Trời vừa hửng sáng, Thời Vũ đưa Thích Ánh Trúc đến một toà nhà ở trên một ngọn núi vô danh. Hắn xác định người đuổi giết bọn họ ở phía sau tạm thời không đuổi kịp bước chân hắn, Thời Vũ mới giải huyệt đạo cho Thích Ánh Trúc.
Huyệt đạo vừa được giải, nàng dựa vào vách đá phía trong sơn động bắt đầu ho khan. Hắn lo lắng cho nàng nguyên một đêm bị hắn điểm huyệt tay chân cứng đờ, đau nhức, hắn theo thói quen muốn xoa bóp tay chân giúp nàng đỡ đau nhức nhưng bàn tay hắn lại bị nàng đẩy ra.
Nàng xoay mặt nôn khan, trong giọng nói yếu ớt có chút tức giận, làm hắn giật mình tại chỗ: “Đừng chạm vào ta”.
Thời Vũ thẫn thờ một lúc, cúi đầu nhìn xuống thấy tay hắn toàn là máu. Hắn đem tay giấu phía sau lưng, sau một lúc nôn khan nàng không cảm thấy khó chịu nữa, sắc mặt tái nhợt quay sang nhìn hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là mặc đồ cưới nhưng đây là lần đầu tiên hai người không biết phải nói như thế nào.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Không lẽ mặc kệ tính mạng của đứa bé kia? Đứa bé kia còn nhỏ như vậy”.
Thời Vũ: “Phái Thiên Sơn mua bông hoa kia, cũng không nhất định là cứu mạng đứa bé kia, nói không chừng chỉ muốn đem bán lấy tiền? Võ công của ta cao, ta có thể cướp được hoa, ta muốn dùng như thế nào thì dùng như thế ấy. Bọn chúng đánh không lại ta, đã chịu đánh cược thì phải chấp nhận chịu thua, dựa vào cái gì ta phải đưa hoa cho bọn chúng? ‘Cửu Ngọc Liên’ đâu phải là của Thiên Sơn phái”.
Thích Ánh Trúc: “Hoa đó cũng được nuôi dưỡng ở Thiên Sơn, như vậy chẳng lẽ không phải là đồ của họ sao? Theo vị trưởng lão kia từng bói, bọn họ sợ hoa bị cướp nên cố ý nói qua với rất nhiều môn phái. Có thể thấy được bọn họ rất để tâm có lẽ là thật lòng muốn cứu đứa bé đó. Thời Vũ, nếu như ta không biết thì thôi nhưng nếu ta đã biết thì làm sao ta có thể vui vẻ dùng hoa đó sống sót đây, trơ mắt nhìn một đứa bé chết sao? Ta làm như vậy làm sao ta có thể an tâm đây?”.
Ánh mắt Thời Vũ sáng tỏ, lời nói hết sức lạnh lùng: “Vì cái gì mà nàng không an tâm? Cá lớn nuốt cá bé, người thắng được tôn trọng, có liên quan gì chứ? Đứa bé đó sống thì nàng phải chết. Nàng sống thì tất nhiên đứa bé đó phải chết. ‘ Cửu Ngọc Liên’ chỉ có một đóa duy nhất, chỉ có một người có thể sống, những người khác chỉ có thể chết. Nếu có thể cứu một người tại sao người đó không thể là nàng?”.
Nàng ngẩn người. Thiếu niên lạnh nhạt, sự tinh tường của hắn làm nàng có cảm giác là hắn chỉ đối xử hiền hòa, thiện lương với một mình nàng mà thôi. Những người khác trong mắt hắn, chỉ toàn là vật chết. Hắn có năng lực mạnh mẽ có thể khống chế sự sống chết của người khác, hắn không hề quan tâm đ ến sự sống chết của người khác.
Nàng chậm rãi nói: “Thời Vũ, chàng không phải là quái vật, chàng không phải là không quan tâm đ ến cảm xúc của người khác. Chàng phải biết rằng, tính mạng con người là thứ quý giá nhất trên đời ‘ Cửu Ngọc Liên’ ta đã dùng rất nhiều còn dư lại ba cánh hoa chàng đưa đi cứu đứa bé đó, như thế không phải là tốt rồi sao?”.
