Buổi sáng vốn đang rất gió êm sóng lặng.
Phần lớn người chơi đều đang cày cấp trong lãnh địa, thỉnh thoảng trò chuyện, gọi người tổ đội, hay newbie hỏi một vài vấn đề, cuộc sống cực kì hài hòa, cho đến khi quả loa này xuất hiện.
Mọi người thấy tò mò, muốn biết là chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy vị đại lão tối qua khiến cả mười server náo loạn, lần đầu tiên trồi lên chat.
[Loa] Thập Phương Câu Diệt: Đang tắm nắng à [ Screenshots ][ Screenshots ][ Screenshots ]
Phương Cảnh Hành và Khương Thần đều không ngu, vừa nhìn cái cảnh này đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Đầu óc đen tối nghĩ bậy nghĩ bạ lại đi trách bọn họ thất đức, đúng là không biết xấu hổ.
Đúng lúc Khương Thần đang khó chịu, thế là bật chế độ cà khịa.
Phương Cảnh Hành bị chậm mất nửa nhịp, thấy thế cười một tiếng, cũng không dùng loa đẩy cái loa của cậu xuống, mà đổi sang kênh chat thế giới, trở thành người đầu tiên cổ vũ cậu.
[Thế giới] Ám Minh: [vỗ tay] Hăng hái ghê [ Screenshots ][ Screenshots ][ Screenshots ]
Người chơi nhao nhao ấn mở xem ảnh, phát rồ luôn.
[Thế giới] Mendeleev: Vãi cả nồi!
[Thế giới] Bóng cây: Má ơi cứu con mù cmnr!
[Thế giới] Mạnh nhất thế giới: Ban ngày ban mặt tổ chức vận động NP à?
[Thế giới] Bé ngoan ma tộc: Hóa ra ánh nắng ở ma vực lại tốt như vậy, newbie mạn phép hỏi chỗ này ở đâu thế?
[Thế giới] Béo sạch béo đẹp: Sông Lưu Quang, nhưng cụ thể ở đoạn nào thì không nhìn ra.
[Thế giới] Mammon: Ê mà...!Hình như là mấy đại lão đang tìm cốt truyện ẩn mà đúng không?
[Thế giới] Gió đêm lướt qua: Hiểu thì hiểu đấy nhưng...!
[Thế giới] Hoa Thần lấy mạng: Nhưng mà sao lại còn độc cái quần lót thế kia!
[Thế giới] Dật Tâm Nhân: Ha ha ha ha tôi phải tới xem mới được, @ Ám Minh chỗ nào đấy?
[Thế giới] Ám Minh: Bên lối ra khỏi ma vực.
Trên bờ sông Lưu Quang, Phong Ấn Sư vừa mở miệng đã lập tức nhận đầy hận thù, khịa quá đau.
Khịa thì thôi đi, còn trưng bày bọn họ lên kênh thế giới, mất hết mặt mũi rồi!
Tất cả nhanh chóng mặc quần áo tử tế, "vèo" cái đã bao vây người ta.
Nhưng bao vây thì bao vây, bọn họ cũng biết mình không thể trách người ta được.
Có người đứng hàng đầu mở miệng: "Đại lão, có thể nói thật một câu không?"
Khương Thần nói: "Muốn nghe cái gì?"
Người kia nói: "Cốt truyện ẩn có liên quan gì đến cởi quần áo không?"
Khương Thần trả lời: "Không."
Quần chúng: "Thế tại sao ban nãy hai người lại lột đồ!"
Khương Thần nói: "PK nude."
Quần chúng: "...!Lý do này anh cũng nghĩ ra được?"
Khương Thần "à" một tiếng, bình tĩnh đổi giọng: "Bọn tôi đang đánh cốt truyện ẩn đó."
Quần chúng: "...!Anh vừa mới bảo là không phải xong!"
Khương Thần cổ vũ bọn họ: "Hãy tin tưởng vào chính mình, cố lên."
