Song trận liên chiến đẫm khói lửa
Vương tặc xuất hiện báo tai ương
------
Dưới bầu trời đầy sao, ngắm pháo hoa rực rỡ, cảm giác sẽ ra sao nhỉ?
Lãng mạn?! Cảm động?! Duy mỹ?! Hưng phấn đến trào máu mũi?!
Không! Không hề!
Cảm nhận duy nhất chính là....
Moá cái pháo hoa khác gì bùa đòi mạng!
Nơi tầng thượng Xung Tiêu Lâu, có một Kim Kiền đang bò lổm ngổm dưới đất, lần mò cơ quan, trong lòng bức bối, kêu trời không thấu, than địa không thông.
"Không có! Tại sao không có!? Tại hạ tìm rất kĩ rồi mà không phát hiện lối ra cơ quan nào?!"
"Không thể nào!", Bạch Ngọc Đường nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn quét khắp nơi trên mặt đất, quyết không bỏ qua dù chỉ một tấc. "Nơi này chắc chắn có lối thoát cơ quan!"
"Không lẽ chúng ta đã bỏ mất điều gì?!", Triển Chiêu nhíu mày.
"Ngay cả kẽ hở trên nền đất cũng đã lục tung, há còn chỗ nào chúng ta bỏ qua được?", Kim Kiền muốn khóc.
"Không lẽ Nam Hải Nhất Tiên thiết kế ra chỗ này chính là dồn người ta tới một điểm chết?!"
Vũ Mặc vừa nói ra câu mà không ai dám nói ra, khiến cả phòng cùng im lặng.
Mọi người đen mặt tối mũi tôi nhìn anh anh nhìn tôi.
"Vúttttt... Uỳnh!", một tiếng nổ đột nhiên bốc lên vang trên đỉnh đầu. Tai mọi người ù đi, tất cả cùng ngẩng đầu nhìn rồi ngẩn ra.
Một đốm lửa lớn như đoá hoa khổng lồ, nổ ra giữa bầu trời đêm. Ánh sáng khắp trời lập loè điểm xuyết khiến màn đêm như dát thêm trân bảo, chói loà cả mắt, làm cho ánh sáng tinh tú lịm dần đi, nhạt nhoà.Có điều hình dạng đoá hoa này,... Sao có chút hơi giống...
"Đây là cái gì?", Nhất Chi Mai mắt giật giật.
"Xấu tợn!", Bạch Ngọc Đường nheo mắt.
"Đằng sau kia là cái giống gì?", Da mắt Kim Kiền giật giật.
"Cái đuôi...", Vũ Mặc đứng cạnh bổ sung.
"Chẳng lẽ là... Hồ ly?", Triển Chiêu nói giọng không chắc chắn.
"Uỳnh uỳnh!" Tiếng nổ vang dội, huy hoàng chốc lát rồi lịm tắt ngấm ngầm.
Cả thiên đài lâm vào cảnh tĩnh mịch quỷ dị.
Mọi người nhìn nhau chán chê...
... Rồi không hẹn mà gặp...
... Cùng quay lại nhìn người có biệt danh Hắc Hồ Ly.
Lửa tàn hoà đêm đen, sao trăng cùng ảm đạm, gió đêm thoảng vội vàng, nhưng vẫn nhìn rõ ràng được sắc mặt trắng bệch của Hắc Yêu Hồ Trí Hoá...
Phòng Thư An đứng cạnh, như thể vừa làm cái gì đó khá là sai trái, co đầu, rụt cổ.
"Ờm... Này... Hắc hồ ly... Lúc nãy..."
Bạch Ngọc Đường vừa định mở miệng nói ra một cái tên, đột nhiên tiếng "tạch tạch tạch" từ cơ quan bên ngoài Xung Tiêu Lâu vọng tới.
Tất cả chấn động, lập tức đi đến sát bên ngoài, nhìn xuống rồi đồng thời vui mừng.
Một hệ thống các hang hốc to với bề ngang to bằng cái cột cửa thả từ thân Xung Tiêu Lâu tạo thành một cái thang xoắn ốc xuống đến mặt đất.
Dù mỗi bậc cách nhau đến nửa trượng, tuy vậy so với các cao thủ thì cũng không phải vấn đề lớn.
"Thì ra là thế!", Nhất Chi Mai ngộ ra, "Cái cơ quan chạy thoát này sau khi kết thúc pháo hoa mới mở ra!"
"Thì ra là vậy!", Phòng Thư An tự nhủ, "Hoá ra ý Ôn Văn muốn dành riêng màn pháo hoa cho Môn chủ, muốn Môn chủ phải xem xong hết pháo hoa mới được đi!"
Gió đêm thổi lướt đỉnh đầu, lùa qua cứng nhắc thân hình chúng nhân.
Mọi người mặt đều có vẻ kém tự nhiên nhìn về phía Hắc Hồ Ly.
Còn Hắc Hồ Ly thì lườm cháy mắt con quỷ xấu xí nhiều chuyện họ Phòng nọ.
Họ Phòng liền rũ đầu cụp tai không dám hé thêm nửa lời.
Mà lúc nãy Quỷ đầu to nói gì cơ? Pháo hoa này dành riêng cho Hắc Hồ Ly?
Tin này động trời ghê! Nghe ra có chút mùi ngôn tình hường phấn!
Hai hàng lông mày như hai con sâu đo của Kim Kiền bắt đầu nhướng lên nhướng xuống.
Lại được cả những kẻ nhiều chuyện còn lại, Triển Chiêu nhíu mày, Bạch Thử nheo mắt, Vũ Mặc nhìn thẳng. Tất cả đều chung một bộ dạng: "Hắc Hồ Ly! Không nói rõ thì các anh không tha cho chú đâu!"
"Khụ!", đệ nhất độc miệng cao thủ vang danh tứ hải nổi tiếng thiên hạ hiện có chút bí từ, mãi mới nặn ra một câu: "Là trùng hợp thôi!"Vẻ mặt chúng nhân đồng thời đồng bộ hoá thành: "Tin mới lạ!"
Mặt Hồ Ly đen xì.
Rốt cuộc, vẫn là vị Tứ Phẩm hộ vệ nọ kéo mọi người về thực tại, vừa may gỡ rối cho họ Trí, "Nơi này không thể ở lâu! Mọi người cấp tốc di chuyển!"
"Tại hạ dò đường trước!", Nhất Chi Mai mặt chế diễu nhìn Trí Hoá. "Vẫn còn hơn ở đây ngắm pháo bông hồ ly á!"
Mọi người cố nhịn cười trong khi Trí Hoá mặt muốn nổi đoá đến nơi.
"Mai huynh cẩn thận!", Triển Chiêu nhắc nhở.
"Yên tâm đi!", Nhất Chi Mai nhe nhởn, "là con đường thoát Ôn Văn để lại, tám phần sẽ không có cơ quan đâu!"
Nói xong, liền đi đến rìa ngoài rồi nhảy xuống.
Mọi người nín thở nhìn Nhất Chi Mai thả mình như chiếc lá đáp xuống bậc thứ nhất.
"Sao nào?", Bạch Ngọc Đường lên giọng.
"Quả nhiên không có cơ quan", Nhất Chi Mai xướng giọng.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Tại hạ dò tiếp đây!", dứt lời, Nhất Chi Mai lại tiến thêm một bậc.
Ai ngờ, vừa bay lên thì một đạo hàn quang mang theo tiếng động xé trời từ hướng sau Nhất Chi Mai.
Mọi người hét toáng lên cảnh báo: "Cẩn thận!"
Không hổ danh là Thiên Hạ đệ nhất thần thâu, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc kia, Nhât Chi Mai vẫn xoay người giữa không trung thoát được ám khí, hữu kinh vô hiểm.
Dù vậy, chỉ một thoáng sau, loạt mưa mũi tên đã nhào tới nhắm thẳng thần thâu. Ngay thời điểm mà Nhất Chỉ Mai gần như sắp bị đâm thủng như cái rổ đến nơi thì một đạo kim tác bổ tới, hoá kim long đằng vân loại hết mọi ám khí.
Dây thép huyền quang bay vút xuống dưới, vòng lấy ôm trọn Nhất Chi Mai, đưa trở lại trên thiên đài.
"Má ơi! Sợ muốn chớt!", Nhất Chi Mai hú hồn sờ sờ đỉnh đầu cốt kiểm tra xem tóc mình còn đầy đủ không. Chỉ đến lúc thấy nhúm tóc bạc trắng nhú ra ngoài mới tạm yên tâm phần nào.
Nói chưa hết câu, thì một tiếng cười khác vọng tới, sắc bén không khác gì mũi kiếm, vang đến từ dưới Xung Tiêu Lâu, "Ha ha ha ha! Đến sớm không bằng đến đúng lúc!"
Mọi người kinh ngạc nhìn xuống, bắt đầu sợ hãi.
Không biết từ đâu, một đoàn nhân mã từ trong rừng đã liên tục kéo tới, trong thoáng chốc đã vây gọn Xung Tiêu Lâu. Binh mã, bộ binh, với đầy đủ kiếm giáo đao mác, khí giới các loại. Nhẩm sơ sơ đoàn quân phía dưới ít cũng phải được nhân mạng. Tên nào tên nấy to cao, cơ bắp, mặt đầy sát khí, tạo hình nhân sĩ giang hồ hắc đạo.
Dẫn đầu đoàn này là một đám tầm ba chục tên, ai ai cũng trang bị quân trang tận răng.
Từ đằng Đông, một đạo quân tách ra tạo thành một con đường. Một người một ngựa khác từ con đường nọ bước ra.
Tiếng vó ngựa lộc cộc, trong đêm tối tĩnh mịch lại trở nên chát chúa, từng bước là từng nện vào tâm can, khiến tim đau ngực buốt đầu sởn tóc gáy.Kẻ cưỡi ngựa nọ trùm hắc y phủ từ đầu tới chân, dữ tợn lừ mắt từ dưới nhìn lên, cười lạnh từng đợt.
"Chư vị! Đã lâu không gặp!"
Chúng nhân trầm sắc mặt.
"Mộc sứ Thương Mộ!", Trí Hoá cắn răng.
"Trí Hoá! Ngươi quả nhiên là phản đồ!", Thương Mộ ghì dây cương, tròng mắt nhạt màu đảo qua đảo lại.
"Là tại hạ bỏ tà theo chính mới đúng!", Trí Hoá từ trên đỉnh vặc lại.
Thương Mộ hừ lạnh, "May mà Chúa Thượng tuệ nhãn nhìn ra, mới giao lại Kì Lân Môn cho lão đây, bằng không đại sự của Chúa Thượng chắc hỏng trong tay ngươi!"
"Hứ! Thì ra cái thằng già dai nhách nhà ngươi phỗng tay trên vị trí Môn chủ. Không biết xấu hổ mà còn hợm hĩnh khoe khoang!", Phòng Thư An vừa nghe thấy liền tức giận nhảy dựng lên chửi mắng.
Thương Mộ nghe cũng như không, chả thèm đoái hoài, chẳng buồn tức giận, mặt vẫn ngước lên đỉnh, nói vọng lên: "May mắn làm sao, hôm nay lại đủ bộ Nam hiệp, Cẩm Mao Thử, Nhất Chi Mai, Hắc Yêu Hồ chết trước mặt Thương Mộ. Trời xanh đối đãi lão cũng không bạc! Còn có..."
Tiếng cười ngày một dữ tợn, Thương Mộ nói tiếp, "Cả ả Kim Kiền nữa! Chưa được so cao thấp với ngươi, đời nay đáng tiếc!"
Nói xong, hắn khoát mạnh tay một cái.
"Bùng!",
Cung thủ phía sau tiến lên, đốt lửa đầu mũi tên, lắp lên cung rồi bắn liên tiếp.
"Không ổn! Hắn muốn đốt nơi này!", Phòng Thư An kêu lên kinh hãi một tiếng.
"Thương Mộ!", Trí Hoá đột nhiên nói giọng đe doạ, "Đây là nơi mà Tương Dương Vương trân trọng! Làm hỏng, không chừng ngươi sẽ chịu cảnh ngũ mã phanh thây đó!"
"Hắc Hồ Ly! Ngươi đừng tưởng ta không biết!", Thương Mộ với đôi mắt chứa tròng mắt nhạt mầu nhuốm đẫm sát ý, "giờ các ngươi ở trên đỉnh lầu, cũng đồng nghĩa với việc cơ quan trong này đã bị các ngươi phá sạch. Thứ đồ bên trong mà Chúa Thượng cất giấy e là đã sớm yên vị trong tay các ngươi. Giết được mấy kẻ các ngươi, Chúa Thượng không những không trách phạt mà không chừng còn thưởng lớn í chứ. Muahhahahaha!"
Sau trận cười lớn này, hắn phẩy mạnh tay một cái. Đột nhiên, vô số hoả tiễn như mưa bắn về Xung Tiêu Lâu. Ánh lửa khắp nơi, hơi nóng tứ bề, cả Xung Tiêu Lâu ngập trong biển lửa.
Hỏng rồi! Lần này chắc chắn biến thành thịt người gác bếp rồi!
Kim Kiền kêu la ầm ĩ.
Sắc mặt những người khác trắng bệch như tờ giấy.
"Chúng ta bị thiêu mất!", Nhất Chi Mai khổ sở.
"Nhưng lúc này nhảy xuống thì còn chết nhanh hơn!", Bạch Ngọc Đường ngó cầu thang, mặt đầy tức giận, "loạn tiễn bắn chết là cái chắc!"
"Nhưng không chạy thì đến lúc cầu thang bị cháy rụi rồi may ra chỉ còn nước mọc cánh mới thoát!", Triển Chiêu nhướng mày.Trí Hoá nheo nheo mắt phụng. Chợt, đuôi mắt loé lên, nói: "Đành liều!"
Mọi người nhìn Trí Hoá. Trí Hoá cũng đảo mắt nhìn chúng nhân.
"Bạch huynh! Nếu huynh và Vũ Mặc dùng Khổn Long Tác và Diệt nguyệt huyền bảo vệ mọi người thì liệu chắc được mấy phần.
Bạch Ngọc Đường dựng đứng mày kiếm, "Ngũ gia ta không vấn đề! Chỉ là những người khác không biết sao!?"
Vũ Mặc nói giọng thẳng băng: "Bảo đảm bảo vệ mọi người bình an vô sự!"
"Được!", Trí Hoá vui vẻ, lập tức ngồi xổm xuống vẽ trận hình, "Triển huynh, nội lực huynh thâm hậu nhất, giờ đang cần người dùng xung thiên kiếm khí đi đầu."
Triển Chiêu nghiêm túc gật đầu.
Bạch Ngọc Đường mắt giật giật, mặt bất mãn lườm Triển Chiêu, nhưng cũng do đang nguy cấp nên cũng không dở chứng đanh đá như mọi khi.
Trí Hoá lại ngước nhìn Bạch Ngọc Đường và Vũ Mặc, "Bạch huynh đi sau dùng Khổn Long Tác đỡ bên phải, Vũ Mặc bọc hậu dùng Diệt Nguyệt Huyền đỡ bên trái! Kim giáo uý võ công không có thì đi sau Bạch huynh. Tại hạ ở giữa để nhìn rõ toàn cảnh. Nhất Chi Mai khinh công giỏi nhất, đứng trước Vũ Mặc tuỳ cơ liệu việc. Lão Phòng công phu tệ nhất nên bám theo tại hạ"
Nói tới đây, Trí Hoá hít một hơi sâu nhìn Kim Kiền: "Kim giáo uý! Phiền giáo uý dùng cổ trùng làm rối loạn quân địch bên dưới được không?"
Kim Kiền nheo mắt nhìn xuống dưới lắc đầu: "Xa quá, e rằng rất khó để điều khiển cổ trùng!"
Trí Hoá trầm mặc.
"Nhưng...", Kim Kiền vừa nói vừa lấy từ hông ra túi thuốc lớn, cười he he nói, "Ta còn cân đạn thúi, không độc chết thì cũng hun chết!"
"Tốt!", Trí Hoá thở phào, "Kim giáo uý, vậy nhờ giáo uý vừa đi vừa quăng lựu đạn! Không được một phát dùng hết mà phải liên tục không ngừng cho đến khi chúng ta có thể chạm đất an toàn!"
Kim Kiền vỗ ngực: "Cứ để ta!".
Trí Hoá gật đầu đứng lên nói: "Không thể chậm trễ nữa! Xuất phát!"
Mọi người nhanh chóng đứng vào đội hình, theo lời Trí Hoá di chuyển thật nhanh.
"Bạch huynh...", Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
"Ta biết!", Bạch Ngọc Đường trịnh trọng gật đầu, quay lại dặn Kim Kiền, "Tiểu Kim Tử! Theo sát ngũ gia!"
Kim Kiền gật đầu, nắm chặt túi thuốc nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu cũng gật đầu.
Kim Kiền nuốt xuống một ngụm, một tay mở bao thuốc, một tay rải lựu đạn đợt đầu tiên.
Hơn chục viên dược hoàn màu xanh rơi lả tả xuống đất.
"Uỳnh!"
Mùi hôi thối khắp trời. Sau thì được một đám Kỳ Lân Môn loạn đội hình chửi bới um sùm bên dưới.
"Đi!", Trí Hoá ra lệnh. Đội hình lập tức bám bóng hồng y tức tốc di chuyển theo cầu thang dẫn xuống.
Kim Kiền theo sát Bạch Ngọc Đường nhảy xuống nhưng cảm thấy có gì không ổn.Làn khói nghi ngút, hơi lửa nóng rực, mắt mũi nhoè nhoẹt, vị trí cầu thang dưới chân tên bay đạn lạc, gió cuốn ầm ầm.
Kim Tác cản gió, quang huyền sáng trăng, hệt như du long kim xà xoay quanh, chắn từng đợt mũi tên ám khí. Tuy mọi người đang bình an trong vòng chắn nhưng mỗi bước đi thực sự như mỗi bước đi trên mũi dao, kinh hiểm vạn phần.
"Bạch huynh, cẩn thận càn vị bát quái, Triển huynh đừng quá mạo hiểm, Nhất Chi Mai đỡ lấy Vũ Mặc, còn lão Phòng! ĐỪNG NẮM CHẶT ĐAI LƯNG TAAAAA!", giọng lưỡi đang từ sắc bén chuyển thành gào thét trong gió quả thực nghe có chút không quen.
Kim Kiền mở to mắt, dõi theo bóng trắng trước mắt, nhảy từng bậc. Mới chỉ vài bậc này mà mồ hôi đã lan khắp người.
"Bạch huynh! Đỡ Kim giáo uý! Kim giáo uý! Đừng quên rải đạn dược!", Trí Hoá lớn giọng hét.
Cổ tay của Kim Kiền bỗng dưng được một bàn tay khác nắm chặt, Kim Kiền lập tức hoàn hồn lấy đạn thối ra ném một lượt.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!", khói bụi mịt mù, hoà lẫn tiếng chửi. Dù vậy, dưới làn tên bay vun vút xé gió, tiếng chửi loãng dần, chẳng ai nghe rõ, thành ra ai chửi nấy tự nghe.
"Đi!", Bạch Ngọc Đường khan giọng nói.
Kim Kiền lau mồ hôi nhìn bạch ảnh trước mắt. Cứ xuống một bậc, kim tác quang huyền lại đi theo, tạo nên vòng tròn sáng từng lớp. Qua kẽ hở, miễn cưỡng lắm mới có thể thấy bóng áo đỏ nhạt nhoà giữa khói bụi đi trước mở đường.
Mỗi mũi tên lướt qua hồng ảnh, khiến Kim Kiền căng thẳng thêm vài phần.
"Kim giáo uý! Mau!", Trí Hoá giục giã, "đội hình không được đứt rời!"
Kim Kiền run lên, nhấc chân nhảy xuống. Lần này, nàng không đến mức lo lắng mà quên nhiệm vụ, liền nhảy một bước là ném một làn lựu đạn. Quân địch phía dưới rốt cuộc cũng loạn. Số lượng mũi tên bắn lên tuy không giảm nhưng độ chính xác giảm dần.
Mọi người nắm lấy thời cơ mà tăng tốc. Chỉ nửa tuần trà đã vượt được gần bảy phần quãng đường.
Tuy vậy, càng xuống thấp, mũi tên tấn công càng dày. Mà tệ hơn cả là đạn dược đã hết.
"Mau! Bắn chết chúng! Bắn!"
Giọng mũi sắc nhọn xé trời rạch đất đinh tai nhức óc, "Bắn chết một tên được thưởng trăm lượng bạc trắng!"
Vừa nói xong, cũng là lúc đạn của Kim Kiền hết hiệu lực.
Kỳ Lân Môn nghe có thưởng lại như tăng động, phi cả hoả tiễn lẫn ám khí làm đứt mạch đội hình.
"Mẹ ơiiii!", Phòng Thư An bước hụt chân, trượt xuống dưới.
"Lão Phòng!", Trí Hoá đưa tay ra cứu, chẳng ngờ tia lửa lướt qua, Trí Hoá trượt chân, rơi xuống.
Nhất Chi Mai thất kinh, vung nhuyễn tiên, một tay bám lấy bậc thang, một tay chộp được Trí Hoá. Ba người cứ thế lơ lửng hồi lâu.
"Triển đại nhân! Bạch ngũ gia! Vũ Mặc!", Kim Kiền hét lớn rồi nhảy lộn lên một bậc, nắm lấy nhuyễn tiên của Nhất Chi Mai.Vũ Mặc đứng gần đấy, gần như lao đến cùng một lúc với Kim Kiền. Diệt nguyệt huyền trong tay biến thành con tằm sáng rực, vây kín tất cả.
Mũi tên như mưa, ám khí dày đặc.
"Thế này không ổn!", Triển Chiêu ngước lên rồi nói, "Bạch huynh! Huynh đi lên cứu người, Triển mỗ sẽ lao xuống."
Dứt lời, không chờ Bạch Ngọc Đường đáp lại, liền vụt đi mất. Kiếm quang xoay quanh như điện, mở ra một con đường thuận theo hướng thang mà nhảy xuống.
Bạch Ngọc Đường nghiến răng quay lưng hướng Kim Kiền, dùng Khổn Long Tác cuốn chặt cánh tay Nhất Chi Mai. Ba người khi nãy vẫn còn đang chấp chới thì giờ đã thuận đà lao lên.
Lúc này, đợt công kích phía dưới không ngớt, Bạch Ngọc Đường, Vũ Mặc, Nhất Chi Mai đều lấy vũ khí ra hộ thân cho tất cả, nhưng cũng chỉ đủ để phòng thủ. Ngoài ra, có đến năm người bị kẹt trong bậc thang nhỏ khiến cho đi lại rất khó.
Thôi rồi! Lần này lành ít dữ nhiều.
Kim Kiền rụt lại nhìn xung quanh, lòng kêu la không ngừng.
Chính lúc này, một tiếng nổ lớn nổ uỳnh, tiếng kêu thảm thiết vọng tới.
Mọi người cúi nhìn ngạc nhiên.
Hồng y hộ vệ, người kiếm, tả xung hữu đột, lao vào lòng địch, áo đỏ phấp phới, kiếm thế dũng mãnh, chân khí ngùn ngụt, lách đến đâu nơi ấy nổ tung, chém đến đâu máu chảy đến đó, ngang nhiên như vào chốn không người, hệt như sát thần giáng thế.
"Ơ? Ai đây?"
"Đây là người à?"
"Lui lui!"
"Hắn là Nam hiệp Triển Chiêu đó! Chạy mau!"
"Rút luiiii!"
Nhất thời đám Kỳ Lân Môn bị giết đến thê thảm, không ai dám lao lên ứng chiến, vừa kêu vừa lùi.
"Hắn chỉ có một mình! Không được lùi! Lên! Giết hắn cho taaaa!", Thương Mộ ở giữa đội hình gà bay chó chạy, tức giận hét lớn, "Giết hắnnnnn! Thưởng vàng năm trăm lượngggggg!"
Nhưng dù có lao lên đến mức nào thì đám sát thủ giang hồ cũng bị ép lui lại.
Trong chốc lát, Triển Chiêu đã dùng sức một người giữ chặt phân nửa đám Kỳ Lân Môn.
"Cơ hội đây rồi! Đi!", Trí Hoá vừa mò bậc thang, vừa thở không ra tiếng nhưng vẫn cố nói.
Mọi người biết không thể bỏ lỡ thời cơ nên lập tức chấn chỉnh đội hình do Bạch Ngọc Đường dẫn đầu, lao lên nơi chướng ngại trùng trùng.
Khi mọi người tiếp đất an toàn, đã thấy Triển Chiêu đơn thương độc mối lao vào giữa quân địch, khí thế không thể cản. Dù vậy, quân địch quá đông, lũ sát thủ nhanh chóng lao đến chi viện, tầng tầng lớp lớp dồn ép Triển Chiêu. Bóng hồng y như chìm dần trong biển sát đao ảnh vô tận.
"Triển đại nhânnnnn!"
"Tiểu Miêu!"
Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền sắc mặt đại biến, mặc kệ trời long đất lở cũng quyết liều xông tới.Bạch ảnh lướt qua nơi nào, Khổn Long Tác hoá Kim Long xé gió vần mây, quét bay đám nhân sĩ.
Theo sát đằng sau, thân hình nhỏ gầy lao lên như gió, máu tươi tưới đất, kèm theo tiếng mắng chửi kèm màn nước bọt đông hải khắp trời: "Tránh đường cho ta! Phì phì phì! Không thì hậu quả tự gánh!"
Đám giun dế từ dưới đất lao lên bò vào người đám Kỳ Lân Môn. Tiếng kêu thảm khốc kinh hoang vang dội.
"Ba má ơi! Con thấy ba kẻ giết biển người! Lũ này e không còn mảnh giáp phủ thân trước khi từ trần mất!", Phòng Thư An sụt sùi cảm thương.
Lời chưa dứt đã thấy Diệt Nguyệt Huyền cùng Vũ Mặc lao tới.
"Nói lắm vừa thôi! Lên đi!", Nhất Chi Mai ngán ngẩm rút nhuyễn tiên hỗ trợ.
"Đi!", ánh Tử Điện Kiếm sáng loá theo chân Trí Hoá xẹt ngang.
Phòng Thư An ôm đầu rút ra mảnh đao cắt móng chân be bé võ mồm khí thế như ai: "Ài ài ài! Phòng gia gia đến đây! Oa oa oa!"
Ba người theo Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền lao vào đường máu. Không tốn quá nhiều sức lực, thì đã tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền. Mọi người cách Triển Chiêu chưa đầy một trượng.
"Tiểu Miêu!", Bạch Ngọc Đường cất tiếng gọi. Bạch y như tuyết lướt qua kiếm quang hệt một đám mây trắng, kim tác vần vũ, chẳng mấy chốc đã sát cánh Triển Chiêu, "Ổn chứ!?"
Triển Chiêu liếc sang, mắt đen nhuộm huyết quang loé lên: "Không sao!"
Nhìn đằng trước, thấy Thương Mộ được trùng trùng sát thủ bảo vệ ở giữa, cách chỗ hai người đang đứng khá xa. Hơn nữa, càng đánh về phía hắn càng thấy khó khăn.
"Thương Mộ e là đã điều hết sạch cao thủ đến bên cạnh hắn rồi!", Bạch Ngọc Đường cắn răng.
"Aaaaaaaa!", Kim Kiền điều khiển cổ trùng đến bên cạnh hai người, hổn hển: "Triển đại nhân! Bạch Ngũ gia!"
Những người còn lại nhanh chóng tới theo.
Sau một hồi đại sát, cuối cùng chúng nhân cũng tạo ra được một khoảng trống.
Thương Mộ cầm đầu đám Kỳ Lân Môn bị sức chiến đấu của sáu người này doạ cho ngạc nhiên, thậm chí đội quân của hắn còn bị ép ra vài trượng. Dù chúng đang vây những người này nhưng lại không thể tới gần, chỉ dám trơ mắt nhìn.
Sau trận kịch chiến, sáu người Khai Phong phủ thở hồng hộc, bắt đầu mỏi mệt.
Hai phe bắt đầu lâm vảo trạng thái giằng co kì quặc.
Kim Kiền lau mồ hôi, nhìn sang mấy người bên cạnh, khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt.
Mắt Triển Chiêu đỏ ngầu. Mày kiếm Bạch Ngọc Đường ẩn sát. Sắc mặt Nhất Chi Mai và Trí Hoá nhợt nhạt. Gương mặt không cảm xúc của Vũ Mặc cũng lấm tấm mồ hôi. Lão Phòng thì đương thở phì phì như trâu nước.
Tuy đối phương bị đánh tụt nhuệ khí, nhưng vẫn sót lại trăm tên. Nếu đứng yên cho đám Khai Phong mặc sức chém thì cũng là chém không xuể.Ước gì có cái súng máy, bắn bùm bùm...
Chưa để mạch suy nghĩ của Kim Kiền kết thúc, lão Thương Mộ trên lưng ngựa đã kịp chấn chỉnh đội hình, đột nhiên phất tay. Tiếng "Sát" vang trời nổ ra ra lệnh. Bọn người Kỳ Lân Môn nghiến răng lao lên.
Chúa ơi! Lại nữa!
Kim Kiền gáo rú.
"Bắt địch trước tiên phải bắt tướng!", Trí Hoá hét lớn, "Chồng người!"
Ư!? Há?! Cái gì!?
Kim Kiền sững ra, còn chưa kịp tỉnh thì đã thấy mọi người tinh thần chấn động, rút vũ khí lao lên.
Hừ! Anh đây kệ cái chiến thuật mèo mả gì! Cũng lên thôi!
Kim Kiền không thèm nghĩ kĩ nữa, cứ thế xông lên.
Mắt thấy Kỳ Lân Môn nghênh tiếp, Trí Hoá đột nhiên hét lớn một tiếng.
"Lão Phòng!"
Đột nhiên thấy Quỷ đầu to như bị kích động, lao lên phía trước, hai tay giơ lên rắc hai làn bột, lớn miệng hét: "Xem hoá thạch tán của lão đây!"
Bụi trắng bay tới đâu, khiến đám Kỳ Lân Môn cứ , tên một lui lại.
"Vũ Mặc!", Trí Hoá lại hét lớn.
Vũ Mặc lao tới sau Phòng Thư An, mũi chân đạp lên đầu lão Phòng, xoay người bay trên không vài vòng, Diệt Nguyệt Huyền quét một lượt đám Kỳ Lân Môn.
"Để ta!", Trí Hoá hét lớn một tiếng, lấy vai Phòng Thư An mượn lực phi thân vút lên.
Vũ Mặc tung người vung quang huyền, kéo lấy cánh tay Trí Hoá, ném người Hắc Hồ Ly văng xa. Tử điện kiếm ánh tím loé trên không, xoay một cách hoa lệ, hạ cánh giữa lòng quân địch. Tử điện kiếm loá mắt làm thêm một đợt tấn công nữa.
"Tiếp nào!", Trí Hoá hét lên với giọng nói xuyên qua từng tiếng kêu giết.
"Kim Kiền! Đi!"
Triển Chiêu ôm lấy Kim Kiền, đạp không bay vút lên. Kim Kiền vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Triển Chiêu đưa lên trên không.
Bạch y sóng vai bên cạnh. Hắc y theo sát. Chính là Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai.
Lại nhìn dưới chân, là sát thủ Kỳ Lân Môn đông như kiến cỏ. Giữa lòng quân địch, cứ ba trượng lại có một khoảng không, do Phòng Thư An, Vũ Mặc và Trí Hoá tạo ra, giống như ba cái đinh găm vào đội quân địch lố nhố toàn người, kiên cố bám vững. Khoảnh cách ba trượng chính là giới hạn của khinh công.
Thì ra là thế! Chồng người chính là như vậy.
Kim Kiền bay qua Phòng Thư An, Vũ Mặc và Trí Hoá một hồi, rốt cuộc cũng đã hiểu được chiến thuật kia.
Nói ngắn gọn và đơn giản thì đó là... Chạy tiếp sức.
Phòng Thư An chạy đầu tiên.
Vũ Mặc thứ hai, Trí Hoá thứ ba.
Vậy người thứ tư...
Nhất Chi Mai hạ cánh, roi dài quét một cái. Tiếp theo là đỡ Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và chính mình tiếp tục lao lên."Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử! Cẩn thận!", Người thứ từ dưới lên, tiếp đất giữa lòng địch là Bạch Ngọc Đường, nheo mắt cười.
Kim Kiền tròn mắt nhỏ, nhìn Bạch Ngọc Đường ngày càng khuất bóng tầm mắt, trong lòng đột nhiên dấy lên dự cảm không lành.
"Kim Kiền! Thương Mộ, giao cho nàng!"
Triển Chiêu trầm giọng bên tai. Kim Kiền quay đầu thấy thanh niên anh tuấn, gần ngay cạnh, hai mắt sáng ngời, vẻ mặt tín nhiệm.
Ứ!?
Chờ chút! Không phải người tiếp sức cuối cùng... Nên giao cho người giỏi nhất sao?
Chưa kịp phân bua thì Triển Chiêu đã tiếp đất, kiếm quét sạch chướng ngại, đồng thời tung chưởng đưa người chạy cuối cùng lên không trung.
Má ơiiiii! Đùa nhau à!????
Kim Kiền quơ chân cào tay loạn xạ trên không, mắt trân trân khi tự thấy bản thân như một viên đạn pháo bay thẳng về phía Thương Mộ, nơi nguy hiểm nhất, và cũng đông nhất.
Í..?
Người đâu rồi?!
Kim Kiền banh mắt lớn, đám đông quanh Thương Mộ chẳng còn mấy tên vì đang mải lao về phía...
Kim Kiền quay đầu nhìn. Năm tuyển thủ trong cự li đầu đang chạy nước rút xông lên cản phá oanh tạc quân địch, như thể đang thi triển tuyệt học một đời, hôm nay quyết lôi hết ngón nghề ra sống mái một phen. Hơn nữa, do mỗi chặng chỉ có một người đơn độc tác chiến nên càng hấp dẫn quân địch.
Kế điệu hổ li sơn này quả là vi diệu.
Mắt nhỏ Kim Kiền sáng lên, quệt hai tay lên ngang miệng, ở giữa không trung tuôn ra hai hàng máu đỏ tươi, tạo thành một đường cong cầu vồng máu tuyệt đẹp.
"Các em! Chiến cho chuỵ!"
Vô số cổ trùng từ dưới đất, đủ loại ầm ầm phá đất mà lên, biến ra tầng tầng lớp lớp, trong nháy mắt lao thẳng về phía Thương Mộ và mấy tên lẻ tẻ bên cạnh.
Thương Mộ lại đang mải chỉ huy người đuổi giết năm người nọ, chợt thấy vo vẻ bên tai... Ngước lên thấy mảng đen sì... Đã - quá - muộn!
Làn sóng thần đặc cổ trùng bổ nhào tới, nuốt chửng Thương Mộ, khiến hắn rơi cả người.
Kim Kiền hạ cánh, tiếp đất nghe "phịch" một tiếng, một đòn đánh úp Thương Mộ, rút ra chuỷ thủ, kề yết hầu hắn, lớn giọng: "Kỳ Lân Môn môn chủ đã bắt, các ngươi còn chưa chịu đầu hàng?!".
Giọng này phát ra, như chuông ngân trống đánh. Đám Kỳ Lân Môn dừng tay, quay đầu nhìn. Tất thảy đều kinh hãi, chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra.
Một thiếu niên nhỏ gầy, tướng mạo không có gì đặc biệt, nhưng trong tay lại đang giữ chặt chủ soái Thương Mộ, tách đám quân đi vào.
Tuy thoạt trông rất bình thường, nhưng ở thanh niên nọ lại toả ra thứ khí chất bức người, thân thẳng như tùng, mắt sáng tựa sao, gió lốc đen kịt vần vũ sau lưng, khí thế áp đảo.
"Kỳ Lân Môn nghe lệnh! Quân triều đình đang đến, bỏ vũ khí đầu hàng sẽ được toàn mạng!", Trí Hoá vang giọng.
Kỳ Lân Môn đã hoảng loạn cực độ."Ai đầu hàng sẽ toàn mạng!", Triển Chiêu quát lớn.
Rồi cả đám sau người, nhất tề đồng thanh, cùng nhau hét lớn: "Ai đầu hàng sẽ toàn mạng!". Sáu giọng, sáu âm vực, chụm lại làm một, như tiếng chuông chùa giữa núi, tựa sấm dậy đất bằng, động lòng người, chấn tâm can.
Kỳ Lân Môn yên lặng. Đám sát thủ nhìn nhau, rồi nhìn sang sáu người sát khí đằng đằng. Cuối cùng, lại nhìn thấy Thương Mộ đã mất khả năng chiến đấu. Sát ý trong mắt dần biến mất.
Cũng không rõ ai là người đầu tiên bỏ vũ khí. Giống như ném viên đá nhỏ làm dậy mặt hồ tĩnh (), vài trăm tên Kỳ Lân Môn lũ lượt ngoan ngoãn bỏ vũ khí đầu hàng.
------
() nguyên văn: nhất thạch kích khởi tiên tằng lãng: ném đá khiến mặt hồ gợn sóng, ý chỉ những việc nhỏ nhưng gây ra hiệu ứng lớn, ở đây còn có thể hiểu như hiệu ứng domino (== bố khỉ cái bố dịch chính còn phang nguyên cả chữ domino vào có chết tôi không!)
------
Ơ! Thắng rồi!?
Kim Kiền ngó cảnh tượng trước mặt, tròn xoe mắt nhỏ, gần như không còn tin vào tai mình.
Lại nhìn năm người kẹt ở giữa, lập tức nắm lấy thời cơ tiến vội về phía Kim Kiền.
"Kim giáo uý thật lợi hại!", Phòng Thư An bật ngón cái.
"May thật!", Nhất Chi Mai hú hồn.
"Mấy ngày không gặp, Kim giáo uý đã lợi hại lên nhiều, tại hạ thật có cơ hội rửa mắt!", Trí Hoá đút tay vào ống tay áo.
Vũ Mặc thầm lộ ý cười.
"Tiểu Kim Tử làm tốt lắm!", Bạch Ngọc Đường với ý cười loé lên.
Kim Kiền lúc này mới nhẹ nhõm thở phào. Ánh mắt không biết lúc nào đã nhìn về phía thanh niên áo đỏ.
Lãng nhan như nguyệt của ai đó khiến tim người ta lệch đi một nhịp, một cái gật đầu với gió xuân ấm áp một vùng, trời đất sáng bừng.
Trí Hoá lững thững đi về phía trước, nhấc Thương Mộ lên, giọng dè bỉu: "Thương Mộ ngươi không ngờ cũng có ngày hôm nay!"
Hai mắt Thương Mộ trợn muốn nổ tung, mồm la bai bải không phục: "Kim Kiền! Ta bất phục! Tái chiến! Ta muốn tái chiến!"
"Vút!", một tiếng xé gió xuyên tới, vật nhọn cản không xuyên qua sau đầu Thương Mộ. Hắn gục xuống ngay tắp lự, máu bắn tung toé.
"Sao lại...?", Trí Hoá hét lớn, ném Thương Mộ xuống đất.
Đột nhiên, không biết từ đâu ra, vô số mũi tên rợp trời bắn tới.
Mọi người thất kinh, lấy lại thế phòng thủ.
Nhất thời, Cự Khuyết vung lên, Khổn Long Tác xuất trận, Tử Điện kiếm lạnh lùng, Diệt Nguyệt Huyền căng cứng, Trường tiên quất mạnh, cổ trùng vây kín, hoá thạch tán sẵn sàng nên miễn cưỡng chống đỡ được đòn tấn công bất thần vừa rồi.
Đám Kỳ Lân Môn không may mắn cho lắm. Mới ngoan ngoãn đầu hàng chưa bao lâu đã bị đột kích, chưa kịp phản ứng thì đã chết ngay tại chỗ. Tiếng kêu ai oán dội đất vang trời khiến người ta khó mà nhìn tiếp.Tên bắn liên tục như mưa xối xả một tuần trà mới chịu ngưng. Ngoài đám sáu người nọ, tất cả đã chết sạch.
Gió đêm vẫn thổi, thấu lạnh tâm can.
Đêm đặc nhấn chìm cảnh vật.
Áo giáp lạnh lẽo, vó sắt tung nguyệt, thiết giáp ngàn quân bao vây Xung Tiêu Lâu, đằng đằng doạ người.
Không phải lũ ba xu trên giang hồ nữa, mà là đội quân trang bị vũ khí hạng nặng bài bản chính quy.
Đám Khai Phong phủ căng thẳng nhìn đoàn quân trước mặt.
Tách đoàn quân, một kẻ mặc áo giáp vàng cưỡi ngựa lộc cộc đi lên phía trước.
Giáp vàng loá mắt, hai mắt diều hâu, sát khí phủ thân. Còn ai khác ngoài Tương Dương Vương Triệu Tước.
Hắn chỉ ném cái nhìn lướt qua về phía bọn Kim Kiền, hắng một tiếng, rồi quất roi ngựa lên cao.
"Vút!", hàng trăm kẻ kéo cung tên phía sau. Mũi tên lạnh lẽo, nhắm bắn.
"Thiên hạ đệ nhất võ lâm thì đã sao? Đứng trước đại quân của bổn vương thì cũng rặt chỉ là mấy con tép trên mép con mèo!"
Tiếng cười the thé của Tương Dương Vương khiến lạnh cả sống lưng.
Nét mặt chúng nhân trầm xuống vạn phần. Kim Kiền cảm thấy xương lạnh thịt thấu, thân thể lạnh lẽo.
Toi rồi! Lão tặc này hôm nay đến đây có lẽ không định chừa đường sống cho ai!
Một bàn tay ấm nóng đột nhiên nắm chặt lấy tay Kim Kiền, khiến nàng sững lại...
Ánh mắt Triển Chiêu nhìn thẳng, trừng trừng nghiêm nghị, tròng mắt phóng điện. Chẳng hiểu vì lí do gì mà Kim Kiền tự nhiên thấy yên tâm trở lại.
Không sợ! Triển đại nhân ở đây thì có gì phải sợ!
"Đừng vội! Bao đại nhân cũng sắp đến rồi!"
Nhất Chi Mai thấp giọng nói.
Mọi người nhìn sang Nhất Chi Mai bán tín bán nghi.
Nhất Chi Mai dỏng tai, đuôi mắt khẽ động: "Tai tại hạ nhạy hơn tai người thường, cách đây dặm, tại hạ cảm nhận được một đại quân hành quân tức tốc đi về hướng này!"
Mọi người cả mừng.
"Có nghĩa là chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian chờ Bao đại nhân đến thì lập tức có thể chuyển bại thành thắng!", mắt Trí Hoá loé lên.
"Kéo kiểu gì!?", Bạch Ngọc Đường thì thào, "Ta thấy tên lão tặc này trông không có vẻ gì kiên nhẫn lắm đâu!"
Trí Hoá trầm ngâm một hồi rồi nói: "Triển đại nhân! Phiền ngài đưa minh thư cho tại hạ mượn một chút!"
Triển Chiêu khựng lại giây lát nhưng vẫn giao ra minh thư đưa cho Trí Hoá, "Trí tiên sinh có cách gì sao?"
"Yên tâm! Tại hạ tự có an bài!", Trí Hoá đắc thắng.
Sau đó, cầm minh thư trong tay, cà hẩy cà hẩy, tiến về phía địch.
Áo tím bay theo bước đi, tay áo dài rộng phấp phới, ngạo khí anh hùng ngút trời.Trong khi mọi người thì đang toát mồ hôi hột lo lắng cho nhân vật vẫn đang khoan thai bước đi kia,...
Còn Trí Hoá thì ngày một tiến gần Tương Dương Vương. Đi thẳng kiểu anh hùng như thế tầm một trượng, chợt....
Gối uốn, lưng khom, rạp mình kính cẩn... Dâng minh thư lên nói: "Vương gia! Trí Hoá nguyện dâng minh thư cho ngài! Mong Vương gia tha cho Trí Hoá con đường sốngggggg!"
Hở!?!?!?!
Mí mắt chúng nhân giật liên hồi.
Phải chăng cái "cách an bài" của hắn là quỳ xuống xin tha?!
Mặt Kim Kiền muốn xạm lại.
Bản thân Tương Dương Vương cũng khá bất ngờ nên im lặng hồi lâu...
... Và bật cười ha hả: "Ha hâhhhahaa"
Tiếng cười tựa lang sói, khiến ai nấy muốn nổi da gà!
"Được! Trí Hoá! Bổn vương tạm lưu lại cho ngươi một mạng!"
Mãi một lúc lâu sau, Triệu Tước mới ngừng cười, lạnh lùng nhìn Trí Hoá.
"Đa tạ đại vương!", Trí Hoá khấu đầu đứng lên.
"Chậm đã! Để Kim Kiền đem minh thư qua đây!", Tương Dương Vương thủng thẳng nói.
Một hồi tĩnh mịch khác...
Trí Hoá đang chuẩn bị đứng dậy thì khựng lại.
Triển Chiêu mắt đỏ ngầu, Bạch Ngọc Đường mắt đầy tơ máu, những người còn lại mặt lạnh trầm xuống... Riêng Phòng Thư An lén hít một ngụm hơi lạnh.
Trong khi...
... Kim Kiền đang bận hoá thạch bản thân...
Tại sao?
Tại sao??
Tại saooooooo????????
Ta chỉ là một nhân vật phụ phẹt không tiếng không tăm, chẳng lẫy chẳng lừng, kém danh thấp phận, không tiền án tiền sự, chưa từng cướp của, giết người, hãm hiếp, phóng hoả ai, vì cớ gì mà lại bị đại boss điểm danh chỉ mặt.
"Không biết tại sao Vương gia lại muốn người này?", Trí Hoá cuối cùng cũng tìm được giọng sau khi cứng đơ cả người.
"Chỉ là muốn hỏi hắn vài câu!", Tương Dương Vương nhún vai.
"Không biết..", Trí Hoá câu giờ.
"Để Kim Kiền qua đây!"
Trí Hoá đứng hình hồi lâu, rồi nhìn mọi người.
Mọi người lại nhìn Kim Kiền.
Áp lực lớn như núi, nặng nhất từ trước đến nay khiến Kim Kiền toát mồ hôi như tắm.
"Không được!", Vũ Mặc lạnh giọng.
"Tiểu Kim Tử! Ngươi không được đi!", giọng Bạch Ngọc Đường như tê lại.
"Đúng! Đừng đi! Ai biết hắn sẽ làm gì!", Phòng Thư An nói góp, "Bọn ta kéo dài thời gian thêm chút, biết đâu..."
"Tưng!", Tiếng cung vang lên trong đêm.
Hàng trăm cung thủ đang ép cong cung thành hình vầng trăng khuyết. Sau đó, vô số mũi tên ào ạt bắn ra.Hức! Nếu là vạn tiến tề phát thì coi như game over!
Bình tĩnh! Híttttt! Thở! Híttttttt! Thở! Phì phì.
Phân tích tí coi!
Lão tặc này muốn giết thì cũng là chuyện nhỏ. Đi hay không nguy hiểm cũng như nhau! Chi bằng còn nước còn tát, giãy giụa thêm lát lát biết đâu lại hoá hung thành cát.
Mà... Sư cái lão già mất nết! Chỉ gì chỉ đúng tên ta!
Hay hắn có yêu cầu gì đặc biệt!?
Cướp tiền thì khỏi, cướp sắc thì thôi!
Hay định tầm sư học đạo thuật huyết cổ? Hoặc dùng ta uy hiếp nhị vị sư phụ?! Hay định nhét nồi đun luyện tiên đơn bất tử???
Mà thây kệ! % là ta dùng được! Chắc không đụng đến ngay đâu nên chắc an toàn tạm thời khỏi lo! Giờ đỏng đảnh không sang hắn lại nổi đoá không chừng cho vạn tiễn xuyên tâm vạn sự cũng hỏng.
Không đi vớ vẩn nguy hiểm còn cao hơn!
Thôi thì mục đích cũng là kéo dài thời gian. Cha cố kéo dài thêm chút xíu nữa chắc ổn.
Đến lúc đó một mình tay không bắt giặc lại thành ra công thần! Thăng quan tiến tước dinh thự nhà lầu ngay trước mắt, tiền đồ sáng rực!
Cơ hội lập công đây rồi!
Tự an ủi mình xong, Kim Kiền cảm thấy dũng khí tăng vọt, hít một hơi sâu rồi nhìn sang hộ vệ hồng y. "Triển đại nhân, thuộc hạ..."
"Không được!", hai mắt Triển Chiêu nổi toàn tơ máu.
Kim Kiền hít dài một hơi, nhìn xuống cánh tay đang bị giữ chặt, thấp giọng trấn an: "Triển đại nhân! Thuộc hạ chỉ là đang cố gắng kéo dài thời gian! Hơn nữa lại có cổ trùng hộ thân, chắc chắn không sao!"
Triển Chiêu vẫn chưa hết lo lắng hằn đậm trên nét mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: "Triển mỗ đi cùng nàng!"
Rồi mặc kệ Kim Kiền phản ứng ra sao, cứ thế nắm tay nàng đến trước mặt Tương Dương Vương.
Ủa ủa ủa!
Kim Kiền chỉ kịp nghĩ mấy tiếng trong đầu, chưa định thần lại thấy đã bị Triển Chiêu đưa đến đứng cạnh Trí Hoá.
"Trí tiên sinh!", Triển Chiêu đưa tay về phía Trí Hoá. Trí Hoá lẳng lặng giao ra minh thư cho hồng y hộ vệ.
Triển Chiêu nhận minh thư, rồi kéo Kim Kiền đi lên tiếp.
"Chậm đã!", Tương Dương Vương lớn giọng, "Bổn vương chỉ cho phép một mình Kim Kiền đi qua đây!"
Triển Chiêu dừng bước, lạnh lùng trừng Tương Dương Vương, bỗng dưng ngửa đầu huýt một hơi.
"Huýtttttt"
Tiếng huýt này mang đầy nội lực, thâm hậu vô cùng, sát khí tràn căng, giữa đêm tạo ra sóng âm rõ rệt, hệt như tầng tầng lớp lớp cuộn trào.
"Ùuuuuuuu"
Tương Dương Vương được một phen nhức não, khí huyết ứ tắc, chiến mã bị kích động mất kiềm chế, hí lên rồi đá điên cuồng, chạy loạn một phen.Tương Dương Vương sợ hãi, suýt chút nữa thì bị văng xuống ngựa.
Lúc này, đám Tương Dương Vương võ công chưa thấm vào đâu kích động đã đành. Thế mà, ngay cả mấy cao thủ bên ta cũng kinh hãi. Đến Cẩm Mao Thử trước nay vẫn được xếp ngang Nam hiệp, giờ cũng không khỏi biến sắc.
Nội công này là đỉnh cao võ lâm, thiên hạ không có.
Tương Dương Vương kéo cương nhìn hộ vệ áo đỏ trân trân, sắc mặt đại biến.
Hồng y dưới bóng đêm lập loè như lửa. Thanh tuấn lãng nhan như ngọc giờ đây toả ra khí thế bức người, hệt như thiên binh thần tướng giáng thế, khiến người ta loá mắt khó bề nhìn thẳng.
Nếu làm phép so sánh ngay bây giờ thì tên tiểu tử nhỏ thó gầy gò đang lấy tay úp tai hoàn toàn có thể bỏ qua không cần màng tới.
"Không nhẽ Bổn vương nhầm rồi?", ánh mắt Tương Dương Vương hiện vẻ nghi hoặc, "Vậy cuối cùng ai mới là thiên nhân?"
Đạo tinh quang từ mắt ưng loé lên, giọng nói cao vút: "Không sao! Bổn vương chẳng qua là muốn hỏi vài câu, Triển hộ vệ nếu muốn đi cùng cũng không sao!"
Triển Chiêu không hề biến sắc, kéo Kim Kiền đi như gió, chẳng mấy chốc đã tới nơi cách Tương Dương Vương có nửa trượng.
Một đỏ một xám dừng trước ngựa. Tương Dương Vương đảo mắt một hồi quanh hai người họ, thầm đánh giá một lần nữa rồi mới cất tiếng hỏi:
"Kim Kiền! Ngươi có phải là người trời không?"
Giề /:)?
Kim Kiền há hốc mồm.
Người trời? Trời gì?
Thấy Kim Kiền có vẻ không hiểu, Tương Dương Vương liền quay sang Triển Chiêu:
"Triển Chiêu! Ngươi là người trời?"
Mày sơn Triển Chiêu khẽ nhướn, nhìn Tương Dương Vương như thể nhìn thấy kẻ điên nói càn.
Tương Dương Vương nheo mắt, từ từ mở miệng nói cái gì đó nghe không rõ.
"Wǒ chī yào nǐ mǔ!" ()
------
() Tao muốn ăn mẹ mày =))
Mình xin phép bỏ nguyên chữ Tàu vì lỗi font khiến nhìu bạn ko đọc đc! Nếu bạn nào muốn biết câu trên viết tiếng Tàu ntn thì cứ tra từng từ trên google rồi ghép lại nha:)
------
Một phen tĩnh lặng nổi lên.
Vẻ mặt Triển Chiêu có vẻ khó hiểu và đề phòng.
Kim Kiền tròn xoe mắt.
Gì!? Tao muốn ăn mẹ mày?
Cái gì thế?
Tương Dương Vương nhìn hai người cứng đờ không phản ứng, bèn ngưng lại hỏi thêm lần nữa:
"Wǒ chī yào nǐ mǔ!"
Kim Kiền gần như muốn phát điên.
Rốt cuộc là ngươi muốn ăn cái mẹ gìiiiiii!?? Không nói rõ ra thì ai biết được!? Ta đây mới muốn ăn chết lão tặc nhà ngươi đó!
Í!
Từ đã!
Mắt Kim Kiền bỗng dưng nhảy dựng...
Hình như có gì đó không đúng! Từng chữ nói ra ghép lại nghe có chút quen tai...
"Wǒ chī yào nǐ mǔ- Wǒ chī yào nǐ mǔ"
Cái này....
Dịch ra nghe có vẻ có chút giống với...
Mắt nhỏ trợn tròn nhìn Tương Dương Vương muốn chết trân...
"What's your name?!" ()
Chúa ơiiiii!
------
Wǒ chī yào nǐ mǔ có phát âm hơi giống với what's your name:
What= Wǒ
'S = chī
Your= yào
Name= nǐ mǔ
Câu này trong tiếng Tàu có nghĩa là Tao muốn ăn má mày =))) (mấy đầu óc đen tối bật đèn lên hết đi =)))))