Thời Vũ đáp lời nàng: “Vì sao nàng lại muốn cứu đứa bé đó? Nàng làm vậy nàng cũng khó có thể sống mà cũng chưa chắc có thể đủ để cứu đứa bé kia, hiểu không? Nàng có thể cứu một người, nàng có thể đem tất cả những người đáng thương trong thiên hạ cứu hết sao? Nàng không cần nghĩ về đứa bé đó nữa, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Thích Ánh Trúc: “Không phải như vậy. Có một vài lúc, một vài thời điểm chàng không thể nào bỏ mặc sự sống, cái chết của một người khi chàng nhìn thấy nó. Đương nhiên, ta biết ta không thể cứu được tất cả mọi người nhưng ta biết ở một thời điểm nào đó ta không cần trơ mắt nhìn một người tự đi tìm cái chết lúc này mới có thể là ‘ một’ con người hoàn chỉnh. Mạng người quý giá, chàng biết rõ điều đó. Mấy ngày nay ta cảm thấy ta rất tốt, sẽ không chết luôn được. Chúng ta đem những cánh hoa còn dư đưa cho đứa bé kia dùng, chúng ta cũng có thể an tâm mà đứa bé đó cũng không phải tìm cách khác để cứu bản thân nó, đúng không?”.
Thời Vũ cúi đầu, một lúc sau: “Nhưng ta không muốn mạo hiểm tính mạng của nàng. Nếu nàng thật sự chết, ta sẽ tức giận….”.
Thích Ánh Trúc nhìn vào đôi mắt đen của hắn.
Trong lòng nàng chua xót, trấn an hắn:” Thời Vũ, nhân gian chính là như vậy. Chúng ta dựa vào hy vọng để sống sót. Bây giờ ngươi cưới ta, không phải ta không chịu, không cần vì ta mà phải giận chó đánh mèonữa được không? Ta đã tốt hơn rất nhiều, chúng ta còn mang hoa trả về, sẽ có phương pháp khác để chữa bệnh, được không? Trời cao đối đãi với nhân gian có đôi khi là sẽ như vậy. Ta bị bệnh đã nhiều năm, ta nhìn thấy đứa bé đó ta liền nghĩ đến hoàn cảnh của ta, ta liền cảm thấy đau lòng ta không muốn đứa bé đó cũng phải chịu nỗi đau khổ giống ta. Thời Vũ, chàng nghe ta, được không?”.
Thời Vũ nhìn nàng chằm chằm.
Thích Ánh Trúc còn cho rằng nàng đã thuyết phục được hắn.
Nhưng hắn lại lạnh lùng nói:” Ta không nghĩ ra được. Trời cao tại sao lại đối xử với nàng như vậy, làm nàng bị bệnh tật bao năm qua. Ta chắc chắn phải lấy lại công bằng cho nàng”.
Thích Ánh Trúc:”…”.
Nàng vừa tức giận vừa lo lắng:” Bộ dạng này của chàng, lương tâm của ta và chàng làm sao có thể an tâm được chứ?”.
Thời Vũ quay đầu nói:” Ta không hề cảm thấy không an tâm. Chính bản thân nàng mới là người không an tâm “.
Thích Ánh Trúc không thể nói nổi hắn, hai người giận dỗi nhau, hắn đi hái trái cây, nàng cũng không ăn. Thời Vũ đứng trước cửa động nhìn nàng rất lâu, hắn cụp mắt xuống coi như không biết là nàng đang giận dỗi. Hắn khom lưng ôm nàng chặt trong lòng:” Kẻ đuổi giết sắp kéo tới, ta lại phải điểm huyệt nàng, nàng đừng nhúc nhích nữa “.
Lại một lần nữa hắn ôm nàng vào trong lòng bắt đầu chạy trốn, nàng khóc trong lòng hắn, vừa dữ dội vừa chua xót. Trong lòng nàng mờ mịt:” Chẳng lẽ chúng ta luôn phải trốn chạy như thế này sao?”.
Thời Vũ không thể cho nàng một đáp án.
Hắn ôm nàng trong lòng, hắn chỉ có thể trốn, hắn không có cách nào dừng lại đem toàn bộ đám người đó giết sạch. Hắn không thể nào giết nhiều người như vậy được nếu như hắn bị trọng thương thì những kẻ đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng. Hắn không biết nàng sẽ giận dỗi với hắn trong bao lâu nhưng nàng vẫn chưa nói tay hắn toàn là máu tươi, nàng chỉ để ý đến sự sống chết của đứa bé đó… Thời Vũ không hiểu nàng để ý gì đến đứa bé đó, hắn mờ mịt im lặng, chỉ còn cách từ chối nàng.
Ban đêm, Thời Vũ đưa nàng đến ở trong một nơi hoang dã. Mặt nàng vẫn có chút cứng đờ, Thời Vũ không biết nên nói cái gì mới tốt. Nàng thử hỏi hắn, hỏi về những kẻ mà hắn đã giết, Thời Vũ không thể trả lời được. Thích Ánh Trúc hỏi:” … Khi trở về có thể ở ẩn không?”.
Thời Vũ:” Không thể, nếu ta rửa tay gác kiếm thì chắc chắn sẽ bị trả thù, kết cục giống nhau đều sẽ chết. Nàng muốn ta chết sao?”.
Nàng cuộn tròn người dựa vào cây, không nói lời nào.
Nàng mê mang hỏi hắn:” Nếu như trốn thoát… Sau này chàng không thể giết người nữa sao?”.
Thời Vũ lạnh nhạt nói:” Không…”.
Thích Ánh Trúc nhắm mắt lại, dựa vào thân cây. Thời Vũ lén nhìn nàng, hắn đưa qua cho nàng một ít hoa quả nướng:” … Nàng có ăn không?”.
Thích Ánh Trúc không thèm quan tâm đ ến.
Thời Vũ mờ mịt ngồi đó, trái tim hắn có chút đau đớn, hắn che lại trái tim của hắn, hắn không hiểu rõ nguyên nhân tại sao.
Thời Vũ tai nghe khắp nơi, một bên gác đêm, một bên chăm sóc nàng. Sau nửa đêm, nàng bị sốt cao, nóng đến mức độ hồ đồ làm hắn sợ hãi vô cùng. Hắn gọi nàng, nàng không tỉnh, hắn trực tiếp bỏ một cánh hoa vào môi nàng, thấy nàng vẫn chưa tỉnh, hắn chỉ có thể ôm nàng lên đường, đi lên trấn tìm đại phu.
Vì hắn và nàng dừng lại một lúc, một số kẻ giang hồ đã đuổi kịp, bọn chúng đánh nhau cùng với Thời Vũ, từng kẻ không bị thương thì cũng chết.
Đợi sức khỏe nàng tốt hơn một chút, Thời Vũ lại mang nàng tiếp tục lên đường. Sức khỏe của nàng thật sự quá kém, rõ ràng nàng đã dùng ‘ Cửu Ngọc Liên ‘ nhưng vì hoàn cảnh xung quanh không an toàn khiến nàng sinh bệnh. Lúc ban đầu, Thích Ánh Trúc còn có tâm tình khuyên nhủ hắn đem hoa trả lại nhưng sau này, nàng mệt mỏi đến mức chỉ có thể để hắn ôm vào trong lòng, cả ngày đều phát sốt nhẹ.
Đến ban đêm, Thời Vũ tìm được một hang động bèn mang nàng vào đó trốn mưa. Lại năm ngày trôi qua, cũng tới thời điểm nên uống thuốc. Nhưng hắn nhìn lại chỉ còn có hai cánh hoa, nàng vẫn còn nhớ đến đứa bé mà nàng đã gặp, nàng vẫn đang sốt, tâm tình không tốt, chỉ có thể im lặng rơi nước mắt.
Trong lòng hắn rất tức giận.
Hắn nhìn sức khỏe của nàng càng lúc càng kém, ngay cả khi nàng dùng ‘ Cửu Ngọc Liên ‘ … Hắn cũng không có cách nào có thể có thêm hoa.
Thích Ánh Trúc không muốn dùng hoa, Thời Vũ chỉ còn cách điểm huyệt nàng, hắn ngậm hoa, bóp mạnh cằm nàng, ép nàng nuốt xuống. Lúc hắn giải huyệt cho nàng, khuôn mặt nàng đỏ lên, ho khan đến mức không chịu được. Nàng quen biết hắn coi như đã lâu, nàng chưa bao giờ gặp bộ dáng hắn lạnh lùng, vô tình, đó chính là lúc hắn điểm huyệt nàng, ép nàng uống thuốc.
Trong lòng nàng biết hắn là vì nàng nhưng nàng vẫn sẽ vì đứa bé đó là bất an.
Nàng không biết trong chuyện này ai là người sai. Nàng thuyết phục bản thân thoải mái và nàng cũng không thể thuyết phục được hắn đồng ý với nàng. Càng suy nghĩ, thân thể nàng càng tệ. Thời Vũ toàn giả vờ không thấy, hắn bảo vệ nàng, chăm sóc nàng từ từ hạ sốt, hắn nói với nàng:” Ta phải khơi thông gân cốt và khí huyết trong người nàng nên sẽ có chút đau”.
Hắn giải thích:” Như vậy thì nàng mới có thể hấp thụ tốt”.
