Đêm khuya thanh vắng, trăng tàn treo cao, gió đêm hiu quạnh thổi qua mái hiên, cuộn xoáy lên từng phiến lá thu, chốc lát lại xoay vòng rơi xuống mặt đất.
Vào nửa đêm, trên con phố Biện Kinh tối đen yên ắng, muôn tiếng động đều tắt ngấm, chỉ có tiếng trống cầm canh truyền đến xa xa làm con phố dội lại từng đợt hồi âm.
"Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa ----"
Một ông lão độ chừng hơn năm mươi tuổi gõ mõ cầm canh đi tới từ cuối con phố, đèn lồng trong tay lắc lư theo nhịp bước, ánh nến trong đèn lồng lúc sáng lúc tối, như ẩn như hiện soi lên gương mặt đầy nếp nhăn của ông lão.
"Thời tiết hanh hô, cẩn thận -----"
"Hì...Hì hì...."
Thình lình, một âm thanh nổi lên, như cười như không, rét ngấm tận xương.
Ông lão đột nhiên dừng bước, cất giọng kêu to: "Cái gì, cái gì vậy?"
Tiếng kêu hoảng hốt lướt qua con phố tối tăm, càng thêm phần âm u vắng vẻ.
Không người, không vật, không gió, không âm.
Âm thanh quái dị mới đó dường như chỉ do ông lão tự huyễn hoặc mình.
"Haizz -----"
Ông lão thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh trên ót, xách theo lồng đèn tiếp tục bước đi.
"Thời tiết hanh khô ----- cẩn thận ------"
"Ha ha ------ ha ha ha ------"
Lại một tràng cười quái lạ, vụn vặt rót vào màng tai, một tiếng trước như ở xa bên ngoài mấy trượng, tiếng tiếp theo lại giống như vọng ở bên tai.
"Ai đó?"
Ông lão bỗng chốc giơ đèn lên chiếu loạn xạ khắp nơi, dưới ngọn đèn lay động yếu ớt, mặt đất dưới chân như phủ chụp một màu xám trắng, y hệt sắc mặt của ông lão lúc này.
"Ha ha -----"
Hai tiếng cười lạnh khô khốc dẫn theo âm phong thổi tới bên tai, tóc gáy ông lão nhất thời dựng thẳng, đột ngột quay đầu lại, đèn lồng trong tay thuận theo đó quăng ra tung thành một đường cong, rơi phịch xuống đất, phụt một cái tắt lịm.
Thoáng chốc, cả con phố tối đen tràn lấp, chỉ có thể miễn cưỡng nương theo ánh trăng tờ mờ, nhìn thấy hình bóng xiêu vẹo chồng chéo lên nhau của dãy nhà trải dài hai bên con phố, lúc này hiện ra như con phố địa ngục.
Mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống trán của ông lão, tiếng thở dồn dập như ống bễ vọng lại trên con phố yên tĩnh.
"Ha ha ha...Ha ha ha..."
Tiếng cười kia lại vang lên, lần này ông lão có thể nghe được rõ rệt, là tiếng cười âm u của nữ tử.
"Ai, ai ai ai hả?" Ông lão thét to.
"Hì hì..." Tiếng cười như bị gió cuốn đi mất hút, sau đó lại cấp tốc ôm gọn bên người, chốc lát đã thổi tới phía sau ông lão.
"Hì hì...hì hì..."
Ông lão run bắn cả người, cảm thấy rõ rệt một thứ ẩm ướt lạnh lẽo đang từ từ chạm đến gáy cổ mình.
Cảm giác kia trượt dần từ gáy cổ ra trước, chầm rãi miết qua yết hầu, cằm, chóp mũi, cuối cùng sững lại trước mắt ông lão.
Hai mắt ông lão nứt toác, tơ máu phủ kín, hô hấp ngưng bặt, thẳng mắt chết đứng nhìn vật ở trước mắt mình chầm chậm duỗi thân.
Nhớp nháp, lạnh buốt, đỏ tươi -----
Đó, đó rõ ràng là một cái lưỡi.
Mà ở phía sau cái lưỡi, lại là một đôi đồng tử cháy rực ánh đỏ, hệt như ác quỷ.
"Á á á á ----!!"
Tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế kèm theo tiếng ngã sầm ngất lịm của ông lão, chấn động toàn thành Biện Lương.
Sớm mai cựa mình trải sắc thu, gió đình ve vuốt tiếng ve ngân.
Khí trời vào cuối thu thoáng đãng, gió nhẹ len qua tầng mây nhạt, vốn dĩ là một ngày đẹp trời biết bao, thế nhưng thủ tịch chủ bộ sư gia của Khai Phong phủ Công Tôn tiên sinh, tâm tình lại ám đặc mây đen.
Trong phòng khách, Công Tôn tiên sinh ngồi chỉnh tề sau thư án, tỉ mỉ xem xét tờ đơn trong tay, mày nhăn thành một gút, lên tiếng hỏi: "Vương Triều, đây là cái gì?"
"Công Tôn tiên sinh, đây là phí sửa chữa bảo trì luyện võ trường." Vương Triều sụp đầu đáp.
"Ba ngày trước đã sửa rồi kia mà, sao mới sửa đó mà giờ lại hao tốn lớn như thế?" Công Tôn tiên sinh nhếch hai hàng lông mày, giọng hơi cao lên.
Thân hình Vương Triều run rẩy, ậm ậm ờ ờ nói không nên lời.
Công Tôn tiên sinh liếc nhìn Vương Triều, hạ giọng xuống, lại hỏi:
"Vương Triều, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Câu này vừa hỏi ra, suýt nữa làm cho lão đại đương gia cao tám thước như Vương Triều phải khóc lóc thảm thương.
Hai mắt của Vương Triều đỏ ửng, đáng thương nhìn Công Tôn tiên sinh, nức nở nói: "Công Tôn tiên sinh, ngài mau mau nghĩ ra cách gì đi!"
"Sao?" Công Tôn tiên sinh ngẩn ra.
Vương Triều hít mũi: "Đều tại Triển đại nhân, Kim Kiền và Bạch Thiếu hiệp cả."
"Hả?"
"Công tôn tiên sinh ngài cũng biết rồi đó, đêm nào Triển đại nhân cũng đến luyện võ trường đích thân đốc thúc Kim Kiền luyện công, nhưng kể từ khi bọn họ quay về từ Hàng Châu, không biết vì lý do gì, mỗi đêm Bạch thiếu hiệp cũng đến góp vui, vả lại còn hết lần này đến lần khác làm trái ý Triển đại nhân, Triển đại nhân bảo Kim Kiền đứng hoa mai cọc luyện hạ bàn, Bạch thiếu hiệp lại bắt Kim Kiền luyện khinh công, Triển đại nhân tay cầm tay Kim Kiền luyện kiếm, Bạch thiếu hiệp lại tay nắm tay Kim Kiền múa đao, hai người cứ ngươi nói một câu, hắn cự lại một câu, nói chưa tới vài câu đã nổi lên ẩu đả --- --- ai da, Công Tôn tiên sinh, ngài cũng biết mà, thân thủ của Triển đại nhân và Bạch thiếu hiệp, đều là đỉnh cao nổi danh giang hồ, hai người này mà đánh nhau, thì phải nói là đất trời biến sắc, quỷ khốc thần sầu, giống như nước sông liên miên..."
"Khụ!" Công Tôn tiên sinh vội ho một tiếng.
Vương Triều chợt ngừng miệng, vẻ mặt lúng túng: "Xì xì xì, Công Tôn tiên sinh xin đừng trách, cũng tại...tại nghe nhiều đoạn tử "Biện Kinh miêu thử đấu đêm kinh thiên" gì đó của Kim Kiền, nhất thời vuột miệng ------"
"Hửm ------?" Công Tôn tiên sinh hơi hí mắt.
