Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

chương 124: em sẽ chiêu hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì đó không phải là mâu thuẫn gia đình bình thường nên cảnh sát nghe được tin thì vội vàng chạy đến. Buổi chiều có mấy người tới, vừa đến nơi thấy bên trong đã đang đánh nhau liền nhanh chóng tách người ra: “Xảy ra chuyện gì? Ngô Lập Thành, anh đã đánh vợ con đến mức này rồi mà còn dám tới bệnh viện gây lộn hả? Không ai quản được anh đúng không?”

Ngô Lập Thành bị anh Vương vệ sĩ quẳng ra ngoài lập tức lộ vẻ sợ hãi, không dám phách lối nữa, nín đến đỏ cả mặt, ngoài mạnh trong yếu nói: “Tôi đến tìm vợ mình thì làm sao? Tôi dạy dỗ vợ mình thì phạm pháp hả?”

Nét mặt Cố Diệp lạnh lẽo: “Phạm pháp!”

“Phạm cmn… pháp!” Ngô Lập Thành định chửi lại nhưng lại bị Vương ca trừng mắt nhìn, bị dọa đến mức câu tiếp theo không dám thốt ra.

Cảnh sát nhìn thái độ của gã, biết nếu để gã ở đây thì Phòng Mai chắc chắn không thể dưỡng thương được: “Đánh người, lại còn đến bệnh viện gây rối, mời anh theo chúng tôi về bình tĩnh hai ngày.”

Trước kia bọn họ không giải quyết được loại chuyện này, chỉ có thể khuyên hòa giải chứ không thể khuyên chia tay, bởi vì nếu khuyên chia tay thì hai vợ chồng lại quay đầu trách cảnh sát không tốt. Hiện tại Phòng Mai cũng đang ở đây, cảnh sát hỏi thẳng Phòng Mai: “Hai người có định ly hôn không? Nếu tiếp tục ở bên nhau thì việc này chúng tôi sẽ mặc kệ, nếu ly hôn thì nhớ tố cáo hắn ta, chúng tôi sẽ lập tức giải đi.”

Phòng Mai lạnh nhạt nói: “Ly hôn, cuộc hôn nhân này nhất định phải cắt đứt.”

“Mày dám?!” Bà mẹ chồng vẫn luôn ngồi một vừa nghe vừa nhìn mọi chuyện bỗng hoảng sợ, nhào tới đẩy cảnh sát ra: “Thả con trai tôi ra! Các anh đừng nghe ả ta nói bậy, ly hôn gì chứ, chia tay rồi sống thế nào được?” Bà ta nhìn Phòng Mai, đe dọa: “Phòng Mai, mày mà ly hôn, mày định mặc anh trai mày hả?”

Phòng Mai giễu cợt: “Chính tôi còn sống không nổi thì tại sao phải đi quản hắn? Không ly hôn, được thôi, đưa tôi một bao thuốc chuột để tôi hạ độc chết cả nhà bà.”

Hoặc ly hôn hoặc là chết, không ly hôn chỉ là đổi một kiểu chết khác thôi, Phòng Mai không còn muốn che giấu suy nghĩ dưới đáy lòng nữa, cô muốn cả nhà này phải chết, bị cảnh sát trông coi cũng dám nói lời này.

Bà ta biến sắc: “Phòng Mai, mày điên rồi hả?”

Phòng Mai cười nhạo: “Còn không phải do các người ép sao?”

Ngay lúc này, bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra đến: “Tất cả dừng cãi nhau, các anh cảnh sát, đây là báo cáo thương tích của Phòng Mai, gãy một cái xương sườn, nứt xương hai cái, trên bụng bị đánh mạnh, mang thai năm tuần hiện tại đã bị sảy.” Bác sĩ tiếc nuối nói: “Sau này cô ấy cũng không thể mang thai nữa.”

Phòng Mai hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm trong mắt phản chiếu trên mặt kính khiến người khác nhìn không rõ. Nhưng từ nét mặt vẫn có thể cảm giác được nỗi lòng chua xót của cô. Một người mẹ trẻ, mới ngoài ba mươi tuổi, sinh non ba lần, sau này bị tước đoạt quyền làm mẹ, tất cả đều bởi vì bị gả cho người này, bởi vì gia đình mình, bởi vì bị cha mẹ ép buộc.

Bà kia sững sờ, phản ứng lại thì gào khóc: “Sảy thai? Mày đúng là đồ phế vật! Ngay cả đứa bé cũng không giữ nổi! Cháu trai của tôi!”

Phòng Mai nghiêng đầu lại, sắc mặt không vui không buồn, nhìn mẹ chồng mình tại chỗ khóc ròng.

Vành mắt Ngô Lập Thành cũng đỏ bừng, không kiềm chế nổi gào lên: “Sinh non? Tại sao lại sinh non? Tại sao ông không bảo vệ đứa bé!”

