nàng khỏi mặt đất.
Thích Ánh Trúc ngạc nhiên hô lên một tiếng, tay đập lên vai hắn ý muốn hắn thả nàng xuống.
Thời Vũ thật sự quá vui mừng. Hắn ôm nàng xoay hai vòng, cửa thôn đang khua chiêng gõ trống nghênh đón cô dâu, nhưng vui mừng của bọn họ làm sao so được với Thời Vũ. Hắn ngẩng đầu gấp gáp: “Thật sao? Nàng không gạt ta chứ? Chúng ta có thể thành thân rồi sao?”
Thích Ánh Trúc bị sự vui mừng của hắn cảm nhiễm liền cảm thấy trước khi chết còn có thể gả cho Thời Vũ là một chuyện rất tốt. Những thấp thỏm bất an trong lòng nàng bị sự vui sướng của hắn đá bay, Thích Ánh Trúc giận hắn: “Chàng xoay xoay làm ta chóng mặt quá, thả ta xuống.”
Thời Vũ cẩn thận thả nàng xuống đất nhưng tay hắn vẫn đặt bên hông nàng, quyến luyến vuốt v e.
Thích Ánh Trúc ngại ngùng đỏ hồng hai bên tai. Nàng bình ổn tâm tình một chút, khi quay đầu lại, mắt hạnh đẹp dài liếc nhìn Thời Vũ. Thiếu niên trông mong đi theo phía sau nàng, Thích Ánh Trúc nhoẻn miệng khẽ cười. Nàng ngồi xuống một lần nữa, Thời Vũ xích lại ngồi cùng lấy lòng nàng.
Hắn chống cằm nhìn nàng: “So với cô nương kia, nàng mới gọi là đẹp.”
Thích Ánh Trúc nói: “Tân nương mới là người xinh đẹp nhất, không được so sánh ta với người khác, cũng không được nói người ta như vậy.”
Thời Vũ mê mang: “Nhưng mà nàng đẹp nhất thật mà.”
Lời này đọng lại trong lòng Thích Ánh Trúc làm nàng thật hài lòng.
Nhưng lại xụ mặt: “Thời Vũ, ta đã đồng ý thành thân với chàng nhưng chàng phải đáp ứng vài điều kiện của ta. Có vài lời ta muốn nói trước.”
Thời Vũ: “Ừ.”
Thích Ánh Trúc giơ ngón trỏ lên: “Thứ nhất, thân thể ta không tốt, chắc sẽ không chịu nổi mấy tháng nữa. Nếu một ngày kia ta ra đi, chàng không được đại khai sát giới, phát tit nỗi lòng.”
Nàng khẩn trương nhìn hắn. Ở bên Thời Vũ, nàng sợ nhất là khi mình rời đi sẽ khiến hắn tổn thương.
Thời Vũ chớp chớp mắt, vô cùng nhẹ nhàng: “Được, ta đồng ý với nàng.”
Có Cửu Ngọc liên rồi, sao nàng có thể ra đi sớm được chứ. Chờ đến khi nàng bảy tám chục tuổi, hắn cũng không kém nàng là bao. Còn không nhấc nổi dao lên, sao ác ma Thời Vũ có thể đại khai sát giới được đây?
Thiếu niên bị suy tính giảo hoạt trong lòng mình làm cho vui vẻ.
Hương cỏ bay theo gió, thổi qua cánh đồng lúa vàng ươm thật bắt mắt. Thích Ánh Trúc thấy hắn đáp nhẹ nhàng như vậy liền hoài nghi có gian dối gì đó, không nhịn được nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Thiếu niên ngồi xổm giục nàng: “Ta đã đáp ứng rồi, nàng còn đòi gì nữa? Nàng còn điều kiện nào nữa không?”
Thích Ánh Trúc cắn môi, cảm thấy mình đã nói rõ ràng rồi … Thời Vũ vô tình như thể sẽ không vì sự ra đi của nàng mà thương tâm, hắn vẫn còn ngây thơ chưa biết ra đi của nàng nghĩa là gì hay là hắn căn bản không thèm quan tâm đ ến?
Thích Ánh Trúc vấn nhớ rõ ngày tuyết rơi năm trước, giọt lệ đọng trên mi Thời Vũ kia. Hắn không thể nào không quan tâm đ ến nàng được.
