Hân Di đi qua đi lại trước cửa cô nhi viện cũng đã hơn lần rồi mà vẫn chưa thấy mặt mũi Đăng Nguyên đâu. Đã nói giờ chiều sẽ về đến mà bây giờ đã giờ phút rồi.
- Này Nhung hay là cậu ấy chơi vui quá nên không muốn về nữa?
- Thôi ngồi xuống đây ăn xoài với mình nào. Đứng đó tưởng tượng hoài!
- Sao chị ấy lo thế? Sớm muộn gì thì anh Nguyên cũng về mà.
Trước cái vẻ ngơ ngác của Linh Đan Hồng Nhung bèn phán.
- Lớn lên em sẽ hiểu.
Rồi Hồng Nhung và Linh Đan lại ngồi nhai xoài tỉnh bơ, suốt buổi cũng chỉ có Hân Di đứng ngồi không yên còn hai đứa kia ư? Hai cô nhóc dán chặt mắt vào quyển truyện, tâm tư căn bản đã đặt hết vào đó rồi.
Cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại ở cửa cô nhi viện, Hân Di nhanh chân chạy lại liền đụng phải Đăng Nguyên đang từ cửa bước xuống. Hai cái đầu chạm nhau kêu “ cốc” một cái rõ to. Hai đứa ôm đầu nhăn nhó, nhất là Đăng Nguyên không hiểu trời trăng gì.
- Di à... sao lại nhào ra thế? Ui da đau quá....
- Hic, xin lỗi Nguyên. Di không cố ý! Có sao không?
Cô nhóc trưng ra bộ mặt tội lỗi ra vẻ quan tâm cậu. Đăng Nguyên chỉ tay vào đầu mặt vẫn còn nhăn nhó.
- U một cục rõ to rồi đây này!
- Vào đây Di thoa thuốc cho. Đừng giận nha Nguyên dễ thương, Nguyên đáng yêu, Nguyên xinh đẹp....
- Cái gì mà xinh đẹp?
- Ơ nhầm... đẹp trai...
Tiếng hai đứa nhoi cả một góc sân, Hồng Nhung ngồi ở gốc cây xoài ngó đầu ra cười hí hửng trông Đăng Nguyên buồn cười quá đi mất, lại nhìn khuôn mặt tươi như hoa của Hân Di gật gù Đăng Nguyên về trông cô nhóc tràn đầy sức sống trở lại rồi chứ hôm qua cái mặt như bánh bao chiều.
- Nhẹ thôi! đau đó.
Đăng Nguyên vội căn dặn khi thấy Hân Di lăm le lọ thuốc ra trước mặt, cô nhóc luôn miệng nói “Biết rồi!” trước sự mè nheo của Đăng Nguyên.
- Thật là, mới về Di chào đón Nguyên cũng hoành tráng quá đấy!
Cậu nhóc buông lời châm chọc sau khi Hân Di thoa thuốc xong, cô nhóc cười giã lã cho qua rồi bắt đầu hỏi han.
- Thi có được không?
- Không tốt cho lắm!
Chợt mặt cậu nhóc buồn hẳn đi, Hân Di trông thấy vẻ mặt buồn so đó của cậu nhóc lòng nghĩ ngợi. Không biết vì đề quá khó Đăng Nguyên làm không được hay vì lí do gì khác, nhưng những lần trước đó Đăng Nguyên cũng không buồn đến như vậy? Thật ra là vì chuyện gì, cô nhóc thật sự tò mò muốn biết.
- Sao thế? Kể Di nghe.
- Chuyện là.... Nguyên không vào phòng thi.
Đăng Nguyên nhớ lại trước giờ thi hai tiếng, cậu bạn cùng phòng với cậu nhóc hình như tên là Đức Nhật học lớp A bỗng nhiên ôm bụng bảo với cậu là đau bụng không chịu nổi nhờ cậu đi mua thuốc. Đăng Nguyên nhìn vẻ mặt đau đớn cũng sự thành khẩn mà lòng thương cảm trổi dậy thế là cậu nhóc nhận lời. Đăng Nguyên rời khỏi chỗ nghỉ, theo lời chỉ dẫn của Đức Nhật mà đi mua thuốc tình cờ gặp Thanh Thanh ở dưới lầu. Nghe cậu nói phải đi mua thuốc cô nhóc ngỏ ý đi cùng. Nhưng hai người đi mãi cũng chẳng thấy hiệu thuốc như lời Đức Nhật nói. Đăng Nguyên sốt ruột nên hỏi những người gần đó xem hiệu thuốc gần đây nhất là ở đâu rồi ghé vào đó mua đỡ. Nhưng sau đó cả hai mới phát hiện bản thân đã bị lạc đường, đã vậy họ còn đi quá xa so với chỗ nghỉ. Đăng Nguyên nhìn đồng hồ chỉ còn ba mươi phút nữa là buồi thi diễn ra, sau một hồi dò hỏi đường hai đứa chạy như bay đến địa điểm dự thi nhưng đã trể giám thị không cho vào. Đăng Nguyên và Thanh Thanh sau đó bị thầy trách mắng rất nhiều, rằng không biết cân nhắc việc nào quan trọng, đi ra ngoài cũng không thông báo cho thầy một tiếng. Cũng đúng hai người là nhân tố quan trọng trong đổi tuyển học sinh giỏi nay lại bị cấm thi thầy không tức mới lạ. Thanh Thanh lúc đó đã khóc nấc lên Đăng Nguyên dù rất buồn cũng cố gắng an ủi cô nhóc.
- Tội Thanh Thanh, cậu ấy bảo cha mẹ cậu ấy khó lắm, họ trông chờ vào kì thi này của cậu ấy lắm mà giờ chuyện thành ra như vậy chắc cậu ấy bị mắng nhiều lắm. Nguyên cũng như cậu ấy rất trong đợi thành tích của bản thâ ở kì thi này vậy mà....
Hân Di thấy bộ dạng thương xót của Đăng Nguyên dành cho Thanh Thanh mà không vui cho lắm nhưng cũng không nói gì chỉ ra sức an ủi Đăng Nguyên rằng bỏ lỡ lần này vẫn còn lần sau, bảo cậu nhóc đừng quá buồn.
Mấy sơ biết chuyện của Đăng Nguyên cũng không trách cậu nhóc ngược lại còn khen ngợi vì tấm lòng thương bạn bè ấy.
Hôm sau đến lớp tin tức Đức Nhật đạt giải ba cấp thành phố môn toán lang rộng khắp trường, bọn con gái tỏ ra mê mệt cậu ta Hân Di đi đến đâu cũng nghe bàn tán, chẳng qua là vì cậu ta là con nhà giàu lại đẹp trai nên bọn nó sùng bái dữ lắm, Hân Di bĩu môi định làm lơ bỏ đi không ngờ lại nghe được đoạn nói chuyện của hai đứa con gái lớp A khiến máu nóng của cô nhóc bùng phát.
- Tao nói rồi, tên Đăng Nguyên ngố tàu kia làm sao sánh với Đức Nhật mà mày cứ cãi tao. - cô nhóc tóc ngắn ra giọng dè bĩu.
- Tao nghĩ cũng phải có lí do Đăng Nguyên mới bị cấm thi. Chẳng phải đợt thi cấp tỉnh Đức Nhật xếp sau Đăng Nguyên hay sao. - cô nhóc tóc quăn.
- Ôi do may mắn ngồi gần đứa giỏi nên copy ấy mà, nhìn tên đó mặt đần chết đi được, chướng mắt, chẳng hiểu sao thầy cô nào cũng khen đến nỗi mẹ tao nghe riết cũng lôi tên đó ra mà quản thúc tao. - cô nhóc tóc ngắn.
- NÀY!
Nghe tiếng gọi hai đứa kia quay ra bắt gặp Hân Di đứng khoanh tay tựa vào cái cây gần đó liếc nhìn mình.
- Có chuyện gì? - Cô nhóc tóc ngắn hất mặt hỏi.
- Nói xấu người khác đủ chưa? - Hân Di không vừa hất mặt hỏi lại.