Mặt mày Cố Diệp lạnh tanh, đá một phát vào chân Ngô Lập Thành, đạp đối phương nằm rạp xuống. Cảnh sát thấy cám xúc cậu quá kích động, sợ cậu làm ra chuyện quá khích, lập tức giữ người lại: “Bình tĩnh đợi, đừng di chuyển.”

Ngô Lập Thành thành thật lại, còn bà mẹ chồng vừa khóc vừa gào, kêu khóc cháu trai không còn: “Cháu trai của tôi đâu!”

Càng nhìn Phòng Mai đang nằm trên giường càng tức giận, bà ta nổi nóng bổ nhào qua, túm lấy Phòng Mai: “Mày là thứ đồ vừa tốn tiền, sau này lại không thể sinh, giữ lại mày có ích lời gì? Nhà bọn tao đoạn tử tuyệt tôn tất cả đều tại mày!”

Bác sĩ và y tá đứng cạnh giường nhìn bà già làm ầm ĩ thì tất cả cũng tiến lên can ngăn. Bà già tuổi không nhỏ nhưng sức lại rất lớn, đẩy một hộ sĩ trẻ tuổi loạng choạng.

Bấy giờ bác sĩ và y tá không nhìn nổi nữa. Họ đều là phụ nữ, cũng có người đã làm mẹ, thấy kiểu mẹ chồng đau gan thế này thì bác sĩ nổi giận: “Không phải cô ấy không muốn sinh mà là bị đánh đến mức sảy mất rồi, cô ấy mang thai ba lần, đều bị đánh rơi mất, người mới hơn ba mươi tuổi, ai chịu trách nhiệm cho cuộc đời cô ấy đây? Con của bà đạp bụng người ta bà có biết không hả? Đạp mất rồi, bà hẳn nên trách con trai mình ấy.”

“Dựa vào cái quái gì…” Bà già ngừng bặt, nhớ đến cảnh con trai mình đánh Phòng Mai, câu nói kế tiếp cho dù cãi nữa cũng không có mặt mũi thốt ra. Bà ta trực tiếp ngồi bệt dưới đất, tức giận gào khóc. Cảnh sát thấy bà như vậy cũng không thể mặc kệ, định kéo bà dậy. Bà cụ lập tức nổ tung, cơn tức giận chuyển lên người cảnh sát, đánh lên tay của mấy cảnh sát: “Các anh dám đụng vào tôi thử coi? Ai cũng không được đụng vào tôi! Cháu của tôi không còn, tôi không thể khóc hả?”

Cảnh sát trầm mặt: “Có thể khóc, nhưng bà không thể ngồi đây khóc, chỗ này là bệnh viện, xung quanh tất cả đều là bệnh nhân. Con dâu bà bị thương nặng có biết không? Bệnh nhân xung quanh cần nghỉ ngơi, bà tiếp tục như vậy thì người phòng bệnh bên cạnh đến đây đánh bà chúng tôi sẽ mặc kệ.”

“Đánh ra, đánh đi!” Bà già vỗ đùi, nhắm hai mắt lại, không quan tâm vung tay vung chân, dù sao trong lòng bà không thoải mái, ai cũng đừng mong thoải mái: “Ai bồi thường cháu tôi đây!”

Cảnh sát cũng hơi tức giận, hai người kéo bà: “Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

“Trời ơi, thật vô lễ! Đồ lưu manh! Đừng đụng vào tôi.”

Cảnh sát hết sức tức giận: “Bà lớn tuổi vậy rồi sao có thể gây lộn như vậy?”

Bà già vẫn tiếp tục náo loạn: “Cháu tôi không còn, các người còn định bắt con trai tôi, dù sao cũng không sống nổi nữa, không chỉ gây náo loạn tôi còn muốn chết, bị các người ép chết! Cứu mạng với, cảnh sát nhân dân ép chết người rồi!”

Cảnh sát bóp trán, kiểu khóc lóc om sòm như bà già này rất hiếm thấy.

Cố Diệp đứng một bên thản nhiên nói: “Cố mà khóc đi, nhà mấy người đoạn tuyệt con cháu, chết rồi đến người viếng mồ còn chả có, chuyện thương tâm như vậy sao có thể không khóc được?”

Tiếng khóc của bà cụ dừng lại: “Cậu nói bậy!”

Cố Diệp cười cười: “Có vẻ bà không biết tôi làm nghề gì, tôi coi bói, lên mạng tra thử sẽ biết tôi là ai, biết tại sao tôi tìm đến Phòng Mai không? Bởi vì tôi tính ra nhà mấy người sẽ đoạn tử tuyệt tôn, con trai ngồi tù, con gái chết một nửa nguyên nhân là do các người. Bà già rồi thì xin cơm cũng bò không nổi, mau khóc đi, khóc bày trò để chúng tôi cùng vui nào.”

Bà già khóc không nổi: “Cậu nguyền rủa tôi!”

