" Một người quá đổi thân quen lại trở thành xa lạ, một người xa lạ bỗng hóa thân quen."
Hân Di ngồi trong xe nhìn ra dòng đường và cảnh vật lướt qua bằng ánh mắt tĩnh lặng. Hiểu Khang lái xe chốc chốc lại nhìn cô từ kính trước mặt. Hôm nay cô lạ lắm, cậu không thể hiểu nổi thái độ của cô nữa, lúc sáng còn bình thường mà sao giờ lại im lặng lạ thường như thế. Có chuyện gì đã xảy ra với cô hay sao?
Về đến khách sạn Hân Di cũng không hề hay biết, Hiểu Khang phải xuống xe mở cửa cho cô.
- Chị đến nơi rồi!
Giật mình nhìn quanh Hân Di mới bước ra khỏi xe, Hiểu Khang lo lắng hỏi.
- Chị sao vậy? Không khỏe à? Hay em đưa chị đến bệnh viện, mặt chị trắng bệt kìa!
- Không sao, em về nghỉ ngơi đi.
Hân Di lắc đầu rồi xoay người đi vào khách sạn, Hiểu Khang nhìn theo đến khi cô khuất sau bức tường mới lên xe về chỗ ở.
Mở cửa phòng, bật đèn cô ngồi xuống sofa gương mặt thất thần, suy nghĩ lại chuyện đã xảy ra. Người đàn ông đó thật ra là ai? Sao cô lại thấy giống người đó như vậy, giọng nói, dáng người và cả cái cảm giác khi nắm bàn tay ấy nữa, giống quá. Nhưng làm sao người ấy lại xuất hiện trong bộ dạng ấy được, làm sao người ấy không nhận ra cô, thật vô lí. Hân Di đứng lên đi vào phòng tắm cuối người dội nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo, cô phải thoát khỏi những suy nghĩ vớ vẩn này. Người ấy không thể xuất hiện ở đây được, không thể, người ấy không thể quên cô....
Hân Di nghiêng người, lăn qua lăn lại trên giường, đôi mắt từ từ mở ra, phải nheo mắt mấy cái cô mới kịp thích ứng với ánh sáng chói lóa hắt vào từ cửa sổ. Đầu đau như búa bổ, cô muốn dậy cũng không dậy nổi, cố gắng chống tay xuống giường cô ngồi dậy, vươn vai một cái. Đôi mắt Hân Di mở to nhìn cánh tay của mình, ẩn hiện trên cánh tay cô là những đốm đỏ li ti li ti kéo dài, Hân Di hốt hoảng chạy lại chiếc gương đặt cạnh đó. Trong gương ở cổ, mặt và chân nữa đều nổi đầy những cái hạt li ti ấy. Phải mất một phút trấn tĩnh cô mới dám nhìn lại mình trong gương một lần nữa và nỗi lo sợ dâng lên. Cô bị gì vậy? Gương mặt của cô trời ạ như thế này thì phải làm sao? Quơ vội cái điện thoại trên bàn, tay cô run run ấn số Hiểu Khang. Đầu dây bên kia đổ chuông nhưng không ai bắt máy, cô gọi lại một lần nữa, tâm trạng cực kì tệ, sau một hồi chuông ngân dài cũng có người bắt máy.
- Alo, em nghe.
- Khang ơi cứu chị!
Hiểu Khang lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu. Cậu nhớ đến cuộc gọi lúc nãy, nghe Hân Di kêu cứu cậu tỉnh ngủ hẳn bật dậy thay đồ rồi chạy đến khách sạn chỗ cô ở ngay. Vừa thấy cô mở cửa Hiểu Khang đã hốt hoảng, nhìn gương mặt cô nổi đầy những đốm đỏ li ti li ti, khắp người cũng vậy cậu cũng quýnh quáng chở cô đến bệnh viện ngay.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở, cô y tá đi ra.
- Ai là người nhà của bệnh nhân Đường Hân Di.
- Là tôi.
- Mời anh vào trong!
Bác sĩ thấy anh đi vào thì chỉ vào chiếc ghế đối diện, Hiểu Khang nhìn thấy Hân Di đang nằm truyền nước bên cạnh, đốm đỏ ấy vẫn chưa có dấu hiệu biến mất lo lắng quay sang hỏi bác sĩ.