Vương Triều vội cụp đầu: "Chính, chính là, Triển đại nhân và Bạch thiếu hiệp lúc nào cũng đều bàn luận võ thuật như vậy, cho nên... Vật dụng của luyện võ trường thiệt hại hầu như toàn bộ, cứu chữa không kịp, cho nên, cho nên..."
Công Tôn tiên sinh thầm thở dài một hơi: "Vì sao không báo sớm hơn?"
Vương Triều méo miệng, oan ức khôn cùng: "Trước đây lúc Triển đại nhân và Bạch thiếu hiệp bàn luận võ công, cho dù Bạch thiếu hiệp ra tay hung hãn, nhưng Triển đại nhân xuống tay cũng có chừng mực, ai biết lần này sau khi trở về từ Hàng Châu, Triển đại nhân không biết tại sao...tại sao lại..." Vương Triều đập đập đầu, khó khăn tìm một từ thích hợp để diễn tả: "Còn tàn nhẫn hơn Bạch thiếu hiệp..."
Công Tôn tiên sinh khẽ nhíu mày, liếc mắt qua tờ hóa đơn trong tay, lại quay đầu nhìn Nhan Tra Tán đang ngồi sau án văn trợ giúp sửa sang văn thư, nãy giờ vẫn một mực yên lặng, hỏi:
"Nhan gia huynh đệ, các ngươi đi Hàng Châu chuyến này, Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp có kết thù gì với nhau hay không?"
Nhan Tra Tán buông bút lông trong tay ra, lắc đầu: "Theo Nhan mỗ biết thì...đích thực không có."
"Vậy Triển hộ vệ và Kim giáo úy ----- hai người họ ------?" Công Tôn tiên sinh chậm rãi hỏi tiếp.
"Tất cả đều như thường!" Nhan Tra Tán thẳng lưng, hơi cao giọng.
Công Tôn tiên sinh nhẹ nheo mắt phượng, dừng một chút, lại nhìn về phía Vương Triều, nói: "Chuyện phí sửa chữa này tại hạ đã ghi nhận, ngươi tạm thời -----"
"A ----- Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên mấy tiếng hắt xì hơi, cắt ngang nửa câu sau của Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh thở dài một hơi, cất giọng gọi: "Triệu Hổ, vào đi."
"Công Tôn tiên sinh -----" Triệu Hổ vác theo cái mũi hây hây đỏ đi vào phòng khách, chào bằng giọng mũi nằng nặng: "Vương đại ca, Nhan đại ca."
"Phong hàn có chuyển biến tốt chứ?" Công Tôn tiên sinh hỏi.
"Tốt hơn hôm trước một chút." Triệu hổ hít hít mũi: "Nhưng bệnh của Trịnh Tiểu Liễu hình như còn nặng thêm, hôm nay còn không ra khỏi giường được, cho nên mới đến đây thỉnh Công Tôn tiên sinh đi xem thử."
"Nặng thêm?" Vương Triều khó hiểu nói: "Không phải giờ cơm chiều ngày hôm qua Kim Kiền còn đưa cho Trịnh Tiểu Liễu chén thuốc đặc chế sao, nói gì mà tuyệt đối thuốc đến bệnh khỏi, sao bây giờ lại nặng thêm?"
"Kể cũng lạ!" Triệu Hổ lắc đầu: "Hôm qua lúc Kim Kiền vừa đến thăm, Trịnh Tiểu Liễu nói là trong phòng thật sự rất lạnh, sau đó cả ngươi lập tức phát run, ngay tối hôm đó bệnh thương hàn liền nặng thêm -----" Triệu Hổ gãi gãi đầu: "Nói mới nhớ, hình như Kim Kiền vừa vào phòng...liền, liền có âm phong ----- Ối!!"
Nói đến đây, Triệu Hổ biến sắc, mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía Công Tôn tiên sinh: "Nghĩ lại thì, bệnh của ta và Trịnh Tiểu Liễu cũng rất kỳ quặc! Ngày đó Triển đại nhân, Kim Kiền, Bạch thiếu hiệp và Nhan huynh hồi phủ, đúng lúc gặp ta và Trịnh Tiểu Liễu ở cửa lớn, Trịnh Tiểu Liễu vừa thấy Kim Kiền liền vô cùng vui mừng ôm lấy cổ Kim Kiền, ta đi lên vỗ hai cái vào vai Kim Kiền, tiếp theo...Tiếp theo ta liền cảm thấy sau lưng thổi qua một trận âm phong, tóc gáy cả người đều dựng đứng lên, buổi tối về phòng lập tức lăn ra bệnh, Trịnh Tiểu Liễu cũng nhiễm phong hàn --- --- chẳng lẽ, chẳng lẽ vì Kim Kiền có tài thông linh hô quỷ gọi thần, cho nên âm khí trên người rất nặng, cho nên, cho nên, vừa tới gần Kim Kiền liền có âm phong?"
"Việc này..." Công Tôn tiên sinh nhíu mày, nhìn về phía Nhan Tra Tán.
Nhan Tra Tán ho khan hai tiếng: "Kim giáo úy là kỳ nhân thế gian, à...Quái lực quỷ thần không thể đo lường, không thể không tin."
Triệu Hổ ra sức gật đầu: "Nhan huynh đệ nói có lý, nói có lý!!"
Công Tôn tiên sinh nhìn Nhan Tra Tán, hai hàng lông mày càng cau chặt hơn: "Nhan gia huynh đệ, Kim giáo úy..."
Đầu đề câu chuyện vừa mới bắt đầu, ngoài cửa lại bình bịch truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó một người lớn giọng ồn ào vọt vào phòng khách.
"Công Tôn tiên sinh, nhanh nhanh nghĩ ra cách gì đi, chứ cái đà này tuần phố cũng không cách nào sống nổi đâu!"
Người hộc tốc vọt vào mặt đen râu đen, cao lớn vạm vỡ, chính là Trương Long.
"Xảy ra chuyện gì?" Lông mày của Công Tôn tiên sinh vặn thành một cái ngật hỏi.
Trương Long thở hồng hộc mấy hơi xong, mới trưng ra vẻ mặt chưa hết hoảng hồn, cao giọng nói:
"Ai da thật là, tuần phố hôm nay, thiếu chút nữa là xong luôn cái mạng già của ta!"
Mọi người trong phòng đồng thời sửng sốt.
"Sao, làm sao?" Triệu Hổ nói giọng mũi, vẻ mặt kinh ngạc.
"Là chuyện gì?" Vương Triều xắn tay áo: "Chẳng lẽ có kẻ nào làm loạn hay sao?"
"Cái đó thì không có -----" Trương Long ra sức thở hổn hển lấy lại hơi: "Chính là Triển đại nhân, Triển đại nhân ----- ôi --- ----"
"Triển hộ vệ như thế nào?" Công Tôn tiên sinh cao giọng hỏi.
"Ôi trời ------" Trương Long vỗ đùi: "Sáng sớm hôm nay, đến phiên ta với Kim Kiền dẫn theo đội ngũ tuần phố, liền gặp Triển đại nhân đưa Bao đại nhân vào triều trở về, Triển đại nhân nói muốn tuần phố cùng, đi cùng thì đi cùng thôi, nhưng ngươi nói xem cái này cũng thật lạ, ngày thường Triển đại nhân tuần phố đối với dân chúng hỏi han ân cần lúc nào cũng đối đáp khéo léo, vô cùng quan tâm, nhưng hôm nay, Triển đại nhân, Triển đại nhân ngài ấy ------"
"Trương Long ngươi đừng có ấp a ấp úng như mấy mụ đàn bà!" Vương Triều dựng thẳng lông mày: "Triển đại nhân rốt cuộc làm sao?"
Trương Long trợn lớn hai mắt: "Triển đại nhân ngài ấy ----- mỉm cười!"
"Hả?"
Công Tôn tiên sinh, Nhan Tra Tán, Triệu Hổ, Vương Triều đều có vẻ mặt ù ù cạc cạc.
"Mỉm cười...Thì có sao?" Nhan Tra Tán hỏi.
