"Thỏ hoang vốn rất nhát gan, nếu tùy tiện bắt chúng tất nhiên sẽ khiến chúng sợ hãi mà bỏ chạy, về sau muốn bắt lại càng khó hơn. Không bằng lấy thật nhiều mồi nhử chúng, khiến chúng mất cảnh giác, từ từ dụ chúng vào lồng, lại kiên nhẫn chăm sóc một thời gian, sau đó chúng sẽ không thể rời đi nữa, thỏ hoang liền biến thành thỏ nhà ngoan ngoãn." Nhan Tra Tán cười nhạt tổng kết lại.
Gió lùa qua tán lá, tạo thành tiếng rì rào nho nhỏ.
Dưới ánh trăng thu lạnh lẽo, Triển Chiêu bình tĩnh nhìn Nhan Tra Tán, con ngươi đen lạnh trong suốt lúc sáng lúc tối.
Nhan Tra Tán đột nhiên phát hiện gió lạnh hây hẩy sau lưng, không khỏi rùng mình một cái, vội ho nhẹ một tiếng, bổ sung thêm một câu: "Sau khi Y Tiên Độc Thánh ở thôn Du Lâm lệnh cho Nhan mỗ mang bức thư tới Khai Phong phủ cũng đã nói cho Nhan mỗ biết thân phận thực sự của Kim giáo úy."
Lúc nói đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "thân phận", còn trừng mắt nhìn Triển Chiêu.
Vẻ mặt Triển Chiêu trở nên sáng tỏ, cuống quít cúi đầu tránh ánh mắt thấu suốt của Nhan Tra Tán, hai vệt đỏ đỏ trên tai lan ra.
"Triển mỗ... Đa tạ Nhan huynh chỉ dạy."
Nhan Tra Tán âm thầm thở dài một hơi, cười nhẹ nhõm, xoay người trở về phòng.
Phía sau đột nhiên truyền đến câu hỏi của Triển Chiêu: "Nhan huynh, thỏ hoang sau khi bị bắt, huynh đã làm gì?"
"Tất nhiên là---" Nhan Tra Tán quay đầu lại cười nho nhã: "Ăn xong chùi mép."
Một đôi tai mèo liền đỏ đến mức trong suốt.
Thực tế thì, đúng như Triển Chiêu và Nhan Tra Tán suy đoán, Kim Kiền quả đúng là bị dọa sợ. Nhưng nguyên nhân hoảng sợ lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của hai người Triển, Nhan.
Ngày ấy, ở trong bầu không khí mờ ám màu hồng, biểu hiện của Triển Chiêu rõ ràng là có chút kìm lòng không được, nhưng cái con người hiện đại mà vòng suy nghĩ còn lớn hơn cả Xích đạo của Trái Đất lại trì độn không phát hiện ra điểm dị thường của Triển Chiêu.
Khi đó, toàn bộ lực chú ý của Kim Kiền đều tập trung ở cái ý tưởng điên rồ đột nhiên hiện ra trong đầu.
Cái ý tưởng đó chính là...
Ta lại dám có suy nghĩ muốn hôn Triển Chiêu!!!
Ôi lạy chúa Jesus!
Đây là cái thể loại ý tưởng cực kì kinh thiên động địa, khủng bố triệt để nhaaaaa!!
Càng kinh khủng hơn nữa là, về sau, mỗi khi Kim Kiền thấy con ngươi trong suốt của Triển Chiêu đang nhìn mình thì cái ý nghĩ không thích hợp đó lại như một đốm lửa trên thảo nguyên mênh mông --- tạo thành một đám cháy lớn!
Kim Kiền chấn động, Kim Kiền hoảng sợ, Kim Kiền sầu muộn...
Tiếc rằng, loại tâm tư đổ vỡ không được phép kể với ai này đối với cái người miệng như đài phát thanh nào đó mà nói, thực sự là rất khổ sở!
Thôi đành lựa chọn đối tượng tâm sự xung quanh mình---.
Triển Chiêu--- đùa à, tư tưởng đáng khinh không thuần khiết như thế này sao có thể mang đi làm ô nhiễm tâm hồn trong sáng của Tiểu Miêu được!
Bạch Ngọc Đường--- buồn cười không, người này chính là đối tượng của Triển Tiểu Miêu, nếu kể cho hắn biết đột nhiên ta có cái suy nghĩ đáng khinh không trong sáng như vậy, nhất định sẽ chém ta thành tám mảnh, đem xương nghiền thành tro luôn!