- Chị ấy bị làm sao hả bác sĩ? Đốm đỏ ấy là sao?
- Cậu bình tĩnh. Cô ấy bị dị ứng phấn hoa, nhưng trước giờ tôi chưa gặp ai bị dị ứng nặng như vậy.
- Dị ứng phấn hoa, nhưng chị ấy vẫn nhận hoa người khác tặng bình thường mà.
Vị bác sĩ đưa cho cậu xem tờ giấy xét nghiệm rồi ôn tồn nói.
- Cô ấy thuộc nhóm máu đặc biệt lại dị ứng với loài hoa khá hiếm nên mới nặng.
Hiểu ra vấn đề cậu gật đầu.
- Vậy bác sĩ có biết loài hoa chị ấy dị ứng là hoa nào không?
- Hoa phong lan tím vàng. Loài hoa chỉ sống được ở Anh Quốc. Sau này nên cẩn thận, bởi dị ứng sau sẽ nặng hơn như thế này!
Không ngờ Hân Di lại có bệnh này, Hiểu Khang hỏi thêm vị bác sĩ.
- Vậy bao giờ mới hồi phục, gương mặt của chị ấy rất quan trọng.
- Có thể mất nửa tháng, sau một tuần có thể đưa cô ấy về nhưng cơ thể cô ấy đang rất yếu không nên tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Chào vị bác sĩ Hiểu Khang đến ngồi bên giường bệnh của Hân Di, nhìn gương mặt nổi đầy đốm đỏ của cô cậu lo lắng, không biết chúng có để lại sẹo không, nếu có chắc Hân Di khổ sở lắm, cô ấy là diễn viên là người của công chúng mà.
Mãi đến tận chiều tối Hân Di mới tỉnh lại, môi tái ngắt, Hiểu Khang quần quật cả ngày trong bệnh viện vừa mới chợp mắt đã giật mình bởi tiếng gọi của cô.
- Nước!
Rót vội ly nước cho Hân Di, uống cạn ly nước cô cố gắng ngồi dậy tựa đầu vào thành giường.
- Chị thấy trong người thế nào?
Hân Di lắc đầu ý nói không sao, nhưng cô cảm thấy toàn thân không còn một chút sức lực.
- Bác sĩ nói chị bị gì? Bệnh hiểm nghèo phải không?
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Hân Di Hiểu Khang bật cười, nụ cười giòn tan làm cô bối rối. Kiềm chế lại cậu trả lời, giọng nói không giấu nổi ý cười.
- Chị đúng là khéo đùa, làm gì mà bệnh hiểm ở đây, chị bị dị ứng phấn hoa.
Cô ồ lên một cái cười trừ, làm sao cô biết chứ? Thấy đốm đỏ nổi ghê quá cứ tưởng.....
Sau một tuần nằm viện chán ngắt cuối cùng Hân Di cũng được xuất viện. Ngồi ở phòng chờ đợi Hiểu Khang làm thủ tục Hân Di tranh thủ ra ban công hóng gió một chút, hôm nay cô sẽ bay về Việt Nam. Vì phải nằm viện nên những dự định đi tham quan đất nước xinh đẹp này đều bị hủy, cô cực kì nuối tiếc khi không được chụp ảnh. Xong hết các thủ tục cô cùng Hiểu Khang lên máy bay, Tuyết Ngân, Diễm My và Thành khôi đã lên máy bay từ sáu ngày trước, cả ba đến thăm cô rồi mới trở về. Chuyến bay dài tiếng cuối cùng cũng hạ cánh, hôm nay Hà Nội đón cô bằng đợt gió lạnh đến run người, khoác thêm cái áo vẫn thấy lạnh, đúng là mùa đông đã về thật rồi, mùa đông về mang theo nỗi niềm xưa cũ trong cô.
Nghe tiếng xe Hân Di và Hiểu Khang về đến trước cửa nhà, Linh Đan đã vội chạy ra mở cửa. Thấy Hân Di bịt khẩu trang che hết khuôn mặt Linh Đan càng lo lắng, cô có nghe Hiểu Khang nói Hân Di nhập viện vì bị dị ứng nhưng anh không nói cho cô biết tình trạng thế nào.
