Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

chương 73: chú cố, con muốn chăm sóc cố diệp cả đời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bệnnh viện huyện là một bệnh viện hạng , cũng là bệnh viện chính quy lớn nhất ở đây, ai có bệnh gì cũng đều tới đây chữa. May là đầu năm rất ít người tới khám nên chỉ đợi một xíu đã tới lượt Cố Diệp.

Thầy thuốc là một bà cô, vừa thấy Cố Diệp khuôn mặt nhỏ nhắn nóng tới đỏ bừng, lòng mẹ bao la bỗng dưng tràn ra: “Ôi chao, sốt bao lâu rồi?”

Một tay Cố Sâm giữ đầu Cố Diệp giúp cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Chiều hôm qua đã phát sốt rồi, tối uống thuốc cũng không thấy giảm, chích hay là truyền dịch gì, cô xem thử giúp với.”

Cố Diệp giật mình ngẩng đầu nhìn anh cả, chích? Là cái chích mông kia đó hả?!

Cố Sâm xoay đầu Cố Diệp lại để cậu nhìn thẳng vào bác sĩ, có bệnh thì chữa, giả vờ đáng thương cũng vô dụng thôi.

Cố Lâm mỉm cười giải thích: “Từ nhỏ nó đã yếu ớt rồi, hồi trước bị bệnh cũng uống thuốc mà không hết, hay là cứ chích cho nó một mũi để hạ sốt trước đi.”

Cố Diệp sống không còn gì luyến tiếc nhìn hai ông anh: “Mấy anh nghiêm túc đấy à? Em là được nhặt từ bụi chuối đúng không?”

Cố Sâm lạnh mặt, “Im đi, chữa bệnh.”

Bác sĩ nín cười kiểm tra cho Cố Diệp, “Có vẻ là vi rút cảm mạo, phổi và khí quản vẫn ổn, xét nghiệm máu trước đi.”

“Dạ?” Cố Diệp vội vã kéo khoá chân áo lông từ đầu đến chân, rụt vào trong, “Bác sĩ viết đơn thuốc là được rồi, không cần thiết rút máu đâu.”

Bác sĩ dở khóc dở cười, “Không rút máu con đâu, lấy xíu máu đầu ngón tay thôi.”

“Nhưng mà cũng phải dùng kim đó!” Cố Diệp đau í ới, Cố Diệp mặt liệt xách cậu lê, Cố Lâm chờ lấy phiếu kiểm tra xong đi đóng tiền,lúc ra ngoài đã thấy Cố Sâm lôi Cố Diệp tới khoa xét nghiệm. Em ba đáng thương, trước mặt anh cả không hề có tí đấu tranh nào.

“Chậc chậc, thật bạo lực.” Cố Lâm đưa hoá đơn cho y tá, khuyên Cố Sâm: “Đừng nhéo mặt nó nữa, người ta nhìn còn tưởng nó là con nhặt.”

Cố Diệp run rẩy vươn đầu ngón tay, “Ai bảo, em là hàng được ship tới đó.”

Cố Sâm nhíu mày, ghét bỏ nói: “Hồi trước sợ đau, giờ lớn rồi mà vẫn sợ, không có tí tiến bộ nào!”

Cố Diệp trợn trắng mắt, bị chích thì ai mà không đau?

Y tá vừa thấy ba anh đẹp trai tới, lại còn siêu ngầu, Cố Lâm giật lấy hoá đơn của Cố Diệp, cười tủm tỉm nói: “Chích không đau đâu, em trai tôi có hơi yếu ớt, chích có tí đã gào lên.”

Y tá trưởng mỉm cười nói: “Để tôi làm cho.”

Cố Diệp nhìn nhìn thấy đối phương cũng lớn trông có vẻ kinh nghiệm dày dạn, dũng cảm đưa tay ra, y tá trưởng nhìn cậu xoẹt một phát chích lên.

“A a a anh ơi! Đau quá!”

Y tá trưởng dở khóc dở cười, “Mấy đứa con nít còn không kêu đau đâu.”

Cố Lâm xoa xoa đầu cậu, “Em bốn còn chịu giỏi hơn em.”

Bỗng có y tá mừng rỡ hỏi: “Cậu là Cố Diệp à?”