Cả đám nghẹn họng, trong chốc lát không phân biệt được rốt cuộc có phải cậu lại vừa khịa bọn họ không.
Nhưng cũng có người thông minh nghe hiểu ý tứ của cậu ---- nói thật thì mấy người không tin, cứ nhất định phải nghe những gì mình thích nghe, vậy tôi cho mấy người toại nguyện.
Bọn họ nghĩ lại một hồi lăn lộn giày vò, cảm giác cái ngày chó má gì đâu, quyết định quên đi đoạn lịch sử đen tối này, quay đầu bỏ chạy.
Những người còn lại nhìn trái nhìn phải, cũng nửa tin nửa ngờ đi theo, bờ sông dần dần không còn ai nữa.
Lúc này trên diễn đàn đã vỡ tổ.
Bởi vì buổi sáng có rất nhiều người chơi ma tộc cố cày lên cấp , bọn họ vừa ra khỏi lãnh địa đã thấy một đống thịt thà bóng loáng, đều rất khiếp sợ, vội vàng chụp màn hình đăng lên diễn đàn.
Có người tổng kết lại một chút, phát hiện ra đại lão của cả mười server đều cởi truồng chạy rông.
Rất nhanh đã có mấy người biết chuyện hỗ trợ giải thích cho anh em vụ này, nói đơn giản là có hai người tìm được cốt truyện ẩn, không biết sáng nay làm trò gì mà lại cởi truồng ở bờ sông, các đại lão lại cho rằng chuyện này có quan hệ với cốt truyện ẩn, thế là cũng cởi theo, kết quả người ta nói bọn họ chỉ đang PK trần thôi.
Đám người chơi lập tức cười tắt thở, bài đăng nhanh chóng nổi như cồn.
Gần đây các chủ đề có liên quan đến Du Mộng bản thực tế ảo đều đang được chú ý, chắc chắn cái chủ đề "Tập thể đại lão cởi truồng chạy rông" này sẽ trở thành hot search của ngày hôm nay.
Tất cả đều sâu sắc cảm thấy trâu - bò - vãi.
Chỉ bằng hai người kia đã biến nguyên mười cái server thành rạp xiếc, e là vụ này sẽ trở thành mười tin lớn trong năm của Du Mộng.
Những người còn chưa kịp tham gia game thấy vậy đều đua nhau chạy tới Thần Tinh Ánh Duyên.
Mà người chơi ở các server khác cũng mở acc phụ ở Thần Tinh Ánh Duyên để tiện hóng hớt chuyện của hai vị đại lão kia, rồi tiện thể chụp ảnh với idol gì đó.
Chỉ có đám newbie là tương đối hoang mang, không hiểu sao các đại thần lại vì một cái cốt truyện ẩn mà mất hết cả giá như thế.
Đám người chơi lão làng lập tức phổ cập khoa học cho bọn họ.
Dựa trên các tư liệu trong website của game, cốt truyện và phó bản ẩn sẽ có độ khó cao hơn bình thường, và cũng rất khó để tìm ra.
Mà theo như trên đó, phần thưởng của nó cũng phong phú gấp mười lần bình thường, còn có xác suất % ra vật liệu hiếm.
Chưa hết, phần thưởng của lần đầu hoàn thành còn được tăng gấp đôi.
Giờ Thần Tinh Ánh Duyên tìm được một cái cốt truyện ẩn, đại thần của các server khác biết, đương nhiên sẽ không ngồi im cho kẻ khác nẫng tay trên, chắc chắn muốn cướp danh hiệu giết đầu của server.
Đám newbie bừng tỉnh, đã hiểu.
Lão làng tiếp tục kể: "Nghe nói hồi mới có beta họ đã tìm được một cái rồi, nhưng địa điểm lại là ở khu đánh quái, xung quanh còn toàn là quái max level, nên giờ chưa có ai dám đi, hình như cho đến lúc kết thúc beta cũng không ai hoàn thành được thì phải.