Cố Diệp ghét bỏ nói: “Tôi không thèm tính toán với một bà già chết đói, các anh cảnh sát, bà ta cũng ra tay đánh Phòng Mai, mọi người đều nhìn thấy. Cả cái nhà này, có một cái tính một cái, tôi sẽ kiện tất cả bọn họ.”

Luật sư Trương nghe vậy, gật đầu ghi lại: “Thưa thiếu gia, chúng ta có đội luật sư theo dõi toàn bộ quá trình buộc tội gã ta có âm mưu giết người, một người cũng thoát được.”

Rốt cuộc lão thái thái đã biết sợ, đứng lên ngó nghiêng mọi người xung quanh, tất cả đều mang sắc mặt khó coi nhìn bà. Mấy người đứng ở cửa phòng bệnh khác xem náo nhiệt cũng đều nhìn bà với vẻ chán ghét, bà ta chỉ trỏ người xung quanh, cuối cùng rơi lên đầu Phòng Mai: “Được, mấy người đều thật độc ác, Phòng Mai, mày muốn ly hôn với con trai tao đúng không? Mày cứ chờ đó cho tao!”

Lão thái thái dứt lời, nói với con trai bà: “Con yên tâm, chúng ta không sợ cô ta, mẹ sẽ khiến cô ta phải cung kính mời con trở về.”

Bà già nói xong rồi vội vã chạy đi, phòng bệnh cuối cùng cũng được yên tĩnh, mọi người đều thở phào, bà cụ này đúng là giỏi gây rối.

Nhân viên y tế nhìn Cố Diệp, có người ngạc nhiên, có người vui mừng, một tiểu hộ sĩ hỏi: “Cậu là Cố Diệp thật hả, là Cố Diệp trên mạng kia đúng không?”

Cố Diệp cười cười: “Đúng ạ.”

Tiểu hộ sĩ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại tới đây?”

Cố Diệp bất đắc dĩ đáp: “Nhìn thấy chuyện bất bình nên muốn đến quản ạ.”

Giải Thừa móc khẩu trang trong túi của Cố Diệp ra dán lên mặt cậu: “Mau che cái mặt của em lại, anh sợ tí nữa phóng viên sẽ tới mất.”

Tiểu hộ sĩ mỉm cười chụp cảnh này lại, đăng tấm hình Cố Diệp đeo khẩu trang lên trang cá nhân, kèm theo dòng cap: Phú nhị đại giàu nhất có tinh thần trọng nghĩa. Có người nói cậu ấy không làm việc đàng hoàng, uổng phí cha anh cho điểm xuất phát cao như vậy, thế nhưng khoảnh khắc cậu ấy đã ra mặt thay cho những người số khổ thật sự rất đẹp trai. Trước kia chỉ nghe nói đã có cảm tình, hiện tại đã chú ý và chuyển thành fan của cậu ấy.

Tiểu hộ sĩ không ngờ tới rằng vòng bạn bè của mình sẽ nhanh chóng nổi tiếng trên mạng.

Sau khi bà già đi mất, Cố Diệp và Giải Thừa nghỉ ngơi một lát, định kiểm tra lại cái chết của người phụ nữa kia. Người phụ nữ đó tên là Ngô Quế Lan, em gái của Ngô Lập Thành, bằng tuổi với Phòng Mai. Đã ngoài ba mươi tuổi, gả cho anh trai Phòng Mai là Phòng Bình. Bọn họ kêt hôn tương đối sớm, nhà gái vừa đến tuổi hợp pháp liền đi chứng nhận kết hôn, năm thứ hai có con, chính là đứa bé gái tên Phòng Vũ Chu.

Hai người bọn họ nghi ngờ cái chết của người phụ nữ này không bình thường, có khả năng cũng là vì bạo lực gia đình, Giải Thừa nói: “Nếu không ban đêm thử chiêu hồn đi, chúng ta đến nghĩa trang không?”

Cố Diệp lắc đầu: “Em cảm thấy Ngô Quế Lan hẳn đang đi theo con gái mình.”

“Ây, chết rồi cũng không yên lòng.”

“Hết cách rồi, nhìn phản ứng của đứa bé kia là biết người nhà đối xử với nó không tốt.”

Giải Thừa trào phúng nói: “Nhìn cái cách làm của hai nhà này, con gái đều bị coi là hàng lỗ tiền, mẹ đứa nhỏ mất rồi, lại bị cha nghi ngờ trộm đồ, đứa nhỏ bị coi như con hoang, thử hỏi như vậy thì làm sao có thể được đối xử tốt trong thời gian qua?”

Hai người đang than thở thì nghe thấy một tiểu hộ sĩ vội vàng chạy tới gọi: “Không xong rồi, mẹ chồng Phòng Mai lại tới đây.”

Giải Thừa tức giận: “Bà già này định giày vò đến mức nào hả?”

“Lần này không tới một mình, còn dẫn theo cha mẹ Phòng Mai tới cùng.”

Cố Diệp nhíu mày, nghĩ một chút là biết tí nữa sẽ chuyện xảy ra sẽ chẳng có gì tốt đẹp. Cậu bất đắc dĩ đứng dậy: “Chúng ta đi xem chút.”

Đến cửa phòng bệnh, Cố Diệp thấy một bà lão có mái tóc hoa râm và một ông lão chống gậy ngồi ngay bên giường. Ánh mắt Phòng Mai nhìn họ vẫn bình thản như cũ, sau khi nhìn rõ sống chết, biểu tình hờ hững làm người nhìn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, dù cho đối phương là cha mẹ mình thì cô vẫn chẳng có gì để nói.

Nói bà cụ không cảm thấy đau lòng cho con gái là giả: “Làm sao lại bị đánh thành thế này? Lập Thành đâu?”

Mẹ Phòng Mai vừa nhắc đến Ngô Lập Thành, mẹ chồng cô lập tức trở mặt: “Còn dám nhắc đến Lập Thành, con gái bà làm chuyên tốt, không những tìm trai trẻ bên ngoài, còn gọi cảnh sát đến bắt Lập Thành đi.”

Y tá đứng cạnh nhìn bà ta bóp méo đúng sai, thực sự nhìn không nổi, lên tiếng giải thích: “Ngô Lập Thành bị bắt vì gã suýt chút đã giết Phòng Mai, còn dám đến bệnh viện gây rối, chả liên quan gì đến người cứu Phòng Mai cả.”

“Cô biết cái rắm!” Bà mẹ chồng miệng mồm cay nghiệt, trực tiếp mắng tiểu hộ sĩ: “Nghe cô hay là nghe tôi? Lúc nào thì việc nhà chúng tôi cần người ngoài để ý tới hả? Không cứu cháu trai của tôi, tôi còn chưa gây phiền phức cho các người đâu, mấy người ở đây khích bác cái gì hả? Con gái ở đâu nói nhảm không biết xẩu hổ.”

Y tá kia bị chửi đỏ cả mặt, há to miệng, người có tố chất thật sự nói không lại loại bà già này, tí thì tức khóc.

Nghe nói thế, sắc mặt Cố Diệp và Giải Thừa đều lạnh lẽo, Giải Thừa chỉ muốn mở cửa sổ quăng bà già này xuống, chưa bao giờ thấy loại người không biết xấu hổ như vậy.

Cố Diệp giữ chặt hắn, bây giờ không vội được, nghe xem cha mẹ Phòng Mai nói thế nào.

Có vẻ cha mẹ Phòng Mai rất sợ bà mẹ chồng này, dù đau lòng cho con gái nhưng vẫn hùa theo khuyên: “Tại sao Ngô Lập Thành lại bị bắt vậy? Mẹ nghe nói con muốn ly hôn, không phải mẹ trách con, nhưng con đã hơn ba mươi tuổi rồi, sau này lại không thể sinh con nữa, ly hôn rồi còn ai dám cưới con? Sống chung cho tốt đi.”

Phòng Mai cười lạnh, vẻ mặt lạnh băng nhìn mẹ mình, rất muốn hỏi cô rơi xuống tình trạng này hôm nay là bởi vì ai? Muốn hỏi xem nếu còn tiếp tục ở cùng gã thì kết cục của cô sẽ là gì đây? Cũng muốn hỏi mẹ mình một câu, cô không thể sinh con, ở lại nhà bọn họ thì sẽ còn thảm hơn bây giờ, mẹ có từng nghĩ tới không? Nhìn ánh mắt của mẹ mình, Phòng Mai một câu cũng không hỏi nên lời, tất cả sự tuyệt vọng hóa thành một cái nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo dọa người.

Cha mẹ thấy cô như vậy, trong lòng phát lạnh, mẹ cô rơi nước mắt: “Cái đứa nhỏ này, tại sao lại có ánh mắt này? Cha mẹ biết con khổ nhưng con cũng phải nghĩ cho chúng ta chứ, mẹ và cha con đã từng tuổi này rồi, con không thể đến cái chỗ dưỡng già cũng không cho để lại chúng ta chứ.”

Chém raw đó =)))) ai biết góp ý với ạ

你不能连个摔老盆的人都不给我们留啊

Phòng Mai hờ hững hỏi: “Mười năm, con còn đủ.”

Cha Phòng Mai cũng khuyên: “Sinh con.Nuôi con ơn lớn hơn trời, chúng ta nuôi con hơn hai mươi năm, cung cấp đồ ăn, chỗ ở, tạo điều kiện cho con đi học. Con gái, con không thể không có lương tâm như vậy, con phải nghĩ cho chúng ta chứ.”

“Đúng thế con gái, đều trải qua nhiều năm vậy rồi, ly hôn con cũng không tìm được người tốt đâu, chúng ta cũng vì con cả thôi.”