Nhan Tra Tán --- không phải Kim Kiền không tin tưởng chỉ số thông minh của đồng chí Nhan thư sinh, mà là Kim Kiền cảm nhận được đồng chí Nhan cùng với Công Tôn gậy trúc đều cùng một dạng người, không nên đến gần---.
Ngải Hổ --- được rồi, thật ra thì ta với hắn không thân quen cho lắm...
Vì thế, lắng nghe Kim Kiền kể lể - trọng trách vinh quang mà gian khổ này lại đặt lên người "Sẽ không lắm chuyện, sẽ không tám chuyện, tuyệt đối kín miệng": đồng chí Vũ Mặc.
Cũng vì thế mà nhân lúc đêm khuya không bóng người, xa xa trên nóc đại sảnh mờ ảo của Mạnh phủ, sau ba ngày lẻ năm canh giờ chuẩn bị tinh thần, Kim Kiền quyết định không thể nín nhịn thêm được nữa, nếu không bản thân nhất định sẽ bị hội chứng táo bón, co thắt cơ tim, gan xơ cứng...
"Khụ, Vũ Mặc, cho ta hỏi ngươi chuyện này nhé." Trên nóc nhà, Kim Kiền ngó nghiêng ghé sát bên sườn Vũ Mặc, do dự hỏi.
Vũ Mặc quay đầu, con ngươi tối như mực vẫn không nhúc nhích nhìn Kim Kiền.
"Chính là, chuyện kia..." Kim Kiền vò đầu: "Nếu có một mỹ nhân, kiểu cười một tiếng khuynh thành cười tiếng nữa khuynh quốc, mỗi ngày đi lại trước mắt ngươi, lại còn đối xử với ngươi rất tốt thì liệu ngươi có thể, có thể hay không đối với hắn nảy sinh suy nghĩ bất chính?"
"Suy nghĩ, bất chính?" Vũ Mặc nghiêng đầu.
"Đúng rồi, chính là, cái kia..." Kim Kiền đổ mồ hôi: "Không hay lắm, chuyện này thiếu niên không nên..."
Vũ Mặc ngẫm nghĩ, con ngươi tối đen chợt lóe: "Đè xuống?"
Kim Kiền giật nảy người, tí nữa thì từ trên nóc nhà rơi xuống.
"Không đến mức như vậy!" Kim Kiền cắn răng: "Chỉ là muốn---" Mắt nhỏ nhìn bốn phía chung quanh một vòng, thấp giọng: "Hôn một chút."
"A." Vũ Mặc gật đầu, đưa đầu đến gần Kim Kiền.
"Làm gì vậy?" Kim Kiền buồn bực hỏi.
"Hôn một chút." Vũ Mặc thản nhiên nói.
Người Kim Kiền lại giật thêm phát nữa: "Này----!"
Một đôi mắt to lấp lánh nước nhìn Kim Kiền, Vũ Mặc có chút không hiểu, oan ức nói: "Tỷ tỷ từng nói, Vũ Mặc là mỹ nhân, Kim Kiền muốn hôn mỹ nhân, hôn Vũ Mặc."
"....." Kim Kiền đột nhiên lại kích động có dũng khí muốn thử ăn đậu hũ.
"Không phải hôn ngươi..." Kim Kiền xoa xoa gân xanh trên thái dương, hạ giọng nói.
"A." Vẻ mặt Vũ Mặc nhìn thoáng qua có chút cô đơn, đáng thương liếc mắt nhìn Kim Kiền một cái: "Vậy hôn ai?"
"Ặc!" Kim Kiền đờ người: "Ta muốn, muốn... Không phải, ta chỉ muốn khảo sát một chút, khảo sát thôi hiểu không? Chẳng hạn như ngươi đó, mỗi ngày đều nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp như vậy, có thể hay không một ngày nào đó đột nhiên muốn---"
Nói đến đây, Kim Kiền đột nhiên dừng lại.
Vũ Mặc có chút không hiểu nhìn Kim Kiền.