Còn cái cốt truyện mới phát hiện ra này thì chưa có bất cứ thông tin gì, cũng không biết về sau có yêu cầu gì với level không nên chúng ta cứ ngồi xem đi.
Mặc dù hai người kia phát hiện ra đầu tiên, nhưng chưa chắc đã là đội đầu tiên phá đảo."
Đám newbie gật gù, suy nghĩ một chút, cũng không nhịn được mà chạy tới Thần Tinh Ánh Duyên.
Mà hai người là tiêu điểm của sự chú ý, lúc này đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với một người chơi khác.
Người chơi kia là một Chiến Thần yêu tộc, ID là Vương Phi Điểu, trên đầu có đôi tai hổ xù xù tròn vo, trông có vẻ ngốc.
Khương Thần nói: "Còn việc gì nữa à?"
Vương Phi Điểu nói: "Không ạ, nhưng phó bang chủ của bọn em muốn qua đây nên dặn em ở đây chờ."
Phương Cảnh Hành hiểu ra: "Người của Như Ý à?"
Vương Phi Điểu nói: "Vâng."
Nói rồi nhóc ta mới nhớ ra cái gì đó, điều chỉnh lại ID trên ngực.
Ban nãy nhóc cũng tham gia vụ cởi truồng, sợ mất mặt nên mới ẩn bang hội đi.
Khương Thần nhìn hai chữ "Nho Dật" mới xuất hiện phía trên, biết là bang mình sắp vào, nhìn vào hai mắt nhóc con kia, gọi: "Cậu qua đây."
Vương Phi Điểu không hiểu gì tiến lên: "Có chuyện gì thế?"
Khương Thần giơ tay xoa nắn tai nhóc, rồi bình tĩnh thu tay về: "Không có gì."
Mấy ngày nay Vương Phi Điểu đã bị sờ thành quen rồi, cũng bắt chước sờ lên theo, còn khoe khoang: "Có phải là có cảm giác lông xù mềm mềm không?"
Khương Thần gật đầu, lại sờ thêm cái nữa.
Phương Cảnh Hành: "..."
Hóa ra cậu thích cái này?
Đang nói chuyện thì cả ba thấy một chiếc xe ngựa đỗ lại bên cạnh trạm dịch, một người bước xuống.
Y mặc một bộ pháp bào trắng xanh giao thoa, anh tuấn tiêu sái, cực kỳ chói lọi, chơi chức nghiệp đặc biệt của nhân tộc, Khu Ma Sư.
Khoảng cách của đôi bên dần rút ngắn, Khương Thần thấy được ID của người kia: Dật Tâm Nhân.
"Chậc, chưa gì đã chạy hết rồi..."
Dật Tâm Nhân có chút tiếc nuối, thong thả đi tới: "Ông cũng chẳng biết kéo dài thời gian cho tôi gì cả."
Phương Cảnh Hành cười nói: "Ông có thể làm một cái loa nói là bọn tôi lại cởi quần áo, sau đó trốn ở đây, đợi đám kia đến diễn lại cho mà xem."
Dật Tâm Nhân nói: "Vậy đợi tôi lập acc phụ rồi đăng."
Phương Cảnh Hành biết y chỉ đang đùa, chuyển sang giới thiệu Phong Ấn Sư cho y, tiện thể mời vào bang.
Chỉ trong nháy mắt, biểu tượng kênh bang sáng lên.
Người của Như Ý không có mấy ai online, nhưng đều nhao nhao chat chào mừng hai vị đại lão.
Dật Tâm Nhân đích thân tới đây, một là vì muốn xem xiếc, hai là để mời bọn họ vào bang.
Giờ đã mời xong người, y lập tức nói: "Được rồi, hai người tiếp tục chơi đi, có rảnh thì ghé về bang thăm thú, ở thành chính ấy."
