Ngày khai giảng như mới vừa qua không bao lâu mà bây giờ đã đến lúc chuẩn bị thì học kì, nhiều khi tự hỏi thời gian sao mà trôi nhanh thế, cứ thong thả hưởng thụ mọi niềm vui riêng rồi bỗng một ngày xem lịch mà giật mình hóa ra đã nhanh đến thế rồi à.
Không biết từ bao giờ mà Hân Di ham học đến thế, khiến tất cả mọi người tromg cô nhi viện phải bất ngờ, kể cả Hồng Nhung còn vỗ trán kêu trời nữa là.
Lý do là gì ư?
Hân Di bỗng nhớ đến một ngày đẹp trời, mình đang tung tăng đi mua trà sữa một mình vì rủ mãi Nhung lười kia không chịu đi đã vô tình đi ngang con nhóc Thanh Thanh và nghe được điều không muốn nghe. Nội dung cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh cái người xếp hạng trong bảng xếp hạng học lực qua kì thi giữa kì. Đúng, người đó là Nguyên ngố bạn thân cô bé.
“ - Hôm qua tớ gặp Nguyên trong lúc lấy xe đấy! - Thanh Thanh.
- Cái tên kính cận tóc trái dừa đấy à! - Cô bạn đi cạnh cô nhóc kia cười mỉa mai.
- Này cậu có thôi nói bằng giọng điệu ấy không hả?
- Tớ không hiểu tên ấy có gì mà cậu thích cậu ta như vậy?
- Cậu ấy đáng yêu, học giỏi, tốt bụng. Lúc vào đội cậu ấy giúp mình nhiều thứ lắm!
Giọng điệu Thanh Thanh trông rất ngưỡng mộ Đăng Nguyên.
- Đúng là học giỏi nhưng mà tớ thấy cậu ta dị dị thế nào ấy! Mà cậu xinh đẹp lại xếp thứ toàn khối thích cậu ta thật tiếc.
Hân Di bĩu môi học giỏi thì có gì hay, Đăng Nguyên mà dị dị á cậu lầm rồi nhé, cậu mà thấy được nhan sắc thật của Đăng Nguyên sẽ cầm lòng không được cho mà xem. Cô bé cứ lèm bèm một mình người ta đi qua rồi còn ngoái đầu nhìn theo mà chửi thầm.”
Sau khi về nhà suy nghĩ mất một đêm cuối cùng Hân Di hạ quyết tâm học hành chăm chỉ, cô bé không muốn Đăng Nguyên bạn thân nhất của cô bị cô nhóc kia cướp mất, cô phải leo lên vị trí số kia. Đấy khí thế bừng bừng của Hân Di là vì chuyện đấy. Hiện tại cô đang đứng thứ toàn khối, nghĩ đến vị trí số kia mà trong lòng không khỏi cảm thấy xa xôi cách trở.
- Nguyên này!
Đang giải bài toán bí quá Hân Di bèn cầu cứu cậu bạn.
- Sao?
- Giúp Di bài này đi.
Cô bé đầy một bài toán ra trước mặt Đăng Nguyên, cậu nhóc nhìn sơ qua cái đề cũng hơi nhăn mặt, cậu nhóc cứ vẽ vẽ viết viết gì đấy ra giấy hết phút mới gật gật đầu.
- Đây giải thế này... Di kẻ đường này....
Đăng Nguyên cứ say sưa giảng bài nào biết Hân Di đã không còn nhìn vào tờ giấy cậu mới giải ấy nữa, cô bé đang hai mắt nhắm hờ đầu gục tới gục lui cuối cùng gục lên vai cậu. Đăng Nguyên giật mình nhìn sang cái người bên cạnh,ẩn sau mái tóc dài bay bay là gương mặt trắng hồng, cô bé ngủ mà cứ như đang ăn một thứ đồ đáng ghét chân mày nhíu lại bất giác cậu nhóc đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt ấy. Cậu nhóc cứ thế ngồi nhìn không dám cử động vì sợ sẽ đánh thức cô bé.
Ngày ngày Hân Di đều bám theo Đăng Nguyên bắt cậu nhóc chỉ bài, kể cả cậu nhóc đi đá bóng cũng không tha, những lúc như thế Hồng Nhung chợt hỏi.
- Nếu một ngày cậu ấy đi lấy vợ thì sao?
- Mình không đồng ý sao Nguyên lấy!
Câu trả lời không rõ ràng ấy khiến Hồng Nhung và cả Đăng Nguyên phải đứng hình nhìn cô bé không rời mắt.
- Di nói như vợ cậu ấy là Di không bằng. - Hồng Nhung bắt bẻ.
- Ừ thì...
