Bạch Nguyệt đằng Tây, gió nhẹ sương mù.
Nhan Tra Tán đứng nhìn chăm chú vào trong hầm tối giữa rừng thẳm, hai tay giấu trong áo, không nén nổi lo âu.
"Nhan đại nhân xin bớt lo lắng! Công phu đào đất khoét hầm của Triệt Địa Thử nổi danh giang hồ, tuyệt đối không phải là hạng hữu danh vô thực. Lần này đích thân ra tay thì Bao đại nhân và mọi người chắc chắn sẽ bình yên vô sự!" Lư Phương trấn an.
Nhan Tra Tán gật đầu: "Nhan mỗ tuyệt không dám nghi ngờ khả năng Hàn Nhị gia! Chỉ là... Mọi người xuất phát đã lâu, nay trời sắp sáng mà vẫn không mảy may thấy động tĩnh gì... Chẳng hay có biến?"
"Đến rồi!", Tưởng Bình đột nhiên đứng dậy nói, cắt ngang mạch lo lắng của Nhan đại nhân.
Quả nhiên, đâu đó vang lên tiếng sột soạt. Chẳng mấy chốc, đã thấy đầu móc sắt bạc bay ra, cắm vào miệng hố. Hàn Chương thò đầu ra, trèo lên.
"Mau lại đây giúp đỡ bọn ta!", Hàn Chương vẫy tay ra hiệu. Mọi người mừng rỡ chạy tới, đồng tâm hiệp lực kéo những người đang ở trong hố ra ngoài.
"Ân sư! Công Tôn tiên sinh! Trương Long Triệu Hổ! Tốt quá! Mọi người đều không sao...", Nhan Tra Tán hai mắt đỏ hoe nhìn mọi người mừng mừng tủi tủi.
"Triển Chiêu, Kim giáo uý, Tam đệ và Ngũ đệ đâu!?", Lư Phương nhìn về phía miệng hố không khỏi thắc mắc.
"Ở ngay sau đó đại ca!", Hàn Chương vừa quay đầu vừa đáp.
Tuy nhiên, hố đen kìn kịt như không có đáy, tuyệt nhiên không có động tĩnh gì của bốn người còn lại.
"Aizz! Sao thế nhỉ?", Trương Long Triệu Hổ sốt ruột chạy tới miệng hố, nóng lòng muốn nhảy ngay vào tìm kiếm. Bỗng nhiên, một đoạn thừng vút lên, đầu Từ Khánh nhô ra: "Nào nào! Mọi người phụ ta kéo Triển Chiêu và Kim giáo uý lên coi!"
"Triển hộ vệ và Kim giáo uý?", Nhan Tra Tán sững người, dường như chưa bắt kịp được tình tiết bị bỏ sót nào đó, chỉ thấy mọi người vội vàng hò nhau kéo dây thừng.
Một lát sau, Kim Kiền được kéo lên....
"Ơ?!" Nhan Tra Tán, Lư Phương, Vương Triều, Mã Hán sững người lại. Đến khi nhìn lại cẩn thận thì ai nấy mắt mở trợn ngược thêm vài phần tròng trắng, mồm há rộng ra thêm vài phân ngạc nhiên.
Là Kim Kiền đang... Nằm đè lên vị hồng y hộ vệ sắc mặt trắng bệch.
Trong mắt mọi người, cảnh tượng người nọ nằm lên người kia, cho dù có kẻ hiểu rõ nguyên nhân, cũng không tránh khỏi lúng túng, đặc biệt là khi người cuối cùng là Bạch Ngọc Đường nhảy ra khỏi hố, mặt mũi hầm hầm như cái quan tài.
"Triển hộ vệ và Kim giáo uý... Thế này...?!", Nhan Tra Tán vốn nổi tiếng bình tĩnh trầm ổn mà mắt cũng giật giật, nhìn sang Bao đại nhân, có ý hỏi.Bao đại nhân vẻ mặt bất đắc dĩ, vốn định mở mồm ra trả lời, nào ngờ câu chưa ra đến cửa miệng thì đã bị một thanh âm chói tai truyền tới cắt ngang.
"THẾ NÀY LÀ SAO?"
Mọi người chấn kinh, ngẩng đầu ngó nghiêng.
Trông ra, thấy ba bóng người từ trên không hạ xuống. Dẫn đầu là sắc trường bào tím thẫm, vẻ mặt âm trầm, tóc trắng râu bạc, quỷ khí ngút trời. Đi ngay sau là người vận bạch bào, lông mày sặc sỡ, tiên phong đạo cốt. Người còn lại mắt phượng nheo lại, hắc bào trùm thân, tay áo lộng gió, trước trán rủ xuống chỏm tóc bạc.
Không khó để nhận ra đây là Độc Thánh, Y Tiên và Nhất Chi Mai.
Và có vẻ như người vừa hét lớn là Độc Thánh đang nộ khí xung thiên, lửa giận ngập thân.
"Tên tiểu tử thúi làm trò gì thế?", Độc Thánh quát lớn, rẽ đám đông đi đến trước Kim Kiền và Triển Chiêu.
Tình cảnh lúc này như thể vị Ngự Tiền hộ vệ vừa làm chuyện gì đó không thể mở miệng, còn chúng nhân thì đang ú ớ không hiểu gì mà loạn hết cả lên.
Mà Nhan Tra Tán và một số người khác thì đúng là không hiểu gì nên càng không thể mở lời.
Mà Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Hàn Chương, Trương Long Triệu Hổ thì đương nhiên hiểu, nhưng vấn đề là cái hành động kì lạ của vị Ngự tiền hộ vệ để dẫn đến cơ sự này.... Khiến cho chúng nhân không biết đường nào để thanh minh.
Mọi người nhất thời nhìn nhau, không trả lời nổi câu hỏi của Độc Thánh.
Cuối cùng, cái người nào đó nãy giờ vẫn đang gục mặt vào ngực Triển Chiêu, không ngẩng nổi mặt mũi, càng không cách nào chịu nổi ánh mắt toé lửa sau lưng, hiện đã ngưng việc giả chết, ngửa đầu lên lí nhí: "Nhị... Nhị sư phụ!"
Mặt ửng hồng, tai đỏ bừng, tóc loạn xạ, thân hình tàn tạ, thêm nữa là bàn tay bị Triển Chiêu nắm chặt...
Độc thánh hai mắt như âm hoả ngùn ngụt, ầm ầm phát tác, quát mắng: "Ngươi dám...."
"Oan uổng quáaaaa!", Kim Kiền mếu máo, "Con thực sự không hề trêu trọc Triển đại nhânnnnnnn......"
Mọi thứ lại một lần nữa đi vào im ắng.
Mọi người nhìn Độc Thánh mặt đen như đáy nồi, rồi thấy Kim Kiền bộ dạng vô tội hiền lành, từng người sắc mặt đỏ lên, cúi đầu, vai run run, cảm tưởng nếu nhịn thêm sẽ bị táo bón mà chết.
"Phụt", Nhất Chi Mai đứng sau Y tiên, không chịu được, đã phun ra tiếng đầu tiên.
"Muahaaaaaaahaaaaa!", Y tiên với bộ dáng xem kịch vui bật cười thành tiếng, khiến xung quanh cũng chẳng còn giữ ý, có cớ cười theo.
Chỉ có người, muốn cười cũng không nổi.
Một người là Độc Thánh, người kia... Là Bạch Ngọc Đường.
Sơn động vắng vẻ, Bao đại nhân, Nhan Tra Tán, Tứ Thử, Tứ đại giáo uý cùng Nhất Chi Mai và Phòng Thư An ngồi thành vòng tròn luận kế đánh địch."Tương Dương Vương giờ có lẽ đã phát hiện ra được Ân sư biến mất nên chắc đang rất tức giận! Học trò chỉ sợ hắn ném chuột vỡ bình, sớm ngày thúc binh dấy quân tạo phản!", Nhan Tra Tán dự đoán, "Học trò sớm đã gửi đi mật hàm cấp tốc đến các phủ huyện lân cận, ra lệnh điều động binh lính chi viện đánh Tương Dương Vương!"
"Tốt lắm!", Bao đại nhân gật đầu nói, "Tuy nhiên mật hàm đến nơi cũng phải vài ngày, nếu có biến trong thời gian này, e sẽ khó hoàn thành trọng trách!"
"Tưởng tứ gia!", Công Tôn tiên sinh nhìn sang Tưởng Bình, "Bùi gia trang đã chuẩn bị tới đâu rồi?!"
"Thực không thuận lợi lắm!", Tưởng Bình lắc đầu, "Kỳ Lân Môn đang dùng tiền chiêu mộ cao thủ thiên hạ, hệt như những gì Bùi gia trang làm. Tuy rằng bây giờ rất nhiều môn phái anh hùng tề tựu nhưng cũng không ít kẻ về dưới trướng hắc đạo! Tình thế bây giờ một chín một mười!"
"Hả? Kỳ Lân Môn môn chủ không phải đang bị Tương Dương Vương giam lỏng ở Xung Tiêu Lâu hay sao? Làm sao còn ra ngoài thu mua cao thủ được?", Phòng Thư An mặt đầy nghi vấn.
"Cái này có gì khó hiểu?!", Hàn Chương thủng thẳng đáp, "Ai là Môn chủ đều do Tương Dương Vương quyết định, sớm thay người khác là được rồi!"
Vẻ mặt Phòng Thư An hiện lên vẻ ảm đạm thấy rõ.
"Tương Dương Vương có Tương Dương cửu quận, trong khi bên ta cũng có viện quân của các phủ quận lân cận, bọn hắn có thế lực hắc đạo về dưới Kỳ Lân Môn, bên ta giang hồ kì cựu của Bùi gia trang tề tựu...", Công Tôn tiên sinh từ từ vuốt râu, "Vậy là bây giờ ai chớp được thời cơ liền là kẻ thắng! Có điều..."
Sư gia nho nhã ngước mắt phụng lên nhìn xung quanh mọi người.
"Liêu quốc!", Nhan Tra Tán cùng Tưởng Bình dị khẩu đồng thanh.
"Đúng thế! Cho đến nay hướng đi của Liêu quốc còn khá mập mờ, vẫn còn là ẩn số!", Công Tôn tiên sinh chau mày.
"Giang hồ có nghe được tin tức gì của Liêu quốc và Phạm tiểu vương gia không?", Bao đại nhân đề hỏi.
Lư Phương lắc đầu, "Thiên Hạ Đệ Nhất Trang phái mật thám đi nói rằng, "Phạm Tiểu Vương Gia vừa bước chân vào địa hạt Liêu quốc liền mất tích, sống chết bất minh!"
Mọi người ủ rũ.
"Tình thế cấp bách! Lư đảo chủ mau mời anh hùng Thiên Hạ Đệ Nhất Trang khởi hành ngay hôm nay, nhất định phải đến Tương Dương thật nhanh!", Bao đại nhân nghiêm giọng.
"Thảo dân tuân mệnh!",
Lư Phương ôm quyền xoay người đi nhanh khỏi sơn động.
"Giờ phải xem ai nhanh hơn rồi!", Bao đại nhân thở dài.
"Ân sư đừng quá nhọc tâm lo lắng! Lưới trời tuy thưa mà khó thoát! Tương Dương Vương tạo phản là nghịch với thiên ý! Chắc chắn hắn sẽ không thể toại nguyện!", Nhan Tra Tán cố trấn an.
Công Tôn tiên sinh gật đầu: "Dù sao chúng ta cũng đã tận lực chuẩn bị! Thành hay bại đều phụ thuộc ý trời!"
"Được rồi được rồi! Bận bịu mấy hôm nay lại được Lão Ngũ doạ cho gần chết! Nghỉ ngơi một đêm thoải mái trước rồi hẵng tính!", Hàn Chương thở hắt ra."Không đúng!", Phòng Thư An đột nhiên vỗ đầu, cao giọng: "Vẫn còn một chuyện lớn!".
Mọi người chăm chú nhìn Quỷ đầu to.
"Cái đầu to nhà ngươi còn có tâm sự gì?", Từ Khánh bạt đầu Phòng Thư An.
"Thật sự là chuyện không nhỏ!", tên này mở to mắt, "minh thư vẫn ở trong Xung Tiêu Lâu! Các ngươi quên sao?"
Nghe đến đấy, ai nấy cũng trợn tròn.
"Giờ tội danh mưu phản của Tương Dương Vương đã là sự thật! Minh thư có hay không cũng chẳng thành vấn đề! Chi bằng chúng ta cho một phát phích lịch lôi hoả đạn dỡ tung cái Xung Tiêu Lâu đó nghen?", Hàn Chương nhăn nhở.
"Không được! Nhất định không!", Phòng Thư An giãy nảy. "Môn chủ đặc biệt dặn dò cần phải lấy được minh thư!"
"Tại sao?", Công Tôn tiên sinh nhíu mày, "Trong đó còn có cái gì mà chúng ta chưa biết?!"
"Các ngươi đương nhiên không biết! Môn chủ cũng chỉ mới nhận được tin hôm qua thôi!", Phòng Thư An một mặt thần bí, "Bởi vì trong minh thư còn có bản danh sách..."
"Danh sách?", ai nghe xong cũng ngẩn ra, "Danh sách gì?"
"Là bản danh sách các quan viên về phe Tương Dương Vương!", Phòng Thư An nói như thể không khiến người ta ngạc nhiên thì nhất quyết không ngừng lại, "Nghe nói sau khi Tương Dương Vương hoàn thành đại sự sẽ luận công ban thưởng theo danh sách đó!"
Mọi người thất sắc.
"Danh sách quan viên về dưới trướng Tương Dương Vương...", Bao đại nhân đứng dậy đi đi lại lại, nhíu mày nhìn mọi ngươi, "Quan viên trong danh sách này đều có lòng bất trung, giống như ung nhọt của xã tắc, không thể không trừ bỏ!"
"Ân sư dạy phải! Nếu đã là đám bại hoại như vây thì cần bắt gọn một lần, tránh để hậu hoạ về sau!", Nhan Tra Tán một mực đồng tình.
"Nhưng minh thư vẫn đang trong Xung Tiêu Lâu!", Tưởng Bình vuốt râu hạ giọng.
"Đúng thế! Môn chủ nói với ta là giấu ở đỉnh Xung Tiêu Lâu!", Phòng Thư An ra sức gật đầu.
Chúng nhân trầm mặc.
"Nói cách khác thì lại phải xông vào Xung Tiêu Lâu lần nữa sao?", Hàn Chương nhìn mọi người, sắc mặt giống như ăn phải cái gì kinh tởm lắm.
"Đơn giản! Vậy đào đường hầm khác là xong!", Từ Khánh lạc quan đến đơn giản.
"Tam đệ!", Hàn Chương thở dài, "Trên đỉnh Xung Tiêu Lâu đệ định đào cái hầm nào trên đó?"
"Ủa?! Thế phải làm sao?", Từ Khánh vò đầu. "Đâu thể cứ đường đường chính chính mà xông vào Xung Tiêu Lâu đâu?"
"Xung Tiêu Lâu cơ quan hiểm hóc, giang hồ ra vào có mấy ai...", mắt Tưởng Bình loé sáng nhìn sang một người.
Nhìn theo ánh mắt Tưởng Bình, mọi người cũng đều lộ ra vẻ vui mừng.
Người bị nhìn đến độ lạnh run cả người.
"Tại hạ chỉ là tên trộm tầm thường, làm gì có bản lĩnh đặng mà xông vào Xung Tiêu Lâu!"
Chính là người mà Y tiên độc thánh đưa tới, Thiên hạ đệ nhất thần thâu Nhất Chi Mai."Các hạ đừng khiêm tốn! Ai cũng biết Nhất Chi Mai không phải là hư danh!", Tưởng Bình cười nham nhở, "nếu nói giang hồ có ai có thể an toàn thoát khỏi Xung Tiêu Lâu thì cũng chỉ có thể là Thiên hạ đệ nhất thần thâu!"
Nhất Chi Mai u ám: "Không phải tại hạ khiêm tốn! Mà là Xung Tiêu Lâu này do một tay quái tài Ôn Văn xây dựng nên! Tại hạ trước kia cũng có dịp ghé qua những nơi Ôn Văn đặt cơ quan. Quả thực tinh diệu vô cùng! Đáng sợ nhất là Ôn Văn có sở thích đặt sinh tử cơ quan trong cơ quan. Nếu muốn một mình vào đó mà sống sót trở ra thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày!"
"Sinh tử cơ quan?", Nhan Tra Tán hỏi, "đây là ý gì?"
Nhất Chi Mai thở dài ngao ngán: "Sinh tử cơ quan là tên do tại hạ tuỳ tiện đặt, chứ tên thật là gì thì chắc chỉ có Ôn Văn biết!"
"Đừng lảm nhảm nữa! Nói mau! Sinh tử cơ quan là cái giống gì?", Hàn Chương cổ dài hóng hớt.
Vẫn duy trì vẻ mặt u sầu, Nhất Chi Mai tiếp tục nói: "Sinh tử cơ qua nói trắng ra là sinh cơ quan và tử cơ quan! Cái gọi là tử cơ quan giống như chúng ta bình thường hay gặp phải như ám tiễn, bàn chông, khói độc. Còn sinh cơ quan là...", Nhất Chi Mai hít một hơi, mặt ngưng thần sắc nhìn mọi người, thả một chữ: "Nhân!"
"Nhân?", không ai không khỏi sững lại.
"Đúng thế! Chính là Nhân!", mắt giật giật, Đệ nhất thần thâu tiếp tục nói, "Có thể là mỹ nữ, có thể là người lẻo mép lừa cho chúng ta tin, có thể là kẻ võ công cao cường một đao giết gọn, hoặc người vô hại hay trẻ con âm thầm hạ độc! Tóm lại kiểu gì cũng có!"
"Giống như Ngũ đệ và Kim giáo uý ở Xung Tiêu Lâu gặp phải Giang Xuân Nam?!", Tưởng Bình trầm mặc.
"Đúng đúng! Chính là loại này!", Nhất Chi Mai gật đầu lia lịa, "nếu đụng phải tử cơ quan thì không sao, hiểu được bát quái, khinh công cao cường thì có thể an toàn trở ra! Tuy nhiên nếu gặp phải cơ quan sống... Chẳng bao giờ ta biết sẽ gặp phải ai, dùng chiêu trò gì, cái khó đoán nhất lại chính là thứ nguy hiểm nhất..."
Mọi người nhìn nhau khó hiểu.
Nhất Chi Mai vò đầu bứt tai, nói: "Nếu chỉ là mỹ nhân kế thì tại hạ không ngại! Tuy vậy nếu gặp cao thủ võ nghệ cao cường, hoặc cao thủ dụng độc thì tại hạ chắc chắn khó bề chống đỡ!"
Không khí xung quanh bị Nhất Chi Mai kéo xuống cho càng lúc càng trầm mặc.
"Theo ý kiến của tại hạ thì... Ngoài tại hạ, các vị bên kia nhất định là thích hợp!", Nhất Chi Mai dừng mắt lại nhìn về nơi sâu nhất trong sơn động, nhất thời thở dài, "Chỉ là xem ra có chút phiền phức..."
Cùng lúc đó, ở cách không xa, Độc thánh sa sầm nét mặt, không ngớt lời giáo huấn đệ tử chân truyền của mình.
"Cứng cáp ha! Vì một tên tiểu tử thúi mà cùng một tên tiểu tử thúi khác xông vào Xung Tiêu Lâu! Còn suýt không toàn mạng trở ra! Đệ tử Độc thánh quỷ thần ta lại dại trai suýt vì hai cái nam nhân kia mà bỏ mạng! Thật tức hộc máu ta mà!"
"Đồ nhi sai rồi! Nhị sư phụ nguôi giận!", Kim Kiền quỳ xuống, cổ rụt lại, vẻ mặt ăn năn.
"Tiền bối! Là vãn bối không chăm sóc tốt Tiểu Kim Tử...", Bạch Ngọc Đường bên cạnh, sắc mặt nghiêm túc thỉnh tội. Nói chưa được một nửa, liền bị ngân châm đâm vào huyệt lưng, tê buốt toàn thân khiến Bạch ta không thốt thêm nổi tiếng nào."Nội thương của ngươi chính là bị âm lãnh gây thương tích, nhất định phải dùng kim châm chích vào dẫn âm độc ra mới được!", Y tiên ngồi cạnh Bạch Ngọc Đường vân vê kim châm.
"Đa tạ Y tiên tiền bối...", Tiểu Bạch cắn rắng nghiến lợi để tránh bật ra tiếng hét.
Độc thánh nhìn sang Bạch thử, hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn sang Kim Kiền, "Ngươi một thân nữ tử, thế mà lại để sơ suất, khiến người ngoài nhìn thấy bộ dạng ướt nhẹp, xuyên thấu! Cái này nếu để truyền ra thì còn thể thống gì??!"
"Con cũng đâu ngờ a...", Kim Kiền cúi đầu ấm ức oan uổng.
"Độc thánh tiền bối! Chuyện này thật khó trách Tiểu Kim Tử...", Bạch Ngọc Đường toát mồ hôi lạnh mong hoà giải giúp Kim Kiền, "chuyện xảy ra quá đột ngột...",
"Bụp!", một miếng cao dán dính đập trước ngực Bạch Ngọc Đường. Sức nóng kinh khủng khiến Bạch ta toát mồ hôi ròng ròng.
"... Sau đó phải dùng miếng cao nóng này đặng mà ép hàn khí ra!", Y tiên cúi xuống từ từ nói.
"Đa tạ.. Ư ư!", Bạch Ngọc Đường lau lau mồ hôi trên cổ, gắng gượng nói.
"Còn nữa! Do nhiều lần dùng huyết cổ nên tinh lực tổn thương, tinh huyết hao tốn! Nếu không trị tận gốc thì không ổn!", Độc thánh vừa nói vừa cào ra nửa cân bột thuốc.
"Cái này...", Kim Kiền cười gượng.
"Cái gì? Tiểu Kim Tử! Sao ngươi không nói gì cho ta biết?", Bạch Ngọc Đường hốt hoảng.
"Bốp!", một nắm tay gõ mạnh vào miếng cao dán trên ngực Tiểu Bạch.
"Í! Dán chưa chắc nè!", Y tiên thu tay về, xoa xoa gân cốt.
Còn Bạch ta thì bị gõ một cái, mặt khựng lại, thở không ra hơi.
"Cái này... Đại sư phụ...", Kim Kiền trộm liếc vẻ mặt không dám giận cũng không dám cãi của Bạch Ngọc Đường, do dự mở miệng: "Bạch ngũ gia... Thật ra..."
