Ánh dương ấm áp, gió nhẹ lên cao.
Trong đại sảnh của viện Phu Tử, Kim Kiền nhìn chằm chằm vào sư gia nho nhã trước mắt, hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
“Công Tôn tiên sinh, ngài vừa mới nói gì?”
Công Tôn tiên sinh vui vẻ: “Tại hạ vừa mới nói, hôn sự của ngươi và Triển hộ vệ đã được định vào mùng tám tháng hai.”
“Gì???!” Kim Kiền gào thét một tiếng, “Ai định?!”
“Triển hộ vệ sáng sớm tinh mơ đã kích động đến cáo tri với đại nhân và tại hạ.” Công Tôn tiên sinh khẽ nhíu mày, “Nói là Kim hộ vệ…. Ngươi định.”
Kim Kiền lập tức giơ chân: “Gì chứ, ta lúc nào… Ẹc!”
Một màn kinh thiên đêm qua bỗng chui vào trong óc.
Chờ chút, chẳng, chẳng lẽ, cái câu “Ngày hoàng đạo gần nhất là ngày nào?” của Triển đại nhân là.. Là có ý này?!
Mẹ ơi! Khi đó ta bị Triển đại nhân hôn, hôn đến đầu óc choáng váng… Thuận miệng đáp một câu….
A a a….
Mặt Kim Kiền đỏ lên, hận không thể lập tức chui xuống đất.
Không không không! Lạnh lùng bình tĩnh! Bình tĩnh một chút!
Trước mắt ta và Triển đại nhân chỉ mới xác lập quan hệ tình nhân thôi, đàm hôn luận gả còn quá sớm…
“Đại nhân và tại hạ đã đồng ý, đã định vào mùng tám tháng hai.” Công Tôn tiên sinh vui vẻ quăng ra một quả bom.
Nà ní?!
Kim Kiền trừng mắt.
“Nạp thải, nạp cát, nạp chinh, thân nghênh…” Công Tôn tiên sinh vuốt râu lẩm bẩm, “Vì là do Hoàng Thượng tứ hôn, trước đây thì có thể giản lược vài nghi thức, nhưng bây giờ thì không được…” Công Tôn tiên sinh ngẩng đầu nhìn Kim Kiền, “Kim hộ vệ có chuẩn bị của hồi môn chưa?”
“Của hồi môn?!” Kim Kiền trợn tròn mắt.
Này, sao lại nhảy đến vấn đề của hồi môn rồi hả?
“Chắc là chưa rồi.” Công Tôn tiên sinh khẽ cười một tiếng, rút ra một tờ giấy từ trong đống hồ sơ vụ án đưa cho Kim Kiền, “Kim hộ vệ cũng biết đó, trong phủ luôn luôn thiếu người, bây giờ cũng không thể phái ai ra chuẩn bị giùm Kim hộ vệ, chỉ có thể làm phiền Kim hộ vệ tự thân tự lực thôi.”
Kim Kiền sững sờ mở ra nhìn, trên tờ giấy kia là rậm rạp chằng chịt các món đồ nhìn mà muốn quáng mắt.
“Này, những thứ này đều phải do thuộc hạ bỏ tiền mua à?”
“Của hồi môn không thể báo công vào sổ sách.” Công Tôn tiên sinh cười.
NO!!!
Của hồi môn phải tự mình bỏ tiền?!
Còn phải tự mình đi mua!
Đây, đây đây cũng quá….
Không không không! Những lúc như thế này! Đại sư phụ và Nhị sư phụ phải lo việc của trưởng bối nha!
“Hai vị tiền bối Y Tiên và Độc Thánh sáng sớm đã đi ngao du giang hồ rồi.” Giống như nghe thấy tiếng lòng của Kim Kiền, Công Tôn tiên sinh hất ra một câu.
“Gì?!” Kim Kiền lạc giọng, “Đi đâu?”
Công Tôn tiên sinh lắc đầu: “Tại hạ cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói là đêm qua hai vị tiền bối thua Giang Ninh bà bà mấy ngàn lượng bạc, cho nên sáng sớm đã…”
Giật nợ đúng không!
Quá không hiền hậu mà!
Bây giờ Kim Kiền thật sự rất muốn rít gào hai tiếng.
“Cho nên, làm phiền Kim hộ vệ.” Công Tôn tiên sinh cười nói.
Sao không mang theo con chứ!
Kim Kiền rơi lệ, cầm danh sách của hồi môn xoay người chạy đi.
“Kim hộ vệ, khoan đã.”
“Hả?” Kim Kiền thẫn thờ quay đầu lại.
Ánh mắt của Công Tôn tiên sinh quét qua môi của Kim Kiền, ho nhẹ một tiếng nói: “Kim hộ vệ, miệng của ngươi, nên bôi chút thuốc rồi hẵng ra ngoài.”
“Miệng?” Kim Kiền ngẩn người, ngón tay chạm vào môi.
Hả?
Mồm mép sao lại dày như vậy?!
Đây là…. Bị sưng!
A a a!!!
Kim Kiền vội che miệng, mắt nhỏ xuất ra tia máu, cả người giống như bị hấp trong vỉ, đỏ rực: “Là muỗi cắn! Là muỗi!”
“Hóa ra là muỗi…” Công Tôn tiên sinh cười tủm tỉm gật đầu.
“Thuộc, thuộc hạ xin được cáo lui trước, cáo lui…” Kim Kiền đỏ mặt chạy trối chết.
“Nghe nói có con muỗi ngày hôm qua phải vọt đi tắm nước lạnh lúc nửa đêm.”
Kim Kiền cứng đờ.
“Con muỗi cắn Kim hộ vệ kia… Sắp không đợi được nữa rồi…”
Kim Kiền té sấp.
Đều do Triển đại nhân! Đều do Triển đại nhân!
Ta, ta… Ta không còn mặt mũi gặp người nữaaaaaa!
.
Bách Cư Các ở Phố Thanh Long của thành Biện Kinh là nơi tập hợp gia cụ có kiểu dáng mới nhất, chất lượng tốt nhất, Trương chưởng quỹ nhìn vị khách khó chịu nhất thành Biện Kinh, đầu đầy mồ hôi.
“Trương chưởng quỹ, ta nói đến mỏi miệng rồi, ngài rốt cuộc cảm thấy thế nào hả?” Người đối diện có đôi mắt nhỏ phóng ra lục quang, quả thật giống y như sói đói.
“Này, cái kia, Kim hộ vệ, ý ngài là thuê…”
“Là tài trợ! Tài trợ!” Kim Kiền tràn đầy vui vẻ, “Ngài chỉ cần cung cấp gia cụ miễn phí cho ta làm đồ cưới, ta sẽ quảng bá cửa hàng của ngài là nhà tài trợ gia cụ duy nhất cho hôn lễ của Ngự tiền tam phẩm hộ vệ và Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ!”
Nói đến đây, mắt nhỏ của Kim Kiền nhíu lại, hai tay giơ lên cao: “Đợi đến lúc đón dâu, ta sẽ đứng trước kiệu hoa viết một tờ giấy lớn, để ở vị trí bắt mắt, viết là Bách Cư Các là nhà tài trợ gia cụ duy nhất cho Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ, sau kiệu hoa lại viết thêm một bức, ‘Bách Cư Các, chúc ngài bách niên hảo hợp, long phượng trình Tường, Bách Cư Các là sự lựa chọn đầu tiên ở thành Biện Kinh’! Hắc hắc, tuyên truyền như vậy, sau này ngài nhất định sẽ mua may bán đắt, mỗi ngày lãi vàng giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt!”
“Nghe thì đúng là rất tốt…” Hai mắt Trương chưởng quỹ lòe lòe tỏa sáng, vỗ quầy hàng, “Được! Ta….”
“Chưởng quỹ, mang gia cụ đắt nhất tốt nhất trong tiệm này ra cho ta!”
Một giọng nói trong trẻo cắt đứt Trương chưởng quỹ.
Kim Kiền nheo mắt, chuyển mắt nhìn, chỉ thấy một áo trắng như mây ngược sáng bay vào, cười tươi rói với mình, móc ra một xấp ngân phiếu ở trong ngực vỗ lên trên quầy, “Ngũ Gia ta mua hết!”
“A!” Kim Kiền bàng hoàng.
“Này này này…” Chưởng quầy quá bất ngờ, hai tay cầm ngân phiếu ước lượng cất vào trong ngực, liên tục thở dài, “Dạ dạ dạ! Không thành vấn đề! Không thành vấn đề!”
“Bạch, Bạch Ngũ Gia?” Kim Kiền chớp chớp mắt, bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức giận dữ, “Ta đang bàn chuyện buôn bán lớn mà, ngài không thể đột nhiên xuất hiện chen ngang một chân!”
Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường chuyển về phía Kim Kiền, chảy ra phong tình vạn chủng: “Tất cả gia cụ, đều đưa đến Khai Phong phủ!”
Nà ní?!
Kim Kiền cả kinh.
“DẠ~!” Trương chưởng quỹ lập tức chạy ra sau hậu viện kêu người làm.
“Ngũ… Ngũ Gia… Ngài, ngài đây là…”
Ý gì hả?
“Đồ cưới của Tiểu Kim Tử, Ngũ Gia ta lo hết!” Bạch Ngọc Đường dùng cán quạt gõ đầu Kim Kiền.
“Gì???!” Kim Kiền hoàn toàn há hốc mồm.
Bạch Ngọc Đường nhìn Kim Kiền, môi mỏng khẽ cong, vươn tay nắm chặt cánh tay Kim Kiền, thả người bay vọt lên, đạp lên mái hiên và dân chúng chạy về hậu hoa viên của Khai Phong phủ.
Vừa rơi xuống đất, Kim Kiền đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Ở giữa hậu hoa viên, bày một hương án ngay ngắn, trên đó có hai cây hương nến dựng thẳng, một cái đỉnh lư hương, trước lư hương còn có một cái…. Đầu heo?!
Càng hãi hùng hơn là, bên cạnh hương án có Tứ Thử Hãm Không Đảo, hai huynh đệ Đinh thị.
Kim Kiền bị Bạch Ngọc Đường chộp tới còn kịp hoàn hồn thì chợt thấy đầu gối bị gió thổi mạnh, hai chân mềm nhũn quỳ xuống trên bồ đoàn trước hương án.
Ngay sau đó, chợt nghe năm thanh âm cùng vang lên, Lô Phương, Hàn Chương, Từ Khánh, Tưởng Bình, cộng thêm Bạch Ngọc Đường đang quỳ gối bên mình.
“Trời cao chứng giám, Thổ địa minh chứng, ta Lô Phương (Hàn Chương, Từ Khánh, Tưởng Bình, Bạch Ngọc Đường), hôm nay cùng Kim Kiền kết bái làm huynh muội, có phúc cùng hưởng, các vị thần linh, thực chỗ chung giám, nếu như vi phạm, thiên nhân chung giết!”
Dứt lời, năm người cùng thắp hương dập đầu.
Nà ní?!
Kết bái?
Kim Kiền còn chưa kịp hoàn hồn thì cái ót bị người đè xuống, khấu đầu ba cái trên bồ đoàn.
“Kết thúc buổi lễ!” Đinh Triệu Huệ và Đinh Triệu Lan cùng hét to ôm quyền, “Chúc mừng! Chúc mừng Ngũ Thử Hãm Không Đảo lại có thêm một vị nữ anh hào!”
“Ha ha ha ha, từ nay về sau Kim Kiền chính là Lục muội của chúng ta rồi.” Hàn Chương vỗ vai Kim Kiền cười ha ha.
“Lục muội!” Từ Khánh gãi đầu cười ngây ngô, “Bây giờ ta cũng có muội muội rồi.”
“Lục muội, từ nay về sau chúng ta là người một nhà.” Lô Phương hiền lành nói.
Tưởng Bình cười nhạt không nói, chỉ dùng đôi mắt đậu bắn tia sáng càn quét Kim Kiền, khiến toàn thân Kim Kiền sợ hãi.
Sao cứ như máy bay vậy?! Sao ta lại bị cưỡng chế dập đầu với một cái đầu heo là đã biến thành con chuột thứ sáu của Hãm Không Đảo rồi? Không! Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ta không phải cầm tinh con chuột! Bậy bậy bậy, đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là ta đồng ý kết bái với Ngũ Thử khi nào?!
“Thế nào? Vui quá hóa ngu rồi à?” Bạch Ngọc Đường cười cực kỳ đáng ăn đòn.
“Bạch, Bạch Ngũ Gia…” Kim Kiền nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường, trong đầu có dự cảm chẳng lành.
Con chuột chết, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!
“Còn gọi là Ngũ Gia à?” Bạch Ngọc Đường gõ quạt Ngọc Cốt lên trán Kim Kiền, “Gọi là Ngũ ca!”
“Đúng đúng đúng, ta là Đại ca!” Lô Phương vuốt râu.
“Ta là Nhị ca.” Hàn Chương vui mừng.
“Ta là Tam ca.” Từ Khánh cười ha hả.
“Còn không gọi đi?!” Bạch Ngọc Đường dựng thẳng mày kiếm, mắt hoa đào nhíu lại, vẻ mặt uy hiếp, “Hôm nay muội đầu cũng đã dập rồi, hương cũng đã đốt rồi, chẳng lẽ còn muốn đổi ý hay sao?”
Tứ Thử sau lưng Bạch Ngọc Đường cùng nhe răng trợn mắt uy hiếp.
“Nhưng, nhưng mà…” Da mặt Kim Kiền mơ hồ run rẩy.
Sao ta lại cảm thấy chuyện này có âm mưu vậy?!
“Lục muội.” Tưởng Bình tiến lên một bước, mắt đậu cong lên, “Hãm Không Đảo tuy không phải là phú khả địch quốc, nhưng phú giáp một phương là có thật.”
Mắt nhỏ chậm rãi căng tròn.
“Lục muội là muội muội duy nhất của huynh đệ chúng ta, của cải của Hãm Không Đảo… Sau này nhất định không thể thiếu một phần của Lục muội.” Tưởng Bình phe phẩy quạt lông ngỗng, vô cùng vui vẻ.
Mắt nhỏ bỗng nhiên tỏa sáng.
“Tiểu Kim Tử! Gọi Ngũ ca đi!” Bạch Ngọc Đường mở quạt ra, trường sam tuyết trắng dưới ánh mặt trời toát lên hào quang “Ta có tiền, ta có tiền, ta rất có tiền”.
“Đại ca! Nhị ca! Tam ca! Tứ ca! Ngũ ca!” Kim Kiền lập tức cười tươi sáng lạn, một chuỗi xưng hô vừa dài vừa ngọt vừa có thứ tự.
Hãm Không Đảo! Phú hào lừng lẫy trên giang hồ!
Hôm nay ta lại vô duyên vô cớ trở thành Lục Thử Hãm Không Đảo, vậy chẳng phải là….
Sau này ta cũng có cổ phần ở Hãm Không Đảo à?!
Đây quả thực là chuyện tốt rơi từ trên trời xuống!
Loại chuyện tốt này lại có thể rơi xuống trên đầu ta….
Vậy đã nói rõ, Thượng Đế lão nhân gia ông cũng có lúc ngủ gật nha! Oa hahahaha!
“Ha ha ha, lần này, bọn ta xem như là nhà mẹ đẻ của Lục muội rồi!” Từ Khánh lớn tiếng cười nói.
“Đúng vậy, Lục muội cơ khổ không nơi nương tựa, có Hãm Không Đảo là nhà mẹ đẻ, sau này nhất định sẽ không có người nào dám bắt nạt Lục muội.” Lô Phương ra vẻ là đại gia trưởng, là chỗ dựa của Kim Kiền.
“Hôm nay Kim Kiền đã là Lục muội của chúng ta…. Hắc hắc…” Hàn Chương cười xấu xa, nhìn về phía Tưởng Bình.
Tưởng Bình vuốt râu nheo mắt: “Triển Chiêu là vị hôn phu của Lục muội, vậy suy ra…”
“Thối Miêu kia chính là muội phu của Ngũ Gia ta, nhìn thấy ta thì phải gọi là Ngũ ca! Ha ha ha ha ha….” Bạch Ngọc Đường ngửa mặt lên trời cười to.
Ặc!
Kim Kiền lảo đảo một cái, suýt chút nữa té nhào xuống đất.
Hóa ra năm con chuột mắc dịch các ngươi là có cái mục đích này!
“Kim Kiền? Bạch huynh? Lộ Đảo chủ? Các người đây là?”
Một bóng dáng đỏ thẫm đúng lúc đi vào hậu hoa viên.
Triển Chiêu vội vàng đi đến bên cạnh Kim Kiền, liếc nhìn bài trí trong hoa viên, lại nhìn Kim Kiền một cái, vẻ mặt nghi hoặc: “Đây là…. Gì vậy?”
“Ai u! Muội phu à! Mới cùng Bao đại nhân hạ triều à!” Hàn Chương đi lên vỗ vai Triển Chiêu.
“Muội phu, hắc hắc, sau này Nam hiệp Triển Chiêu là muội phu của ta rồi.” Từ Khánh đắc ý.
Lô Phương cười lộ nếp nhăn: “Muội phu, đi đường chắc rất khổ cực, uống một ngụm trà đi.”
Tưởng Bình cười khẽ, đong đưa quạt lông ngỗng lén lút lui tới cửa.
“Muội phu?” Triển Chiêu nhíu mày, “Muội phu gì?”
Kim Kiền gượng cười hai tiếng: “Cái kia, cái này nói ra thì rất dài dòng…”
“Tiểu Kim Tử vừa kết bái với Ngũ Thử Hãm Không Đảo chúng ta, bây giờ đã là Lục muội của chúng ta rồi.” Bạch Ngọc Đường đắc ý nói.