“Nếu vậy thì, ôi mẹ ơi! Anh là Cố Lâm! Giám đốc công ty truyền thông Ngọc Minh?”

“Anh là Cố Sâm! Người nối nghiệp ba Cố, ô mai gót!”

Cố Diệp cười khổ, “Đi khám bệnh cũng bị nhận ra, không lẽ giờ em là người nổi tiếng rồi?”

Cố Lâm nhếch khoé miệng một cái, “Bây giờ em sẽ có lượng fan bằng ngôi sao hạng rồi nếu em debut thì chắc anh sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”

Cố Diệp bỏ tăm bông vào túi: “Anh nghĩ nhiều rồi, có cho bao nhiêu tiền em cũng không làm đâu.”

Cố Lâm ghét bỏ, “May quá anh cũng không có ý định đấy.”

Không bao lâu sau, bác sĩ đã kiểm tra xong, “Không có chuyện lớn gì, chỉ là bị virus cảm mạo, chích một cái thì sẽ hết sốt.”

Cố Diệp nghiêm túc từ chối: “Không không không, chích sẽ chết đó.”

Bác sĩ tính tình siêu tốt nói: “Chích không đau đâu.”

Cố Diệp cười gượng, “Bác đừng lừa cháu, cháu cũng đâu phải là thằng em cháu đâu.”

Cố Sâm lạnh mặt, “Bỏ ra cho người ta chích đi.”

Cố Diệp: “......”

Cố Lâm Lo lắng hỏi: “Có cần truyền dịch không? Truyền cho nó hai bình để mau khỏi.”

Cố Diệp:!!!

Bác sĩ cười nói: “Bình thường thì không cần truyền dịch, uống thuốc cũng được rồi, chích thêm một mũi nữa là xong, nếu chích xong vẫn chưa được thì mới truyền dịch.”

Cố Diệp nhỏ giọng chống cự: “Em choáng váng quá.”

Cố Sâm lạnh mặt xách Cố Diệp đi, dùng hành động thực tế để nói cho cậu biết cậu không có quyền lên tiếng.

Sau khi chích và uống thuốc, vẻ mặt Cố Diệp sống không còn gì luyến tiếc, trải qua hai đời rồi cậu còn chưa bao giờ chích ngừa bao giờ, thế mà bây giờ lại bị cảm! Nhục không để đâu cho hết!

Nhưng mà còn nhục hơn ở chỗ đã đỡ sốt rồi mà tối lại sốt nữa, không có một dấu hiệu nào sẽ tốt lên cả. Cả nhà đều ghét bỏ cậu: “Nếu lúc ấy nghe lời đi truyền dịch thì bây giờ đã đỡ rồi!”

“Ha ha hiện tại cả nước đều biết em sợ đau.” Cố Lâm cầm di động lắc lư trước mặt Cố Diệp, cười tủm tỉm nói: “Có người đăng video em kêu gào lúc khám bệnh lên mạng, không ngờ em thế mà nổi tiếng rồi, phụt!”

Cố Diệp đỡ trán, “Đừng trêu chọc em, chúng ta không thuộc về nhau, chia tay đi! Nhà của anh cả, xe của anh hai, chó của thằng bốn, bố mẹ là của em.”

Ba Cố bị Cố Diệp chọc cho bật cười, Tài sản ở riêng mà còn tính cả cha mẹ vào: “Đừng có lau bàu nữa, sáng ba kêu Thai Tung mang thuốc tới, chắc sắp tới rồi.”

Thai Tung Là bác sĩ riêng của gia đình, nếu đi từ sáng sớm thì bây giờ chắc cũng sắp tới nơi rồi. Cố Diệp Mệt lòng nằm xuống, cậu nhìn thời gian thấy đã một rưỡi rồi sao Úc Trạch còn chưa tới?

Nghĩ một hồi, Cố Diệp mơ mơ màng màng ngủ mất, bỗng cảm thấy có người sờ trán mình, còn có tiếng vài người nói chuyện, Cố Diệp khó khăn mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai đang lo lắng.

“Úc Trạch?” Cố Diệp lập tức tỉnh táo túm lấy tay Úc Trạch cười cong cả mắt: “Mới vài ngày không gặp sao anh lại đẹp trai hơn rồi.”

Tâm tình Úc Trạch bỗng chốc thả lỏng, còn nói linh tinh được có nghĩa là không sao.”