Thích Ánh Trúc không nghĩ ra, lại không dám hỏi nhiều, sợ khơi lên cảm xúc phản nghịch của hắn. Nàng rối rắm một lúc lâu, Thời Vũ lại thúc giục đến mức Thích Ánh Trúc cũng bắt đầu khẩn trương, vội vàng nói ra yêu cầu của mình: “Thứ hai, chàng không được giết người trước mặt ta. Ta biết chàng cũng có việc riêng, cũng không thể cấm chàng, chỉ là ta không muốn nhìn thấy mặt ấy của chàng thôi. Chàng có thể là kẻ ác nhưng ta không muốn biết.”
Thời Vũ kỳ quái liếc nhìn nàng.
Hắn không hiểu rõ ý nghĩa phía sau lời nói uyển chuyển của nàng. Đối với hắn … hắn cũng không muốn giết người trước mặt nàng. Nàng nhát gan như vậy, chỉ cần hơi hoảng sợ cũng sẽ gặp ác mộng, tâm tình không vui. Nếu tinh thần nàng không tốt, tinh thần của hắn cũng sẽ không tốt. Thời Vũ không muốn tự tra tấn mình.
Vẫn như cũ, Thời Vũ nhẹ nàng đáp ứng: “Được.”
Sự nhẹ nhàng của hắn lại khiến Thích Ánh Trúc hoài nghi nhìn chằm chằm, đoán xem rốt cuộc hắn có hiểu không.
Thời Vũ lại thúc dục lần nữa, Thích Ánh Trúc nghĩ nghĩ, chần chờ nói: “… Thứ ba, có khả năng ta, khả năng rất lớn là ta … sẽ không sinh con cho chàng.”
Thời Vũ mờ mịt: “Hả?”
Đề này này thực sự hắn chưa từng nghĩ đến.
Đối với Thời Vũ ý nghĩa của thành thân chỉ là để ở bên cạnh Thích Ánh Trúc thật lâu mà không bị nàng từ chối. Con cái sao? Hắn chưa từng nghĩ tới … Hắn là một người không có tình cảm, hắn đối tốt với Thích Ánh Trúc đã ngoài ý muốn lắm rồi, còn con cái gì nữa?
Cứ nghĩ đến cảnh có con …
Thời Vũ sợ hãi nói: “Ta không cần. Ta không thích người lạ.”
Thích Ánh Trúc: “…”
Nàng thở dài, giúp hắn lấy xuống mấy bông cỏ dại rồi lại lấy khăn ra lau mặt cho hắn. Nàng thầm nghĩ là do nàng suy nghĩ nhiều … Thời Vũ còn chưa hiểu. Chờ đến lúc hắn hiểu, nàng đã sớm không còn nữa rồi, căn bản không cần phải để ý tới vấn đề hậu duệ của hắn.
Thích Ánh Trúc lại nghĩ nghĩ: “Còn nữa, hôn sự của chúng ta càng đơn giản cảng tốt. Đây là nơi ở trước đây của cha mẹ ta, chúng ta làm một hôn sự đơn giản là được. Mặc kệ ta có thể đi cùng chàng bao lâu, chàng cũng không được nháo.”
Thời Vũ ngẩn ra, không nói gì.
Thật ra trong lòng hắn có chút thất vọng.
Tuy hắn biết nhóm sát thủ Tần Nguyệt Dạ đều không thành thân nhưng trong giang hồ hắn đã nhiều lần gặp cảnh ấy. Hắn biết có lẽ sau khi mình thích nàng thì đã nhiều lần âm thầm nghĩ đến cảnh bọn họ thành thân. Thời Vũ đã quyết định nhịn đau tiêu tiền, làm một tiệc cưới thật nên thơ … Nhưng Thích Ánh Trúc lại không muốn.
Nhưng mà, Thời Vũ nghĩ lại. Thân là sát thủ, quả thật hắn không nên làm một tiệc cưới quá nổi bật. Đám người đuổi giết kia còn đang tìm hắn đấy … tốt nhất là nên an tĩnh trốn đi.
Thích Ánh Trúc không ngờ những điều kiện trước khắc nghiệt như vậy Thời Vũ đã nhanh chóng đồng ý, ngược lại chuyện tiệc cưới đơn giản như vậy hắn lại không nói câu nào. Thích Ánh Trúc dỗ dành hắn: “Thời Vũ, đây là chuyện của chúng ta, việc gì phải báo cho tất cả mọi người biết chứ? Làm mình vui vẻ là được rồi, đây vốn là cuộc sống của dân chúng bình thường.”
Thời Vũ rốt cuộc gật đầu: “Được rồi.”
Thấy cảm xúc của hắn đi xuống, Thích Ánh Trúc trầm ngâm: “Còn nữa …”
Thời Vũ cuối cùng cũng bực mình: “Còn nữa hả? Nàng rốt cuộc có bao nhiêu điều kiện vậy? Có phải nàng cố ý không? Nàng căn bản không muốn gả cho ta. Ương Ương, ta ghét nàng.”
