Lại một năm mới đến, Thần Dương không chống đỡ nổi nữa.
Kỷ Dương hoàn toàn suy sụp, không thể nào duy trì công ty.
Chúng tôi thuận lợi thu mua Thần Dương, quy mô công ty so với trước kia thì lớn hơn nhiều.
Lúc họp thường niên, mấy người bạn cũ nâng chén với nhau, thổn thức nói: “Một năm này đúng là xảy ra nhiều chuyện quá, y như nằm mơ vậy.”
“Đúng thế.” Một người khác thở dài: “Ai mà ngờ được có ngày hôm nay!”
“Ai da, ngày lành mà than thở cái gì!” Lâm Lãng lớn tiếng nói: “Thưởng cuối năm không phát đủ à? Còn đau buồn làm chi nữa!”
Nhắc tới thưởng cuối năm, mặt mày mọi người đều hiện lên ý cười.
Tôi nâng ly, mỉm cười: “Cảm ơn mọi người vất vả nỗ lực suốt năm qua, tương lai chúng ta phải không ngừng cố gắng, để cho công ty chúng ta...”
Lâm Lãng cướp lời: “Ăn nên làm ra, lên!”
Ly rượu chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy, phản chiếu màu hổ phách lay động.
Tôi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy rượu cay nồng mà sảng khoái. Bao nhiêu nghẹn khuất mấy ngày nay thiêu đốt hết sạch.
Người bỏ tôi đã đi, ngày hôm qua không thể níu giữ.
Quá khứ đã qua.
Tương lai vừa mới bắt đầu.
(Hoàn)