Y quan sát Phong Ấn Sư một hồi, biết là ông giời con này không giống người dễ chọc, thêm nữa còn có Phương Cảnh Hành trông giữ, càng không thể bị thua thiệt, nhưng thân là phó bang chủ, y vẫn dặn dò một câu: "Về sau có ai ức hiếp cậu thì cứ việc nói với mọi người trong bang, bang này không bao giờ để người của mình bị chèn ép."
Khương Thần gật đầu.
Dật Tâm Nhân phất tay, dẫn theo Vương Phi Điểu lên xe ngựa.
Chỉ còn lại hai người, thương lượng một hồi, cả hai bắt đầu đi dọc theo sông tới ngôi thành gần nhất.
Trong Du Mộng, mỗi một vùng đất đều có ít nhất một cái trận truyền tống, chỉ có ba khu vực là ngoại lệ.
Đó chính là con đường từ lãnh địa của ba tộc dẫn tới ngôi thành nhỏ gần nhất, có lẽ là game muốn cho người chơi sâu sắc trải nghiệm được cảm giác từ tân thủ trở thành người đủ tư cách, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là muốn biến nó thành một cái nghi thức, nên quãng đường này không thể rút ngắn bằng cách truyền tống, họ phải tự đi.
Người chơi có thể đi bộ, hoặc ngồi xe ngựa của trạm dịch.
Hai người biết bản thân thiếu điều kiện để kích hoạt cốt truyện nên không đi xe ngựa mà chọn đi bộ men theo bờ sông.
Tiếc là đi cả đường cũng chẳng phát hiện được gì, mắt thấy nhánh sông đổi hướng, bọn họ không thể tiếp tục đi theo nữa, đành phải về lại đường cái.
Sau đó đi thêm chừng năm phút mới đến cái thành kia.
Cửa thành có một ông lão đang đứng, thấy bọn họ lần đầu tiên tới đây, tự động kích hoạt lời thoại, nói với bọn họ rằng sau cánh cửa này sẽ là sân đấu của những anh hùng, họ phải chọn hệ mới được vào.
Hai người đều chơi hệ công kích, nhanh chóng lựa chọn.
Sợi dây xích vàng gắn với kính của Khương Thần chợt hiện lên hoa văn màu đen, mà hoa văn chìm trên quần áo lại biến mất, trở thành màu trắng tinh, trông tưởng như vô hại, nhưng thật ra ẩn giấu sát khí.
Ám Minh Sư là phong cách lạnh lùng cao ngạo, sẽ không che giấu thực lực của mình, thế nên hoa văn trên pháp bào và hình xăm trên trán càng thêm rõ rệt, còn lan ra thêm một chút.
Ông lão kia hài lòng nói: "Hãy vào đi, từ giờ về sau, mảnh đất này chính là thiên hạ của những người trẻ tuổi các ngươi."
Hai người đều không nhúc nhích quan sát sự thay đổi của đối phương, gần như đồng thời mở miệng: "Anh/Cậu nói có khi nào..."
Bọn họ lại cùng ngậm miệng, biết là có chung một ý tưởng.
Phương Cảnh Hành cười nói: "Quay lại thử xem nhé?"
Khương Thần: "Lần này không được nữa thì đi luyện cấp."
Phương Cảnh Hành đương nhiên không có ý kiến.
Hai người trở lại bờ sông, Khương Thần lấy ra đôi giày xui xẻo kia, ném xuống.
Thiếu nữ kia lập tức xuất hiện, tức giận nói: "Ai dám làm ô nhiễm sông của ta!"
Nàng xông tới, nhưng khi thấy bọn họ thì hơi giật mình, cất tiếng hỏi: "Các vị...!Là anh hùng của đại lục Du Mộng sao?"
Khương Thần: "..."
Phương Cảnh Hành: "..."
Quả nhiên là thiếu cái điều kiện này!
Đều là xả rác, không chọn hệ là lũ khốn, chọn hệ xong lại hóa anh hùng, tiêu chuẩn kép vãi..