Ý của hai ông bà đều là dù sao cũng không thể ly hôn.

Tiểu hộ sĩ nghe vậy tức tái cả mặt: “Con gái hai người bị đánh đến nông nỗi này, vì sao không thể ly hôn? Đây không phải vấn đề cần hay không cần lương tâm, là có hay không có lương tâm đấy, hai người là cha mẹ ruột đó hả?”

Sắc mẹ chồng Phòng Mai lạnh lẽo, lại muốn mắng tiểu hộ sĩ, ngay lúc này Cố Diệp đi tới, tỉnh táo nói: “Hai vị, con dâu hai người chết rồi.”

Vẻ mặt người trong phòng rất khó coi, mẹ chồng Phòng Mai hít sâu một hơi, sắc mặt càng thêm u ám. Bà không chỉ biết con gái mình chết rồi, còn biết chết như thế nào nữa.

Cố Diệp nghiêm túc nói: “Ngô Quế Lan không đi, mỗi đêm cô ấy đều nhìn cả nhà mấy người.”

Ánh mắt tiểu hộ sĩ sáng lến: “Mấy người đừng có không tin, cậu ấy là đại sư nổi tiếng, mấy người có thể lên mạng tra thử, cậu ấy nổi tiếng toàn quốc, còn từng lên TV, đài quốc gia đấy.” Tiểu hộ sĩ lên mạng tìm, lục lại đoạn Cố Diệp lên ti vi: “Nhìn đi, là đài quốc gia. Cậu ấy là đại sư, không phải loại thần côn nhảy nhót mời thần trong thôn đâu, quỷ cậu ấy từng gặp phải xếp thành đội, giống như tượng binh mã ấy.”

Ba ông bà già lập tức bị dọa, chỉ cần ba chữ đài quốc gia này, đủ khiến bọn họ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng người.

Giải Thừa lạnh lùng bồi thêm một câu: “Chỉ có người chết oan mới không chịu đầu thai.”

Ngay lúc này, một cảnh sát đứng ngoài cửa bước vào, hắn đã nghe nãy giờ, nghe được đoạn này, người nhà Phòng Mai không cho cô ly hôn, nhưng lại rất sợ Ngô Quế Lan đã chết: “Có ý gì? Ngô Quế Lan chết như thế nào?”

Cả nhà ấp úng, mẹ Phòng sắc mặt tái nhợt đáp: “Thì là đột nhiên bị ngã sấp xuống rồi chết chứ sao. Con gái, ngày khác chúng ta lại đến thăm, con suy nghĩ kĩ những lời mẹ nói đi.” Hai ông bà lão đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc nhìn Phòng Mai, trong mắt lộ ra mấy phần khẩn cầu.

Phòng Mai lạnh lẽo quay đầu nhìn chỗ khác, không muốn thấy bọn họ nữa.

Cảnh sát đã nhìn ra, chuyện này có vấn đề. Hắn nhìn Cố Diêp, Cố Diệp lắc đầu: “Tôi chỉ có thể nói: không làm việc trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.”

Khi mẹ của phòng Mai ra ngoài, Cố Diệp và Giải Thừa theo dõi đối phương từ xa, đến tận nhà bọn họ. Điều đáng nói là cảnh sát phát hiện có vấn đề cũng đi theo bọn họ, định điều tra lại xem Ngô Quế Lan đã chết như thế nào.

Hiện tại là thời điểm bọn nhỏ tan học buổi chiều. Chân trước ông lão bà lão vừa vào nhà thì chân sau Phòng Chu Vũ đeo cặp sách nhỏ trở về, thấy Cố Diệp và Giải Thừa, bé gái hơi nghi ngờ, còn có chút vui vẻ, bé hưng phấn hỏi: “Anh, sao các anh lại đến nhà em?”

Cố Diệp híp mắt, chững chạc đàng hoàng nói: “Bé con, anh nhìn thấy mẹ em.”

Phòng Chu Vũ sững sờ: “Anh, mẹ em mất rồi.”

“Đúng vậy, anh nhìn thấy linh hồn của mẹ vẫn luôn đi theo em, cha em đánh em, mẹ liền bảo vệ em, chỉ là em không nhìn thấy mẹ thôi.” Cố Diệp cúi người xuống, nói từng chữ cho bé gái nghe: “Anh là đại sư, anh có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy.”

Phòng Chu Vũ giật mình, nhìn con người đen nhánh của Cố Diệp, sững sờ hỏi: “Anh có thể thấy mẹ em thật không? Em nói nè, lúc cha đánh em, trong nhà có rất nhiều tiếng động, cứ như có người cố ý làm vậy.”

Cố Diệp gật đầu: “Đúng thế, mẹ vẫn luôn bảo vệ em. Cô ấy nói, cô ấy bị cha em đánh chết, có đúng vậy không?”