- Liên quan gì đến bạn? - cô nhóc tóc quăn
Hân Di đứng thẳng dậy bước tới trước mặt hai đứa kia, chỉ thẳng mặt nói.
- Tôi nói cho hai bạn nghe điều này rằng trước khi nói xấu người khác phải hiểu đầu đuôi sự việc cái đã. Bạn nói ai copy? Đăng Nguyên á?
- Thì sao? không đúng à? Vậy tại sao cậu ta bị cấm thi?
Cô nhóc tóc ngắn cãi lại, liếc Hân Di một cái sắc bén.
- Việc đó phải cảm ơn tên Đức Nhật đáng nguyền rủa kia. Nhờ cậu ta bảo Đăng Nguyên đi mua thuốc hộ mà cậu ấy mới không vào được phòng thi. - Hân Di cố gắng giải bày, cô nhóc không thể chịu đựng được người khác nói Đăng Nguyên như thế.
- Ai mà tin lời bạn chứ! Bạn của tên copy thì cũng chẳng ra gì đâu. Đi thôi kệ cậu ta đi mày! - Cô nhóc tóc quăn kéo tay cô bạn kia đi không quên liếc Hân Di một cái.
Nỗi bực dọc trong lòng Hân Di ngày càng lớn, cô nhóc đưa chân ra ngáng đường làm hai đứa kia vấp phải té ngã nhào ra sân la oai oải.
- Con nhỏ điên kia, mày làm gì vậy hả?
- Hử? Tôi đâu biết chuyện gì đâu tự các người không cẩn thận đấy thôi!
Hân Di cười một cái sảng khoái thong dong bước đi ai ngờ bị hai đứa kia giật tóc kéo lại làm cô nhóc đau đớn. cô nhóc tóc ngắn lại tát Hân Di một cái.
- Các người đụng đến giới hạn của tôi rồi đó!
Hân Di giơ tay định tát lại ai ngờ chưa kịp ra tay đã bị ai đó nắm chặt, quay sang liền bắt gặp bộ dạng kênh kiệu của Đức Nhật.
- Đừng ức hiếp người khác như thế chứ cô bạn!
- Tôi ức hiếp cậu chưa? Đồ đàn bà lắm chuyện!
Vì là giờ ra chơi mà chỗ bọn họ đứng là ở sân sau kế bên căn tin nên chẳng mấy chốc bọn học sinh khác đã vây quanh xem chuyện vui. Cô nhóc nhìn bộ mặt giả vờ tốt bụng kia không nhịn được mà buông ra một câu khiến Đức Nhật tức giận xiết chặt tay đang nắm Hân Di làm cô nhóc đau đến muốn chảy nước mắt. Hân Di trừng mắt chuẩn bị thế võ cho cậu ta một cú đá thì một giọng nói khác vang lên mang theo một chút ý tức giận và khiêu khích.
-Tôi đếm đến ba cậu mau chóng bỏ tay Hân Di ra, nếu không thì đừng trách!
- Nguyên!
Hân Di bất ngờ khi Đăng Nguyên xuất hiện. Mà thật ra thì cũng chẳng có gì bất ngờ, chuyện ồn ào ở căn tin sớm đã được lan truyền đi khắp trường rồi.
- ......
Đăng Nguyên chậm rãi đếm đồng thời bước về phía Hân Di, nhìn dáng vẻ của cậu nhóc lúc này khiến Hân Di càng thêm rung động, Đăng Nguyên đang bảo vệ cô nhóc, cái giác ấy thật khó để diễn tả.
- Tôi không bỏ đấy, cậu làm gì nào?
Đức Nhật cười khẩy thách thức Đăng Nguyên bằng cách xiết chặt tay Hân Di hơn. Nhìn thấy cái nhíu mày của Hân Di bàn tay cậu nhóc nắm chặt lại thành nắm đấm, miệng lười biếng đếm tiếng thứ .
- ....