Thích Ánh Trúc nhắm mắt lại, dù sao nàng cũng không đánh hắn được, nàng mặc kệ hắn. Nhưng lúc hắn nắm lấy tay nàng, một cơn đau xuyên đến tận tin, nàng không chịu nổi toàn thân run rẩy, tiếng hét chói tai. Nàng mới hét một tiếng, Thời Vũ liền từ phía sau, dùng môi lấp kín môi nàng khiến nàng không thể phát ra bất cứ tiếng nào.
Hắn nắm chặt cổ tay nàng, nội lực mạnh mẽ của hắn dần dần vây quanh cơ thể nàng. Hắn biết nàng không thể nào chịu nỗi sự đau đớn này nhưng mà… Bây giờ nàng cần phải uống thuốc, lúc này là lúc thân thể nàng tốt nhất nếu không ép nàng vào lúc này thì còn lúc nào mới là lúc thích hợp đây?”.
Thời Vũ nói nhỏ:” Nàng đau nàng hãy cắn ta, đừng kêu ra tiếng sẽ đưa cái đám đuổi giết chúng ta đến đây. Ta không thể điểm huyệt của nàng… Như vậy sẽ khiến nàng đau đớn hơn”.
Như thế nào gọi là đau đớn? Hắn không biết nữa. Hắn chỉ biết việc này sẽ khiến nàng đau mà thôi, nàng ngày thường làm một vị tiểu thư khuê các nhu nhược, yếu ớt cả người run rẩy; làm nàng thân là một vị tiểu thư băng cơ ngọc cốt ( da dẻ trắng nõn,mịn màng) khắp trán đều là mồ hôi lạnh, ướt cả thái dương, làm nàng run rẩy trong từng hơi thở, tiếng hét thì chói tai… Môi lưỡi của hắn và nàng dính chặt với nhau,cổ tay của hắn càng ép chặt vào tay nàng, đau đớn của nàng từ xương bàn tay truyền ra khắp người.
Nàng đau đến mức rơi lệ, cả người đầy mồ hôi. Nàng cố nén nước mắt nhưng không được, giữa môi của hai người toàn là máu do vết cắn gây ra.
Vì sợ bị kẻ thù đuổi đến, trong sơn động cũng không nhóm lửa. Âm thanh dã thú từ trong rừng truyền tới làm trời đất hoảng sợ làm lòng người sợ hãi như rơi xuống vực sâu. Thích Ánh Trúc khóc thút thít, hơi thở thoi thóp, nàng lắc đầu lẩm bẩm nói:” Đừng chạm vào ta, đau quá,…”.
Cái cảm giác đau như kim châm trong lòng ngực, làm sắc mặt hắn cũng tái nhợt theo. Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác này nhưng khi hắn nhìn thấy nàng như vậy, không biết bao nhiêu lần hắn muốn dừng tay nhưng cuối cùng hắn cũng là một tên sát thủ máu lạnh, hắn biết làm như vậy với nàng thì mới tốt.
Thanh âm của hắn ở bên tai nàng như xa như gần:” Rất nhanh sẽ tốt hơn, Ương Ương”.
Thích Ánh Trúc run lên:” Còn bao lâu nữa?”.
Thời Vũ không đành lòng nói cho nàng sự thật, không đành lòng nói cho nàng biết rằng nàng cần phải chịu đựng vài ngày. Nàng bệnh đã nhiều năm, huyết mạch tắc nghẽn,muốn khai thông huyết mạch của nàng chỉ có thể từ từ tính toán. Mà từ từ tính toán, đối với nàng mà nói đó là thống khổ tột cùng.
Thời Vũ đành nói dối:” Nhanh, nhanh thôi”.
Thích Ánh Trúc nghẹn ngào rớt nước mắt, sau khi kết thúc cả người nàng đều mất hết sức lực. Nàng đã quên nàng đang tranh cãi với hắn, đã quên đi sự lạnh lùng, giận dỗi đối với hắn chỉ vì hắn nghĩ khác với nàng, rốt cuộc trên thế gian này, chỉ có hắn tình nguyện ở bên cạnh nàng. Sau những đau đớn mà nàng phải chịu, nàng chỉ mong muốn được ở bên cạnh hắn mà thôi.
Nàng ôm chặt hắn, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Thời Vũ lại lặp lại những lời hắn từng nói với nàng:” Ông trời đối xử với nàng không hề công bằng, ta muốn đem công bằng đó về lại cho nàng… Ương Ương, ta nhất định sẽ làm nàng khỏe lên”.
Hắn cúi đầu, hôn nàng, lưu luyến, si mê. Nàng càng yếu ớt thì cái khát khao muốn được chạm vào nàng mãnh liệt. Ánh trăng chiếu vào hang, chiếu vào cây cỏ tạo thành những vệt loang lỗ trên vách núi đá, tiểu thư yếu ớt bị ấn ở trên núi đá, cả người nàng bị hắn ép dưới thân.