Cố Diệp nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ, “Trên đường anh đã ăn gì chưa?”

Vừa thấy biểu tình của Úc Trạch Cố Diệp đã hiểu: “Xem ra là chưa ăn gì nhở, mẹ ơi! Úc Trạch còn chưa ăn gì nè.”

Phu nhân Cố nhìn ánh mắt của họ là biết mối quan hệ của họ đã tới đâu, trong lòng phức tạp không có chỗ giải toả vừa nghe cậu nói thì phản ứng lại: “Mẹ làm ngay đây.”

Cố Diệp nhắc nhở: “Không cần phức tạp đâu, mẹ cho anh ấy bát mì là được.”

Cố Lâm híp mắt, “Như thế sao được? Người ta tới là khách mà.”

Cố Diệp bất mãn muốn ngồi dậy nhưng bị Úc Trạch ấn xuống: “Anh hai muốn anh ấy chết đói à?”

Cố Lâm hít sâu một hơi, “Thôi, em đang bệnh, anh không chọc em.”

Úc Trạch cũng không ngại bị Cố Lâm khiêu khích, xoa xoa đầu Cố Diệp, vén tóc mái cậu sang bên, mặt mày dịu dàng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

“Cảm nhẹ mà thôi, chỉ là sốt không lùi mà còn muốn chích em, bác sĩ còn muốn dùng cây kim to như vậy chích em!”

Úc Trạch đau lòng nắm lấy tay Cố Diệp: “Có đau không?”

“Đau.”

Cố Lâm ngồi một bên nhìn hết nổi: “Em cứ làm lố lên đi anh với anh cả kêu bác sĩ dùng cột điện chích em bây giờ, em nghĩ Úc Trạch tin em chắc.”

Cố Diệp tủi thân ôm lấy tay Úc Trạch, “Anh trai kêu bác sĩ dùng cột điện chích em, còn túm em nữa.”

Cố Lâm tức giận khóe miệng giật giật đứng dậy bỏ đi mất.

Úc Trạch bị chọc suýt chút nữa bật cười ra tiếng, nhéo mũi Cố Diệp: “Nghịch ngợm.”

Cuối cùng ngoài phòng không còn ai, Cố Diệp rầm rì: “Em khó chịu, em sắp cạn kiệt sức lực rồi.”

Úc Trạch cúi đầu hôn trán Cố Diệp, đau lòng nói: “Chờ hết bệnh rồi về.”

“Không được đâu, mai công ty của anh cả với anh hai có việc phải đi rồi.”

“Không sao, anh ở với em.”

Cố Diệp đẩy khuôn mặt đang tới gần: “Đừng dựa gần em như thế lây bệnh bây giờ.”

Úc Trạch cười lắc đầu, nhìn nụ cười của Cố Diệp thế nào cũng không đủ.

Cố Đức Thành nhìn vợ nấu mì, có chút bực bội: “Hình như Úc Trạch đối xử với thằng ba hơi tốt phải không? Vừa nghe nó bị bệnh đã chạy hơn bốn tiếng đồng hồ từ thành phố tới đây.”

Phu nhân Cố thở dài, “Là rất tốt, không thì sao có thể quan tâm tới như thế được.”

Cố Đức Thành bùi ngùi nói: “Nó có thể kết được bạn tốt như vậy là vận may của cả đời này của nó.”

Phu nhân cố đảo mắt xem thường: “Ờ, vận may cả đời, bạn tốt.”

Lúc này, Cố Sâm dẫn bác sĩ Thai đi tới, phu nhân sai người giúp việc bưng mì lên, nói một chút tình huống của Cố Diệp với bác sĩ. Bác sĩ Thai Thiên hầm thuốc vừa đi lên lầu vừa an ủi: “Không sao, hồi trước yếu ớt như thế, lớn lên cũng vậy thôi, ngài cứ yên tâm đi.”

Vừa vào cửa đã thấy Cố Diệp đang tay nắm tay với một người xa lạ, trong lòng bác sĩ Thai nao nao, Cố Diệp cười cười, không ngại ngùng cứ nắm lấy tay Úc Trạch.

Cố Sâm lạnh mặt, có cơn xúc động muốn xông lên tách bọn họ ra.

