Mây nhàn nhạt, sương đêm dần mỏng , lá thu rụng nhiều.
Tại khách điếm Phúc Thụy, Nhan Tra Tán tay cầm bút lông ngồi ngay ngắn trước án thư, nhiều lần muốn hạ bút rồi lại thôi, than nhẹ một tiếng, nói:
"Vũ Mặc, như ngươi đã thấy, liệu quyết định lần này của Nhan mỗ có quá mức mạo hiểm không?"
Vũ Mặc nhìn lướt qua Nhan Tra Tán, vẫn duy trì bộ mặt không cảm xúc.
Nhan Tra Tán đứng dậy, bước từng bước chậm rãi, thong thả:
"Bạch huynh cùng Ngải Hổ vào nhà lao là để đánh lừa cha con họ Mạnh, nếu có biến thì vẫn còn đạn tín hiệu của Kim giáo úy đưa cho để báo tin, hơn nữa lấy võ công của Bạch huynh và Ngải Hổ mà nói thì vượt ngục trốn ra cũng không phải việc gì khó--- nhưng chỉ sợ... Ai, chỉ mong là Nhan mỗ nghĩ nhiều."
Dừng bước chân, Nhan Tra Tán hít vào một hơi, thì thào trong miệng giống như đang hỏi, lại giống như đang tự nói:
"Lần này Kim giáo úy đã có Triển hộ vệ đi theo bảo vệ, xét theo võ công của cha con họ Mạnh kia thì chắc sẽ an toàn. Chỉ là..." Dừng một chút: "Thân phận của Kim giáo úy đặc biệt như vậy, lỡ như vô ý lộ ra ngoài, bên trong hang cọp vẫn sẽ được Triển hộ vệ bảo hộ cho, nhưng ngộ nhỡ lại..."
Nhan Tra Tán lại bắt đầu đi vòng tròn quanh phòng: "Nhưng án này rất quan trọng, không tra không được. Thực ra Nhan mỗ đã tính toán rằng Kim giáo úy nghĩ ra cái mánh lới lừa đảo đó, sau đó đợi Nhan mỗ hiểu được cốt lõi vấn đề sẽ tự mình đi Mạnh phủ... Chẳng qua..."
Nói đến đây lại thở dài một tiếng, hồi tưởng lại lúc bản thân vừa cho hai người kia biết kế mình vừa nghĩ ra, biểu hiện của họ...
Thanh niên mặc lam sam biến sắc, lập tức vén bào quỳ một gối xuống đất, giọng nói kiên định, ngôn từ mạnh mẽ: "Chuyện Nhan đại nhân vừa nói tuyệt đối không được!"
"Trời cao ơi!" Thiếu niên mắt nhỏ quỳ bịch xuống đất, cái đầu đầy mồ hôi lạnh: "Nhan đại nhân, ngài đừng nói giỡn, ngài đường đường là khâm sai đại nhân thay trời đi hành đạo, đã xuất môn chính là đại diện cho đương kim Hoàng Thượng! Cho dù chỉ rơi một sợi tóc, xước một mảnh da hay đứt một sợi lông tơ đều là chuyện tày trời! Cái gì mà quan lớn phải hi sinh thân mình để làm gương cho dân chúng, chuyện này thật là nhảm nhí, không đáng tin nên đại nhân đừng nghĩ làm gì, lỡ như ngài xảy ra chuyện gì thì trước khi đối đầu với đao của Tương Dương vương, bọn thuộc hạ sẽ phải đối đầu với đao của Thánh Thượng trước đóooo!"
Không cho Nhan Tra Tán kịp phản bác, Kim Kiền lại làm một chuỗi lí do thoái thác: "Huống chi kế "Tiên nhân hội" này, không phải thuộc hạ khoe khoang nhưng trên đời này e rằng ngoại trừ thuộc hạ ra thì không một ai có thể giải thích rõ ràng hơn được. Nếu Nhan đại nhân không tin thì chi bằng cùng thuộc hạ kể lại một chút!"
You'll also like
(Fanfic) Kim Kiền ghen by Yuntanie
(Fanfic) Kim Kiền ghen
By Yuntanie
.K
Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ (phiên ngoại tập ) by SelleryMiu
Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ (ph...
By SelleryMiu
.K
(Fanfic) Kim Kiền tổng kết tiền mừng đêm động phòng by Yuntanie
(Fanfic) Kim Kiền tổng kết tiền mừng đêm độn...