Phòng Chu Vũ khiếp sợ che miệng, nhìn vào đôi mắt chăm chú của Cố Diệp, gật nhẹ đầu rồi lại vội vã lắc đầu.

Đứa nhỏ phản ứng theo bản năng, Cố Diệp đã hiểu. Cảnh sát cũng thấy rõ, trách không được cha mẹ Phòng Mai lại sợ mẹ chồng cô như vậy, Phòng Mai bị đánh đến mức đó mà cha mẹ cô vẫn khuyên hợp không khuyên ly, ngay cả lời nặng nề cũng không dám nói, hóa ra là vì con gái nhà họ Ngô chết không bình thường.

Đúng lúc này, mẹ Phòng Mai nghe thấy tiếng động ngoài cổng, vừa ra xem thì nghe thấy lời cháu gái nói với Cố Diệp, bà tức giận xông tới, kéo Phòng Chu Vũ loạng choạng: “Nói bậy!” Bà cụ nắm chặt quai hàm Phòng Chu Vũ, nổi điên mắng bé: “Còn nói bậy sẽ đánh chết mày!”

Cố Diệp lạnh mặt: “Vợ của con trai bà không vụng trộm với người khác lại bị đánh chết, cô ấy không siêu thoát được, bà thử đánh đứa nhỏ xem, xem coi ban đêm cô ấy có đến tìm bà không.”

Tay bà cụ dừng lại, vội vàng buông lỏng tay, trên mặt đứa nhỏ đã có hai vết đỏ. Biểu cảm Phòng Chu Vũ bình tĩnh, bụm mặt đứng một bên, so với những đứa bé cùng tuổi trưởng thành hơn nhiều, có thể thấy bình thường bị đánh đập không ít lần mới thành ra như vậy.

Bà cụ không nể mặt, nổi giận: “Mẹ của nó tự tìm chết, không dính dáng gì đến cha nó cả, cậu mau đi đi nếu không tôi sẽ đánh cho đi đấy.”

Cố Diệp cười nhạt: “Bà có thể không thừa nhận, con gái của bà không phải cũng chính là loại số phận này, bà chỉ quan tâm con trai mặc kệ sống chết của con gái hả?”

Sắc mặt bà cụ khó coi: “Nghe không hiểu, cậu nói bậy bạ gì đó.”

“Ai đây, định làm gì?” Lúc này, một người trung niên cầm cuốc trở về, gã đi đứng hơi cà thọt, đi đường khập khễnh, thấy mấy người xa lạ đứng trước cửa nhà, lạnh mặt quát: “Tất cả cút ra ngoài.”

Cố Diệp nhìn tướng mạo người này, lập tức xác định: “Anh chính là Phòng Bình nhỉ, cha của đứa nhỏ này. Tôi đến không có ý gì khác, chính là muốn truyền lời cho mấy người, mẹ đứa nhỏ này ở ngay bên cạnh nó, luôn trông coi bé bởi vì cô ấy sợ cha của nó sẽ đánh chết nó mất. Mấy người cứ thử đánh đứa nhỏ lần nữa coi, tôi rất chờ mong thấy kết cục của mấy người.”

Lời của Cố Diệp vừa dứt thì bỗng có một trận gió lạnh thổi qua, cuốn một vòng quanh cửa chính khiến mọi người lạnh cóng run rẩy. Người nhà họ Phòng tái mặt khi nghĩ đến mấy việc kì quái gần đây. Ánh mắt Phòng Bình nhìn con gái mình ngược lại có hơi sợ sệt.

Lúc này cảnh sát lấy tài liệu của mình ra: “Căn cứ phản ứng của đứa bé, tôi có thể giải Phòng Bình về thẩm vấn, mọi người cố gắng phối hợp, tôi sẽ hỏi ngay tại chỗ.”

Phòng Bình oán hận nhìn Phòng Chu Vũ, bé gái lạnh lùng nhìn gã, đôi mắt chừa đầy hận thù. Hai người đối mặt, ngược lại là Phòng Bình kiêng dè quay đầu về.

“Cô ta vụng trộm với người khác, bị người ta bắt được, tôi đánh vợ mình nhưng không có đánh chết người, tự cô ta ngã chết, cả nhà tôi đều nhìn thấy.”

Bà cụ cũng nói: “Đúng vậy, đang yên lành sao bọn tôi lại đi giết người nhà mình, bọn tôi không bị điên.”

Quay sang nhìn đứa nhỏ, tay bé gái bị bà lão nắm lấy, cuối cùng đứa nhỏ cúi đầu, không nói gì.

Không có chứng cứ, không có nhân chứng, xác thì đã hỏa táng, chôn cất hơn hai tháng, dù nghi ngờ cái chết có vấn đề nhưng vụ án vẫn bị kẹt tại đây.

Cố Diệp mỉm cười nói: “Sắc trời đã muộn, anh cảnh sát về trước đi, tôi nói chuyện với bọn họ.”