Thích Ánh Trúc đỏ mặt.
Đừng ghét nàng mà.
Vốn nàng không muốn nói gì, chỉ là quen thói tự hỏi, ai ngờ lại khiến Thời Vũ không vui: “Ta không còn yêu cầu gì nữa. Những chuyện đó … Thời, Thời Vũ, chàng có yêu cầu gì cho ta không? Nói đi, ta sẽ xem xét.”
Ánh mắt Thời Vũ sáng lên – hắn cũng có thể nêu yêu cầu sao?
Thời Vũ đứng lên sờ cằm, đánh giá nữ lang đang ngồi trên tảng đá từ đầu xuống chân một lần như đánh giá cải trắng.
Hưng phấn rõ ràng của Thời Vũ làm Thích Ánh Trúc cứng đờ. Lòng nàng rối loạn, nghi ngờ tương lai bị Thời Vũ lăn lộn. Trong đầu nàng đã nghĩ đến những tình huống lung tung, nàng có nên đáp ứng không? Thấy khuôn mặt nàng đỏ lên, Thời Vũ cười khúc khích.
Hắn khm lưng, cười hì hì bên tai nàng: “Ta muốn nàng, trong vòng mười ngày phải gả cho ta.”
Thích Ánh Trúc ngẩng đầu.
Ánh sáng trong mắt thiếu niên không thể kiềm chế, miệng thúc dục: “Nàng mau đồng ý đi. Không là ta giận đấy.”
Thích Ánh Trúc ngửa đầu an tĩnh nhìn Thời Vũ giữa đồng ruộng dân dã. Cách đó không xa, Thích Thi Anh thở hồng hộc xách theo tay nải chạy lại. Mặt nàng ta đen như đáy nồi, trong lòng không ngừng nguyền rủa Thời Vũ – đầu sỏ khiến nàng phải khổ sở như vậy.
Thích Thi Anh: Thời Vũ đáng chết, lại giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Thích Ánh Trúc. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn.
Thích Ánh Trúc đỏ mặt nghiêng đầu thì nhìn thấy Thích Thi Anh, liền vẫy tay với nàng ấy. Sắc mặt Thích Thi Anh khó coi: “Ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thích Thi Anh không thèm nhìn Thời Vũ, nàng quyết định, dù nguy hiểm cũng phải nói cho Thích Ánh Trúc biết bộ mặt thật của hắn. Chẳng lẽ Thời Vũ còn muốn giết nàng trước mặt Thích Ánh Trúc sao? Không ngờ, Thích Thi Anh còn chưa kịp cáo trạng, Thích Ánh Trúc đã cười ôn nhu với nàng: “Thi Anh, ta và Thời Vũ muốn nói cho ngươi biết một chuyện. Chúng ta quyết định sẽ thành thân.”
Thích Thi Anh: “…”
Nàng nghi hoặc, dại ra.
Thích Ánh Trúc quan tâm hỏi: “Ngươi muốn nói cho ta biết chuyện gì vậy?”
Thích Thi Anh trầm mặc nửa ngày hỏi: “Ngươi thật sự muốn gả cho hắn sao? Ngươi mới biết hắn được có mấy ngày chứ? Ngươi có biết hắn ở đâu, cha mẹ làm gì, người thân bạn bè của hắn là ai, có mấy mẫu ruộng, nhà có to không, hắn làm nghề gì, sau khi thành hôn sẽ sống ở đâu?”
Thích Ánh Trúc quen Thời Vũ nhiều lắm cũng chỉ mới một năm, chính thức ở bên nhau còn chưa đến nửa năm. Nàng yếu đuối khiến nhiều người nguyện ý bảo vệ như vậy mà lại muốn gả cho một tên ất ơ còn chưa đến nửa năm quen biết, nhìn liền biết là loại khốn nạn, đầu óc còn có vấn đề?
Thích Ánh Trúc đáp: “Thi Anh, chuyện gả cho một người cũng như chuyện ngươi có yêu hắn hay không chẳng liên quan đến chuyện ngươi biết hắn đã bao lâu. Huống chi thời gian của ta … cũng không còn nhiều nữa.”
Thích Thi Anh thấy nàng tùy tiện như vậy liền tức giận: “Vậy thì tùy ngươi.”
Thời Vũ ở một bên lại nghe đến ngơ ngẩn, suy tư gì đó.
Gì vậy? Thành thân còn lắm chuyện vậy sao? Gì mà quê ở đâu, cha mẹ làm gì, người thân bạn bè, nghề nghiệp tài sản …. đều phải biết hết sao?
Nhưng mà Ương Ương cũng chưa hỏi hắn mà.
Hắn quay đầu nhìn Thích Ánh Trúc, che giấu chột dạ trong lòng, nghĩ cách giả dạng thành một lang quân bình thường đi cưới nương tử.
—
Kinh thành sau một đêm mưa xuân, Đoan Vương thế tử hăng hái rời khỏi Tuyên Bình vương phủ, Tuyên Bình hầu còn phải đưa ra tận cửa, Thích Tinh Thùy đen mặt theo sau.
Tuyên Bình hầu cười làm lành với Đường Trác: “Thế tử yên tâm, chỉ cần tiểu nữ hồi kinh, ta sẽ lập tức sai người báo cho ngài. Thế tử nguyện ý cưới A Trúc là phúc khí của nàng, cũng là giai thoại của Tuyên Bình hầu phủ ta.
Trước đó, rõ ràng Tuyên Bình hầu phủ đã chặt đứt quan hệ với Thích Ánh Trúc, giờ lại lại nhận nàng làm nữ nhi, còn nói sẽ thông báo ngay khi nàng về kinh thành để nịnh bợ Đường Trác.
Tuyên Bình hầu uyển chuyển nói: “Tâm ý của thế tử với A Trúc chúng ta đều biết. Chỉ là bệnh tình của A Trúc … chỉ sợ …”
Đường Trác mỉm cười: “Quân Hầu yên tâm, ta muốn là con người của A Trúc. Về bệnh tình của nàng, ta sẽ tìm người trị. Chỉ cần quân Hầu chịu gả A Trúc cho ta, tiểu chất đúng là có phúc ba đời.”
Trong lòng hắn đã biết, Thời Vũ sẽ cho Thích Ánh Trúc ăn Cửu Ngọc Liên, thân thể nàng nhất định sẽ khỏe lại, chuyện này hắn không cần phải lo.
Tuyên Bình hầu: “Thế tử yên tâm, hai nhà chúng ta đã trao đổi ngày sinh tháng đẻ, hiện giờ A Trúc đã là vị hôn thê của ngươi. Hai người các ngươi còn là thanh mai trúc mã, nàng trở về nhất định sẽ rất vui. Đứa nhỏ này vẫn luôn lạnh lùng ương bướng, còn phải thế tử nhường nhịn nhiều hơn.”
Đường Trác liền nói không dám.
Thích Tinh Thùy ở phía sau nhịn không nổi: “Chuyện hôn sự này các người đã từng hỏi ý kiến của Ánh Trúc tỷ tỷ chưa? Cha, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Ánh Trúc tỷ tỷ rồi, sao còn định chuyện hôn sự của nàng ấy được nữa?”
Tuyên Bình hầu: “Tiểu hài tử, biết gì mà nói!”
Đường Trác không để bụng, hàn huyên với Tuyên Bình hầu một chút. Nhìn Tuyên Bình hầu đen mặt xách Thích Tinh Thùy lắm mồm vào trong mới rời đi. Đi ra ngoài đường phố xá đông đúc, A Tứ chẳng biết đã xuất hiện ở phía sau Đường Trác từ lúc nào.
Đường Trác quay đầu liếc hắn.
A Tứ chậm rì rì: “Ta đã tra được nơi ở của Thích Ánh Trúc từ chỗ Diêm Đằng Phong. Tin tức chỗ ẩn thân của ác ma Thời Vũ đã được phát tán. Chỉ có điều Diêm Đằng Phong quá nhạy bén, ta vừa rời đi thì hôm sau hắn đã rời khỏi kinh thành. Ta đoán hắn đã biết việc ta xem trộm thư nhưng không biết mục đích nên đã tự mình rời khỏi kinh thành.”
Đường Trác gật đầu thở dài: ” Diêm Đằng phong là cánh tay của Túc Vệ quân, dầu muối không ăn, ân oán rõ ràng. Loại người này để phụ trách tuần vệ của toàn bộ kinh thành thì không còn chỗ chê …. Chỉ đáng tiếc con người hắn quá cương trực, không hợp làm quan.”
Đường Trác rũ mắt suy tư: “Nhưng người này vẫn luôn chiếu cố thiên kim mới của Tuyên Bình hầu kia, nếu sau này hắn cưới Thích Thi Anh thì ta … cũng coi như có thể mượn sức hắn.”
– có thể mượn sức Túc Vệ quân thì cái gì cũng dễ dàng.
A Tứ gật đầu cho có lệ. Hình như thấy mình có chút không phải phép, bèn điều chỉnh một chút, quan tâm hỏi chuyện Đường Trác: “Đã biết nơi ở của Thích nữ lang, thế tử không muốn tự mình đi tìm nàng sao?”
Đường Trác lắc đầu cười: “Toàn bộ giang hồ đều đang đuổi giết Thời Vũ, ta đến đó làm gì? A Trúc thông minh như vậy, ta đến sẽ khiến nàng nghi ngờ ta ức hiếp Thời Vũ. Bây giờ, ta chỉ cần ở kinh thành chở nàng trở lại, chờ nàng trở thành Vương phi của ta”
A Tứ: “Điện hạ thật thâm tình.”
Đường Trác quay đầu, khen ngợi A Tứ: “A Tứ, ngươi là người có năng lực. Từ khi ngươi đến đây, ta như hổ thêm cánh, làm việc thuận tay hơn trước kia rất nhiều. Hai người chúng ta liên thủ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Hắn nói: “Ta vẫn luôn giúp ngươi tìm địa điểm Tống Ngưng Tư rơi xuống …. Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta.”
A Tứ cười một tiếng: “Vậy đa tạ thế tử thành toàn.”
Tần Nguyệt Dạ xây dựng lâu mới ở Bắc Kiến sa mạc. Bốn phía đều bố trí trận đồ bát quái, người bình thường có tìm tới cũng không thể nào tìm ra dấu vết. Chờ đến lúc tìm được, lâu cũng sẽ biến mất trước mắt hắn.
Tần Tùy Tùy cũng Bộ Thanh Nguyên đã phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết vào trận đồ này. Sau khi hai người rời khỏi kinh thành đã đi tìm Bát Quái lão nhân cầu trận đồ, đến giờ cuối cùng cũng xong, Tần Tùy Tùy mỏi mệt ghé vào thư án thở ngắn than dài.
Tần Nguyệt Dạ trước kia xảy ra nội chiến, giờ muốn khôi phục lại đúng là mệt chết người.
Nhóm sát thủ rớt như sung rụng trong nội loạn, giờ Tần Tùy Tùy đã tìm được một đám hài tử mới, phải tích cực bồi dưỡng, bổ sung nhân lực.
Tần Tùy Tùy còn đang dựa vào thư án sầu não, Bộ Thanh Nguyên đã cầm về một xấp vở. Thanh niên cười trong đại điện trống trải: “Tiểu lâu chủ …”
Tần Tùy Tùy run rẩy nhìn Bộ Thanh Nguyên. Nàng theo phản xạ nhảy dựng lên, cao giọng: “Lại muốn ta xem sổ sách sao? Ta không xem đâu. Ta đã nói rồi, ta rất tín nhiệm ngươi, dăm ba cái đó ngươi tự tính là được rồi …. Bộ đại ca, ngươi đừng làm khó ta được không?”
Nàng giả vờ đáng thương xin tha, ai mà ngờ tiểu lâu chủ Tần Nguyệt Da làm người ta sợ vỡ mật lại có một mặt như vậy chứ.
Bộ Thanh Nguyên cười: “Không phải tiểu lâu chủ nói muốn kinh doanh thật tốt ư? Sao mới bắt đầu đã không muốn đụng vào sổ sách rồi? Ta còn xem được mười mấy năm cơ mà.”
Tần Tùy Tùy nói thầm: “Cho nên võ công của ngươi mới ngu như vậy.”
Bộ Thanh Nguyên: “Hả? Tiểu lâu chủ nói vậy làm ta đau lòng lắm. Ta là vì ai chứ?”
Tần Tùy Tùy cười hì hì, phồng má nói: “Là vì ta. Bộ đại ca, ngươi yên tâm. Sau này ngươi già đi, ta nhất định sẽ chăm sóc cho ngươi.”
Đôi mắt đào hoa khẽ đảo, Bộ Thanh Nguyên cười một tiếng bất đắc dĩ nghe nàng chê mình già. Hắn lắc đầu ném đám sổ sách trong ngực lên bàn nói: “Lần này không phải sổ sách mà là tin tức của Thời Vũ.”
Bộ Thanh Nguyên giải thích: “Thời Vũ huyết tẩy Thanh Sơn phái, toàn bộ giang hồ đều đang truy lùng hắn. Nếu có người biết Tần Nguyệt Dạ ở đâu thì cổng cũng bị người ta đạp đổ rồi. Đứa nhỏ này … chậc chậc … thật lợi hại.”
Tần Tùy Tùy lộ ra ánh mắt tán thưởng: “Rất có phong phạm của sát thủ đỉnh cấp.”