- Chị hai!
- Có nhớ chị không? Chị có quà cho em đây!
Ôm Linh Đan một cái Hân Di mở túi xách lấy ra một cái hộp âm nhạc bằng thủy tinh bên trong quả cầu thủy tinh là lớp tuyết trắng và có đôi trai gái ngồi cạnh nhau, chàng trai ôm cây đàn ghi ta. Nhìn món quà Linh Đan thích lắm, Hiểu Khang thấy vợ chỉ lo ôm Hân Di mà không để ý gì đến mình thì giận dỗi.
- Có một ông chồng đáng thương bị vợ bỏ rơi! Mình đi hơn tuần mà chẳng nhớ thương gì.
Nghe thấy giọng nói của ai kia Linh Đan vội buông Hân Di đi đến bên cạnh Hiểu Khang nắm lấy cánh tay anh híp mắt cười năn nỉ.
- Có đâu, em nhớ anh lắm mà tại em mờ mắt chỉ thấy chị hai, anh đừng giận nhé!
- Không, năn nỉ vậy ai chấp nhận được.
Linh Đan nhăn mặt không biết làm sao khẽ liếc mắt qua Hân Di, thấy Hân Di khoa tay múa chân gì đó... à cô hiểu rồi.
- Vậy để em chuộc tội!
Nói xong cô kiễng chân hôn chụt vào má cậu một cái rồi cười hì hì, Hiểu Khang đơ người trong giây lát rồi cũng lắc đầu cười véo vào má Linh Đan một cái rồi ôm cô đi vào nhà.
Món ăn đã chuẩn bị đâu ra đó, một bàn ăn thịnh soạn bày biện sẵn.
- Dì Năm nấu nhiều món vậy?
Hiểu Khang quay sang bác giúp việc, bác ấy xua tay nói.
- Không phải tôi nấu đâu, tất cả đều là cô chủ chuẩn bị hết.
Hiểu Khang quay sang Linh Đan phàn nàn.
- Em không được khỏe nấu làm gì, để Dì Năm nấu được rồi anh và chị ăn gì mà chẳng được.
Linh Đan bĩu môi.
- Em có bệnh gì lớn lao đâu chỉ muốn chuẩn bị đồ ăn cho chồng và chị thôi mà!
Nhìn vẻ mặt yểu xìu của vợ Hiểu Khang nhẹ giọng lại.
- Anh sợ em cực. Thôi chúng ta ăn đi.
Cả ba ngồi vào bàn ăn vui vẻ, Linh Đan muốn chính tay nấu cho những người mà cô yêu thương ăn, đó là niềm vui của cô. Mặc dù bác giúp việc đòi giúp nhưng cô nằng nặc không chịu, chính tay làm mới có ý nghĩa.
Tối ba người ngồi quay quần bên nhau xem ti vi, hôm nay Hân Di phá lệ ngồi xem cùng hai vợ chồng họ. Nói là nói thế chứ bị ép buộc, Hiểu Khang bảo cô không biết tin tức gì hết nên phải xem để báo giới có hỏi còn biết đường mà trả lời, Linh Đan thì nài nỉ nên cô đành ngồi xem cùng. Linh Đan chuyển kênh đến kênh giải trí vừa mở đã thấy hình ảnh cô ở Liên hoan phim, Linh Đan thích thú.
- Đấy em nói mà, nhìn đi bọn nhà báo cứ nhắm ngay chị mà chụp mãi, nổi bật quá còn gì.
Hân Di chật lưỡi không nói gì, một phút sau hình ảnh chuyển sang một người khác, người ám ảnh cô suốt một tuần nay. Đạo diễn Dương, anh ta được báo giới quan tâm hết mực, cô cứ nhìn chăm chú như chẳng thể rời mắt cũng không hiểu bị người đàn ông dị hợm ấy hấp dẫn ở chỗ nào. Hiểu Khang ở bên cạnh chợt cất lời.
- Quên nói với chị mai anh ấy về nước ngày kia sẽ mở buổi họp báo giới thiệu dự án phim hợp tác với đài BTV.
Không nghe Hân Di trả lời Hiểu Khang nói thêm.