"Cái gì?", Y tiên ngước đầu lên cười hiền hoà. Cổ tay xoay một cái lộ ra mấy cái kim châm vàng chói loé nơi đầu ngón tay. "Đồ nhi ngoan định nói gì sao?"
"Dạ không có! Đại sư phụ! Mời người cứ tự nhiên!", Kim Kiền đem mấy lời định nói nhét ngược trở lại, cúi đầu ngoan ngoãn.
Bạch ngũ gia! Không phải ta không muốn giúp huynh! Là Đại sư phụ thực sự đáng sợ!
Trong khi đó, Độc thánh nhìn Kim Kiền, ánh mắt từ từ dời sang cổ tay bị Triển Chiêu nắm chặt, mắt loé lên, miệng lạnh lùng một tiếng "hứ" rồi nói với Y tiên: "Dược lão đầu! Trị thương cho tên tiểu tử thúi này thôi!"
"Mới uống một viên hộ tâm đan! Có lẽ cũng sắp đến lúc rồi!", Y tiên cười cười.
Không hiểu sao nhìn vẻ mặt hai vị tiền bối đức cao vọng trọng, cả Kim Kiền lẫn Bạch Ngọc Đường đều không hẹn mà cùng run lên.
"Ơ... Cái này... Nhị vị sư phụ chắc cũng vất vả rồi! Chi bằng để đồ nhi trị thương cho Triển đại nhân nha?", Kim Kiền vội nói, "hơn nữa tay đệ tử vẫn chưa rút được..""Đồ nhi đã mấy ngày vất vả rồi! Cứ để vi sư tuỳ ý!", vừa nói, Y tiên rút ra ngân châm đâm mạch nơi cánh tay Triển Chiêu. Bàn tay lúc này mới nới lỏng, vừa khéo cho Kim Kiền rút được cái tay tê rần của mình ra.
"Sao? Không tin tưởng đại sư phụ? Hay là không tin tưởng lão già này?", Độc thánh lừ lừ quay lại nhìn bằng ánh mắt rắn độc âm hiểm.
"Đồ nhi tất nhiên tin tưởng...", Kim Kiền nuốt nước bọt đứng tránh sang một bên, "nhọc lòng nhị vị sư phu rồi! Hơ hơ.. Hơ hơ..."
"Tiểu Kim Tử...", Bạch Ngọc Đường ở cạnh vội nháy mắt ra hiệu cho Kim Kiền.
"Bốp!", Y tiên lập tức tung chưởng ép một cái cao nóng khác vào rún Tiểu Thử. Lần này đau đến mức Bạch Ngọc Đường không thể kìm chế nổi nữa mà thất thanh một tiếng "Auuuuu", nhảy xa cách Y tiên vài thước, lùi về núp cùng một góc với Kim Kiền.
"Yên tâm! Ta sẽ trị thương tốt cho tên tiểu tử này!", Y tiên hiền lành tươi cười nhìn hai đứa nhỏ tội nghiệp đang núp lùm.
Bạch, Kim không khỏi run lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai vị võ lâm bắc đầu tuổi đời cộng lại tròn , một người từ bi, một người lạnh lùng ngồi xuống cạnh Triển Chiêu.
Xoạt xoạt xoạt, giật tung quan bào đỏ, ném đi.
...
Một nắm kim châm cắm khắp người...
Một nắm bò bò nhễu máu nhét vào miệng...
"Ai yo má ơi!", Kim Kiền kêu lên lực bất tòng tâm.
Bạch Ngọc Đường ngó Triển Chiêu rồi nhìn hai miếng cao dán trên người, nuốt nuốt nước bọt, mặt biết điều mặc áo thắt đai.
Bao đại nhân cùng những người đứng đó không hẹn mà cùng lộ nét mặt nhìn đông ngắm tây, lần lượt tìm lí do đi ra khỏi sơn động.
Chỉ có Nhất Chi Mai lười nhúc nhích nên nằm xiêu vẹo trong bất động.
Sơn động yên lặng như vẻ vốn có.
Bạch Ngọc Đường thắt chặt đai lưng, ngồi xuống một lúc. Mắt hoa đào khẽ động nhìn bóng người gầy nhỏ bên cạnh... Yết hầu lăn lên lộn xuống mấy vòng, thở ra hít vào vài lần, cuối cùng chịu không được nên đành mở miệng: "Tiểu Kim Tử... Trong bảo tàng của Tương Dương Vương, Triển Chiêu và ngươi..."
Đến rồi đây!
Chuột bạch thăm dò tình địch rồi đây!
Da đầu ai đó run lên, nhưng lập tức lấy lại tinh thần ứng đối.
Anh đây sẽ lập tức bóp nát hiểu lầm từ trong trứng nước!
"Bạch ngũ gia! Là huynh hiểu lầm thôi!", Kim Kiền trưng ra bộ mặt thành khẩn.
"Hiểu lầm?", khoé miệng Bạch Ngọc Đường khẽ động hai cái, muốn làm ra vẻ cố cười nhưng bản thân thất bại, "Sao lại hiểu lầm được?! Triển Chiêu rõ ràng đã sớm biết ngươi là nữ tử! Hơn nữa đối với ngươi rõ ràng là..."
"Hiểu lầm! Nhất định là hiểu lầm!", Kim Kiền cao giọng, "Triển đại nhân trước kia đúng là do vô tình mà biết ta là nữ nhi! Nhưng hôm đó... Khụ khụ... Tuyệt đối là hiểu lầm!"Nói tới đây, Kim Kiền hít một hơi, đem bộ mặt đoan chính nhất trưng ra: "Lúc ấy, Triển đại nhân rõ ràng sắp tẩu hoả nhập ma cho nên khí huyết dồn ứ, tầm nhìn không rõ, bước đi không vững, ma xui quỷ khiến thế nào mới ôm nhầm người!"
Khoé mắt Bạch Ngọc Đường hơi giật mấy cái, "Ôm nhầm người?"
"Đúng thế! Chính là ôm nhầm người!", Kim Kiền mắt mở lớn như hai cái đèn pha, "Tâm tư của Triển đại nhân ta hiểu rất rõ, từ đầu đến cuối người mà đại nhân thích là...", dừng lại một lát ra vẻ thần bí, nuốt nước bọt, thấp giọng, "Bạch ngũ gia ngài đó!"
Cả động lại rơi vào im ắng.
Y tiên, Độc thánh đang chữa trị cho Triển Chiêu mà cũng phải từ từ quay đầu ngó sang, mắt mở lớn, mồm há to nhìn đồ nhi của mình.
"Bốp!", Nhất Chi Mai đang nhắm mắt tựa lưng nơi vách núi nhất thời không giữ được thăng bằng nên ngã dập đầu xuống đất.
Mặt Bạch Ngọc Đường thì chẳng khác gì bị sét đánh, hai mắt muốn nổ tung nhìn chằm chằm Kim Kiền, mãi mới nặn ra một câu: "Ngươi... Ngươi nói cái gì?!"
"Bạch ngũ gia! Huynh đừng giả ngốc nữa đi!", Kim Kiền vỗ vai Bạch Thử, nháy nháy mắt, "Huynh không phải cũng rất ái mộ Triển đại nhân hay sao?"
"Ngươi nói lung tung cái gì đó?", Bạch Ngọc Đường tức giận hét lớn.
"Ngũ gia, huynh hét cái gì!", Kim Kiền ngoáy ngoáy tai, "Đây là do chính miệng huynh nói với ta mà!"
"Lúc nào... Ta nói lúc... Lúc nào?", Bạch Ngọc Đường líu lưỡi, lắp bắp.
"Huynh quên sao?", Kim Kiền chớp mắt, "Đêm mà ta chuyển đến Phu tử viện, huynh uống say rồi mò đến phòng ta, nói cái gì mà ngày nhớ đêm mong một ai đó, một lòng chung thuỷ thề trọn kiếp, một ngày không gặp nhớ phát điên..."
Kim Kiền nói xong, Bạch Ngọc Đường lục óc nhớ lại, dừng suy nghĩ chốc lát, rồi mới giật mình nói: "Nói bậy! Ngũ gia ta nói thế lúc nào? Rõ ràng là..."
"Ai yo! Cái việc cỏn con này mất công tính toán thanh minh làm gì?!", Kim Kiền bộ dạng xua tay như muốn phủi đi những lời Bạch Ngọc Đường cố giải thích, "Dù sao ai cũng hiểu í mà!"
"Không phải!", Bạch Ngọc Đường một lòng muốn phản bác.
"A nếu nói thế,...", Kim Kiền đột nhiên nhớ ra vỗ tay, "Ngũ gia lúc rượu say lời nói chân thật, Triển đại nhân núp ở cột nhà trên phòng ta...."
Bạch Ngọc Đường như hỏng cơ mặt.
"Thì ra là thế!", Kim Kiền có vẻ ngộ ra điều gì ghê gớm lắm, "Sau đó, Triển đại nhân không màng ăn uống mấy ngày liền, ta còn nghĩ Triển đại nhân tâm lý có gì chấn động, hoá ra là tâm tư chấn động đó mà!"
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc đến độ không biết phải nói sao.