Cảnh sát nhíu mày, cậu thanh niên này đuổi mình đi rồi ở lại tra án hả?

Giải Thừa nhếch khóe miệng, kéo anh trai này đi: “Tôi và anh đi chung đi, chúng ta cùng đi xem phong quảnh nông thôn xinh đẹp.”

Cố Diệp nhìn họ đi xa, lấy một tấm phù chú từ trong túi ra: “Ngô Quế Lan, ra gặp mặt người nhà một lần nào.”

Một trận âm phong thổi qua, Cố Diệp quăng tấm phù chú ra, phù chú bay theo quỷ khí, dán lên người Ngô Quế Lan, một nữ quỷ mặc áo liệm hiện ra, cứ như vậy xuất hiện trước mắt người nhà họ Phòng. Nhìn thấy người quen thuộc này, trên trán vẫn còn vết máu bị đập chết, người nhà họ Phòng bị dọa ngã lộn nhào, chạy trối chết, Phòng Bình sợ đến nỗi tè ra quần, róc rách róc rách chảy đầy đất, khập khễnh chạy trốn.

Chỉ có Phòng Chu Vũ, sững sờ nhìn mẹ mình, cổ họng gào khóc, thất thanh kêu một tiếng: “Mẹ!”

Khuôn mặt Ngô Quế Lan buồn khổ nhìn đứa nhỏ chạy tới, âu yếm xoa đầu bé, trong mắt là nhớ nhung không thôi, khiến người nhìn chua xót.

Cố Diệp nói: “Xem đi, mẹ em vẫn luôn bảo vệ em, nếu họ còn dám đánh em thì cứ gọi mẹ đến.”

Phòng Chu Vũ vừa khóc vừa gật đầu, muốn chạm vào mẹ nhưng đáng tiếc không chạm được vào cái gì. Đứa nhỏ không nói nên lời, nước mắt ào ào chảy xuống.

Cố Diệp nhắc nhở: “Hai người không thể gặp lâu, để hai người gặp mặt đã là trái luật, cô đưa đứa nhỏ vào đi rồi chúng ta nói chuyện.”

Ngô Quế Lan cảm kích nhẹ gật đầu với Cố Diệp, đẩy đứa nhỏ, giục nó vào nhà, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào của người trong nhà do bị dọa sợ. Cố Diệp đứng ngay cửa chính nghe rõ ràng, vô tội vuốt vuốt tay, cậu thật sự có thể triệu hồi quỷ, là đại sư, hiện tại tin chưa.

Không bao lâu sau Ngô Quế Lan đi ra, phù chú trên người cũng mất tác dụng. Cố Diệp tìm chỗ không người, ngồi xuống nói chuyện với cô: “Nói về nguyên nhân cái chết đi, nếu không dứt nhân quả thì sao đi đầu thai được?”

Sắc mặt Ngô Quế Lan âm u, uất hận kể: “Tôi chỉ nói với người khác mấy câu, gã đã hoài nghi tôi và nam nhân khác đội nón xanh cho gã, về nhà liền đánh tôi.” Ngô Quế Lan chỉ lỗ máu trên trán mình: “Đây không phải dùng tay đập, gã dùng cuốc đập.”

Cố Diệp đồng tình nhìn cô, những người trên mạng kêu rên cha mẹ cho mình quá ít tiền tiêu vặt, cảm thấy số mình không tốt bằng người khác ấy, hẳn phải nhìn thấy hai người phụ nữ số khổ này mới biết thế nào là mệnh không tốt.

Mặt mũi Ngô Quế Lan đầy trào phúng: “Gã suốt ngày nghi thần nghi quỷ, từ lúc kết hôn luôn nghi ngờ tôi có quan hệ với người khác, cảm thấy tôi sẽ ngoại tình. Mỗi khi tôi nói với người đàn ông khác câu nào gã đều sẽ gây sự nửa ngày, không đánh thì mắng, hiện tại thậm chí nghi ngờ đứa bé không phải con ruột, còn đánh nó.” Ngô Quế Lan càng nói càng hận, đôi mắt đỏ đục ngầu, cô cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi hận, hận không thể giết chết gã! Nhưng tôi không thể, bởi nếu tôi giết gã, con tôi sẽ không còn nhà. Nó đã không có mẹ, nếu như lại không có nhà, ăn mặc cũng thành vấn đề chứ nói gì đến đi học? Làm sao lớn lên đây?”

Cố Diệp nghe cô nói xong, nghiêm túc nói: “Tôi có biện pháp, có thể lập tức giúp cô và Phòng Mai, giúp đứa nhỏ có đường lui tốt.”

Ngô Quế Lan nghi ngờ nhìn Cố Diệp: “Đại sư mời ngài nói, vì con mình, cái gì tôi cũng có thể làm.”