Hân Di ấp úng lãng sang chuyện khác rồi đi trước Hồng Nhung đuổi theo gặng hỏi, hai người bọn họ chẳng ai nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của Đăng Nguyên.
Cuối cùng sau những nổ lực và bốc lột triệt để sức lực của Đăng Nguyên Hân Di đã nhận về một thành tích khá là tự hào. Cô bé xếp hạng trong toàn khối tăng hạng liền khiến cô Linh bất ngờ. Ngay buổi sinh hoạt ngày hôm đó Hân Di được cô Linh tuyên dương trước lớp và được tặng thêm thanh kẹo sôcôla khiến cô bé phấn khích về chỗ mà cứ cầm thanh kẹo cười như điên đến nỗi Hồng Nhung phải sợ.
Chiều hôm đó Hân Di có lịch học lớp chuyên Anh mà Hồng Nhung và Đăng Nguyên đều được nghỉ. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi Hồng Nhung chở đi học không được Hân Di giận dỗi đi bộ, Hồng Nhung đang mê ngủ làm gì mà còn lòng tốt chứ thế là khi thấy Đăng Nguyên vừa đi mua đồ về cô nhóc liền thúc giục.
- Cậu mau đuổi theo chở Di đi học dùm mình cái, Di nó giận đi bộ rồi kìa!
- Lâu chưa? - Gương mặt Đăng Nguyên có phần khó coi.
- Được phút rồi!
Đăng Nguyên hớt hãi bỏ túi đồ trong tay rồi lấy xe đuổi theo Hân Di, cậu nhóc đưa mắt tìm khắp các vỉa hè, đôi chân mày nhíu chặt ấy chợt dãn ra khi trông thấy thân hình quen thuộc đang nhảy lò cò trên vỉa hè.
- Di!
Đang thầm chửi rủa Hồng Nhung cô bé giật mình vì tiếng gọi bất ngờ quay lại đã thấy Đăng Nguyên cười cười chỉ tay vào yên sau.
- Lên Nguyên chở đi học.
- Nãy giờ Nguyên đi đâu vậy? Di tìm hoài không gặp... đáng ghét!
Hân Di làm mặt giận dỗi tra hỏi cậu nhóc.
- Xin lỗi mà, Nguyên đi mua ít đồ cho sơ.
Cô bé không thèm trả lời quay mặt đi chỗ khác, giận dỗi mà đáng yêu lắm làm Đăng Nguyên bỗng chốc bối rối hẳn ra.
- Giờ lên xe Nguyên chở đi học, trễ rồi kìa!
- Không! Di tự đi bộ được.
Thế là cô bé bước đi, Đăng Nguyên nhăn nhó khổ sỡ đuổi theo năn nỉ.
- Lần sau đi đâu Nguyên sẽ nói với Di mà, lên xe đi.
- Năn nỉ đó hôm sau Nguyên mua kẹo cho!
Nghe thế cô bé dừng lại chỉ tay về phía cậu lăm le.
- Nhất định phải là kẹo sôcôla đó!
- Rồi nhất định
.
- Phải vậy chứ!
Cô bé liền leo lên cho cậu nhóc chở, vẻ mặt vui tươi rạng rỡ, lúc đấy tự thấy Đăng Nguyên bình thường đã đáng yêu rồi nay còn đáng yêu hơn.
- Chiều mấy giờ Di ra để Nguyên đến đón?
- Ừ... tầm giờ!
Cậu nhóc đưa ngón tay ra hiệu ok, Hân Di vẫy tay tạm biệt cậu rồi tung tăng vào lớp.
Hôm nay lớp vẫn đông như mọi ngày, lớp của cô Linh luôn là thế học sinh chỉ có tăng chứ không có giảm.
- Hôm nay chúng ta sẽ học cách giới thiệu về một người nào đó mà mình biết ví dụ như bạn thân, anh, chị, cha, mẹ một cách chi tiết. Bây giờ cô mời một bạn hãy thử giới thiệu về ai cũng được bằng tiếng việt rồi chúng ta sẽ thử nói lại bằng tiếng anh nhé!
- VÂNG
- Ai xung phong phát biểu nào???
Hân Di liền giơ tay, học môn nào chứ môn cô Linh là Hân Di rất hăng hái.
- Được rồi cô mời Di!
- Thưa cô em sẽ giới thiệu về cậu bạn thân nhất, tốt nhất, đáng yêu nhất của mình ạ!
Cô Linh ngồi xuống ghế vui vẻ dõi mắt theo từng cử chỉ của Hân Di. Cô bé tiếp tục.
- Cậu ấy tên là Dương Đăng Nguyên, mình và cậu ấy cùng lớn lên trong cô nhi viện, cậu ấy học rất giỏi luôn xếp hạng nhất toàn khối, môn cậu ấy giỏi nhất là toán chỉ cần cho cậu ấy phút suy nghĩ cậu ấy đều có thể giải ra....