"Ài! Ta thật ngốc!", Kim Kiền thở dài tiếc hận, "Bao nhiêu manh mối như thế mà ta lại không nhìn ra từ đầu! May có Nhan đại nhân nhắc nhở thì mới hiểu ra! Quá tội lỗi!"
"Nhan đại nhân?! Nhan đại nhân làm gì?!", Bạch Ngọc Đường nghệt mặt, cao giọng hỏi.
"Nhan đại nhân nói với ta Triển đại nhân thích Bạch ngũ gia í!", Kim Kiền một mặt vô tội, bán đứng vị khâm sai nào đó.Bạch Ngọc Đường kinh chấn, không nặn nổi một lời. Hồi lâu mới run run nặn ra được mấy chữ: "Sao... Sao... Lại thế được?"
"Đương nhiên Nhan đại nhân nói vòng vo rất khó hiểu!", Kim Kiền gật gù, "Nhan đại nhân nói người mà Triển đại nhân thích, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, người này cùng chung hoạn nạn sớm tối bên nhau, lâu ngày sinh tình, Ngũ gia nghe ra không phải Ngũ gia thì còn ai trồng khoai đất này?"
Bạch Ngọc Đường mắt banh lớn, đờ người ra như khúc gỗ, rơi vào trạng thái á khẩu hồi lâu, mãi sau mới nói: "Tiểu Kim Tử... Ngươi bị đần à?"
"Đần?", Kim Kiền ngước mắt, mặt thương tâm nhìn Bạch Ngọc Đường, "Ngũ gia! Ta thấy huynh mới ngốc! Giờ là lúc nào còn cãi chày cãi cối?!"
"Người mà Nhan Tra Tán đang nói đến rõ ràng là..."
"Thế Triển đại nhân khi thi triển Xuân phong nhất tiếu tất sát kĩ (), huynh có thấy tim mình trật đi một nhịp không?"
------
() Thật ra đã muốn dịch là Cười gió xuân một đòn giết sạch =)))
------
"Sặc!", Bạch Ngọc Đường tí nghẹn chết, mắt dịch đi, mặt đỏ lên.
Kim Kiền hỏi câu này vốn dĩ muốn thức tỉnh Bạch Ngọc Đường nhưng chính mình lại ngẩn ra trước.
Chờ tí... Hình như ta cũng...
Ảo giác! Chắc chắn là do đang đứng ở phương diện Ngũ gia mà nghĩ nên mới nhập vai như vậy!
Kim Kiền hít một hơi rồi hỏi tiếp: "Lúc Triển đại nhân bị thương, huynh đau lòng, đúng chứ?"
"Ta...", Bạch Ngọc Đường cắn chặt môi, chân mày nhíu chặt, sắc mặt vừa hồng giờ chuyển trắng.
Mà có một người phản ứng cũng gần tương tự sau khi chính mồm hỏi câu trên.
Sao lại thế này! Trong lòng mình có gì không ổn.
Ảo giác! Chắc chắn là ảo giác.
Kim Kiền cắn răng nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi: "Khi biết Triển đại nhân ở Xung Tiêu Lâu, giữa lằn ranh giới sinh tử, có phải huynh nghĩ dẫu thịt nát xương tan cũng phải cứu được Triển đại nhân ra, đúng chứ?!"
Bạch Ngọc Đường từ từ ôm ngực.
Ấy cái này... Cái này...
Kim Kiền mắt nhỏ khẽ động, cũng từ từ đưa tay lên tóm chặt ngực áo.
Không! Chắc chắn không phải! Lại ảo giác nữa đi!
Mắt Kim Kiền bắt đầu giật điên đảo, kiên trì lết đến câu hỏi cuối cùng: "Còn nữa, nhìn Triển đại nhân... Khụ... Ôm nhầm người có thấy... Trong lòng..."
Bạch Ngọc Đường mặt cắt không còn giọt máu, từ từ rũ mắt ảm đạm.
Chữ cuối cùng vừa nói xong, Kim Kiền đột nhiên thấy lòng nặng trịch, tim đập thình thịch, sau lưng lạnh toát từng cơn, bất giác cắn chặt môi.
Không... Không phải chứ! Cái ảo giác đến mức này thì quá đáng sợ rồi!
"Không đúng!", Bạch Ngọc Đường từ từ ngước lên nhìn Kim Kiền, đôi mắt phong tình đào hoa từ từ sáng lên, "Không đúng!" ()------
() một chữ thốt lên bình thiên hạ
"Bạch thử buê đuê- KHÔNG PHẢI TA"
Thế nhé =)) má Tâm cứ mập mờ chứ em nó đã tự khẳng định em nó không buê đuê bắt đầu từ đây nhé >