- Có lẽ sau buổi họp báo một ngày sẽ casting phim luôn. Chị thấy ổn chưa?
Hân Di giờ mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ quay sang trả lời.
- Chị ổn, hôm đó chị nhất định đến em yên tâm.
Vừa dứt lời Hân Di và Hiểu Khang trố mắt nhìn Linh Đan sau khi cô cất tiếng.
- Người đàn ông tóc xoăn đó em trông quen lắm!
Hân Di nghe vậy giục Linh Đan nói tiếp.
- Em thấy quen sao?
- Vâng, trông giống một người.
Lần này đến Hiểu Khang hỏi.
- Ai cơ?
Linh Đan nhìn Hân Di e dè, ngập ngừng không nói.
- Đừng nhìn chị như thế có gì cứ nói đi.
- Em thấy giống anh Nguyên lắm!
Vừa nghe nhắc đến cái tên này gương mặt Hân Di đã thay đổi, Linh Đan biết mình đã nói ra điều không nên nói bèn lãng sang chuyện khác.
- Chị sắp đóng phim mới sao? Thích quá em lại được xem phim chị đóng rồi.
Hân Di không nói gì đứng lên trở về phòng. Sau khi cô khuất bóng sau cầu thang Hiểu Khang mới lên giọng khẽ mắng Linh Đan.
- Em sau này nên chú ý lời nói của mình. Đừng bao giờ nhắc đến người đó trước mặt chị ấy.
- Em xin lỗi!
Linh Đan mặt buồn thiu, thấy chị mình buồn mà cũng buồn theo, lẽ ra cô không nên nói.
Vì mặt chưa lành hẳn không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời nên Hân Di không ra ngoài cứ quanh quẩn ở nhà cùng chú cún yêu là Mi Mi. Nhớ ra hôm nay có buổi họp báo ra mắt phim mà cô sắp casting nên Hân Di vội trở vào trong nhà bật ti vi lên, truyền hình đang trực tiếp.
Tại khách sạn lớn ở Hà Nội, một buổi họp báo náo nhiệt diễn ra, các nhà báo đã tập trung từ rất sớm tìm chỗ thuận lợi nhất để phóng vấn vị khách đặc biệt. Sân khấu được trang hoàng kĩ càng, bàn của các vị khách mời được đặt ở vị trí trung tâm. Sự kiện đúng giờ thì bắt đầu ngay lúc đó một chiếc xe hơi đổ trước cửa khách sạn. Từ trong xe có năm người bước xuống, nam nữ, tất cả đều tiến vào bên trong. Có một người nổi bật nhất trong số họ thu hút ống kính của các nhà báo đó là đạo diễn Dương bởi vì mái tóc rối bời xoăn che mất cả khuôn mặt. Phong cách lạ của anh khiến mọi người không rời mắt. Hôm nay anh mặc chiếc quần tây xanh,bên ngoài của cái áo thun trắng là áo khoác vest cùng màu dài đến đầu gối trông khá thời trang.
Tất cả vào chỗ ngồi, tiếng vỗ tay vang đều trong kháng phòng. Buổi họp báo chính thức diễn ra trước khi trả lời những câu hỏi về đạo diễn trẻ tài năng và đạo diễn người Mỹ đại diện nhà đài đã đứng lên nói sơ lược về dự án hợp tác sắp tới.
Hân Di ngồi yên dồn tất cả chú ý vào cái ti vi, đến phần giao lưu với đạo diễn Dương thì ti vi nhà cô tắt phụt, cô nhìn quanh nhà hình như là cúp điện rồi. Thế là Hân Di đành ra sân chơi cùng Mi Mi trong lòng có hơi tiếc nuối cô muốn xem cho hết buổi họp báo, nén một tiếng thở dài. Điện thoại trong túi Hân Di reo lên, là Linh Đan.
- Alo.
- Chị hai! Anh Khang bảo em nhắc chị xem buổi họp báo để biết thêm thông tin mai đi casting sẽ dễ dàng hơn.
- Ừ, nhưng nhà chị cúp điện rồi!
- Hả? Sao lại thế? Em và anh Khang về quê thăm mẹ anh ấy rồi không biết ở nhà có cúp không nữa.