- Khoan đã...
Hân Di đang say sưa kể về Đăng Nguyên thì cô Linh đột nhiên đứng lên cắt ngang, gương mặt cô có phần ngạc nhiên.
- Em nói Đăng Nguyên cũng mang họ Dương à?
Cô bé gật đầu, cô Linh suy nghĩ gì đó rồi quay xuống thông báo cho cả lớp.
- Cô đột nhớ ra có việc rất gấp cần phải làm nên hôm nay lớp chúng ta về sớm nhé!
Cả lớp nghe vậy nhốn nháo hẳn lên, tất cả sau một hồi cũng thu xếp tập sách ra về, Hân Di vừa bước ra đến cửa đã bị cô Linh gọi lại.
- Di vào đây!
Cô bé lấy làm lạ đi về phía bàn giáo viên.
- Cô gọi em.
- Ừ, cô có chuyện muốn hỏi.
Hân Di thắc mắc rốt cuộc cô muốn hỏi chuyện gì, sao trông cô có vẻ căng thẳng đến thế?
- Cô cứ hỏi đi ạ!
- Đăng Nguyên sống cùng với em ở cô nhi viện sao?
- Vâng!
Ngập ngừng một lúc cô lại hỏi.
- Em biết sinh nhật của Đăng Nguyên là ngày nào không?
- Là ngày / đó cô. Thật ra Nguyên hơn em tuổi vì nhập học muộn nên cùng lớp.
Cô Linh lại một phen thất thần, Hân Di lo lắng.
- Cô không sao chứ? Trông mặt cô trắng bệt rồi.
Cô Linh lắc đầu chầm chậm cất giọng, một giọng nói mang theo dư vị đau lòng.
- Để cô kể em nghe một chuyện. Em có biết vì sao mỗi lần nghe đến tên Đăng Nguyên cô đều trở nên khác lạ không? Là vì người yêu của cô cũng có tên như vậy. Anh ấy mới mất cách đây hai năm vì tai nạn giao thông.
Hân Di vô cùng bất ngờ, cô bé không hề nghĩ đến thì ra lý do mỗi lần cô nghe đến cái tên ấy là gương mặt lại buồn rười rượi là như vậy. Có lẽ cô rất yêu người yêu mình và hẳn cô cũng rất đau lòng vì sự ra đi ấy, cô vẫn chưa quên được chỉ là tỏ ra đã quên để vui vẻ mà thôi. Tự nhiên Hân Di thấy thương cô quá.
- Ngày anh ấy mất cũng là ngày kỷ niệm bốn năm yêu nhau, cô nhớ lúc ấy mình đã chờ ở nhà hàng rất lâu, rất lâu chờ cho đến khi mẹ anh ấy báo tin anh ấy bị tai nạn và đang trong cơn nguy kịch bảo cô hãy nhanh chóng đến bệnh viện để gặp mặt anh ấy lần cuối. Lúc đó tim cô đau lắm, cô không thể bước nổi phải nhờ nhân viên nhà hàng dìu ra xe.
Từng giọt nước mắt của cô khiến Hân Di đau lòng mà khóc theo, cô bé dường như cảm nhận được nỗi đau ấy truyền đến tim mình.
- Còn có một bí mật khác, lúc sắp mất anh ấy có kể với cô rằng anh ấy có một đứa em trai do gia đình bị người khác hãm hại dẫn đến phá sản, chủ nợ đuổi bắt nên đã bỏ lại cô nhi viện vì sợ gặp nguy hiểm. Còn anh thì được cha mẹ dắt theo trốn khắp nơi may mắn được một người bạn cũ của ba anh ấy cho vay ít tiền nên đã mua vé máy bay qua Mỹ. Nhờ tài kinh doanh ba anh ấy đã hợp tác làm ăn với một người bạn ở bên đấy nên cuộc sống gia đình mới khá lên, lúc đấy cha mẹ anh mới bắt đầu tìm kiếm tung tích của đứa em trai nhưng vẫn chưa tìm được. Vì quá đau lòng và nhớ thương con trai út ba mẹ đã đổi tên anh thành tên của em trai anh.
Hân Di luôn chăm chú lắng nghe từng lời mà cô Linh kể không bỏ sót chữ nào, càng lúc nỗi hoài nghi của cô bé càng lớn, chẳng lẽ....
- Rất có thể Đăng Nguyên chính là em trai thất lạc của anh ấy!
Như nhận ra điều gì đó trong ánh mắt của Hân Di nên cô Linh nhanh chóng lên tiếng xác nhận.
Hân Di lúc này đang vô cùng bối rối, không thể tin được những gì mình vừa mới nghe. Đăng Nguyên chính là em trai của người yêu cô sao??