Nàng một chút sức lực cũng không có, không thể đẩy hắn ra được. Nàng mơ màng hỏi:”… Ngay cả chỗ này mà chàng còn muốn sao?”.
Thời Vũ ngẩng đầu, ban đêm lạnh lẽo trăng sáng, đôi mắt hắn vẫn đẹp đẽ như trước, đen trắng rõ ràng. Hắn nói:” Nàng quá đau đớn làm như vậy có thể khiến nàng cảm thấy bớt đau đớn hơn”.
Thích Ánh Trúc đỏ mặt:” Như vậy thì làm sao mà bớt đau hơn được chứ? Sức lực của ta đã cạn kiệt, cả người đều đau, chàng làm vậy, không phải càng khiến ta khó chịu hơn sao?”.
Hai người đã tranh cãi nhiều ngày, đã không thèm nói chuyện với nhau mấy ngày nhưng đêm nay, ngẩng mặt lên nhìn thấy trong ánh mắt của hắn toàn là ý cười, hắn gian manh nói:” Như vậy rất là thoải mái, làm sao lại có thể khó chịu chứ? Nàng nằm im hưởng thụ là được rồi”.
Vì thế sau nửa đêm, cả người Thích Ánh Trúc giống như bị sóng cuốn trôi, chìm sâu vào thủy triều. Thủy triều dịu dàng, lưu luyến, mỗi lần đụng vào da thịt nàng đều như đang đốt trên người nàng một ngọn lửa. Nàng trở nên lười biếng, mơ màng sắp rơi vào giấc ngủ. Thân thể nàng rã rời nhưng mà đúng như những gì hắn nói:
“ Không đau, rất thoải mái”.
Nàng nhắm mắt lại có chút cam chịu. Nàng biết nàng và hắn dây dưa với nhau không rõ, bọn họ một đường đều bị đuổi giết, hắn không chịu trả hoa, hắn bị coi như là một kẻ độc ác… Vậy nàng làm thê tử của hắn cũng chỉ có thể làm một nữ nhân độc ác vậy.
Chỉ là đáng tiếc, cuối cùng bọn họ vẫn chưa thành thân.
Mấy ngày tiếp theo, ban ngày lên đường, ban đêm hắn lại truyền nội công cho nàng. Mỗi đêm sau khi nàng trải qua sự đau đớn hắn lại dùng thân mật nhất giữa những đôi tình nhân đụng chạm, an ủi cảm xúc của nàng. Hắn hôn môi, ngón tay, đầu gối, đôi chân dài, hắn biết cơ thể nàng mẫn cảm, từ trước đến nay hắn luôn hiểu rõ điều đó… Không biết là do thuốc hay là do gân cốt, khí huyệt đã được khơi thông một chút cũng có thể vì nguyên nhân khác, nàng vẫn luôn đi theo hắn vậy mà lại không hề phát bệnh thêm lần nào.
Không phải là dựa vào thuốc tốt, nàng thật sự cảm thấy bản thân nàng đã tốt hơn rất nhiều, tinh thần càng lúc càng tốt. Rõ ràng nhất là… Ban đêm nàng sẽ không còn mất ngủ nữa có thể ngủ ngon rồi.
Cuối cùng vào một đêm, trong lúc hắn đang điểm huyệt đạo của nàng, buộc nàng phải ăn mảnh cánh hoa cuối cùng. Như vậy, ‘Cửu Ngọc Liên ‘ hoàn toàn đã bị nàng dùng sạch, tuyệt đối không có khả năng cho người khác. Thời Vũ giúp nàng đả thông huyệt đạo cuối cùng, như vậy, toàn bộ các huyệt đạo trên cơ thể Thích Ánh Trúc đều được khai thông, trong cơ thể nàng cuối cùng máu cũng chảy tuần hoàn, sẽ không giống như trước đây thường xuyên bị tắc nghẽn.
Đây cũng là chỗ tốt của ‘ Cửu Ngọc Liên ‘, làm nàng có thể nhận được sự kch thích và cũng bảo vệ cho tâm mạch của nàng làm trái tim của nàng cũng dần ổn định theo.
Cứ sau mỗi lúc hắn truyền nội lực cho nàng, hắn lại dùng sự thân mật nhất giữa những đôi tình nhân an ủi nàng khi Thời Vũ bật dậy mồ hôi nhễ nhại hắn nhìn nàng lúc này đang được bọc trong áo hắn đã ngủ say từ lúc nào. Thời Vũ giúp nàng điều chỉnh tư thế giúp nàng thoải mái ngủ, hắn chỉ mặc mỗi áo trong đứng dậy cuối đầu nhìn dung nhan của nàng lúc nàng đang say giấc.
Không có ánh lửa chỉ có ánh trăng mờ nhưng hắn lại đem dung nhan của nàng khắc vào trong tim. Xuân thủy vẽ trong tranh( Đẹp giống như dòng nước được vẽ trong các bức tranh sơn thủy), mặt mày thanh thấu ( khuôn mặt có làn da trắng sáng),thuần tịnh đến mức tận cùng đó là khỉ diễm ( đẹp trong sáng, thuần khiết nhất mà hắn từng thấy).
Hắn vẫn luôn nghĩ nàng là người xinh đẹp nhất
Hơn nữa bây giờ mọi việc đã xong, từ nay về âu, nàng thì tốt rồi.
Trong lòng hắn rất buồn, dâng lên một thứ tình cảm rất phức tạp, hắn không hiểu cảm xúc này là gì. Hắn chỉ biết tim mình nặng trĩu, giống như là rất vui giống như không phải vậy. Thời Vũ im lặng đi ra khỏi động, đứng ở ngoài động, nhìn bầu trời mênh mông trời sao đến thất thần.
Một bóng chim trắng như tuyết vỗ cánh bay ra khỏi dãy núi.
Hắn huýt một tiếng, đem con bồ câu kia gọi tới, lấy được tờ giấy. Tờ giấy này là Tần Tùy Tùy viết cho hắn:
“ Kết thúc sao? Toàn bộ giang hộ đuổi giết, chúng ta không thể nào chống lại được nữa “.
Dưới đỉnh núi cao là dòng sông sâu thăm thẳm, tiếng gió giống như tiếng thông reo hò trên đỉnh núi, cuốn theo những ngôi sao trên bầu trời. Trời đất quay cuồng, nhân gian chìm đắm trong mộng xuân không bao giờ thức tỉnh.
Thời Vũ tùy ý đem tờ giấy vò thành bột mịn, bay khỏi bàn tay hắn. Hắn ngồi ngoài động trên ngọn núi, tóc dài quá vai, gò má trắng như tuyết. Hắn nhìn phong cảnh núi rừng, vừa bảo vệ nàng vừa suy nghĩ về con đường sau này hắn phải đi.
Hắn nghĩ đến những ngày này, nàng có chút lo âu, đau đớn thường lẩm bẩm:” Về sau phải làm sao, phải làm gì đây?”.
Đúng rồi, về sau phải làm sao đây?
Đưa nàng đi theo hắn bị toàn bộ người trong giang hồ đuổi giết sao? ‘ Cửu Ngọc Liên ‘ đã không còn, những kẻ đuổi giết hai người chắc chắn sẽ không từ bỏ sớm. Huống chi, trong số đó có kẻ muốn hoa nhưng cũng có kẻ muốn tính mạng của hắn. Thời Vũ vẫn chưa đến mức võ công tuyệt đỉnh thiên hạ, hiện tại hắn phải nhờ Tần Tùy Tùy và Bộ Thanh Nguyên mang theo một đám sát thủ ngăn cản thì hắn mới có thể yên tĩnh được một lúc.
Nhưng sau này phải làm sao đây?
Mang theo nàng trốn chui trốn nhủi ở khắp mọi nơi sao?
Giống như Kim Quang Ngự đem theo Tống Ngưng Tư sao? Thích Ánh Trúc cho dù nàng đã khỏe hơn một chút nhưng sẽ không khỏe mạnh bằng con người bình thường, nàng làm sao chịu đựng nổi?
Thời Vũ cúi đầu.
Bình minh vừa lên, tiếng chim hót thanh thúy, Thích Ánh Trúc từ trong giấc ngủ tình lại.
Đêm xuân thật sự không tốt lắm, cỏ dại mọc um tùm, không khí ẩm ướt đến mức làm người ta lo lắng, tơ liễu( sợi tơ) bay khắp nơi lỡ bay vào người có chứng xoang mũi, côn trùng bò khắp nơi trên mặt đất, quá nhiều sự nguy hiểm được sống dậy trong đêm xuân. Sống dậy không chỉ có cỏ dại mà còn có sự khô nóng, trầm lạng.
Nhưng bởi vì trong đêm xuân có mưa mà đêm xuân liền an tĩnh, dịu dàng.
Nàng khoác áo ngồi một lát, sửa sang một chút dung nhan cảm thấy tốt hơn mới đứng dậy đi ra ngoài tìm Thời Vũ. Nàng nhìn thấy hắn chỉ mặc áo trong đang ngồi ở trên núi đá, ánh nắng mặt trời chiếu lên người hắn, sống lưng hắn giống như một ngọn núi sum sêu, ngay cả tóc hắn cũng điểm xuyến màu của ánh nắng.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên người hắn, thật đẹp đẽ nhưng quá đẹp đẽ sẽ làm con người cảm thấy hoảng sợ, sợ sự đẹp đẽ ấy sẽ mất đi.
Nàng bất an gọi hắn:”_Thời Vũ “.
Thời Vũ quay đầu lại, nhìn về phía nàng. Nàng bé nhỏ,thanh tú,mảnh mai khoác áo của hắn ở dưới ánh mặt trời nàng tỏa sáng như mùa xuân, thật sự rất đẹp. Nàng cong mắt lên cười với hắn rất đỗi dịu dàng.
Thời Vũ khó hiểu nhìn nàng. Hắn thực sự cảm thấy rất khó hiểu, hắn đang làm sao vậy?
Không phải lúc trước nàng đang giận dỗi với hắn sao, không thèm để ý đến hắn sao? Đêm qua hắn đã hoàn toàn ép nàng dùng hết ‘ Cửu Ngọc Liên ‘, không phải nàng tức giận cả ngày không thèm để ý đến hắn sao?
Thích Ánh Trúc đi đến chỗ hắn, nắm lấy tay hắn. Nàng nói:” Vì sao chàng không vào đó ngủ? Chàng không lạnh sao?”.
Tay hắn bị nàng nắm, hắn có chút cảm giác rất kì lạ, rất cảnh giác thái độ của nàng:” Nàng đang định hạ độc ta sao?”.
Thích Ánh Trúc ngẩn người:” …”.
Sau đó giật mình bừng tỉnh.
Nàng nói:” Có phải vì hoàn cảnh bây giờ của chúng ta, làm chàng tưởng tượng ra điều đó sao?”.
Thời Vũ không hiểu ý nàng, hắn chỉ thất vọng cúi đầu nhìn nàng. Thích Ánh Trúc nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói:” Thời Vũ, ta suy nghĩ cẩn thận rồi. Nếu sự tình đã không thể nào quay đầu lại được nữa, chỉ có thể tiếp tục đi tiếp. Chúng ta tuy rằng chưa từng bái đường nhưng tình cảm của ta và chàng… Chàng dùng tâm đối xử với ta… Ta biết hết”.
“ Đứa bé kia chết, ta sẽ cố gắng không quan tâm đ ến, cố gắng làm bản thân cứng cỏi một chút. Chàng đã là một người trong giang hồ, ta muốn, muốn… Học làm một sát thủ để ở bên cạnh chàng.
“ Những kẻ đó đuổi giết chúng ta, ta nguyện ý cùng chàng đối mặt. Sau này, nếu ta và chàng lại cãi nhau, ta sẽ không tức giận với chàng. Ta đã lựa chọn như vậy, ta sẽ không đổi ý”.
Nàng ngại ngùng đứng trước mặt hắn,nàng đã cố gắng bỏ rất nhiều từ. Nàng vì yêu hắn mà cố gắng thuyết phục bản thân nàng đi bên cạnh hắn, chấp nhận hắn.
Thời Vũ ngẩn người nhìn nàng.
Thích Ánh Trúc ngẩng đầu.
Thời Vũ nhìn vào đôi mắt nàng.
Thời Vũ chậm rãi nói:” Nàng đang rất sợ, nàng nắm tay ta mà tay nàng vẫn đang run… Điều gì khiến nàng sợ đến vậy?”.
Nàng bình tĩnh lại, chậm chạp nói:” Ta sợ mọi thứ sắp xảy đến ta sợ tình cảm của ta và chàng không chịu nổi sóng gió. Còn lại ta không sợ bất cứ điều gì.’’
Thời Vũ nhìn nàng một lúc, lần đầu tiên cười cui vẻ đến vậy không chỉ là trong ánh mắt hắn mà cả khuôn mặt hắn đều đang cười. Hắn rất vui sướng, tâm tình rất tốt. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn hắn rút tay hắn ra khỏi tay nàng.
Thời Vũ cười híp mắt:” Đáng giá”.
Trong nháy mắt, hắn giơ tay, điểm trúng huyệt đạo của nàng. Nàng kinh ngạc, nhìn thấy hắn cúi người ôm lấy nàng. Hắn duỗi tay ở tai nàng nhẹ nhàng nói một câu, một cái khuyên tai của nàng liền rớt vào tay hắn. Hắn cúi đầu nhìn, nói:” Cái này để lại cho ta”.