Nhưng chỉ thấy mắt nhỏ của Kim Kiền nhìn chằm chằm vào hư không, một lúc lâu sau mí mắt mới chậm rãi chớp hai cái, một lúc lâu nữa sắc mặt dần dần tỏa ra ánh sáng, lại sau một lúc lâu nữa mắt nhỏ cong cong, khóe miệng nhếch lên. Cuối cùng, tay đập một phát vào tấm ngói, thông suốt nói:
"Ta hiểu rồi! Cái cảm giác mê gái này cũng giống như người hiện đại mê thần tượng." Mắt nhỏ của Kim Kiền tỏa sáng, bắt đầu hưng phấn tràn trề, thập giọng lầm bầm: "Nhớ ngày trước, ta năm lần bảy lượt gặp mỹ nhân, lúc nào chẳng thèm đến mức nước dãi chảy dài ba thước, đâu chỉ muốn hôn một chút, thậm chí còn muốn---- há há há... Thì ra là thế, thì ra là thế!"
Vũ Mặc nhìn Kim Kiền, đôi mắt lấp lánh nước chậm rãi trợn to.
"Cho nên, ta đối với Tiểu Miêu chắc chắn là giống cái loại tình cảm sùng bái thuần khiết này!"
Hai mắt Vũ Mặc chậm rãi nheo lại.
"Cho nên rất là bình thường, rất bình thường!" Kim Kiền tự mình nói rất vui vẻ, còn không ngừng gật gù.
"Tâm động, mới có thể động tình." Vũ Mặc đột nhiên nhỏ giọng nói một câu. (Tâm rung động mới có thể có ham muốn chạm vào - hai chữ động tình ở đây Vũ Mặc dùng với ý là động dục ==")
Kim Kiền đang hưng phấn không ngừng vì đã tự mình tìm được nguyên do hợp lý, hiển nhiên không thể nghe thấy câu bình luận nhỏ vô cùng "Tinh túy" của Vũ Mặc.
Vũ Mặc quay đầu lại, ném bốp vào mặt Kim Kiền một chữ: "Ngốc!"
"A ôi, ta còn nhiều ngày không yên lòng như vậy nữa, đúng là lo bò trắng răng!" Nói đến đây Kim Kiền còn vuốt cằm nghĩ ngợi: "Loại tình huống này xuất hiện là bởi vì ta suốt ngày đối mặt với một mỹ nhân nên mới sinh ra ảo giác, ừm--- cho nên, ta phải gặp nhiều mỹ nhân nữa, phải mở rộng tầm mắt ra một chút mới là sáng suốt!" Nói xong lại nhìn Vũ Mặc: "Vũ Mặc này, ngươi nói xem ta có nên vào phố hoa nhiều hơn nữa để có thêm kinh nghiệm..."
"Phố hoa?!"
Giọng nói lạnh như băng rất đúng lúc vang lên.
Kim Kiền lập tức run rẩy, chậm rãi quay đầu lại.
Đã thấy Triển Chiêu không tiếng động đứng trên mái hiên phía sau, từ trên cao nhìn xuống mình, bóng áo lam thẳng như tùng, tay áo bay lên, đằng sau ánh trăng uốn lượn như suối, chiếu lên tuấn nhan trang nghiêm, càng hiện rõ hơn đôi mày kiếm, vài sợi tóc mai đang lất phất, mắt ánh lên tia hàn băng.
"Triển, Triển đại nhân..." Kim Kiền rụt cổ.
Thần sắc Triển Chiêu khẽ động, hàn khí đang muốn nổi lên đột nhiên dừng lại.
"Kim giáo úy, Vũ Mặc, canh giữ vất vả rồi." Trong nháy mắt, Triển Chiêu đã biến lại vị tứ phẩm đới đao hộ vệ trầm ổn giỏi giang.
"Không sao, thuộc hạ không vất vả!" Kim Kiền đối mặt Triển Chiêu liền trưng ra khuôn mặt tươi cười mười phần thân thiết, hướng Triển Chiêu vẫy tay, nhỏ giọng nói: "Triển đại nhân, ngài qua bên này nằm đi, đứng gió lớn như vậy cẩn thận cảm lạnh."
Đã nhiều ngày Triển Chiêu không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn đó nên nhất thời ngẩn ngơ một lúc, ngây ngốc ngồi xổm bên cạnh Kim Kiền, không khỏi có chút nghi hoặc: "Kim Kiền, ngươi---"
"A?" Một đôi mắt nhỏ lóe lên ánh sáng thuần khiết.
Con ngươi đen của Triển Chiêu khẽ động, thần sắc dần dần hòa hoãn lại, khẽ cười: "Thôi."
Trong mắt Kim Kiền, nụ cười kia giống như nhụy hồng của cành mai vàng trên nền tuyết trắng xóa, giống như màu sắc duy nhất trong cõi đất trời lạnh giá, thầm cảm thán trong lòng:
Triển đại nhân vui cười như vậy quả thực chết người nha!