- Bao giờ hai đứa về?
- Chắc tối mới về đến!
- Ừ, đi chơi vui vẻ nha! Nói Hiểu Khang không phải lo cũng chỉ là họp báo thôi. Bảo cậu ấy sáng mai chị sẽ lên công ty sớm rồi cùng qua chỗ casting.
Linh Đan vâng một tiếng rồi tắt máy.
Cả kháng phòng nháo nhào lên ai cũng tranh lấy cơ hội đặt câu hỏi với đạo diễn Dương, có một nhà báo cạnh đó hỏi lớn.
- Vì sao anh lại quyết định về Việt Nam làm bộ phim tâm huyết của mình?
Không gian trở nên yên lặng, vị đạo diễn từ từ cất tiếng nói đầu tiên, giọng nói trầm, nhẹ nhàng rất êm tai khiến ai nấy đều bị cuốn theo.
- Đơn giản thôi vì đây là nơi tôi sinh ra và gắn bó từ thời thơ bé. Nơi đây chứa rất nhiều kĩ niệm tôi không thể quên.
Mọi người ai cũng có ấn tượng khá tốt với vị đạo diễn trẻ này bởi cách ăn nói, rất khác so với phong cách dị hợm trước mặt.
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra xoay quanh việc làm phim ở Mỹ của anh. Đến khi gần kết thúc buổi họp báo có một nhà báo hỏi anh.
- Anh tên Dương sao? Có thể nói rõ tên của mình không? Anh sao lại để tóc và đeo kính thế này?
- Đúng rồi, anh trả lời cho chúng tôi biết đi. Đây là phong cách của anh sao?
Hình như gặp ngay vấn đề ai nấy đều quan tâm nên không khí im lặng phút chốc bị đẩy lên mức nóng nhất có thể. Ngay cả những vị khách ngồi cùng hàng ghế với anh cũng tò mò rất muốn biết câu trả lời. Bấy lâu nay anh đều chỉ xuất hiện trong bộ dạng này, cái tên Dương cũng làm rất nhiều người thắc mắc nhưng chẳng ai dám hỏi. Vị đạo diễn Dương im lặng rất lâu bất chợt anh đứng lên, rồi cuối người xuống nói vào micro.
- Hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết tôi là ai. Tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc rồi!
Và một khắc nào đó anh nhìn thẳng vào ống kính đang quay trực tiếp. Anh lại cất lời.
- Tóc này chỉ là tóc giả thôi vì tôi chưa muốn lộ diện nên đã đội nó khi ra khỏi nhà. Hôm nay tôi sẽ gở nó xuống cũng như gở đi thắc mắc trong lòng mọi người.
Tất cả mọi người trong kháng phòng đột nhiên im phăng phắc, nín thở chờ đợi. Bàn tay anh nắm lấy mái tóc giả giật mạnh ẩn hiện sau lớp tóc giả là một mái tóc được cắt tỉa gọn gàng trông rất nam tính, mọi người ồ lên. Giây phút mà ai cũng chờ đợi đã đến, anh bắt đầu tháo bỏ cái mắt kính xuống.... gương mặt dần hiện ra. Tất cả một thoáng ngỡ ngàng không thốt nên lời.
- Xin chào mọi người lại một lần nữa, tôi là Dương Đăng Nguyên, tuổi là đạo diễn chính trong bộ phim " Mối tình đầu" hợp tác cùng đài BTV sắp tới.
Giọng nói ấy lại cất lên, Đăng Nguyên gập nhẹ người rồi ngẩng lên mỉm cười một nụ cười hút hồn, nụ cười ấy hòa quyện vào ánh đèn mờ ảo tạo nên một khung cảnh đẹp khiến người người say đắm. Sóng gió cũng từ đây bắt đầu.
Kem đánh răng P/s: Hoa mà Gấu đề cập đến không chính xác đâu nhé, nhà đài BTV cũng là Gấu bịa nên mọi người đừng tra bác gồ hia hia. Đọc đến đây mọi người nghĩ như thế nào? Nói cho Gấu biết suy nghĩ của mọi người về những chương tiếp theo xem có ai đoán đúng không? Nhớ ấn like và subscribe nhé!