"Thì sao hả?! Là đại sự không ổn!" Trương Long kéo căng cổ họng kêu to: "Triển đại nhân bình thường cười với người khác cũng đã đủ đẹp rồi, vậy mà hôm nay, Triển đại nhân cười lại giống như...Như...A, đúng rồi, là giống như bọc mật đường, say rượu ngon, ánh mắt đó đảo qua một cái, đôi môi đó cong lên một cái, ai cha thần phật ơi, chớ nói tới dân chúng ngày thường ít gặp Triển đại nhân, mà ngay cả các huynh đệ trong phủ, xương cốt cũng lập tức nhũn ra, còn có mấy tên không nên thân chảy máu mũi -----"
Nói đến đây, Trương Long không tự chủ được sờ sờ mũi mình, sau khi phát hiện không có dị vật chảy ra mới an tâm nói tiếp: "Toàn bộ đội ngũ tuần phố bị dân chúng bao vây trong ba lớp, ngoài ba lớp, còn có không ít đại cô nương tiểu tức phụ, đại thẩm bác gái, cả mấy tên tiểu tử cũng gào thét muốn sấn tới sát người Triển đại nhân! Cảnh tượng đó phải kêu một câu là rối ben hỗn tạp! Cuối cùng phải nhờ tới Kim Kiền âm thầm ném ra vài quả đạn chồn hôi, xông ra một cái đường, lúc này mới miễn cưỡng thoát ra khỏi vòng vây, dọc đường ngươi đuổi ta chạy, hắn xông ta kích, mạo hiểm vạn phần mới hộ tống được Triển đại nhân trở về thư phòng -----"
Nói đến đây, Trương Long thở phào một hơi, nhìn về phía Công Tôn tiên sinh: "Công Tôn tiên sinh, ngài nhanh nhanh khuyên nhủ Triển đại nhân, sau này đi ra bên ngoài, thì đừng, đừng cười, muốn cười thì cứ cười ngay trong phủ...Không ổn, không ổn, ở trong phủ mà cười như vậy cũng làm cho người ta phạm sai lầm!! Triển đại nhân vẫn nên ít cười, ít cười một chút là tốt nhất!"
Một phòng yên tĩnh.
Vương Triều, Triệu Hổ trợn mắt há mồm, hồn bay lên trời.
Công Tôn tiên sinh khóa sâu chân mày, đỡ lấy thái dương, chậm rãi hỏi ra một câu: "Triển hộ vệ tuần phố với các ngươi có gặp chuyện gì vui không?"
"Chuyện vui?" Trương Long vẻ mặt khó hiểu: "Không có!"
"Ngươi ngẫm lại xem."
"Không có, thực không có!"
"Lúc tuần phố Kim giáo úy có hành động gì không?" Nhan Tra Tán đột nhiên toát ra một câu.
Công Tôn tiên sinh bất chợt giương mắt, nhìn sang Nhan Tra Tán.
Nhan Tra Tán cuống quýt buông mắt.
"Kim Kiền?! Há, tiểu tử đó có thể có hành động gì chứ? Ngoài việc giở trò nịnh nọt Triển đại nhân còn thuận tay đem bữa sáng giấu riêng tặng cho Triển đại nhân, còn lại chẳng có gì đặc biệt." Trương Long trả lời.
Đuôi lông mày của Nhan Tra Tán hơi co rút.
Công Tôn tiên sinh lẳng lặng liếc nhìn Nhan Tra Tán một cái, thu hồi ánh mắt: "Tại hạ sẽ tự khắc nói chuyện với Triển hộ vệ."
"Vậy làm phiền Công Tôn tiên sinh!" Trương Long ôm quyền.
Công Tôn tiên sinh gật đầu, lại quay qua nói với Triệu Hổ:
"Triệu Hổ, tại hạ theo ngươi đi xem bệnh tình của Trịnh Tiểu Liễu."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe ngoài cửa vọng vào một tiếng gọi to:
"Công Tôn tiên sinh! Công Tôn tiên sinh!"
Hai hàng lông mày của Công Tôn tiên sinh thẳng đứng, vỗ án đứng lên, hướng về phía người mới tới tức giận quát: "Lại có chuyện gì?"
Mọi người đều cả kinh, quay đầu kinh ngạc nhìn Công Tôn tiên sinh lần đầu tiên đánh mất hình tượng.
Mã Hán vọt vào cửa cũng có vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Công Tôn tiên sinh sửng sốt một hồi, mới lắp bắp nói: "Là, là người trong cung truyền lời, thỉnh Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Triển đại nhân vào cung -----"
Mắt phượng của Công Tôn tiên sinh khẽ quét qua bốn phía, buông mắt hắng giọng, lại khôi phục thành thủ tịch sư gia nhẹ nhàng ôn nho của Khai Phong phủ, hạ giọng nói: "Tại hạ lập tức khởi hành."
Nói xong, đi vài bước về phía cửa, bỗng ngoái đầu nhìn lại phía Nhan Tra Tán lộ ra ý cười ba phần hiền lành ba phần thân thiết: "Nhan gia huynh đệ, ngươi tạm nán lại ở phòng khách, tại hạ trở về có chuyện muốn hỏi ngươi."
Nhan Tra Tán nheo mắt, vội cúi đầu ôm quyền: "Vâng..."
Đợi sau khi Công Tôn tiên sinh vội vàng đi khỏi, tứ đại giáo úy lập tức vây ào ào đến bên cạnh Nhan Tra Tán.
"Nhan huynh, có phải ngươi vừa đắc tội gì với Công Tôn tiên sinh không?" Vương Triều vẻ mặt phúc hậu.
"Nhan đại ca, ta nói ngươi nghe này, Công Tôn tiên sinh cười thâm hiểm như vậy, thông thường là không có chuyện gì tốt đâu!" Triệu Hổ xoa mũi đỏ, vẻ mặt đồng cảm nói.
Trương Long vỗ ót Triệu Hổ: "Nói tầm bậy gì đó! Nếu để cho Công Tôn tiên sinh nghe thấy, nhất định làm cho tiểu tử ngươi khó sống!"
"Ta có nói sai đâu..." Triệu Hổ cào da đầu, có vẻ oan ức.
"Công Tôn tiên sinh muốn hỏi cái gì nhỉ?" Mã Hán bắt đầu suy tư.
"Khẳng định là chuyện lớn!" Vương Triều đưa ra tổng kết.
"Việc này..." Nhan Tra Tán gạt ra một nụ cười khổ: "Chỉ sợ là có liên quan tới Kim giáo úy..."
"Kim Kiền?" Triệu hổ nghĩ ngợi, đột nhiên biến sắc: "Chẳng lẽ thật sự là Kim Kiền kéo tới âm phong?"
"Hả..." Nhan Tra Tán nghẹn lời.
"Nói như vậy, chuyện luyện võ trường, Kim Kiền khó thoát khỏi liên can!" Vương Triều gật đầu.
"..."
"Đúng đúng đúng, chắc chắn là trong bánh bao tiểu tử Kim Kiền đưa cho Triển đại nhân có rắc loại thuốc bột quái lạ gì đó, cho nên hôm nay Triển đại nhân mới, mới...Thất thường như thế! Ta biết ngay, tiểu tử Kim Kiền này đúng là một bụng tâm địa xấu xa!" Trương Long vẻ mặt căm phẫn.
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"Toàn bộ đều do tiểu tử Kim Kiền này!"
Tứ đại giáo úy tụ thành một vòng, bắt đầu công khai lên án đủ loại tội ác của tòng lục phẩm giáo úy nào đó.
Nhan Tra Tán yên lặng tách ra khỏi bốn người, cất bước đi tới cửa, nhấc mắt nhìn trời.
Công Tôn tiên sinh không phải là...
Haizzz....
Mà vị tòng lục phẩm giáo úy nào đó đang bị tứ đại giáo úy lên án tập thể, lúc này đang ở trong phòng mình kiểm kê sổ sách thu chi một chuyến đi Hàng Châu.
"Bốn mươi chín lượng, năm mươi lượng...Năm mươi lăm lượng...Sáu mươi lượng, sáu mươi mốt lượng, sáu mươi hai lượng --- --- sáu mươi hai lượng ------ á á á!!" Kim Kiền rúc ở mép giường quấn chăn đếm bạc, cả cái đầu đều đã bị cửu âm bạch cốt trảo của mình vò thành ổ gà: "Bao tử to Đinh với Nhất Chi Mai chết tiệt, kết hôn lại còn bắt chẹt tiền lễ vật, hạch đòi ta ba trăm lượng tiền tuyết hoa bạc trắng, giết người không chớp mắt á á á á!! Nếu không phải sợ bao tử to Đinh kia nói ra chuyện của ta, ta, ta ta...A a a, khoản tiết kiệm loáng cái sụt xuống % a a a a!" Kim Kiền ôm ghì lấy ngực, biểu cảm thống khổ vạn phần: "Ngực đau quá! Không đúng, là tim đau thắt, chậc chậc, không được, nếu không thể kiếm được bạc bù vào, ta nhất định sẽ bị nhồi máu cơ tim, xơ cứng động mạnh, cơ tim phình to ra mà chết mất!"
Nói đến đây, Kim Kiền lập tức gói kỹ lại số bạc trong tay, nhét vào một khối đất đã đào lên sẵn, sau đó lấp đất lại thật cẩn thận, giẫm cả hai chân lên trên mặt, lúc này mới đứng dậy, chống nạnh hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm nghị nói: "Bây giờ chỉ có một kế độc nhất ------ cầu phú quý trong hiểm nguy!"
Vừa nói, Kim Kiền vừa khom lưng lủi tới cửa, thật dè dặt kéo mở cửa phòng, thò đầu ra nhòm dáp vòng, nhận thấy trong viện Phu Tử không có một bóng người, mới trộm thở ra một hơi, khẽ khàng kín đáo chuồn ra khỏi cửa phòng, xoay tít người lại, đứng ở phía trước cửa sổ của sương phòng cách vách, chìa một ngón tay lên lấy đầu lưỡi liếm liếm, sau đó chọc phập vào của sổ giấy của căn phòng sát vách.
"Thừa dịp Tiểu Miêu mới bị tuyên vào cung không có ở đây, ta phải tra xét xem trong phòng Tiểu Miêu còn vật phẩm tùy thân nào có thể đổi bạc được không..."
Kim Kiền cố sức ghé mắt vào cái lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, nhìn vào bên trong phòng của tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó, nơi phát sinh tài chính đặc thù của mình.
Ngăn nắp, sạch sẽ, mát mẻ.
Trong phòng của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ trước sau như một không hề đổi mới.
Hở! Thu dọn cũng quá mức sạch sẽ rồi đó! Kim Kiền ảo não, làm sao cũng không khêu bừa ra được vài món áo lót quần lót đai lưng gì đó...
"Tiểu Kim Tử!" Một bàn tay bất thình lình vỗ bộp vào vai Kim Kiền.
"Á á á á hự!!" Kim Kiền vụt tháo chạy ra xa, sợ tới mức tóc tơ đều chổng ngược.
Vừa ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy người phía sau, áo trắng thắng tuyết, quạt ngọc nhẹ lay, ánh mặt trời màu cam xuyên thấu qua phiến lá tạo thành những chiếc bóng loan lổ, trong bóng sáng chồng chất đan xen, hé ra tuấn nhan nhàn nhã cười đến vô cùng phóng khoáng.
"Tiểu Kim Tử, ngươi thập thò ở cửa sổ phòng Tiểu Miêu làm chi vậy?" Bạch Ngọc Đường hất mày kiếm, cười đùa hỏi: "Chẳng lẽ là muốn trộm đồ?"
"Ai, ai ai ai muốn trộm đồ?" Miệng Kim Kiền giống như ngậm hết hai cân đậu, đầu lưỡi thẳng trượt.
"Vậy Tiểu Kim Tử đang làm gì?"
"Ta, ta đến xem Triển đại nhân có trong phòng hay không, ta, ta ta có chuyện quan trọng bẩm báo!" Kim Kiền ưỡn thẳng eo nhỏ, nói như thật.
"Sao? Chuyện quan trọng gì? Nói ra cho Ngũ gia nghe qua một chút." Bạch Ngọc Đường đánh giá trên dưới Kim Kiền một hồi, cây quạt đong đưa đến mức vang lên tiếng vù vù.
Da mặt Kim Kiền khẽ rút, đầu lưỡi lại to thêm một vòng: "Chính, chính là -----"
"Kim giáo úy! Kim giáo úy!" Một tạo đãi vọt vào cổng lớn viện Phu Tử, lớn tiếng gọi, vừa nhìn thấy Kim Kiền, liền ba bước gộp thành hai bước vọt tới trước mặt Kim Kiền, nét mặt lo lắng: "Kim giáo úy, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!"
"Chuyện gì?" Kim Kiền nhất thời tỉnh táo tinh thần, thắt lưng thoắt cái thẳng tắp như cọc gỗ.
"Ngươi mau ra ngoài cổng lớn phủ nha mà xem đi, ngoài đó tụ tập một đống dân chúng, chỉ tên gọi họ muốn tìm ngươi kìa!" Tạo đãi trả lời.
"Dân chúng? Tìm ta?" Kim Kiền ngẩn ra, mắt nhỏ quay tròn, đột nhiên gõ vào bàn tay một cái, thầm nghĩ:
Chẳng lẽ do sản phẩm tùy thân của Tiểu Miêu không đủ cung ứng, cho nên mới kéo nhau tới tận cửa đặt hàng?
Nghĩ vậy, tinh thần Kim Kiền nhất thời cực phấn chấn: "Ta ra ngay đây!"
Lời còn chưa dứt, người đã muốn lao ra khỏi viện Phu Tử, bỏ lại tạo đãi truyền tin vẻ mặt kinh ngạc, ngây ra nhìn về phía Bạch Ngọc Đường cũng bị bỏ quên giống như thế.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cười lỗi lạc: "Ôi, thật sự là có đại sự đến nhà -"
Bên ngoài cửa lớn Khai Phong phủ nha, vây đóng hơn ba mươi dân chúng, nam nữ già trẻ đều có đủ, thần sắc ai nấy đều nặng trĩu, xát tay giậm chân, khe khẽ thì thầm.
"Theo ta thấy, chuyện này chỉ có thể nhờ cậy Kim giáo úy!"
"Đúng vậy rồi! Nếu không chúng ta cũng chả còn cách nào khác, mà ---- Haizzz, ngươi nói coi, sự thật có phải như mọi người nói hay không?"
"Cái gì chứ?"
"Là cái câu ấy ----"
"Này này này, câu này không được nói bậy bạ, nếu để cho quan phủ nghe được, chắc chắn là rớt đầu!"
"Haizz! Bây giờ hết thảy đều trông cậy vào Kim giáo úy thôi!"
Bốn nha dịch gác cửa quan sát dân chúng xung quanh, đều có vẻ mặt không hiểu.
Không bao lâu sau, chợt nghe bên trong cửa truyền ra tiếng bước chân khe khẽ, cửa lớn kẹt một tiếng hé ra một khe hở, một cái đầu thò ra dò xét.
"Ai muốn tìm ta vậy?"
Mày rậm mắt nhỏ, mặt gầy thiếu thịt, đúng là Khai Phong phủ tòng lục phẩm giáo úy Kim Kiền mà mọi người chờ đợi đã lâu.
"Kim giáo úy, là Kim giáo úy!"
"Kim giáo úy, ngài cuối cùng cũng ra rồi!"
"Chúng ta đều chờ đến dài cả cổ!"
Trong lúc nhất thời, hơn ba mươi dân chúng lập tức ùa lên bao vây Kim Kiền đến không còn chỗ thở, miệng mồm tía lia cao quãng tám. Âm thanh suýt nữa đục thủng luôn cả màng nhĩ của Kim Kiền.
Kim Kiền quá sợ hãi, vội rút lui một bước, xua tay hô to.
"Chờ chút ----"
"Kim giáo úy nhất định có cách! Mau mau giúp chúng ta đi!"
"Khoan đã, ta -----"
"Kim giáo úy, hương thân phụ lão chúng ta đều trông cậy cả vào ngài thôi!"
"Tất cả chờ ta một chút!" Kim Kiền kéo căng cổ họng rống lên một câu, lập tức gây nên hiệu quả âm thanh rung trời, vạn vật tức thì yên tĩnh.
Toàn bộ dân chúng nhất thời không ai lên tiếng nữa.
Kim Kiền lấy hai tay chống nạnh, trừng trừng mắt nhỏ, ánh mắt sáng ngời đảo qua mọi nơi, cất giọng nói: "Ta hiểu tâm tư của mọi người, nhưng mà, hiện tại ta đang gặp chút khó khăn nhỏ, cho nên ----" hít sâu một hơi: "Kiếm tuệ, hương bao, khăn tay, đai lưng, giầy đệm và các sản phẩm khác của Triển đại nhân, vẫn đang trong tình trạng khan hiếm hàng, nhưng mọi người cũng không cần nóng lòng, chỉ cần chờ thêm mấy ngày, ta nhất định có thể..."
"Kim giáo úy, ngài nói đi đâu rồi?" Một đại thẩm đứng sát Kim Kiền nhất nghi hoặc hỏi.
"Ôi chao?" Kim Kiền kinh ngạc, nhìn lướt qua bốn phía: "Không phải các ngươi đến mua kiếm tuệ hương bao của Triển đại nhân sao?"
Tất cả dân chúng đều đồng loạt lắc đầu.
"Vậy các ngươi đến đây làm gì?"
"Chúng ta tới là để mời Kim giáo úy giúp đỡ!" Một ông lão trả lời.
"Giúp đỡ? Việc gì?" Kim Kiền không hiểu.
Mọi người ngươi nhìn nhìn ta, ta nhòm nhòm ngươi, lại cùng lúc nhìn về phía Kim Kiền, ai ai cũng đều có vẻ mặt nặng nề, trăm miệng một lời nói:
"Chúng ta tới là để mời Kim giáo úy tróc quỷ!"
"Cái gì?" Mắt nhỏ của Kim Kiền tức thì biến thành hai trái nho xanh, tóc gáy cả người đều dựng thẳng lên: "Tróc, tróc tróc tróc quỷ?"
Mọi người đồng loạt gật đầu, lại bảy mồm tám lưỡi bắt đầu ồn ào.
"Trong thành có ma quỷ lộng hành!"
"Nghe nói còn là ác quỷ!"
"Con quỷ này rất lợi hại! Chúng ta đã thỉnh mấy vị pháp sư đạo sĩ cũng không hàng phục được!"
"Cho nên chỉ còn cách đến thỉnh Kim giáo úy xuất sơn!"
"Kim giáo úy thiên phú dị bẩm, trên thông Diêm La, dưới tường địa phủ, nhất định có thể giúp bách tính chúng ta dẹp được họa này!"
Kim Kiền bị mấy tia nước bọt phun lấm tấm thiếu chút nữa không phân rõ Bắc Nam, gắng sức lấy lại bình tĩnh, mới tìm lại được phương hướng, lập tức gân cuống họng la lên: "Khoan đã! Ta sẽ không tróc quỷ đâu!"
Toàn bộ dân chúng đồng thời im bặt, hàng loạt ánh mắt lấp lánh thứ chất lỏng đáng thương nhìn về phía Kim Kiền.
Kim Kiền chợt cảm thấy mồ hôi lạnh ướt rượt sau lưng: "Ta, ta thật sự không tróc được quỷ, đều là lời đồn ngoài chợ..."
Đồng bào nữ bắt đầu lau nước mắt, đồng bào nam bắt đầu thở than.
"Ôi ôi ôi..."
"Tiểu nhi nhà ta chỉ mới một tuổi, bây giờ đi ngủ cũng không dám..."
"Mẹ già ta ngày nào cũng y như bị trúng tà..."
"Kim giáo úy ơi..."
"Kim giáo úy..."
"Ta, ta..." Kim Kiền cảm thấy mình càng co càng nhỏ, cuối cùng cơ hồ sắp co vào trong kẽ đất, hơn nữa trong kẽ đất còn ngập đầy chất lỏng không rõ thành phần, vào cái giây trước khi bản thân bị nước mắt của cả thảy dân chúng dìm cho chết đuối, rốt cuộc Kim Kiền cũng vực dậy dũng khí, run rẩy nhả ra một cái bong bóng khí: "Thật sự không được thì, ta, ta đi tìm Công Tôn tiên sinh giúp đỡ..."
"Tróc quỷ sao, nghe ra cũng khá thú vị!"
Một giọng nói quen thuộc làm người ta tức lộn ruột bỗng phát ra từ phía sau Kim Kiền, phủ chụp lên lời phát biểu nhỏ nhít của Kim Kiền.
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trong cửa lớn Khai Phong phủ nha, một vệt tuyết ảnh chầm chậm đi tới, trầm bổng phiêu dật, rõ ràng chỉ như dạo chơi trong sân vắng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt mọi người, một đôi mắt hoa đào lưu chuyển vầng quang, phản chiếu vẻ mặt ngưỡng mộ tột cùng của bách tính chung quanh.
"Bạch Ngũ gia!!" Dân chúng cứ như phát hiện ra tân đại lục, cùng kêu lên kích động.
Bạch Ngọc Đường nhếch mày cười, như tuyết liên nở nhụy, diễm lệ không lời.
Mọi người chợt thấy mặt mũi phát sốt, trước mắt choáng váng.
"Tiểu Kim Tử, mọi người đã có thành ý như thế, chi bằng ngươi giúp bọn họ đi!" Bạch Ngọc Đường nhẹ lay nan quạt ngọc, nhìn Kim Kiền, ý cười thâm sâu nói.
Mí mắt Kim Kiền ngầm co rút: "Ngũ gia ngài nói đùa rồi, ta chỉ là người phàm, sao lại có bản lĩnh tróc quỷ hàng yêu chứ?"
"Ấy-----" Giọng nói vang vang trong không trung vẽ ra một chuỗi gợn sóng, Bạch Ngọc Đường hí đôi mắt hoa đào thành hai vầng trăng khuyết: "Tiểu Kim Tử thiên phú dị bẩm, trên thông Diêm La, dưới tường địa phủ, có thể dẹp họa cho bách tính, cần gì phải khiêm tốn như thế chứ!"
Khóe mắt Kim Kiền run rẩy điên cuồng, một đợt dự cảm không tốt vô cùng đen đúa kéo tới bao phủ đỉnh đầu, Kim Kiền lủi lên trước gấp giọng kêu to: "Bạch Ngũ gia ngươi chớ có loạn -----"
"Ngũ gia ta đồng ý thay cho Kim Kiền, các ngươi cứ yên tâm!" Bach Ngọc Đường gập xoạch quạt xếp lại, lấy khí phách sấm vang chớp giật cùng khí thế chỉ bảo giang sơn dồn Kim Kiền vào một xó.
"Đa tạ Kim giáo úy, đa tạ Bạch Ngũ gia!"
Mọi người vừa mới đó còn khóc rống đòi chết đòi sống, bây giờ lại lập tức tỉnh táo tinh thần như uống phải máu gà, người người nét mặt tỏa sáng, thần thái sáng láng.
"Bạch Ngũ gia là ân nhân cứu mạng!"
"Kim giáo úy là Bồ Tát sống!"
"Kim giáo úy đã xuất mã, ác quỷ gì đó cũng chỉ là chuyện vặt!"
"Kim giáo úy thần thông cái thế..."
Bô bô bô bô ------
"Ê ê, ta chưa đồng ý gì hết mà -----" Kim Kiền giơ chân, có ý đồ lật ngược tình thế.
Đáng tiếc, cái giọng nhỏ tí này vừa phát ra ngay lập tức đã bị nhấn chìm trong phong trào ca ngợi của quần chúng nhân dân.
"Bạch, Ngũ, gia!" Kim Kiền kháng án vô vọng, hung tợn trừng mắt về hướng người khởi xướng.
Bạch Ngọc Đường cười đến mặt đầy ý xuân phong tao vô hạn, cụp đôi mắt hoa đào xuống, áp sát vào Kim Kiền, thổi hơi nói: "Tiểu Kim Tử tối nay hãy cùng với Ngũ gia đạp trăng thưởng cúc, tìm quỷ thăm tiên, chẳng phải tốt hơn gấp trăm lần bị tên Thối Miêu kia dạy bảo sao?"
Ta tình nguyện đi ngồi hoa mai cọc a a a!!
Hai hàng nước mắt từ trên mặt Kim Kiền theo gió trôi đi, thê lương vô hạn.
Gió mát sông lạnh mang gió sương, trăng tàn chiếu rọi bóng cây tĩnh.
Trên con phố xa xôi không bóng người, trăng lạnh trải sương, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chó sủa vọng lại từ đầu phố, trong đêm đen yên tĩnh lại càng thêm vang dội.
Từ cuối con phố loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân, thoắt lớn thoắt nhỏ, thoắt ngừng thoắt nối.
Theo tiếng động từ xa đến gần, hai bóng người chập choạng xuất hiện trên đường, một cao một thấp, một trắng một xám.
Người cao nọ, áo trắng thuần sắc, dung mạo đẹp đẽ mị hoặc, nét mặt như cười như không; người thấp nọ, vừa gầy vừa nhỏ, sắc mặt giống như quần áo trên người, xám tro không chút sáng bóng. Bước đi lại hệt như hắc bạch vô thường.
Có điều người ăn mặc như "Hắc vô thường" này tương đối có chút trào lưu đổi mới ----- đầu đội mũ đạo sĩ, cổ xách xâu tỏi dài, tay trái nắm mảnh gỗ hình chữ thập dài hơn nửa thước, tay phải cầm một chuỗi tràng hạt, phía sau còn vác một cây kiếm gỗ đào dài ba thước ----- thật sự là có hơi linh tinh lộn xộn, dở dở ương ương.
Chẳng qua thứ càng làm cho cảnh tượng thêm phần linh tinh lộn xộn chính là mấy lời lảm nhảm trong miệng người áo xám này:
"Nam mô a di đà Phật, trát tây đức lặc () thượng đế phù hộ, Jesus vạn năng, ba la ba la mật, phong hỏa lôi điện phách, Quan Thế Âm Bồ Tát, không tức thị sắc, lâm, binh, đấu, giả, giai, trần, liệt, tại, tiền ()..."
() Một cách chào hỏi của người Tây Tạng, là lời chúc phúc cát tường.
() Là cửu tự chân ngôn (Chín chữ trì chú) của Mật Tông, gồm chín thế ấn thủ để phong ấn tà ma.
Người áo trắng ghé mắt, liếc nhìn bóng người nhỏ gầy bên cạnh đang nghiêm túc lải nhải, có phần bất đắc dĩ:
"Tiểu Kim Tử, cả đêm ngươi huyên thuyên lảm nhảm cái gì mà loạn hết cả lên vậy?"
Kim Kiền trừng mắt nhỏ: "Bạch Ngũ gia, cái này ngài không biết đâu! Mấy câu thần chú này của ta là tổng hợp cổ kim nội ngoại, tinh hoa gần mấy ngàn năm, chỉ cần có mấy câu thần chú này kề bên, yêu ma quỷ quái đầu trâu mặt ngựa gì đó đều không đến gần ta được!"
Mí mắt Bạch Ngọc Đường khẽ giật, quan sát Kim Kiền từ trên xuống dưới một lượt, nhướng mày nói: "Chẳng lẽ ngươi cải trang thành cái kiểu người không ra người, quỷ không ra quỷ này cũng là vì vậy?"
"Tất nhiên rồi!" Kim Kiền vỗ ngực một cái, tự tin tràn đầy nói: "Hôm nay ta ăn mặc như vậy, chính là bò cạp thải phân độc nhất, võ phục tróc quỷ thiên hạ vô địch!"
"Khụ..." Bạch Ngọc Đường lặng lẽ dịch ra xa Kim Kiền hai thước.
"Chính là..." Kim Kiền đỡ đỡ cây kiếm gỗ đào phía sau, chỉnh chỉnh xâu tỏi trên cổ, trộm thở dài một hơi, nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ có bằng này thứ, vẫn chưa đủ an toàn đâu ------ nếu Tiểu Miêu cũng đi chung, vậy tuyệt đối là không có sai sót..."
"Tiểu Kim Tử ngươi nói cái gì?" Tiểu Bạch Thử bên cạnh đối với từ nào đó vô cùng mẫn cảm, vút cái đã dựng thẳng lỗ tai chuột lên, không vui quát: "Tiểu Miêu gì?"
"Hở ------" Kim Kiền chớp mắt mấy cái: "Ta nói là ------ nếu Triển đại nhân có thể cùng đến giúp đỡ thì..."
"Tiểu Kim Tử!" Bạch Ngọc Đường xoay mạnh người, dí sát vào mặt Kim Kiền, hung tợn nói: "Ý của ngươi là, Ngũ gia ta còn không bằng tên Thối Miêu kia?"
"Ngũ gia anh minh thần võ phong lưu tiêu sái, ta không phải có ý đó!" Kim Kiền lập tức vuốt mông ngựa vừa trơn vừa xuôi.
Mắt hoa đào dần dần nheo lại, hai tia căm tức lóe lên trong đó, Bạch Ngọc Đường đột nhiên thẳng người, ngẩng đầu cao giọng nói: "Tiểu Kim Tử, ngươi còn chưa thấy qua bản lĩnh của Ngũ gia ta, hôm nay Ngũ gia ta sẽ khiến cho ngươi mở rộng tầm mắt, xem xem Ngũ gia ta đấu với bọn ma quái, bắt quỷ tróc yêu như thế nào!"
Nói đến đây, thân hình Bạch Ngọc Đường xoay tròn, đột ngột phóng lên khỏi mặt đất, bạch ảnh mờ ảo phảng phất như tiên nhân, nháy mắt bay về phía nóc nhà, chớp lên rồi biến mất.
"Tiểu Kim Tử, ngươi tạm chờ ở đó một chút, Ngũ gia ta bây giờ đi tóm vài tên tiểu quỷ về cho ngươi đùa giỡn!"
Một chữ cuối cùng phiêu đãng dội lại từ con phố tối đen trống hoác.
Kim Kiền ngờ nghệch đứng ngay đơ trên con phố âm u không một bóng người, trợn mắt há mồm, da thịt co rút, trong lòng ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của con chuột bạch nào đó.
Chậc chậc, không phải chứ, tên Tiểu Bạch Thử này lại có thể để, để để ta một mình ở chỗ quỷ quái này?
Trên con phố vắng vẻ, từng chập từng chập âm phong thổi vút qua làm người phát run, từng tiếng từng tiếng chim đêm kêu lên kỳ dị càng hợp với không khí.
"Ực" Kim Kiền gian nan nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ họng, mắt nhỏ lia từ phía đông sang phía tây, tầm mắt hoảng từ phía nam đến sườn bắc -----
Một chữ: lạnh!
Hai chữ: âm u!
Ba chữ: nặng quỷ khí!
Bốn chữ: sởn hết gai ốc!
Năm chữ: chỗ này quỷ lộng hành!
Tám chữ: lúc này không chạy còn đợi khi nào?
Kim Kiền nắm chặt thập tự giá trong tay, chầm chậm xoay người, hít sâu một hơi, đột nhiên co chân, chạy như điên.
Có bị đánh chết ta cũng không muốn đợi ở chỗ quỷ quái này đâu, ta phải về Khai Phong phủ nằm trong ổ chăn ấm áp mềm mại của ta đánh một giấc tới sáng, mấy chuyện tróc quỷ bắt ma cái rắm gì đó ta đều không biết a a a a a!!!
Không thể không nói, trải qua hơn một tháng huấn luyện cường độ cao, khinh công của Kim Kiền có thể nói là tiến triển vượt bậc nhanh như điện chớp, không đến một lát, đã chạy qua hai nhánh phố, mắt thấy chỉ cần rẽ tắt thêm năm ngõ nhỏ là có thể nhìn thấy cửa lớn Khai Phong phủ, nhưng ngay tại lúc thành công trong tầm mắt, Kim Kiền chợt nghe thấy một âm thanh quỷ dị phía sau mình.
"Hư ------"
Bắp đùi Kim Kiền tức thì cứng ngắc, ngốc ra ngay tại trận.
"Hư, hư ------"
Âm thanh kia lại gần thêm mấy phần, tựa như chỉ cách mình trong vòng năm bước.
Lông tóc cả người Kim Kiền xoạt một cái dựng thẳng tắp, da gà da vịt run run che kín toàn thân.
"Hàaa --- ---" Dường như ngay sát bên chân Kim Kiền sâu kín truyền tới một tiếng hà hơi dài thượt, luồng hơi quái quỷ thổi thẳng vào mắt cá chân Kim Kiền.
Mắt nhỏ bỗng chốc nứt toác, nắm tay hung hăng siết chặt, Kim Kiền phải dùng hết khí lực toàn thân mới kiềm chế được ham muốn cúi đầu xuống.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Theo quy luật của tiểu thuyết ma quỷ, radio thần bí, phim kinh dị, bây giờ nếu nhìn bậy nhìn bạ nhìn trúng cái gì không sạch sẽ, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn! Cho nên lúc này! Giờ phút này! Biện pháp sáng suốt thông minh hữu hiệu nhất chính là -----
Nhắm mắt chạy trối chết a a a!!
Nghĩ vậy, Kim Kiền đảo mắt nhỏ qua, nhắm chuẩn một hướng, hung hăng cắn răng một cái, túm phắt lấy xâu tỏi trên cổ, ném vèo vèo ra phía sau, cũng bất chấp có hiệu quả hay không, hai mắt nhắm tịt, đề khí gục đầu chạy như điên.
Còn chưa chạy được mấy bước, liền "Rầm" một tiếng đâm đầu vào một vật ấm ấm.
"!!"
Lần này, Kim Kiền sợ tới mức hồn phi phách tán, cực lực cắn chặt răng mới ngăn được tiếng thét chói tai buột miệng mà ra.
Quỷ, quỷ quỷ xây tường á á á á!!
Hai mắt Kim Kiền nhắm tịt, lật cổ tay rút thanh kiếm gỗ đào sau lưng ra, vung mạnh cánh tay chém tới vật cản đường phía trước, không ngờ cánh tay vừa giơ lên đã bị một bàn tay khác cầm lấy cổ tay.
"Kim Kiền, là Triển mỗ."
Tiếng nói trong trẻo vang lên bên tai, mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt vờn quanh cơ thể.
Cả người Kim Kiền run lên, chậm rãi bật ra một mí mắt.
Ánh mắt trong suốt, con ngươi đen láy, mũi tú thẳng tắp, môi mỏng trơn ướt, khuôn mặt tuấn tú của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó hiện ra rõ rệt từng chút một trước mắt Kim Kiền.
"Triển, Triển đại nhân?" Kim Kiền cảm giác như bóng cao su đột ngột xì hơi, thở ra một cái liền rút hết sức lực, mềm nhũn suýt nữa đổ sụp xuống đất, may mắn Triển Chiêu tay mắt mau lẹ, một tay bắt lấy bả vai Kim Kiền, một tay đỡ lấy eo nhỏ Kim Kiền, vững vàng nâng lên.
"Chuyện gì mà sợ như thế?" Triển Chiêu nhẹ chau mày kiếm, cúi đầu hỏi.
"Có, có có có...Á!" Kim Kiền vừa nói được nửa câu, nửa câu sau vừa nhấc đầu chớp mắt đã bị kẹt cứng ở cổ họng, làm cách nào cũng không moi ra được.
Không vì cái gì khác, đơn giản chỉ vì mình và Triển Chiêu lúc này đang ở trong một tư thế quỷ dị.
Hai tay Triển Chiêu đỡ lấy eo nhỏ Kim Kiền, cổ hơi khom xuống, hai tay Kim Kiền túm lấy vạt áo trước của Triển Chiêu, ngẩng đầu muốn nói lại thôi, khoảng cách hai người lúc đó cùng lắm chỉ hơn một tấc.
Trán Triển Chiêu gần như áp lên trán Kim Kiền, tóc mai lưa thưa quét lên chóp mũi Kim Kiền, ngứa ran khe khẽ, chọc thẳng đến đầu tim.
Trong nháy mắt yên tĩnh đến quỷ dị.
Mi rậm khẽ run, con ngươi đen ngưng nước, nhẹ lay gợn sóng.
Mắt nhỏ hỗn loạn, hai hàng lông mày bay vút lên cao, trợn tròn triệt để.
Đây, đây là tạo hình gì vậy hả????
Kim Kiền chỉ thấy cả người mình lúc này cứng ngắc như thiết, mắt trợn to như chuông đồng, lỗ tai dựng thẳng như ăngten --- --- không đúng không đúng, đúng, đúng đúng ------ a a a a a! Sao khoảng cách càng ngày càng gần vậy hả????
Mắt nhỏ Kim Kiền trợn trừng, trơ mắt nhìn đôi con ngươi trong suốt không thấy đáy của Triển Chiêu dần dần phủ kín một tầng hơi nước, sau đó ------ sau đó...hơi thở kéo dài mềm mại cùng hương cỏ xanh càng lúc càng kề sát mình -----
"Tiểu Kim Tử -----"
Thình lình, giọng của Bạch Ngọc Đường từ xa truyền đến, trong màn đêm yên tĩnh lại như thể sấm sét, tức khắc dọa Kim Kiền giật mình một cái, cánh tay đỡ lấy Kim Kiền cũng không chịu được run lên.
Triển Chiêu thốt nhiên quay đầu, kéo Kim Kiền đến bên cạnh mình, dựng mày híp mắt, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt không tốt nhìn trừng trừng vệt tuyết ảnh bay xuống từ mái hiên cao ngất.
Bạch Ngọc Đường từ trên trời giáng xuống tất nhiên cũng nhìn thấy rành rành người bên cạnh Kim Kiền, chân còn chưa chạm đất, đã bắt đầu ồn ào:
"Thối Miêu, ngươi tới đây làm chi?"
"Triển mỗ cũng muốn hỏi Bạch huynh, không có sự đồng ý của Triển mỗ, đêm hôm khuya khoắt tự tiện đưa cấp dưới của Triển mỗ đến đây làm gì?" Triển Chiêu lớn tiếng hỏi ngược lại.
"Làm gì?" Bạch Ngọc Đường ôm vòng hai tay, liếc mắt ngắm Kim Kiền một cái, đột nhiên đuôi lông mày nhếch lên, thổi ra ánh mắt mị hoặc, cười đến phong tình ngàn vạn: "Tất nhiên là đến ngắm trăng thưởng hoa thừa dịp đêm hôm thanh vắng nói lời..."
Vù vù vù --- ---
Một trận gió lạnh thấu xương trỗi dậy không hề báo trước, làm tuyết sam của Bạch Ngọc Đường phần phật thổi bay.
Kim Kiền vô tội bị lan đến, lông tơ cả người dựng thẳng tắp, vội vàng buột miệng giải thích:
"Triển đại nhân, thuộc hạ với Bạch Ngũ gia tới đây là để tróc quỷ!"
Gió lạnh yếu dần, giọng nói nghi hoặc của Triển Chiêu bay đến: "Tróc quỷ?"
"Phải phải phải, buổi chiều có rất nhiều dân chúng đến phủ nha, nói rằng con phố này tối đến liền có ma quỷ lộng hành, cho nên muốn mời thuộc hạ đến đây..." Kim Kiền rút rút da mặt, càng nói càng thấy ấm ức vạn phần: "Thuộc hạ làm gì có bản lĩnh đó, nếu không phải là Bạch Ngũ gia lên tiếng đáp ứng, rồi còn kéo thuộc hạ tới đây, đời nào thuộc hạ lại ăn no không có chuyện gì làm nửa đêm chạy đến chỗ quỷ quái này uống gió Tây Bắc..."
"Tiểu Kim Tử nói vậy là muốn oán trách ta sao?" Bạch Ngọc Đường nhếch đuôi lông mày nói.
"Ngũ gia ngài nghĩ đi đâu rồi ------ ha ha, ha ha..." Kim Kiền gượng cười.
"Kim giáo úy! Bạch huynh!" Triển Chiêu đột nhiên cắt ngang lời hai người, mày cau chặt, thần sắc nghiêm trọng hỏi: "Việc tróc quỷ tối nay có phát hiện gì không?"
"Sao?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.
"Ôi chao?" Kim Kiền đực mặt ra.
Hai người nhất tề nhìn về phía Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ đang có vẻ mặt trịnh trọng, đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Triển đại nhân ngày thường..." Kim Kiền trợn mắt: "Không phải xem thường thuyết quỷ thần này nhất sao? Cớ nào mà hôm nay -----"
Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt hoa đào, nhướng mày cười: "Lẽ nào đường đường Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ đại nhân mà lại tin trên đời thật sự có yêu ma quỷ quái ư?"
Triển Chiêu lắc đầu: "Không phải Triển mỗ tin thuyết quỷ thần kia, chỉ vì hôm nay Thánh Thượng tuyên Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Triển mỗ vào cung, mệnh cho Khai Phong phủ điều tra một vụ án." Nói đến đây, Triển Chiêu nâng mắt, nhìn về phía hai người nét mặt nghiêm túc.
"Là án gì?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày nghĩ ngợi một lát, bỗng giật mình cả kinh: "Đừng nói là?"
"Không, không sẽ không phải là tróc, tróc quỷ đâu?" Kim Kiền kêu thảm.
Triển Chiêu nhíu mày gật đầu: "Mấy ngày gần đây trong thành Biện Kinh lan truyền chuyện ma quỷ hoành hành, nhiễu loạn lòng người, đảo lộn xã tắc, Thánh Thượng đã hạ thánh chỉ, mệnh cho Khai Phong phủ trong vòng mười ngày phải tra rõ án này, không được chậm trễ!"
"Á á á á a -----" Kim Kiền ôm đầu.
Có lầm hay không đây? Mấy chuyện loại này thì phải đi thỉnh đạo sĩ hòa thượng ni cô gì đó, chứ tìm Khai Phong phủ làm cái rắm gì!
"Cho nên, Kim giáo úy, Bạch huynh, tối nay hai người các ngươi đến đây có phát hiện được gì không?" Triển Chiêu tiếp tục hỏi.
"Phát hiện cái rắm!" Bạch Ngọc Đường liếc bằng nửa con mắt: "Ngũ gia ta vòng vo ba bốn vòng khắp trong ngoài phụ cận, ngay cả cái bóng quỷ cũng không nhìn thấy."
Triển Chiêu lại dời tầm mắt về phía Kim Kiền: "Kim giáo úy, lúc nãy ngươi nhìn thấy gì mà lại hoảng loạn như vậy?"
"Thuộc hạ không thấy gì hết!" Kim Kiền lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: "Chỉ, chỉ nghe thấy -----" Mắt nhỏ chuyển về hướng mình vừa chạy tới, vâng dạ nói: "Chỗ góc đường đó...Có, có tiếng động lạ..."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, cùng quay đầu nói với Kim Kiền:
"Kim giáo úy (Tiểu Kim Tử), ngươi chờ ở đây một chút, Triển mỗ (Ngũ gia) đi xem thử."
"Triển đại nhân! Bạch Ngũ gia!" Kim Kiền nhào người lên trước, một tay níu lấy tay áo lam, một tay chộp lấy áo trắng, vẻ mặt trịnh trọng: "Thuộc hạ cùng hai vị đồng tiến thoái, tuyệt không lùi bước!"
Đáng tiếc, dưới ánh trăng chói lọi, một đôi chân nhỏ run cầm cập lại tiết lộ tâm tình chân thật của giáo úy nào đó.
Bạch Ngọc Đường quay mặt đi, khóe miệng co giật.
Ánh mắt Triển Chiêu dời về phía bàn tay gầy đang níu chặt ống tay áo mình, ngón tay thoáng run rẩy, gật đầu: "Cũng được."
Vì thế, trên con phố đêm khuya, hai bóng người một lam một bạch dắt theo sau một cái đuôi màu xám, đi về hướng Kim Kiền vừa chỉ.
Vừa mới rẽ ngoặt qua hai nhánh phố, đã nghe thấy từ góc đường truyền đến tiếng rên rỉ yếu ớt, trong đêm đen tĩnh mịch càng toát lên vẻ âm u rờn rợn.
Ba người rảo nhanh bước chân đến góc đường, lúc này mới phát hiện hóa ra âm thanh kia phát ra từ một ụ rơm bên đường. Bên cạnh ụ rơm còn rải rác không ít tỏi, rõ ràng chính là đạn tỏi mà Kim Kiền vừa mới thi triển thần uy.
Ba người thoáng trao đổi ánh mắt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng bước lên, vung kiếm phá tan đống rơm rạ.
Dưới đống rơm, không quỷ không ma, mà là một người đang nằm.
Người này quần áo tả tơi, tay chân trần trụi, đầu tóc rối bời che lấp cả khuôn mặt, mặt úp xuống co quắp trong đống rơm hỗn độn, rên rỉ không ngừng, cả người run rẩy.
Xem cách ăn mặc, hình như là ăn mày.
Ba người không khỏi thở ra một hơi.
"Hóa ra là tên hành khất ----" Bạch Ngọc Đường quan sát kỹ càng một lát, nhíu mày nói.
Triển Chiêu ngồi xuống đưa ngón tay sờ lên trán người này, mày chau lại.
Kim Kiền sờ qua mạch cổ tay, mày thô khẽ nhíu: "Bệnh tình không xong, nếu không chạy chữa, sợ là chỉ sống quá đêm nay." Nói đến đây, quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu: "Triển đại nhân, làm sao bây giờ?"
Triển Chiêu nhíu mày, nâng mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Đường: "Làm phiền Bạch huynh đỡ người này về Khai Phong phủ cùng Triển mỗ."
"Ta?!" Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường nhăn thành một đống, liếc mắt nhìn áo quần bẩn không chịu nổi của tên ăn mày kia, lại liếc qua vẻ mặt nghiêm túc của Triển Chiêu, cuối cùng không tình không nguyện gật đầu: "Được, được rồi!"
Hai người hợp lực lật tên ăn mày nâng lên, lúc này đám tóc che phủ trên mặt trượt xuống, lộ ra nửa bên mặt.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, ngũ quan nửa bên mặt kia được chiếu rọi hết sức rõ nét.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đồng loạt cứng đờ, bốn mắt trừng lớn.
Kim Kiền lại trực tiếp nhảy ra xa cả trượng, chỉ vào tên ăn mày kia, sắc mặt xanh trắng, mồm miệng run lên, nhưng tí ti âm thanh cũng không phát ra được.
Mày liễu môi anh đào, sáng đẹp tựa như tranh, nửa khuôn mặt kia, rõ ràng chính là Băng Cơ!!!!