Sau khi kiểm tra xong, nhìn báo cáo xét nghiệm máu của bệnh viện, bác sĩ Thai cười ha ha nói: “Đã khỏe hơn trước nhiều lắm rồi, nói thật, hồi nó ba tuổi tôi còn sợ nó không sống tới hai mươi.”

Cố Diệp Cười tủm tỉm nói: “Chăm thêm năm nữa là cháu có thể hóa rồng rồi.”

Bác sĩ Thai không nói nhiều nữa lập tức đi kê đơn thuốc.

Cố Diệp mệt lòng: “Không trốn được mà!”

Úc Trạch dụ dỗ nói: “Truyền dịch không đau đâu.”

“Vậy anh phải ở với em.”

“Ừ.” Úc Trạch nắm tay Cố Diệp: “Anh ở với em.”

Cố Diệp cong khoé miệng, Có một người chỉ vì cậu cảm cúm mà gia đình, công việc cũng không màng tới, chạy hơn trăm cây số, không ăn cơm trưa, chỉ để để ở bên cạnh cậu. Cố Diệp thật sự phục rồi, nếu là cậu thì cậu không làm được, giữa hai người bọn họ cũng là Úc Trạch trả giá nhiều hơn: “Anh mau ăn đi lát nữa mì nở hết bây giờ.”

Úc Trạch dịu dàng nói: “Chờ em chích xong thì anh ăn.”

Cả nhà đều ăn cơm chó của hai người, tất cả lạnh mặt. Cố Đức Thành cũng thấy sai sai, nhưng ông lại không nghĩ ra vì sao Úc Trạch đối xử tốt với Cố Diệp như thế.

Trên mu bàn tay bị chích một kim, Cố Diệp cũng chỉ nhíu mày chứ không la to, Cố Sâm thấy Úc Trạch vẫn nắm tay kia của Cố Diệp thì biết “dũng cảm” của cậu tới từ đâu, trong lòng càng không biết nên nói gì.

Nửa tiếng sau Cố Diệp hết sốt, cả người thoải mái hơn, cũng hết mệt mỏi, không bao lâu thì ngủ mất.

Cố Sâm đi vào phòng nhỏ giọng nói: “Úc Trạch chúng ta tâm sự tí đi.

Mắt Úc Trạch nhìn Cố Diệp, đắp lại chăn cho cậu.

Cố Sâm kéo Cố Dương đang nghe lén góc trường ra, “Lại đây trông anh em đi, có chuyện gì thì gọi bác sĩ Thai.”

“Vâng.” Cố Dương thấy nghe lén vô vọng thì hí hửng đi vào, lúc này Úc Trạch mới đừng lên đi theo Cố Sâm ra ban công.

“Chúng tôi bên nhau không phải giỡn chơi, là kiểu muốn bên nhau chung sống cả đời.

Cố Sâm vừa dừng chân quay đầu, còn chưa kịp nói gì đã bị Úc Trạch nghiêm mặt nói một câu như vậy, trong giây lát không biết nói gì cho đúng, “Tôi còn chưa hỏi gì!”

Úc Trạch nghiêm túc nói: “Không cần hỏi tôi tự nói, chúng tôi bên nhau là nghiêm túc, muốn kết hôn, muốn cả đời bên nhau.”

Cố Sâm hít sâu một hơi, nghĩ tới những lời Cố Diệp đã nói, tâm tình phức tạp: “Cậu cũng thấy đấy, thân thể nó không tốt như bề ngoài biểu hiện, bình thường không có chuyện gì cũng bị sốt cao.”

Úc Trạch gật đầu, “Không sao, tôi sẽ chăm sóc cho em ấy.”

Cố Sâm nghiêm mặt, “Cả đời rất dài!”

Úc Trạch trầm giọng nói: “Tôi biết cậu muốn nói gì, cậu không cần khuyên quanh co lòng vòng, cũng không cần thử tôi, tôi sẽ không thay lòng. Nếu đối xử với em ấy không tốt, tôi trả mạng cho người.”

Cố Sâm không còn gì để nói, Úc Trạch nói những lời này đã chặn hết đường lui của anh.

“Tóm lại là do nó......Haizz!” Cố Sâm nhéo nhéo trán đau nhức, “Cậu lớn hơn nó nhiều, cũng chín chắn trưởng thành hơn nó, nó không hiểu chuyện thì thôi, sao cả cậu cũng thế?”