By Yuntanie
.K
Nhớ lại lúc ấy bản thân cứng họng, không thể nói gì để chống đỡ, Nhan Tra Tán không khỏi bưng trán cảm khái: "Kế "Tiên nhân hội" kia, Nhan mỗ tuy rằng hiểu được nhưng nếu muốn so với Kim giáo úy nói có trật tự rõ ràng, vô cùng cám dỗ thì đúng là hữu tâm vô lực..."
"Nhan đại nhân ngài đừng suy nghĩ nữa, cái tài nói ngon ngọt, lưỡi luôn trơn tru, nói ý nào ý đó là tinh hoa của thuộc hạ không phải luyện ngày một ngày hai mà có được! Thuộc hạ bất tài, chỉ có cái danh hiệu đệ nhất cao thủ mặc cả của thành Biện Kinh, cái việc lừa người, khua môi múa mép này cứ giao cho thuộc hạ đi!"
Khi đó, lời của Kim Kiền vô cùng chính xác.
"Nhan đại nhân yên tâm, Triển Chiêu nguyện đi cùng Kim giáo úy! Nhất định sẽ tra được ra manh mối!"
Nhan Tra Tán nghĩ lại, thời điểm Triển Chiêu nói những lời này cung không cho mình cơ hội phản bác, nói xong liền đứng dậy nói vài lời rồi túm Kim Kiền rời đi.
"Ai... Nếu lúc Nhan mỗ từ biệt ân sư có thể mượn thêm vài vị cao thủ nữa thì tốt quá..." Nhan Tra Tán thở dài nói.
"Nhan đại nhân cũng quá tham lam rồi đó!"
Đột nhiên, từ cửa truyền đến tiếng cười khẽ: "Có đệ nhất cao thủ dưới trướng Bao đại nhân - Triển Chiêu ôn hòa, lại Kim giáo úy danh tiếng lan xa, thậm chí ngay cả Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường đến ở nhờ Khai Phong phủ cũng đi theo Nhan đại nhân xuất hành, cho dù Bao đại nhân có thêm vài cao thủ nữa thì e là cũng không thể cho ngài mượn được!"
"Kẻ nào?!!" Nhan Tra Tán biến sắc.
Trong nháy mắt, Vũ Mặc lắc người tiến lên, hai tay run lên, dây diệt nguyệt căng ra, từng đợt, từng đợt dây thép lưu quang chói mắt, cực kì linh hoạt hoàn toàn bao lấy hai người bên trong.
"Vị tiểu huynh đệ này có loại vũ khí thật thú vị." Một người mang theo ý cười đẩy của bước vào, hướng Nhan Tra Tán ôm quyền: "Nhan đại nhân không cần căng thẳng như vậy, tại hạ là người đặc biệt đến đây trợ giúp Nhan đại nhân một tay!"
Nhan Tra Tán trừng mắt nhìn người vừa tới một lúc lâu, đột nhiên giật mình nói: "Chẳng lẽ các hạ là..."
"Hừm..." Người vừa tới làm động tác ra hiệu chớ có lên tiếng, quay lại đóng cửa rồi đi đên bên cạnh Nhan Tra Tán, hạ giọng nói: "Nhan đại nhân, cẩn thận tai vách mạch rừng!"
"Cái gì?!" Nhan Tra Tán cả kinh, liếc mắt nhìn Vũ Mặc một cái.
Khuôn mặt Vũ Mặc cứng đờ.
"Nhan đại nhân đừng trách vị tiểu huynh đệ này." Người kia lắc đầu: "Vị tiểu huynh đệ này đã mất hết nội lực, nhĩ lực (khả năng nghe) tất nhiên sẽ không như trước, mà những kẻ đến do thám đều không phải người thường, nếu không có nhị ca của ta nhĩ lực khác hẳn với người thường thì e cũng không cách nào phát hiện ra."
"Nhị ca?" Nhan Tra Tán lộ vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng: "Chẳng lẽ các hạ không đi một mình?!"
Người kia nhẹ nhàng cười, thay đổi đề tài: "Nhan đại nhân, trước hết ngài hãy kể cho tại hạ nghe về kế "Tiên nhân hội" của Kim giáo úy như thế nào đã được không?"
Nhan Tra Tán giật mình, cẩn thận đánh giá sắc mặt của người kia, nhưng lại thấy biểu tình của người này vô cùng trấn tĩnh, thần sắc thoải mái, lúc này mới âm thầm thả lòng người, ôm quyền cười nói: "Thỉnh các hạ đánh giá."
Sau đó liền đem kế "Tiên nhân hội" của Kim Kiền nói một canh giờ trước kể lại tường tận cho người kia nghe.
Nửa nén hương sau...
"Thiên hạ thật may mắn, thiên hạ thật may mắn!" Người kia sau khi nghe xong liền vỗ tay cười to.
"Tại sao các hạ lại nói vậy?" Nhan Tra Tán ngạc nhiên hỏi.
Vũ Mặc mở lớn đôi mắt tối như mực, tròng mắt nhìn chằm chằm vào người nọ, hình như có chút khó hiểu.
"Kim giáo úy mới suy nghĩ một chút lại có thể nghĩ ra được kế sách vơ vét của cải không thể tưởng tượng nổi như vậy, nếu để rơi vào tay kẻ xấu ắt sẽ bị lợi dụng để hại nước hại dân, khiến thiên hạ đại loạn! Kim giáo úy mưu trí như vậy lại có thể giữ vững ý chí, không rơi vào tà đạo, ngược lại còn đến Khai Phong phủ làm việc, chẳng phải là thiên hạ rất may mắn sao?!"
Trong phòng một mảng yên lặng.
Qua hồi lâu, Nhan Tra Tán mới thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Lời nói của các hạ thật là!"
Mí mắt Vũ Mặc chớp chớp, trong đầu dường như có sợi lông vừa quét qua.
__________________________________
Ban đêm, đèn hoa vừa sáng, bên trong đình nghỉ chân của hoa viên Mạnh phủ, Mạnh Hoa Thư - Mạnh lão gia vừa giành được một hồi thắng lợi thản nhiên ngồi ở trên xích đu, vừa nhàn nhã thưởng trà, vừa khoe khoang chiến tích của mình với thiếu nữ đối diện:
"Cái gì mà Vân Quân Thiện chứ, đúng là nực cười, còn muốn dùng trò làm mồi nhử dụ rắn ra khỏi hang để chúng ta ra tay, cái mánh khóe cỏn con này, lão nhân ta liếc mắt một cái là biết ngay, thật đúng là múa rìu qua mắt thợ!"
"Phụ thân nói đúng lắm." Người thiếu nữ, cũng chính là Mạnh Thu Lan che miệng cười duyên đáp: "Chỉ bằng chút bản lĩnh của hắn thì sao có thể qua được đôi mắt tinh thông của phụ thân, rõ ràng là tìm cái chết mà!" Dừng một chút, lại yếu ớt thở dài nói: "Thật tiếc cho cái bị thịt áo trắng đấy..."
"Dù sao thì tiểu tử kia cũng có vài phần tư sắc, đợi ngày mai phụ thân đến nói với huyện lệnh một tiếng, bảo hắn phế võ công của tiểu tử kia đi, đến lúc đó giao cho nữ nhi của ta làm kĩ nam cũng không tệ."
"Phụ thân!" Mạnh Thu Lan cười đến mức run hết người: "Vẫn là phụ thân hiểu nữ nhi nhất."
Hai người liếc nhau, đồng thanh cười to.
"Ồ, Mạnh lão gia cùng Mạnh tiểu thư có vẻ đang rất vui thích nha!"
Một giọng nói vui cười chợt truyền đến từ trên cao.
Cha con họ Mạnh hoảng sợ, đồng thời ngẩng đầu lên.
Đã thấy trên tường, không biết từ khi nào xuất hiện một người.
Chỉ thấy người này tuổi chỉ tầm mười bảy, mười tám, thân như gậy trúc, mắt nhỏ như khe hở, một thân áo dài rộng thùng thình bị gió thu thổi ào ào tung bay, trông cứ như một cái móc treo quần áo. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cha con họ Mạnh với hai đôi mắt đang trừng trừng nhìn mình liền híp mắt cười, mũi chân nhón một chút, thân hình đang dựng ngược trên tường lại nhẹ nhàng đáp xuống đất không tiếng động, đúng là tuyệt kĩ khinh công giang hồ hiếm thấy.
"Ngươi là kẻ nào?!" Mạnh lão gia vỗ bàn đứng lên, phẫn nộ quát.
"Khách quý của các ngươi!"
Trong lúc nói chuyện, thiếu niên mắt nhỏ đã bay vào bên trong đình nghỉ chân, vén trường bào lên đặt mông ngồi xuống ghế đá, đầu ngón tay cầm một miếng bánh ngọt ném vào miệng, mùi thức ăn thơm lừng dâng lên.
"Người đâu, mau đem tên này ném ra ngoài!" Mạnh Hoa Thư hét lớn.
Lời còn chưa dứt đã thấy hơn mười tên gia đinh tráng kiện, ăn mặc như hộ vệ lao ra từ bốn góc hoa viên, bao vây lấy thiếu niên gầy gò.
Nhưng mặt thiếu niên kia còn không đổi sắc, vô cùng trấn định, một tay vẫn tiếp tục cầm bánh ăn, tay kia búng một cái vang dội.
"Tách!"
Theo tiếng búng vang lên, quanh người thiếu niên gầy gò đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, mọi người còn đang cảm thấy hoa mắt thì bên cạnh thiếu niên kia đã xuất hiện một gã hắc y nhân.
Người này từ trên xuống dưới thuần màu đen, thân hình thẳng như tùng, đầu đội cái nón đen, phủ một lớp lụa đen mỏng, trường kiếm cầm trong tay. Chỉ cần đứng tại nơi đó thôi đã có một loại sát khí ngưng trọng âm ỉ lan khắp không gian, khiến cho gia đinh xung quanh cứng đờ không thể đến gần người nửa bước.
"Tất cả các ngươi thất thần cái gì, lên hết cho ta!" Mạnh Hoa Thư cả giận nói.
Lúc này đám gia đinh dường như mới tỉnh lại, vơ lấy con dao thép, cầm trong tay hướng hắc y nhân kia đánh tới.
Hắc y nhân vững vàng canh giữ trước người thiếu niên gầy gò kia, bảo kiếm trong tay thậm chí còn không tuốt khỏi vỏ, lúc các gia đinh tấn công cũng chỉ từ từ lấy vỏ kiếm tùy ý vung ra, nhưng lại không lệch chút nào, nhiều lần đánh trúng xương mũi của gia đinh.
Nhất thời, mũi của chúng đều chảy máu be bét, kẻ nào kẻ nấy bưng mũi rên rỉ.
Nhìn qua đã thấy sức chiến đấu của một đám gia đinh đều không có chút ảnh hưởng gì khiến cho sắc mặt của Mạnh Hoa Thư cùng Mạnh Thu Lan đều có chút khó coi.
Thiếu niên gầy gò kia bỏ lại miếng bánh trong tay, vỗ tay phủi mấy mẩu vụn bánh trên tay, hướng cha con họ Mạnh cười ha ha:
"Thế nào, Mạnh lão gia, Mạnh tiểu thư, bây giờ đã tình nguyện nghe tại hạ nói một chút chưa?"
"Ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?!" Giọng nói sắc bén của Mạnh Thu Lan vang lên hết sức chói tai.
"Tại hạ là ai không quan trọng, quan trọng là... tại hạ biết các người là ai." Thiêu niên gầy gò chắp hai tay sau lưng, vừa đi lại trong đình vừa nói: "Tháng tư năm trước, Mạnh lão gia dùng tên giả là Vương Phúc Khoan, Mạnh tiểu thư dùng tên giả là Vương Sơn Nguyệt, tại Hồ Châu lừa của Hứa Nhân Sơ một vạn ba nhìn lượng bạc trắng. Tháng tám năm trước, nhị vị lại dùng tên giả là Dương Đại Kì cùng Dương Tâm Tiên, tại biên giới Cẩm Châu lừa của Lí Khánh Quang tám ngàn lượng bạc trắng."
Nói đến đây, thiếu niên giương mắt nhìn lướt qua sắc mặt trắng bệch của cha con họ Mạnh, mắt nhỏ hơi nhíu, lại tiếp tục nói: "Còn có tháng chạp năm trước, tháng ba năm nay, tháng năm, tháng bảy, nhị vị dùng các thân phận khác nhau, tại bốn nơi Thanh Châu, Vân Châu, Phong Châu, Thọ Châu lừa bốn vị công tử con nhà phú thương ở vùng khác đến, tổng cộng đã lừa được năm vạn ba nghìn bốn trăm lượng. Nhị vị, ta không kể thiếu chỗ nào chứ?"
"Ngươi là người của quan phủ?!" Mạnh Hoa Thư trừng mắt hỏi.
"Quan phủ?!" Thiếu niên bật cười: "Nếu tại hạ là người của quan phủ thì sao nhị vị lại không biết? Quan phủ căn bản còn sợ không dám động vào một sợi tóc của nhị vị ấy chứ! Như tên Vân Quân Thiện có chút liên quan tới quan phủ kia, chẳng phải đã bị nhị vị tống vào đại lao, tình hình hết sức nguy ngập sao? Tại hạ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, tất nhiên lại càng không dám đối đầu với nhị vị."
Mạnh Hoa Thư cùng Mạnh Thu Lan liếc nhau, Mạnh Thu Lan nhướng mày hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là người giang hồ?"
"Giang hồ?" Thiếu niên lại lắc đầu quầy quậy: "Giang hồ sông sâu bể rộng, muôn vàn hiểm trở, một con cá nhỏ như tại hạ mà nhảy vào, sợ là một chút bọt nước cũng không gây nên được."
"Xem ra các hạ là cao nhân ẩn dật (thế ngoại cao nhân) rồi!" Mạnh Hoa Thư cười lạnh: "Không biết lão già này đã đắc tội với các hạ chỗ nào mà các hạ lại đại giá quang lâm tìm tới đây gây khó dễ cho ta?!"
"Tìm tới gây khó dễ cho nhị vị? Tại hạ cũng không có lá gan này đâu." Thiếu niên trừng lớn mắt nhỏ nói: "Tại hạ chỉ là đã nghe nói đủ loại chiến công vĩ đại của nhị vị, liền nảy sinh lòng kính nể, đặc biệt tới bái kiến, nhân tiện mang theo một phần lễ (quà) ra mắt."
Vẻ mặt Mạnh Hoa Thư với Mạnh Thu Lan đều là hồ nghi, trừng mắt nhìn thiếu niên kia.
"Thật ra cũng không phải là đại lễ gì." Thiếu niên tùy tiện khoát tay nói: "Tại hạ từng suy xét một chút các kế sách lừa đảo nho nhỏ của nhị vị, cảm thấy nhị vị quả thực là... Đúng là..." Nói xong, hướng hai người cười khà khà: "Rất ngu ngốc!"
"Ngươi nói cái gì?!" Mạnh Hoa Thư không khỏi nổi trận lôi đình.
"Nhị vị vất vả đi qua mấy trấn huyện, hao phí mất bao tháng trời, lừa đến sáu lần thế nhưng số bạc lại không đến sáu vạn, còn bị quan phủ truy nã khắp cả nước, khiến nhị vị rụt đầu rụt đuôi, khó có thể ra tay lần nữa, như thể không phải ngu ngốc thì là gì?" Vẻ mặt thiếu niên khinh bỉ nhìn cha con họ Mạnh, bĩu môi nói.
"Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi!" Mạnh Thu Lan giơ ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ vào thiếu niên, tức giận đến mức run rẩy hết người.
Mạnh Hoa Thư là kẻ từng trải, nâng tay kéo ngón tay Mạnh Thu Lan xuống, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói dồn nén: "Nghe ý tứ của các hạ thì... Chẳng lẽ các hạ có cách tốt hơn?"
Thiếu niên nhướng mày, mắt nhỏ đột nhiên bắn ra ánh sáng chói mắt, cao giọng nói: "Tại hạ bất tài, đúng là có một cách, có thể gạt người mà không ai nhận ra, vơ vét của cải thần tốc, không đến nửa năm đã có thể thu vào trăm vạn bạc trắng!"
"Cái gì?!" Mắt hạnh của Mạnh Thu Lan trừng lớn: "Ngươi đúng là nói láo!"
"Tại hạ không hay nói láo, nếu nhị vị không ngại thì chi bằng nghe hết đã rồi hẵng đưa là quyết định." Thiếu niên cười thần bí.
"Được, ta sẽ nghe tên tiểu tử cuồng vọng như ngươi có diệu kế gì!" Mạnh Hoa Thư cười lạnh một tiếng.
Vị thiếu niên này, cũng chính là Kim Kiền, vẻ mặt cao thâm xoay người ngồi xuống ghế đá, thản nhiên vênh mặt bắt chéo chân.