Cố Diệp nghiêm túc nói: “Một cục đá hạ ba con chim, cô hù dọa cha mẹ và anh trai, khiến bọn họ buông tha cho em chồng cô, khiến bọn họ mau chóng ly hôn. Tôi đã thấy phản ứng của gia đình cô, cha mẹ chồng và chồng cô cũng đều chột dạ sợ hãi. Nếu bọn họ không sợ, ban đêm cô ra sức giày vò bọn họ, làm bọn họ phải tự thú, không tự thú thì tôi mặc kệ. Tự cô xem xét rồi làm, chuyện nhà của cô tôi không quản. Cuối cùng, đứa nhỏ đi theo em chồng cô, cũng là cô của bé, quan hệ của nhà cô đúng là…” Cố Diệp ngẫm lại, thấy không có nói sai mới tiếp tục: “Cô ấy về sau không có con, nhìn tướng mạo cũng sẽ không gả đi nữa, đối xử với đứa nhỏ chắc chắn không tệ. Cô ấy và đứa bé có cùng huyết thống, nếu người già không còn khả năng nữa thì cô ấy được phép nuôi dưỡng.”

Ngô Quế Lan nghe thấy thế vui mừng nói: “Tốt, thật tốt quá, đứa nhỏ ở trong nhà sống không tốt, có thể sẽ bị bọn họ bán đi. Nhưng không biết Phòng Mai có đồng ý không?”

Cố Diệp an ủi: “Đi hỏi thử đã, tôi cảm thấy không thành vấn đề.”

Đêm đó, Cố Diệp dẫn Ngô Quế Lan đến phòng bệnh của Phòng Mai, dù Phòng Mai đã bị tra tấn đến nỗi nhìn thấu sống chết, nhưng nhìn thấy người chết đứng mặt mình, cô vẫn bị dọa tái mặt, tí thì bật dậy.

Cố Diệp an ủi: “Đừng sợ, cô ấy đến vì có chuyện cần thương lượng với cô.”

“Chị, chị dâu?” Không làm việc trái lương tâm thì không sợ bị quỷ gõ cửa, sau khi Phòng Mai tỉnh táo lại, bình tĩnh nói: “Chị dâu, chị nói đi.”

Ngô Quế Lan nghiêm túc hỏi: “Chị có thể giúp em nhanh chóng ly hôn, không biết có thể nhờ em mang con gái chị theo cùng không? Để đứa nhỏ ở lại nhà kia, chị chết không thể nhắm mắt. Hai cái nhà, người duy nhất chị có thể tin chỉ có em.”

Phòng Mai do dự một lúc rồi động đậy khóe miệng, hốc mắt đỏ bừng gật đầu: “Em nuôi, sau này em cũng không thể có con, em sẽ xem Chu Chu như con gái ruột mà nuôi.”

Ngô Quế Lan chảy huyết lệ, quỳ trước Phòng Mai: “Đứa nhỏ giao cho em, xin em hãy sống thật tốt, chuyện em không làm được chị sẽ làm giúp em.”

“Chị dâu! Chị mau đứng dậy!” Xương sườn Phòng Mai bị thương, dậy không nổi, vừa cử động thì sắc mặt lập tức trắng bệch, đành miễn cưỡng nhận một lạy này. Ngô Quế Lan quay sang dập đầu với Cố Diệp: “Cảm ơn đại sư cho tôi cơ hội, đời này không thể báo đáp, nếu có kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.” Cô ngẩng đầu, mặt quyết tuyệt: “Tôi đi đây.”

Cố Diệp nghiêm túc nhìn Ngô Quế Lan bay ra ngoài, bấm đốt ngón tay tính toán, trịnh trọng đàng hoàng nói: “Thắp cho hai nhà ít nến.”

Giải Thừa đứng ngay cửa hỏi: “Sao rồi?”

Cố Diệp nghiêm túc đáp: “Ngày mai hẳn sẽ có kết quả.”

Giải Thừa gật đầu: “Ngày mai là thứ hai rồi, chủ nhật của chúng ta trôi qua mệt mỏi quá. Tìm chỗ ngủ đi, mai còn có một trận chiến lớn.”

Mắt Cố Diệp giật giật: “Ngày mai là… Thứ hai?”

“Đúng vậy.” Giải Thừa cười: “Em là học sinh mà không nhớ rõ ngày trong tuần à?”

Đột nhiên Cố Diệp nhảy dựng lên, mắng một câu: “Chết rồi! Ngày mai em có bài thi!”

Giải Thừa ngẫm nghĩ rồi móc một nén nhang trong ba lô ra: “Đừng nóng nảy, anh em thắp cho em một nén trước, cải thìa nhỏ, vừa đến mùa đông, gió thổi qua, lập tức lạnh…”

Cố Diệp lạnh lùng đạp Giải Thừa lên tường: “Em chắc chắn sẽ không lạnh! Anh tự thắp hương cho bản thân đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio