Cạch!
Cánh cửa vừa mở ra, một luồng khí lạnh lẽo ngay tức khắc bao trùm cả lớp học. Hắc Đinh Thiên biểu cảm lạnh lùng, chân chậm rãi bước lên bục giảng rồi nhìn xuống. Trước mắt ông toàn là những ánh mắt sợ hãi, hay những cái cúi đầu không dám đối diện. Có lẽ, đây là lần đầu tiên họ thấy thầy hiệu trưởng đáng sợ như vậy, cả người cứ như đang toát ra luồng hàn khí mạnh mẽ, khiến cho cơ thể bất di bất động, cảm thấy áp lực nặng nề.
Chẳng lẽ, đây là ngày cuối cùng nhìn thấy ánh mặt trời sao!? Họ không muốn!
Khẽ khàng liếc mắt quan sát lớp học, Hắc Đinh Thiên cuối cùng cũng chỉ nhíu mày thở dài. Bàn tay ông hơi nâng lên rồi đập nhẹ lên bảng, cố ý phá đi bầu không khí ngột thở đang bao trùm lớp học.
"Sự việc ngày hôm nay! Thầy sẽ bỏ qua!"
Giọng nói bình thản, ấm áp đến mức như có thể xóa tan cả thời tiết mùa đông lạnh lẽo. Đám học sinh cúi đang rạp đầu như bị cái gì kích thích lập tức ngước mặt dậy, những ánh mắt tối tăm tràn ngập sợ hãi cũng vì thế mà nở bừng tia ánh sáng, dâng trào niềm vui. Ai không biết, thầy hiệu trưởng ghét nhất là bị học sinh đùa giỡn, lừa gạt. Họ còn nhớ năm đó, có một cậu học sinh nam ỷ mình gia thế mạnh mà liên tục làm ra những trò đùa giỡn quá đáng. Đỉnh điểm là cái trò tạo hiện trường người chết giả rồi hùa mọi người tham gia, khiến cho một đoàn xe cảnh sát mất công đến trường rồi mang tâm trạng bực bội quay về, tất nhiên là không quên la rầy, giáo huấn. Cuối cùng, sau cái ngày sự kiện nổi tiếng đó, bóng dáng cậu con trai cùng đồng bọn của cậu cũng chẳng thấy đâu nữa. Có người đồn rằng là cả gia đình cậu ta bỗng dưng gặp vấn đề nên phải chuyển sang Mỹ, nhưng nếu phân tích một cách chính xác hơn thì % là bị đuổi học.
"Thầy...thưa thầy!"
"Em nói đi!"
"Tại sao thầy lại bỏ qua vậy!? Chẳng phải...đây là điều cấm kị của cả trường sao!?":
Một nữ sinh rụt rè, sợ hãi hỏi. Mặc dù đã biết mình vượt qua cửa ải môn quan nhưng trong lòng vẫn tràn ngập thắc mắc. Không phải...vì con nhỏ kia chứ!?
Nghe học sinh hỏi vậy, Hắc Đinh Thiên chỉ im lặng, không trả lời. Có lẽ, suy nghĩ của cô nữ sinh đó đã trùng với suy nghĩ của ông. Đúng! Tất cả là vì Black Moon! Đáng lẽ ra người nên bị phạt là cô chứ không phải những học sinh vô tội này. Nhưng những ký ức tội lỗi của cái ngày hôm đó đã khiến ông bỏ qua điều cấm kị, chỉ cần cô có thể trở về một đứa bé lãnh đạm như ban đầu thì muốn ông làm thế nào cũng được.
Con ngươi khẽ tối dần, Hắc Đinh Thiên lẳng lặng nhìn ra phía cửa sổ. Từ nãy đến giờ, ánh mắt kia vẫn chăm chú quan sát biểu hiện của ông, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ nhưng đầy mưu mô, âm hiểm. Là ông hoa mắt chăng!?
"Khụ khụ! Thầy bỏ qua dễ dàng như vậy vì sắp tới trường ta sẽ có một đoàn thanh tra đến thăm! Thầy không muốn chuyện này sẽ làm hỏng đi buổi gặp mặt của các thanh tra đoàn!...Nhưng thay vào đó, các em vẫn phải viết cho thầy một bản kiểm điểm, thời hạn thu là thứ hai tuần sau và cũng đừng nghĩ em nào sẽ trốn được! Bây giờ thầy sẽ đi qua lớp khác để thông báo! Các em tiếp tục giờ tự học đi!"
Thanh âm vừa dứt xong, cánh cửa phòng học vừa khép lại thì cả lớp lập tức nhốn nháo. Ai ai cũng đưa ánh mắt căm thù nhìn cô, trừ một số người không liên quan tới vụ việc thì đa số đều muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đang cười nhởn nhơ ngoài cửa sổ này.
"Tất cả là lỗi tại mày đấy!!!!!"
Nữ sinh ban nãy tức giận hét, đi tới định tát vào mặt Black Moon. Có điều, chân còn chưa nhấc thì đã bị một cái bóng chặn lại, ánh mắt sắc bén từ cao nhìn xuống như âm hồn ma quỷ.
"Nói lại một lần nữa thử xem!?"