Úc Trạch hạ mi, bình tĩnh đánh giá biểu cảm của Cố Sâm, cho dù chưa đoán ra Cố Sâm có ý gì nhưng cũng nhận ra Cố Diệp đã nói gì đó với anh cả rồi.

“Ông nhà cậu liệu có làm khó nó không?”

Ánh mắt Úc Trạch chợt loé, “Tôi đảm bảo sẽ không.”

Cố Sâm thở dài, “Nếu sau này nó lớn đổi ý, cậu có buông tay nó không?”

Vẻ mặt Úc Trạch dịu dàng nói: “Tôi sẽ nuông chiều em ấy không có cơ hội thích người khác. Em ấy thông minh như vậy chắc chắn biết mình muốn gì, nếu đối xử với em ấy không tốt sẽ không thể giữ được em ấy.”

“Vấn đề thừa kế của cậu......”

“Nếu thích hợp thì nhận nuôi một đứa cũng được.” Nói tới đây trong mắt Úc Trạch có ý cười, “Trong mười năm này thì không cần, em ấy cần được nuông chiều chứ không phải đi nuông chiều người khác.”

......

Cố Diệp mơ màng mở to mắt, phát hiện Cố Dương đang ngồi chơi điện thoại bên cạnh, nhăn mày hỏi, “Úc Trạch đâu rồi?”

Cố Diệp nhanh chóng cất điện thoại đi, “Anh cả gọi anh ấy đi rồi, để em đi gọi về.”

“Anh về rồi,” Úc Trạch đi tới cửa nghe thấy Cố Diệp đang tìm anh, đi nhanh tới vài bước hỏi Cố Diệp: “Còn khó chịu không?”

Cố Diệp cười cười, “Không khó chịu nữa, anh tới thì em khoẻ rồi.”

Cố Sâm đứng ở cửa lạnh giọng hỏi: “Không phải là bác sĩ tới em mới khoẻ lên sao?”

“Không hề, Úc Trạch mới đúng, anh í đẹp, như thế mới chữa khỏi được.”

Cố Sâm hít hơi một sâu, vẻ mặt tuyệt vọng kiểu “thằng bé này không cứu được nữa rồi”.

Cố Diệp ôm eo Úc Trạch, “Anh đi rồi em ngủ không được, tỉnh dậy ngay í.”

Úc Trạch sờ đầu cậu, dìu dàng nói: “Anh trông em, ngủ thêm chút nữa đi.”

Cố Diệp tủi thân hỏi: “Lỡ anh không cần em nữa em phải làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt Úc Trạch khựng lại, nghe thấy tiếng chân tức giận bỏ đi của Cố Sâm mới hiểu được vì sao Cố Sâm không làm khó anh, “Em, đứa ngốc này.”

Cố Diệp cười tủm tỉm, “Em siêu thông minh luôn!”

Cố Lâm ở dưới lầu chặn lại Cố Sâm đang hờn dỗi, “Anh cả, em mới thấy rượu quý của ba, làm ngụm không anh?”

Cố Sâm nhận lấy ly uống một ngụm không cảm thấy được vị gì.

Cố Lâm híp mắt, “Có đôi khi ngẫm lại lời nói của Úc Trạch cảm thấy rất có lý. So với việc em ba đi nuông chiều người ta cả đời thì để nó được nuông chiều cả đời còn hơn.”

Cố Sâm nghiêm mặt, “Tụi em từng nói chuyện rồi?”

Cố Lâm nói xa xăm: “Cũng không tính là đã nói chuyện, chỉ nói hai câu. Phiền hắn chạy xa như vậy, công việc cũng không quan tâm, trong mắt chỉ có em ba.” Khoé miệng Cố Lâm cong cong, “Em không ngờ hắn thực sự tới đây, coi như hắn có lòng, em ba vui vẻ, anh cũng đừng xụ mặt nữa.”

Cố Sâm vẻ mặt bình tĩnh, “Cho anh thêm ly nữa.”

Cố Lâm “chậc” một tiếng, “Đồ trộm đấy, mỗi người một ly thôi.”

Cố Sâm bực bội trong lòng, “Uống hết thì anh mua lại cho.”

Cố Lâm nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười, “Uống xong thì mua mới để thế chai đấy vào.”

