Tô Dã Nghi lúng ta lúng túng chỉ phòng ngủ chính, nói với Dịch Tự: “Nhưng… Bọn họ cãi nhau.”
“Chuyện của bọn họ thì tự bọn họ có thể giải quyết, nếu như ngay cả bọn họ cũng không giải quyết được, cô cũng giúp không nổi bất kỳ việc gì.”
Giọng điệu của Dịch Tự thật bình tĩnh, Tô Dã Nghi nghe lại có loại cảm giác nói năng có khí phách. Yên lặng cúi đầu suy nghĩ một lát, lại ngẩng đầu, Dịch Tự đã xách túi mua hàng đi vào phòng bếp.
Âm thanh cãi vã trong phòng ngủ chính không tiếp tục nữa.
Có lẽ hai người đều đã bình tĩnh lại rồi, Tô Dã Nghi nghĩ. Lắc đầu thở dài, cô xách túi mua hàng lên lầu, sau khi đặt xuống một túi đồ dùng cá nhân, cô lại rất nhanh xuống lầu, nhét bánh trôi vào tủ lạnh.
Trên bàn trong phòng bếp đặt đầy hai túi vật phẩm lớn. Tô Dã Nghi lấy ra từng loại từng loại, cực kỳ bất ngờ phát hiện một con cá. Sửng sốt một lát, cô đi ra khỏi phòng bếp, rất không chắc chắn hỏi Dịch Tự đang ngồi trên ghế sa lon cúi đầu xem báo: “Dịch Tự?”
Dịch Tự vẫn duy trì tư thế xem báo, đáp lời: “Hả?”
“Lúc anh tính tiền đã lấy phải cá của người khác hả?”
“…”
Thấy Dịch Tự không trả lời, Tô Dã Nghi lại bổ sung một câu: “Tôi phát hiện trong đồ đạc của chúng ta có một con cá, chúng ta không có mua cá mà…”
“Là tôi mua.”
Tô Dã Nghi kinh sợ, không thể tin nhìn cái người vẫn đang nghiêm túc xem báo đó, nói: “Vậy sao? Anh mua cá trích…” Cá trích nhiều xương nhất đó.
“Ừ.”
Tô Dã Nghi: Không phải anh không thích nhiều xương sao!
Tô Dã Nghi vừa bận rộn ở phòng bếp, vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng bếp.
Lúc món ăn thứ nhất làm xong, Tạ Bân từ phòng ngủ chính đi ra, nói chuyện một chút với Dịch Tự ở phòng khách, sau đó lại không có âm thanh. Lúc món ăn thứ ba làm xong, Tiếu Mạt Mạt từ phòng ngủ ra ngoài, đến lấy hộp sữa chua trong tủ lạnh, dừng một chút, đi tới phòng bếp.
Tô Dã Nghi đang cắt thịt buông dao xuống chào hỏi với Tiếu Mạt Mạt: “Chị Mạt Mạt.”
Giờ phút này Tiếu Mạt Mạt mỉm cười, Tô Dã Nghi lại nhìn ra được đây là vì cô mà kiên cường treo lên nụ cười, trong ánh mắt chị Mạt Mạt rõ ràng lộ ra bi thương. Nhìn cô, trong lòng Tô Dã Nghi không nhịn được có chút chua xót, giọng nói không tự chủ trở nên rất nhẹ: “… Hôm nay Tết Nguyên Tiêu, em muốn nói, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên đi.”
“Chị không…”
“Chị Mạt Mạt không được không cảm kích nha, em cực cực khổ khổ làm một bàn lớn, nếu như các người không ăn, em sẽ rất buồn.”
Tiếu Mạt Mạt ngơ ngác, lại bỗng nhiên cười dịu dàng với Tô Dã Nghi, đưa tay giúp Tô Dã Nghi gạt sợi tóc cạnh má ra sau tai, nói: “Cần giúp một tay không?”
Tô Dã Nghi lắc đầu: “Đều là các món ăn cực kỳ đơn giản, không có gì cần đặc biệt chuẩn bị.”
Tiếu Mạt Mạt: “Vậy em bận rộn rồi.”
Tô Dã Nghi gật đầu cười.
Đưa mắt nhìn Tiếu Mạt Mạt rời khỏi phòng bếp, vẻ chua xót này trong lòng còn chưa rút đi.
Bữa cơm đoàn viên ăn thật sự rất ngột ngạt.
Tiếu Mạt Mạt chỉ lấy mấy viên bánh trôi, dùng bữa cũng chỉ nuốt một ngụm nhỏ, ăn rất chậm. Tạ Bân còn cầm d'đ/l!qđ một chai rượu Erguotou, không ngừng thêm rượu vào trong chén…
Tô Dã Nghi nhìn đồ ăn đầy bàn, gặp phải không khí ngột ngạt như vậy, cũng không có khẩu vị gì cả.
Chỉ có một mình Dịch Tự ăn rất an nhàn.
Tô Dã Nghi rơi vào rối rắm, một mặt nghĩ đến Dịch Tự ăn được an nhàn như thế là bởi vì chính cô làm đồ ngăn thật ngon mà cảm thấy vui mừng, mặt khác nhìn Dịch Tự ăn đến không coi ai ra gì cô lại cảm thấy không thoải mái.
Dù sao cũng ở cùng chị Mạt Mạt và anh Tạ Bân lâu như vậy, bây giờ bọn họ rối rắm như vậy, Dịch Tự không phải nên khó nuốt trôi mới đúng sao?
Trong lòng âm thầm quyết định, Tô Dã Nghi cuối cùng bắt đầu đại diện “Không khí sôi nổi”, cô quay đầu hỏi Tạ Bân trước: “Anh Tạ Bân, ăn tết có vui vẻ không?”
Tạ Bân ngẩn người, quay đầu nhìn cô cười khổ: “Rất vui vẻ.”
Tô Dã Nghi tiếp tục cố gắng: “Anh Tạ Bân ở Cáp Nhĩ Tân, mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân rất đẹp hả?”
Tạ Bân vẫn đang treo nụ cười khổ: “Ừ, rất lạnh, tuyết rất lớn, rất dày.”
Tô Dã Nghi: “Nam Phương rất ít tuyết rơi, em cũng là sau khi tới Bắc Kinh mới nhìn qua tuyết lớn như vậy,” nói tới đây, Tô Dã Nghi không quên nhắc nhở, “Ăn nhiều đồ ăn đi, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu đấy.”
Tạ Bân cuối cùng phối hợp đưa chiếc đũa ra.
Tô Dã Nghi quay đầu lại tính toán đi “đối phó” Tiếu Mạt Mạt. Còn chưa bắt đầu nói chuyện, Tiếu Mạt Mạt đã từ chỗ ngồi đứng lên, kéo lên nụ cười tươi tắn với Tô Dã Nghi: “Ăn no rồi, các người ăn trước đi.” Sau đó dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi.
Cho đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, Tô Dã Nghi mới thu hồi tầm mắt.
Vẻ mặt của Tạ Bân đã có chút sững sờ. Nhưng chỉ trong chốc lát, anh cũng đứng lên, cười cười xin lỗi với Tô Dã Nghi: “Dã Nghi, làm nhiều món ăn như thế vất vả cho em rồi.”
Tô Dã Nghi khéo léo cười: “Không vất vả.”
Tạ Bân cười cười, lại gật đầu với Dịch Tự một cái, cũng xoay người rời đi.
Tô Dã Nghi nhìn bóng lưng của Tạ Bân, chống mặt thở dài.
Thu hồi tầm mắt, đã thấy Dịch Tự ngồi đối diện đã ăn xong rồi, Tô Dã Nghi chỉ nhìn thấy mặt bên của anh đứng dậy rời đi.
Thấy bộ dạng của Dịch Tự như không có việc gì liên quan tới mình như vậy, không biết tại sao, ngay lúc này, lần đầu tiên cô đối với hành động của Dịch Tự có chút không tán thành… Không, rất không tán thành.
Toàn thể đại hội của trung tâm giải trí tổ chức vào sáng sớm một ngày thứ sáu.
Trong buổi họp, Hàn Kha giới thiệu với mọi người một vị lãnh đạo mới: “Vị này là David, Đới Duy, tổng giám mới của trung tâm. Trước kia David làm ở kênh thời trang, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm liên quan, chuyện của anh ta nói ra nhiều lắm, tôi cũng không lắm lời, tóm lại, tôi ở đây tuyên bố một lần, sau này, để cho David dẫn dắt mọi người tiến xa hơn.”
Mọi người tham dự hội nghị đầu tiên là sững sờ, sau là vỗ tay.
Tô Dã Nghi ngồi ở bàn hội nghị cuối cùng, lại thấy rõ người đàn ông ăn mặc hợp thời đó bên cạnh Hàn Kha. Chúc Lỵ bên cạnh đang nhỏ giọng nói với Phạm Giai: “Mẹ kiếp, một tên bảnh bao đi rồi, lại có thêm một thi sĩ tới nữa.”
“Thi sĩ?”
Chúc Lỵ cười thần bí: “Về sau cô sẽ biết.”
Đới Duy cười có khí thế rất lớn, là một loại đàn ông rất có tinh thần năng động, Phong cách trang phục của anh ta so với Hàn Kha mà nói, màu sắc trang nhã hài hòa hơn một chút, anh ta đứng bên cạnh Hàn Kha, Hàn Kha thật giống như một trợ lý nhỏ.
“Chào mọi người. Trước đó Hank cũng đã nói tình hình giải trí bên này với tôi, tôi hiểu rõ trung tâm giải trí là như thế này --- một cái nhất định duy trì lưu lượng cao của kênh.” Nói xong câu này, Đới Duy cười cười thần bí, “Những lời này có lẽ là tán thành, nhưng tôi nói ra ở trong này, đều là không tán thành.”
Sắc mặt của Hàn Kha trở nên rất khó coi. Chúc Lỵ tiếp tục “Mở hội nghị nhỏ” ở phía dưới: “Đới Duy là lên chức, Hàn Kha đoán chừng là bị giáng chức, nhìn mặt anh ta, đều đã nhanh suy sụp rồi.”
Đới Duy không chú ý đến vẻ mặt của mọi người, tiếp tục nói: “Tôi cho rằng, một người không có đột phá chưa từng diendan^le.quy/don lên chức vẫn sống bằng tiền dành dụm công tác trong kênh, nói có chút khó nghe, các vị ngồi ở đây vất vả cần cù đều không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bởi vì đổi lại bất kỳ nhóm người nào, cũng có thể làm đến trình độ này.”
“Tôi không phải loại người thích mạnh miệng nói suông hạ thấp chỉ tiêu, những người hiểu rõ tôi biết tôi thích năng lực thật sự, tôi tin tưởng làm được gì đó.”
“Anyway, đây là một lần gặp gỡ giới thiệu, tôi không muốn bắt nó trở thành cuộc gặp gỡ phê bình đấu đá. Là như thế này, trước kia tôi nán lại ở kênh thời trang rất lâu, từ thời trang bên kia khai thác được một tập thể nhỏ tới đây, bọn họ đều là người tài giỏi đắc lực của tôi ở thời trang, về sau tôi sẽ sắp xếp bọn họ đến các tổ, bọn họ đều là loại nhân tài toàn năng, về sau mọi người có thể tùy ý sai khiến. Được rồi, bọn họ theo thứ tự là…”
Sau đó Tô Dã Nghi đếm, Đới Duy giới thiệu sáu người.
Thực ra cái này vốn dĩ không có gì, chỉ là Chúc Lỵ đã nói một câu không kịp giấu đi thôi: “Trời ơi, nhiều người đến như vậy, khi nào Tô Dã Nghi mới có thể chuyển thành nhân viên chính thức đây?”
Ở trong phòng hội nghị lò sưởi đầy đủ này, Tô Dã Nghi nghe xong lời này, có loại cảm giác như rơi vào hầm băng.
Ngay sau đó đến thứ bảy là lễ tình nhân.
Để làm dịu đi quan hệ, mấy ngày trước Tô Dã Nghi liền mua cho hai người hai vé xem phim. Cô nhớ lúc ấy Tiếu Mạt Mạt vẫn rất vui vẻ. Nhưng mà, đến ngày đi xem phim này, đợt cãi vã thứ hai của hai người bắt đầu.
“Không muốn đi thì nói thẳng, tạm thời có việc là rốt cuộc có chuyện gì?”
Tạ Bân: “Em có thể bình tĩnh lại, nói chuyện dễ nghe có được không?”
“Anh bảo tôi bình tĩnh như thế nào? Là Tiếu Mạt Mạt tôi liên tục bám lấy anh, là tôi không tự trọng muốn hòa thuận với anh…”
“Tiếu Mạt Mạt, trước kia em không hề như vậy.”
“…”
Một lát sau, dưới lầu truyền đến tiếng khóc của Tiếu Mạt Mạt, cô mang theo tiếng khóc nức nở đứt quãng: “… Là lỗi của em sao? Lỗi của em chính là không nên dẫn anh đi Thẩm Dương ở lễ mừng năm mới… Trong nhà không có tiền không có quyền thì thế nào… Đó là mẹ em nghĩ, anh cũng không phải là muốn gả cho mẹ em…”
Lại sau đó, Tô Dã Nghi hoàn toàn không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì nữa.
Cô nằm sấp ở lan can nhỏ bên ngoài phòng, sau khi chắc chắn bên trong không hề ra động tĩnh nào nữa, cuối cùng an tâm trở về ổ nhỏ. Kéo đôi chim bồ câu qua, mơ màng nghĩ, nếu như trên thế giới này không có hiểu lầm và cãi vã thì tốt biết bao nhiêu.
Nguyện vọng luôn luôn tốt đẹp, thực tế luôn luôn ngược lại. Không lâu sau, dưới lầu truyền đến cãi vã lần nữa.
Lúc này Tô Dã Nghi còn chưa có nghe rõ nội dung hai người cãi vã là gì, đã nhìn thấy từ bên ngoài lan can bóng lưng của Tạ Bân rời đi.
Trong phòng yên lặng một lúc lâu, sau đó, Tiếu Mạt Mạt đột nhiên khóc lớn.
Tô Dã Nghi rất nhanh chạy xuống lầu, định đi an ủi Tiếu Mạt Mạt, nào đoán được, còn chưa xoay người đi qua cầu thang đã bị một bàn tay kéo cánh tay, chặn ngang lại. Tô Dã Nghi quay đầu nhìn lại, Dịch Tự đang đứng trước mắt cô, trong tay còn bưng một cái ly, qua động tác kịch liệt như vậy, vậy mà nước trong ly của anh không tràn…
Tô Dã Nghi cảm thấy anh là chờ ở chỗ này ngăn chặn cô.
Bởi vì trong lòng có chút tức giận, khi đó giọng điệu của Tô Dã Nghi so với bình thường nói chuyện với anh kéo cao lên vài phần: “Tôi muốn xem chị Mạt Mạt.”
Vẻ mặt của Dịch Tự thật sự không thể gọi là tốt: “Cô thích làm người tốt quá mức() như vậy sao?”
Con ngươi của Tô Dã Nghi mở to: “Người tốt quá mức?” Cô càng thêm tức giận, thử giãy dụa mình trong tay Dịch Tự.
Dịch Tự không buông lỏng sức lực, hỏi ngược lại: “Không phải sao?”
Tô Dã Nghi tức giận dâng trào, mở miệng muốn nói gì đó, Dịch Tự nhanh tay nhanh mắt để cái ly trên bậc thang trên lầu, tay trái kéo cánh tay Tô Dã Nghi, tay phải thật nhanh chặn lại miệng của cô.
Tô Dã Nghi trong lúc vùng vẫy bị Dịch Tự lôi vào phòng --- phòng của Dịch Tự.
() Người tốt quá mức: nguyên văn là “Lạn hảo nhân”, ý chỉ người luôn muốn làm vừa lòng người khác, tốt quá mức, cái gì cũng nghĩ cho người khác rồi mới tới mình. Với Tô Dã Nghi thì mọi người cứ hiểu là tốt đến mức ngu ngốc đi,.....