Dứt tiếng đếm Đăng Nguyên tung một cú đấm vào gương mặt điển trai của Đức Nhật khiến cậu ta mất đà ngã nhào ra sân. Xung quanh không ít tiếng la hét vì thương xót cho Đức Nhật cũng có tiếng hò reo vì phấn chấn, thật ra trong trường này có rất nhiều người ghét Đức Nhật vì bản tính con nhà giàu kênh kiệu của cậu ta nhưng không ai nói ra bây giờ có Đăng Nguyên đứng ra xử cậu ta nên bọn họ cảm thấy sảng khoái trong lòng một ít.
Hân Di không ngờ Đăng Nguyên lại ra tay đánh người nhất thời không biết phản ứng ra sao. Đức Nhật sau cú đấm của Đăng Nguyên cũng đã đứng dậy đánh trả lại nhưng mà vẫn chưa đụng được đến người Đăng Nguyên. Vì Đăng Nguyên có võ nên chuyện né đòn của một đứa nghiệp dư như cậu ta thật dễ dàng. Hồng Nhung và Mai Anh sau một hồi chen lấn cũng vào được bên trong, nhìn thấy Đăng Nguyên và Đức Nhật đang đánh nhau mà không khỏi hoảng hốt, vừa nhìn thấy Hân Di liền chạy đến.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao hai người họ lại đánh nhau?
- Để về kể cho Nhung nghe!
Nói dứt lời Hân Di lao đến chỗ Đăng Nguyên và đẩy cậu nhóc ra khi nghe tiếng thầy tổng phụ trách quát.
- AI CHO MẤY ĐỨA ĐÁNH NHAU Ở ĐÂY HẢ?
Thấy tình hình không ổn Hân Di liền tung quả mù bằng cách lao đến đánh Đức Nhật vừa hay đám đông tản ra và hành động ấy lọt vào mắt thầy.
- Em kia dừng tay lại!
Nghe vậy Hân Di mới thôi không đánh nữa, Đăng Nguyên bị cô nhóc đẩy ngã lồm cồm bò dậy, cậu nhóc không hiểu hành động của Hân Di cho đến thời khắc này khi nghe thầy tổng phụ trách nói.
- Con gái mới lớp mà bày đặt đánh nhau, bộ em chưa học nội quy à? Còn em, Đức Nhật em nằm trong đội tuyển học sinh giỏi mà tham gia đánh nhau để xem tôi kỉ luật em như thế nào. Hai đứa lên phòng đội gặp tôi ngày!
- Thầy!
Đức Nhật định nói gì đó với thầy nhưng Hân Di nhanh giọng cướp lời.
- Thầy ơi... em xin lỗi, thầy tha cho em lần này nha...
Cô nhóc chạy theo thầy mè nheo không cho Đức Nhật có cơ hội mở miệng. Hân Di sớm biết cậu ta định nói với thầy rằng người tham gia đánh nhau còn có Đăng Nguyên, cô nhóc còn biết chuyện xấu xa của cậu tra rằng giả bộ đau bụng lừa Đăng Nguyên đi mua thuốc để Đăng Nguyên không có cơ hội dự thi, cũng chỉ vì cậu ta ghen tị Đăng Nguyên học giỏi hơn nên sợ sẽ thua Đăng Nguyên. Lúc hai người bọn họ đang đánh nhau Hân Di đã có linh cảm về chuyện xảy ra trong tương lai, cô nhóc biết trước được khi trông thấy đoạn cậu ta ra về và nói hết cho cậu bạn thân của cậu ta. Cô nhóc sẽ không cho cậu ta được toại nguyện đâu, Đăng Nguyên không thể bị kỉ luật cậu ấy còn phải dự thi vào năm sau, nếu bị kỉ luật vậy cứ để cô nhóc chịu dù gì cũng do cô nhóc mà ra.
- Đáng đời, lần này cậu ta bị kỉ luật chắc rồi ai bảo bênh vực tên kia làm gì...
Hân Di rời đi theo thầy, hai đứa cãi nhau với Hân Di khi nãy bĩu môi nói, Đăng Nguyên lo lắng nhìn theo, cuối cùng cậu nhóc cũng hiểu lí do vì sao Hân Di đẩy mình ra, cũng hiểu vì sao cô nhóc cãi nhau với bọn họ. Là vì cậu.