Hồi ức dần tan biến, tôi ngắm bầu trời tối sầm ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời phân tán thành đêm tối, đèn đường hai bên phố xá sáng lên, xe cộ ở giữa bật đèn chói lóa.
Tôi thấy sợ hãi trong lòng.
Tôi biết cô ấy bị cự tuyệt thêm một lần cũng không hết hy vọng, cho nên bây giờ lại tới công ty.
Tính cách cô ấy trước sau như một. Có lẽ là vì đường đời vẫn luôn trôi chảy, thứ mà cô ấy muốn thì nhất định phải đạt được.
Kỷ Dương thì sao đây?
Tim tôi dần bị siết lấy, giữa đau đớn lại thấy mờ mịt.
Có phải Kỷ Dương sẽ như những gì cô ấy nói, thật sự không quên được cô ấy.
Cảm giác sợ hãi ấy vẫn duy trì đến lúc tan tầm, Kỷ Dương đến tìm tôi cùng nhau về nhà.
Khi ngồi trên xe, tôi rối rắm nửa ngày, không biết có nên hỏi hắn hôm nay Trần Hàm Ấu có đến tìm hắn hay không. Vậy mà tôi chưa kịp hạ quyết tâm thì Kỷ Dương đã mở miệng trước.
“Hôm nay... Trần Hàm Ấu đến tìm anh.” Ánh mắt hắn hướng về phía trước, tay lái nắm chặt.
“Anh không gặp cô ấy.” Hắn nói tiếp: “Lần trước họp lớp, anh không biết cô ấy cũng có mặt. Nếu biết thì anh đã không đi rồi, em đừng tức giận.”
Lòng tôi cuối cùng cũng được thả lỏng nhẹ nhõm.
Kỷ Dương nắm tay tôi, trấn an: “Giữa bọn anh không còn gì hết. Chuyện qua lâu rồi, anh đã buông bỏ nên em đừng nghĩ nhiều.”
Trên mặt tôi hiện lên ý cười, nắm lại tay hắn.
Thật tốt quá, có lẽ là tôi suy nghĩ quá nhiều thôi.
Nói sao thì cũng đã ba năm trôi qua, cảm tình sâu cỡ nào cũng đã mài mòn.
Kỷ Dương yêu tôi, tôi nghĩ thế.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Kỷ Dương lại không ôm tôi như lệ thường. Hắn nghiêng người cầm điện thoại xem gì đó đến tận đêm khuya.
Nửa đêm tôi ngủ mơ màng, thuận tay cầm điện thoại xem coi mấy giờ rồi.
Hai cái điện thoại đặt cạnh nhau, tôi không để ý cầm nhầm điện thoại, thuận tay mở khóa.
Ánh sáng trắng bệch, chiếu rọi sắc mặt không còn chút máu của tôi.
Trên màn hình là ảnh chụp chung của Kỷ Dương và Trần Hàm Ấu. Ảnh được chụp lúc bọn họ học đại học, đi đảo Phố Cát cùng nhau.
Kỷ Dương trong ảnh chỉ mặc quần bơi, ôm eo Trần Hàm Ấu ở bể bơi, cười đến xán lạn.
Trần Hàm Ấu cầm súng bắn nước, đôi mắt cong cong nhìn vào máy ảnh.
Lướt ra trước hay sau đều là ảnh bọn họ chụp chung.
Tôi vẫn luôn cho rằng Kỷ Dương đã xóa hết mấy tấm ảnh này rồi, thì ra là hắn lưu trữ ở dịch vụ đám mây.
Nhìn nửa bên mặt ngủ say của hắn mà lòng tôi trống rỗng, giống như bị phá ra một cái lỗ lớn, gió đêm lùa vào khắp lục phủ ngũ tạng, lạnh đến co quắp.
Giây phút ấy rốt cuộc tôi không còn lừa mình dối người được nữa.
Hắn nhìn tôi, gọi tên Trần Hàm Ấu.
Hắn ngắm ảnh chụp chung của họ vào ban đêm.
Thì ra Trần Hàm Ấu nói đúng.
Hắn thật sự không quên được.