Cố Sâm: “......”

Hai anh em lén lút uống sạch sẽ chai rượu quý của ba xong thì quay về xử lý chuyện công ty, tin nhắn đã đầy cả hộp thư, buổi sáng hai người vội vã khám bệnh cho Cố Diệp, chiều thì lo chuyển Úc Trạch, hộp thư hai người sắp bùng nổ tới nơi.

Tới buổi tối Cố Diệp đã có thể đứng lên ăn cơm, phu nhân Cố sai người giúp việc nấu bữa ăn nhẹ buổi chiều, nhìn cậu ăn cơm, rồi lại quan sát cậu uống thuốc, thấy tinh thần Cố Diệp đã tốt hơn, bà bàn bạc: “Ngày mai có về được không? Nếu không thì để anh cả với anh hai con về trước?”

“Yên tâm đi mẹ, mai con đi được.”

Cố Đức Thành nghe nói thế, “Ngày mai chúng ta không về, để hai đứa kia về trước.”

Cố Diệp áy náy nói: “Thực sự là không cần mà.”

Cố Đức Thành trực tiếp quyết định, “Nghe ba.”

Cố Diệp không nói nữa, chỉ có thể nghe lời.

Tới buổi tối, ngủ ở đâu lại là vấn đề, lần này mang theo người giúp việc, cả bác sĩ cũng tới, phòng ngủ không đủ. Cố Lâm sắp xếp: “Em với anh cả ngủ một phòng, Úc tổng ngủ phòng tôi đi.”

“Không cần đâu, “ Cố Diệp giơ tay, “Úc Trạch ngủ chung với em, anh ấy có bệnh sạch sẽ, ngủ phòng người khác không quen.”

Cố Lâm cười lạnh một tiếng, “Mắc gì em phải nói nhiều thế?”

Cố Diệp tủi thân nhìn ba mình, Cố Đức Thành giận tái mặt, “Con làm anh sao lại coi thường em nó thế? Nếu Úc Trạch không chê thì chịu khó chen với Úc Trạch nhé.”

Cố Lâm tức giận nốc một ly rượu, huých huých anh cả, hai anh em cùng uống ừng ực.

Tới giờ, Cố Diệp viện cớ Úc Trạch đi đường mệt bèn kéo anh đi ngủ. Cố Lâm lo lắng đi vòng vòng trước phòng ba lần mới xác định Úc Trạch coi như là quân tử, sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lúc này mới chịu đi về phòng ngủ.

Cố Diệp vỗ vỗ bên người, vẫy tay với Úc Trạch vừa tắm xong, đợi người vừa đi lại gần thì ôm chầm lấy, “Làm sao bây giờ, mau dùng sắc đẹp chữa bệnh cho em.”

Úc Trạch dở khóc dở cười, “Em đừng chọc anh, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Cố Diệp thất vọng bĩu môi, ôm Úc Trạch không buông, tán thưởng hỏi: “Sao anh có thể tốt như thế cơ chứ?”

Úc Trạch bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng cậu, “Em nề nếp tí coi.”

Cố Diệp cực kì tiếc nuối, ôm anh đẹp trai, cả đêm ngủ siêu ngon.

Sáng sớm hôm sau Cố Diệp mở mắt ra, Úc Trạch liền đưa cho cậu một ly nước ấm, dịu dàng nhìn cậu, “Có đau họng không?”

Cố Diệp cười lắc đầu, “Đỡ hơn nhiều rồi, tay nghề chăm sóc người của anh tốt đấy.”

Úc Trạch cười cười, “Mới học được.”

Cố Diệp uống nước xong, nhìn sắc đẹp trước mặt, nhịn không được ngoắc ngoắc ngón tay.

Úc Trạch ngồi bên giường, thân thể nghiêng qua, bị Cố Diệp dùng hai tay ôm mặt, đè Cố Diệp trên giường, gần như là dán mặt vào Cố Diệp, “Em tính làm gì?”

Cố Diệp cười xấu xa, nói từng chữ một: “ĐÙA, GIỠN, LƯU, MANH!”

Cố Diệp vừa định hôn một cái thì cửa phòng bị Cố Lâm mở ra, Cố Lâm lạnh mặt nhìn động tác của hai người, “Dậy đi, ăn sáng.”