Triển Chiêu một thân hắc y theo sát đằng sau, canh chừng trái phải.
"Khụ!" Kim Kiền hắng giọng, hít sâu một hơi: "Diệu kế này của ta có tên ---- "Tiên, nhân, hội"!"
"Tiên nhân hội?"
Mạnh lão gia cùng Mạnh Thu Lan nhìn nhau.
"Kế này giải thích thế nào?" Mạnh lão gia hỏi.
"Nhị vị hãy đợi xem!" Kim Kiền lấy ra một bình sứ quơ quơ trước mắt hai người: "Trong bình này chứa một vật quý hiếm vô cùng, nó chính là thứ tập hợp tinh hoa của đất trời, do chính Thần Nông dùng tiên thảo luyện chế mà thành, một vật kinh thiên địa, quỷ thần khiếp. Mỗi ngày uống một viên sẽ kéo dài tuổi thọ, chữa trăm bệnh, nếu dùng lâu dài thì có thể trở nên trường sinh bất lão!"
"Tiểu huynh đệ, ngươi đang nói giỡn sao?" Mạnh Hoa Thư cười nhạo một tiếng: "Trên đời làm sao tồn tại vật này!"
Mạnh Thu Lan cũng khinh thường hừ lạnh một tiếng.
"Chậc chậc, nhị vị quả nhiên là kiến thức hạn hẹp!" Kim Kiền lắc đầu nói: "May mà hôm nay gặp được tại hạ, tại hạ sẽ làm cho nhị vị mở mắt!"
Nói xong, đột nhiên đứng dậy nhảy lên bàn đá, bình sứ cầm trong tay "bộp" một tiếng nhổ nắp ra, từ giữa hai ngón tay đang nắm bình sứ lại xuất hiện vật thể, giơ cao lên trên, lớn tiếng nói: "Vật đó tìm khắp mọi gầm trời góc bể đều không thấy, chỉ còn một ít duy nhất tại tứ hải bát hoang này--- tiên đan!"
Giữa đêm trăng sáng ngời, Mạnh Hoa Thư cùng Mạnh Thu Lan đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, đầu ngón tay của thiếu niên gầy yếu kia đang cầm một viên dược đen thui, đột nhiên nhìn qua thì trông rất giống cục phân. (==")
"Tiên, tiên đan?" Râu Mạnh Hoa Thư có chút co rúm lại.
Đuôi mắt Mạnh Thu Lan run rẩy: "Xú tiểu tử, ngươi rõ ràng là đang gạt người!"
"Ha ha, nhãn lực của Mạnh tiểu thư thật tốt, tiên đan này đúng là để gạt người!" Kim Kiền nhảy từ trên bàn xuống, cười nói.
Da mặt cha con họ Mạnh bắt đầu co giật.
"Xú tiểu tử, ngươi dám đùa cợt với chúng ta?" Mạnh Hoa Thư căm giận nói.
"Vì sao nhị vị lại có vẻ mặt như thế?" Kim Kiền ra vẻ ngạc nhiên: "Không phải ta đang giảng giải cho nhị vị biết diệu pháp "gạt người" đó sao?"
Cha con họ Mạnh cắn răng.
"Chẳng lẽ ngươi định dựa vào việc bán tiên đan giả này để kiếm trăm vạn lượng?!" Mạnh Hoa Thư nói.
"Mạnh lão gia, sao ngài tự dưng đần độn vậy?" Kim Kiền kinh ngạc nói: "Tiên đan này đừng nói bán trăm vạn lượng, một lượng cũng không đáng."
"Xú tiểu tử, ngươi muốn ăn đập phải không!" Mạnh Hoa Thư tức giận tới nỗi ria mép xoắn lại, vén tay áo lên chuẩn bị xông tới đánh người, nhưng vừa mới nhấc một chân lên đã cảm thấy từ phía sau ập đến một luồng hàn khí, khóe mắt liếc về sau đã thấy hắc y nam nhân đứng đó từ khi nào, liền sợ đến mức toát hết mồ hôi lạnh.
"Mạnh lão gia, bình tĩnh đừng nổi nóng, muốn làm chuyện lớn mà tính tình mà cứ nóng nảy như đám trẻ nít là không được đâu nha!" Kim Kiền ra vẻ ông cụ non, lên mặt giáo huấn.
"Xú tiểu tử, ngươi đừng chỉ biết nói linh tinh!" Mạnh Thu Lan hung tợn nói: "Nếu cha con ta nóng tính thì đừng nói hai người các ngươi, mà có đến hai trăm người thì bọn ta cũng sẽ khiến cho các ngươi phơi thây ngay tại chỗ."
"Chậc chậc." Kim Kiền lắc đầu: "Được rồi, được rồi, ta sẽ nói cho rõ ràng." Nói đến đây dừng lại một chút: "Nhị vị có cần giấy bút không?"
"A?" Cha con họ Mạnh lại mờ mịt.
"Chẳng lẽ các vị không cần ghi lại diệu pháp của ta?"
Sắc mặt cha con họ Mạnh đã dần chuyển sang xanh xám.
"Ai, nhị vị đừng trách ta không nói trước!" Kim Kiền thở dài.
"Xú tiểu tử, ngươi có rắm mau phóng!" Tính nhẫn nại của Mạnh Hoa Thư hiển nhiên đã về không.
"Được!" Sắc mặt Kim Kiền trở nên nghiêm túc, bắt đầu từ từ nói: "Đầu tiên, ta sẽ nói về "Tiên nhân hội" trước vậy. Thủ lĩnh của tiên nhân hội sẽ gọi là tiên chủ, tiên chủ lại có thủ hạ là tiên ông, tiên ông lại chia làm nhất đẳng tiên ông, nhị đẳng tiên ông, tam đẳng tiên ông và còn nhiều đẳng nữa, sau đó dưới tiên ông sẽ có tiên đồng hầu hạ..."
"Cái gì mà cứ tiên ông với tiên đồng cứ loạn hết lên vậy?!" Mạnh Hoa Thư tức giận quát.
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội." Kim Kiền lắc lắc ngón tay, tiếp tục nói: "Chuyện đó ta sẽ giải thích sau, bây giờ là chuyện tiên đan. Tiên đan này, bán mười lượng bạc, người bỏ ra một trăm lượng sẽ mua được mười viên, liền gia nhập "Tiên nhân hội" và trở thành tiên đồng cấp một."
"Kẻ nào thừa tiền đến nỗi bỏ ra một trăm lượng mua mấy viên thuốc dỏm thì hắn hẳn là điên rồi?!" Mạnh Thu Lan cười nhạo nói.
"Ôi chà chà Mạnh tiểu thư, làm gì mà cứ phải nôn nóng như vậy?!" Kim Kiền thở dài một hơi: "Tại hạ còn chưa nói xong đâu! Phần sau mới là trọng điểm!"
Mạnh Thu Lan dữ tợn lườm Kim Kiền một cái.
Kim Kiền cũng không để tâm, tiếp tục cười nói:
"Sau khi trở thành tiên đồng, chỉ cần tìm thêm hai người, mỗi người mua mười tiên đan---- thì hai người đó trở thành tiên đồng cấp hai--- số bạc hai vị tiên đồng cấp hai dùng để mua tiên đan cộng lại là hai trăm lượng bạc, trong đó có một nửa nộp lên làm phí nhập hội, một nửa còn lại giao cho ---- vị tiên đồng đầu tiên." Nói đến đây, Kim Kiền ngừng lại một chút, mắt nhỏ đảo quanh cha con họ Mạnh: "Đúng hơn là, lúc này vị tiên đồng đầu tiên đã kiếm lại một trăm lượng bạc tiền vốn. Nhị vị có hiểu không?"
"Xú tiểu tử, ngươi nghĩ cha con chúng ta ngốc sao?" Mạnh Hoa Thư trừng mắt.
Mạnh Thu Lan trở mặt xem thường.
"Tốt lắm! Sau đây nhị vị hãy nghe cho cẩn thận." Kim Kiền hắng giọng nói tiếp: "Hai tiên đồng cấp hai, mỗi vị lại lôi kéo thêm hai vị tiên đồng nữa, vậy là có bốn vị tiên đồng cấp ba, thu vào bốn trăm lượng bạc, một nửa trong đó là của tiên đồng cấp hai kiếm thêm, một nửa lại trở thành tiền vốn. Hai trăm lượng bạc kiếm thêm được từ tiên đồng cấp ba lại chia đôi, một nửa tiên đồng cấp hai giữ, nửa còn lại nộp lên cho tiên đồng đầu tiên. Nhị vị, nghe đến đây còn hiểu không?"