Hắn đem nàng cả người cứng đờ, không thể động đậy, không thể nói ôm vào lòng rồi đi đến hướng sơn động.
Thời Vũ chậm rãi cười:” Ương Ương, thật ra ta vẫn luôn nói ta hận nàng nhưng không phải vậy thật ra ta thật sự hận nàng.
“ Ương Ương, nàng tình nguyện chịu khổ cùng ta nhưng ta không phải là Kim Quang Ngự, ta sẽ không để nàng chịu khổ. Ương Ương, ta phải đi đây. Mạng nàng là do ta cứu, nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt”.
“ Ương Ương, lần đầu chúng ta gặp là vô tình, là ngoài ý muốn. Về sau không biết còn có thể gặp lại được hay không?… Nhưng mà cứ giao cho ông trời vậy, cứ thử xem sao “.
Thích Ánh Trúc bị hắn đặt vào trong động, Thời Vũ dùng cây cỏ lấp miệng động. Thích Ánh Trúc lo lắng đến mức trong mắt toàn là nước, khẩn cầu nhìn hắn. Lúc trước hắn chỉ là một tên ngốc nhưng lúc này hắn cười lại có chút xấu xa, không thèm để ý đến nàng.
Hắn nhẹ hôn lên môi nàng một cái rồi mới xoay người bỏ đi.
Qua rất lâu sau, có lẽ là không lâu lắm, Thích Ánh Trúc nghe thấy rất nhiều âm thanh hỗn loạn, âm thanh của các loại binh khí va chạm nhau. Nàng lo lắng luống cuống,lo lắng cho hắn nên tâm tình không lúc nào yên. Rất lâu, rất lâu sau, nàng nghe được tiếng nói của Thời Vũ ở bên ngoài.
“ Các ngươi nghe đây! Các ngươi đuổi giết ta, đều cứ việc đến đây. Muốn giết ta, muốn mạng của ta, các ngươi hãy dùng bản lĩnh đến mà lấy”.
“ Từ nay về sau, ta cùng Thích Ánh Trúc ân đoạn nghĩa tuyệt, không bao giờ quay đầu lại! Các ngươi có thù với ta, chỉ cần tìm đến ta là được. Tuy ta và nàng ta đã không còn chút liên quan dù sao vẫn là tình nhân cũ, các ngươi dám làm phiền nàng ấy mà để ta biết, ta bảo đảm sẽ làm cho kẻ dám động đến nàng ấy hối hận vì đã tồn tại trên nhân gian”.
“ Tất cả các ngươi, lên hết đi”.
Giọng của Tần Tùy Tùy vang lên:” Các vị hiệp khách, các vị đều là những con người trượng nghĩa. Hành đạo đại hiêp nhưng ‘ Tần Nguyệt Dạ ‘ bọn ta không phải dễ chọc. Từ hôm nay trở đi ‘ Tần Nguyệt Dạ ‘ không tiếp nhận đơn giết người. Các vị vẫn muốn cùng ‘Tần Nguyệt Dạ ‘ đối địch vậy thì chúng ta đánh đi. Cùng lắm thì diệt môn nhưng bên nào bị giết nhiều hơn thì ta không chắc đâu?”.
“ Chỉ mong các vị đây nhớ rõ. Từ nay trở đi ‘ Tần Nguyệt Dạ ‘ sẽ bảo vệ người trong lâu, khác hẳn với trước đây”.
Tiếng đánh nhau giằng co rất lâu, từ bình minh đến tận tối, tiếng kêu rên mắng chửi rất lớn nhưng tạp âm càng ngày càng ít.
Thời gian trở nên lâu hơn, nàng trốn trong động không thể nhúc nhích không thể nói ra tiếng, những giọt nước mắt rơi giống như là nàng đã dùng nước mắt của cả cuộc đời nàng. Hoàng hôn buông xuống, rốt cuộc nàng cũng có thể nhúc nhích mà bên ngoài cũng sớm không còn bất cứ âm thanh nào.
Thích Ánh Trúc nghiêng ngả, lảo đảo đi ra ngoài, nàng nhìn trên mặt đất toàn là thi thể và máu tươi. Nàng không tìm được Thời Vũ ở trong đám thi thể đó, trong lòng nàng cảm thấy may mắn vì hắn đã trốn thoát nhưng nàng lại cảm thấy khổ sở vì nàng biết nàng sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.
Thích Ánh Trúc quỳ gối giữa vũng máu, trong bóng đêm còn chút ánh sáng nhạt của hoàng hôn, nàng ôm mặt khóc.
— Về sau phải làm sao đây?
Đã không có hắn, về sau nàng biết phải làm gì đây?