Cố Diệp giận, “Anh hai thật phiền! Anh không thể đến chậm hai phút à? Em trai của anh còn đang đùa giỡn lưu manh! Suýt chút nữa là được rồi!”

Cố Lâm tức tới ngừng thở, chỉ chỉ Cố Diệp, không nói được câu nào, đóng cửa tức giận rời đi.

Cố Diệp thoải mái hôn Úc Trạch một cái, “Vợ em sao tốt thế chứ?”

Một lần nữa Úc Trạch nghi ngờ Cố Diệp thích anh là vì cái mặt này.

Sau khi ăn sáng xong Cố Sâm phải tới công ty, buổi tối Cố Lâm phải tham dự một lễ trao giải. Hai anh em nhìn Cố Diệp với Úc Trạch thấy không yên tâm chút nào: “Úc tổng không bận à? Có muốn đi chung không?”

Úc Trạch thản nhiên nói: “Không bận, tôi chờ Cố Diệp về chung.”

Cố Lâm chỉ có thể dặn Cố Dương: “Em bốn, em trông chừng em ba đi, một tấc cũng không được rồi.”

“Anh hai yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Cố Dương đồng ý, nhưng mà nửa tiếng sau, Úc Trạch hiểu ý người ngồi chơi tìm trò chơi rủ cậu chơi chung, mấy đứa nhỏ chơi vài ván đã khâm phục gọi anh, nhiệm vụ là cái gì, quên rồi!

Buổi chiều phu nhân Cố dụ Cố Đức Thành kéo Úc Trạch đi, lén lút đi vào phòng Cố Diệp nói vài câu chân tình: “Bây giờ mẹ cũng không biết phải nói gì với con, Úc Trạch đi xa như vậy tới đây, còn đối xử với con rất tốt, chỉ là...... Haizz!”

Cố Diệp áy náy nói: “Con xin lỗi, con luôn để mọi người phải lo lắng, nhưng con không chia tay đâu.”

“Mẹ cũng không nói con phải chia, người ta đi xa như vậy, cũng thể bắt về được.” Phu nhân Cố mệt lòng: “Nó tốt như thế, còn đẹp, xuất sắc tới như vậy? Ngoại trừ không đẻ được thì

mấy chuyện khác......Con ơi, con không xứng với người ta gì cả.”

“Cho nên, con càng không thể buông tay.” Cố Diệp vỗ vỗ ngực, vẻ mặt nghiêm túc cam đoan: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con chắc chắn sẽ lừa được anh ấy về, bắt anh ấy cúi đầu gọi mẹ!”

“Ý mẹ không phải thế!”

“Mẹ, mẹ đừng kích động, con hiểu rồi!” Cố Diệp gật gật đầu, kiểu như con hiểu hết mà, mẹ không cần nói gì nữa đâu.

“Haizz!” Mẹ Cố cũng không nói nổi cậu, “Coi con kìa, mẹ còn làm gì được con nữa chứ? Chỉ sợ ba còn mà biết, ổng chịu không nổi.

Cố Diệp nghe thấy thì biết bà đã buông lòng, nở nụ cười, “Tụi con muốn come out sớm, ba bây giờ còn có thể giận chứ mấy năm nữa lớn tuổi rồi, con cũng không dám chọc ba giận.”

Phu nhân Cố nghĩ nghĩ, vẫn lo lắng: “Chờ thêm đi, mẹ đi khuyên ổng, tụi con đừng vội.”

“Cám ơn mẹ!”

Bên kia Cố Đức Thành tự tay đổ hai ly trà, đưa cho Úc Trạch một ly, “Đại Hồng Bào yêu thích của chú đấy, con uống thử đi.”

Úc Trạch đứng lên nhận ly trà, lễ phép nói: “Cám ơn chú Cố.”

Cố Đức Thành cười nói: “Con đừng khách sáo thế, chú phải cám ơn con mới đúng, con đã chăm sóc Cố Diệp như vậy.”

Con ngươi Cố Diệp loé loé, “Chú Cố, con luôn muốn chăm sóc em ấy.”

Cố Đức Thành cười tươi hơn, “Vậy càng phải cám ơn con nhiều hơn, mau ngồi đi.”

Úc Trạch nghiêm túc nói: “Chú Cố, ý của con là, con muốn chăm sóc Cố Diệp cả đời.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio