Sau khi dừng xe, Đới Duy cũng không vội nói “Tạm biệt”, mà dựa trên tay lái quan sát Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi tháo dây an toàn ra, run bần bật di chuyển một khoảng cách nhỏ ra bên ngoài, bàn tay đưa tới cửa xe…
Đới Duy vẫn nhìn cô như cũ, dùng giọng nói ngả ngớn không nhanh không chậm nói: “Cô rất sợ tôi?”
“Hả?”
Tô Dã Nghi chậm chạp phản ứng khiến Đới Duy bất đắc dĩ lắc đầu, thu lại ánh mắt, anh ta thay đổi giọng điệu nói: “Tôi nhìn xem khuôn mặt cô, xác định lộ trình một chút.”
Tô Dã Nghi không hiểu: “Lộ trình cái gì?”
Đới Duy cười thần bí: “Bí mật.” Lại nói tiếp, “Mau về nhà đi.”
Tô Dã Nghi như trút được gánh nặng, vươn tay mở cửa xe xuống mới vẫy tay với Đới Duy: “Tạm biệt Tổng giám.”
Đới Duy vẫn cười với cô, im lặng không nói khởi động xe rời đi.
Tô Dã Nghi thở dài nhìn hướng xe rời đi, trong con mắt rối bòng bong vừa lúc thấy bóng dáng màu đen quen thuộc kia đang đi tới cách đó không xa. Cái bóng này ngày một rõ ràng, trái tim Tô Dã Nghi vừa mới thả lỏng lập tức nổi dậy, cô cứ như vậy nhìn thẳng vào bóng dáng đang đi tới phía mình.
Lúc đi qua Tô Dã Nghi, Dịch Tự tùy ý lướt qua Tô Dã Nghi như nhìn cảnh vật ven đường vậy. Tô Dã Nghi buồn bực đi theo, ân cần hỏi han sau lưng anh: “Ơ, anh làm sao vậy?”
Dịch Tự móc thẻ mở cửa ra, lúc quẹt thẻ nhìn cô một cái, vào cửa không nói một câu.
Nhớ tới vừa rồi ở trong thang máy, dáng vẻ của Dịch Tự cứ như không quen biết cô, Tô Dã Nghi không khỏi nhớ lại, cô có chỗ nào đắc tội anh à?
Bởi vì nghĩ quá tập trung, Tô Dã Nghi không đi cùng một chuyến thang máy với Dịch Tự. Mãi đến khi cửa thang máy khép lại, Tô Dã Nghi mới hậu tri hậu giác hô to với bên trong: “A này, tại sao không nhắc nhở tôi một chút chứ.”
Tô Dã Nghi đành phải bước lên chuyến thang máy tiếp theo về nhà.
Trong nhà tối đen như mực, nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy Dịch Tự về nhà trước cô, Tô Dã Nghi sẽ thật sự nghĩ không có ai trong này. Mở đèn, ánh mắt của Tô Dã Nghi không tự giác do dự ở trong nhà, sau khi tìm hồi lâu không thấy bóng người, ánh mắt của cô lập tức dừng lại ở cửa phòng ngủ thứ hai.
Anh rốt cuộc bị làm sao vậy?
Gặp phải điều gì không hài lòng trong công việc sao?
Chẳng lẽ là người ngồi cùng bàn cấp ba kết hôn gì gì đó?
Suy nghĩ của đàn ông, thật là kim dưới đáy biển mà.
Thứ bảy lúc Tô Dã Nghi và Chu Nhất Nặc gặp gỡ, trong lúc ngẫu nhiên Tô Dã Nghi nhắc tới chuyện của Dịch Tự với Chu Nhất Nặc, khi nói đến “Người trong lòng” của Dịch Tự, phản ứng của Chu Nhất Nặc chỉ có một --- nắm đôi đũa trong tay, đôi mắt mở lớn, há miệng kêu lên: “Cùng, bàn, cấp, ba?!”
Tô Dã Nghi buồn bực gật đầu.
Chu Nhất Nặc vẫn đang duy trì vẻ mặt hoảng sợ: “Ai da má ơi, đánh chết tôi rồi!”
Tô Dã Nghi: “Sao lại đánh chết rồi?”
Chu Nhất Nặc: “Mặt người chết kia ngây thơ như vậy đánh chết tớ rồi… Nào nào nào, cậu kể lại một lần, anh ta hình dung mối tình đầu của anh ta như thế nào?”
Tô Dã Nghi chống đầu suy nghĩ một lượt: “Anh ấy nói, lúc tốt nghiệp nữ sinh kia đưa thư tình cho anh ấy, làm cho anh ấy ấn tượng rất sâu sắc… Ừ, nói như vậy đấy.”
Chu Nhất Nặc: “Ha ha ha ha!”
Tô Dã Nghi: “…”
Sau mấy phút đồng hồ, Chu Nhất Nặc cuối cùng cười đủ, nghiêm túc nói: “Xem ra, mặt người chết chưa từng yêu. Ôi, đầu năm nay những người đàn ông chưa từng yêu thật đúng là ít đi…” Nói tới đây, Chu Nhất Nặc dừng lại đúng lúc, quay đầu bắt gặp vẻ mặt vui sướng của Tô Dã Nghi, cô nhíu mày nói: “Cậu vẫn còn thích anh ta à?”
Giống như có bí mật lớn nào đó bị vạch trần, Tô Dã Nghi lập tức thu hồi biểu cảm vui sướng, giống như xù lông phủ nhận: “Làm gì có!”
Chu Nhất Nặc lắc đầu thở dài, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, ngược lại nói: “Này, sinh nhật của cậu định trải qua như thế nào?”
“Hả?”
Chu Nhất Nặc không giải thích, nhìn cô xem thường.
Tô Dã Nghi suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên hiểu ra: “Đúng rồi, sắp tới sinh nhật tớ.”
Tô Dã Nghi ra đời trong tháng ba, ngày hôm sau sau khi ra đời, trận mưa xuân đầu tiên năm đó rơi xuống ở quê nhà.
Lúc ấy mẹ Tô cực kỳ trữ tình đặt tên cho cô là “Tô Báo Xuân”, ba Tô cảm thấy “Báo Xuân” quá nam tính, đành bàn bạc có đổi thành “Tô Xuân Hiểu” hay không, mẹ Tô không đồng ý, về sau vẫn là ông nội Tô gõ nhịp đặt tên, tặng cho Tô Dã Nghi cái tên bây giờ, ý là “Cái gì cũng tốt”.
Mỗi khi đến sinh nhật Tô Dã Nghi sẽ tự kiểm điểm lại mình, hình như cô không xứng với một cái tên hay, bởi vì tình hình hiện nay của cô luôn luôn trái với mong đợi của ông nội --- cái gì cũng không tốt.d'đ/[email protected]đ
Gần ba mươi tuổi, sự nghiệp – không, tình yêu – không.
Bởi vì hiện thực tàn khốc mà cảm thấy bi thương, Tô Dã Nghi âm thầm quyết định trong lòng, sinh nhật năm nay chỉ cùng Chu Nhất Nặc hai người lặng lẽ trải qua.
Buổi sáng chủ nhật tăng ca cùng Chúc Lỵ chạy đua với một cuộc họp báo, sau đó, bởi vì ở gần công ty, một mình Tô Dã Nghi vội vàng về công ty làm cập nhật ngay lập tức.
Hơn một giờ chiều mới cùng đồng nghiệp cập nhật tin tức xong, Tô Dã Nghi đang định đi ăn cơm thì nhận được tin nhắn của Đới Duy, mời cô đi ra ngoài một chuyến. Tô Dã Nghi còn tưởng Tổng giám tìm cô có việc gì gấp, cơm cũng chưa kịp ăn lập tức chạy tới mục tiêu.
Đợi đến nơi đã hẹn, những gì Tô Dã Nghi chứng kiến lại hoàn toàn ngoài dự đoán của cô.
Tạo hình Tang là nhãn hiệu tạo hình nổi tiếng trong nước.
Bởi vì trước đó từng tiếp xúc với bài báo có liên quan, Tô Dã Nghi không hề lạ tai đối với nhãn hiệu này, nhưng mà, đây là lần đầu tiên cô tới một tiệm Tang thực sự. Khiến cho cô kinh ngạc chính là, Đới Duy lại là thầy giảng chính của trường học nghệ thuật nhãn hiệu Tang cấp dưới.
“Sao vậy? Không quen tôi làm thầy sao?” Thân phận của Đới Duy trở thành “Thầy giáo”, trên sống mũi gài một gọng kính đen, ngược lại chỉnh đốn cả người anh ta nghiêm chỉnh một chút.
Tô Dã Nghi rất thành thật gật đầu nói: “Không quen, rất không quen.”
Đới Duy cười: “Trước kia có nghe qua khóa học về tạo hình chưa?”
Tô Dã Nghi thành thật lắc đầu.
Đới Duy gật đầu, dẫn Tô Dã Nghi từ phòng chuẩn bị tới giảng đường lớn, vừa đi ra khỏi phòng chuẩn bị Tô Dã Nghi lập tức ngây dại, trong phòng học lớn thiết kế độc đáo, dùng màu trắng ngà làm màu lót, học sinh đoan đoan chính chính ngồi đầy phòng.
Đới Duy ở bên cạnh mỉm cười với cô, sau đó rất lịch sự đưa tay chỉ chỗ ngồi cho cô, nói: “Hôm nay làm học sinh của tôi, nghe một tiết học, tôi nghĩ, cô rất cần.”
Tô Dã Nghi rất muốn từ chối, lại nghĩ đến học sinh chật đầy phòng, đành từ bỏ, bụng rỗng an phận đi đến chỗ Đới Duy chỉ, ngồi xuống.
Sau đó tìm một góc độ tốt, hiếm khi nhanh trí gửi cho Chu Nhất Nặc một tin nhắn, để cô ấy tới đây mang cô đi.
Nhưng mà, Chu Nhất Nặc cũng không trả lời tin nhắn kịp thời.
Bài học của Đới Duy cực kỳ thú vị --- ngoại trừ Tô Dã Nghi, có lẽ tất cả học sinh nghe giảng đều cho là vậy.
Bắt đầu từ hơn bốn giờ chiều, dạ dày của Tô Dã Nghi cực kỳ ầm ĩ liên tục kêu mãi không dứt. Bình thường cho dù là ở văn phòng hay ở nhà, giờ này đều thời điểm cô đói bụng bắt đầu ăn đồ ăn vặt, mà hôm nay cô lại còn không ăn cơm trưa, vì thế cả tiết học kia, Tô Dã Nghi đều ra sức che đậy tiếng kêu của dạ dày, hoàn toàn không nghe Đới Duy nói một câu.
Hiển nhiên cũng không nhận thấy bất kỳ ánh mắt nào đưa qua của Đới Duy.
Điều này không thể không làm cho Đới Duy rút ngắn thời gian của tiết học, tránh né mấy những học sinh nữ vây quanh hỏi chuyện, đi thẳng đến chỗ Tô Dã Nghi đang đói sắp không còn sức lực.
“Không thoải mái sao?”
Tô Dã Nghi vội vàng phủ nhận: “Không phải.” Lại lấy một cái cớ tự nhận là không tệ, “Lâu lắm rồi tôi không ở trong phòng học, không quen bầu không khí trong phòng học thôi.”
Đới Duy sáng tỏ cười một cái, rất dứt khoát nói: “Được rồi, tiết học hôm nay đến đây thôi, đi, tôi đưa cô đi ăn gì đó.”
Tô Dã Nghi kích động: “Được!” Lại ý thức được mình quá luống cuống, để lộ chuyện cô thật sự rất đói, vì thế vội vàng nói: “Tổng giám, hôm nay tình trạng tôi không tốt, hôm khác nhất định gọi Chúc Lỵ bọn họ cùng tới cổ vũ.”
“Nói sau đi.” Đới Duy lấp liếm “Ý tốt” của Tô Dã Nghi cho qua, ngược lại dặn dò: “Cô ở đây chờ tôi trước, tôi đi giao phó một chút là được.”
Tô Dã Nghi rất muốn nói “Không cần đâu, Tổng giám”, cuối cùng cô lại chưa nói.
Trong thời gian chờ đợi kia, Tô Dã Nghi bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian này cô và Đới Duy gặp gỡ…
Hình như thân thiết một chút?
Tại sao Tổng giám đối xử tốt với cô như vậy? Thậm chí… Tốt đến mức có chút đột ngột và kỳ quái như vậy? Kỳ quái đến mức làm cho người ta nghi ngờ tính chân thực trên thế giới này…
Chẳng lẽ, Tổng giám đang theo đuổi cô?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trong nháy mắt Tô Dã Nghi nổi da gà toàn thân.
Nhưng mà, tại sao muốn theo đuổi cô?
Sau khi ném ra vấn đề này, Tô Dã Nghi bắt đầu tìm đủ loại lý do để phủ định ý nghĩ lúc trước. Thực ra cô cũng không phải một người tự ti, nhưng đối với phương diện duyên phận với người khác phái của mình, cho tới bây giờ cô vẫn cực kỳ tự ti. Từ nhỏ đến lớn, Tô Dã Nghi cô không phải nữ sinh có duyên tốt với người khác phái. Cô thường nghĩ, dù cho chính cô là đàn ông, chắc chắn cô cũng sẽ thích loại phụ nữ như Mạc Ninh và Trần Bách Mộng, thông minh, độc lập, có tư tưởng, có khả năng… Vui tai vui mắt.
Mà cô…
Hình như đều luôn là vai phụ trong câu chuyện của người khác.
Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi lập tức trở lại bình thường.
Tổng giám không thể nào coi trọng loại người như cô.
Vốn dĩ Đới Duy đề nghị đi ăn cơm Âu, Tô Dã Nghi liều chết “Không theo”, cuối cùng Đới Duy đành phải dở khóc dở cười mang cô đến một quán mì cạnh đó.
Sau khi ăn uống no nê, Tô Dã Nghi ngẩng đầu chỉ thấy Đới Duy ngồi đối diện mỉm cười với cô, nụ cười kia so với Tô Dã Nghi vừa mới ăn no xem ra còn thỏa mãn hơn. Lòng Tô Dã Nghi căng thẳng, lau miệng hỏi: “Tổng giám… Anh cười cái gì?”
Đới Duy lắc đầu: “Không có gì.”
Ánh mắt Tô Dã Nghi chỉ chỉ mặt bát không hề nhúc nhích trước bàn Đới Duy, nói: “Anh không đói bụng sao?”
“Tôi vốn không đói bụng.”
Tô Dã Nghi hậu tri hậu giác nghĩ, chẳng lẽ Tổng giám chỉ là mang cô đi ăn thôi?
Nghĩ tới đây, toàn bộ da gà trên người Tô Dã Nghi lại nổi lên. Lại nhìn ánh mắt của Đới Duy thật giống cô bé quàng khăn đỏ gặp được sói xám lớn. Bưng nước trên bàn lên, uống mạnh một hớp, Tô Dã Nghi rất không chắc chắn nhưng cũng rất kiên định hỏi: “Tổng giám, anh… Anh không phải là… Đang theo đuổi tôi chứ?”
Nghe xong câu hỏi của Tô Dã Nghi, vẻ mặt của Đới Duy trở nên có chút cười như không cười, giống thật mà thực ra là giả “Ừ” một câu, sau đó mới nói: “Cô cảm nhận được ư?”
Da gà trên người Tô Dã Nghi lại dày hơn một chút, cô mở to mắt giống như thỏ con nói: “Tổng giám không có khả năng theo đuổi loại người như tôi đấy chứ!”
Thấy ly của Tô Dã Nghi trống rỗng, Đới Duy cẩn thận giúp cô đổ đầy một chén lần nữa, nói: “Tại sao lại không?”
Tô Dã Nghi giật mình một cái: “Công ty không cho phép tình yêu văn phòng…”
Đới Duy cắt ngang cô: “Công ty không có loại quy định đó.”
Tô Dã Nghi: “Tổng giám không nên thích học giả thành thục xinh đẹp...”
Đới Duy tiếp tục cắt ngang cô: “Tổng giám không thích.”
Tô Dã Nghi: “…”
Thấy dáng vẻ chịu đựng khiếp sợ cực độ của Tô Dã Nghi, Đới Duy đột nhiên cười to “Ha ha”, nâng chén với cô nói: “Tổng giám đang nói đùa với cô, sao cô lại không chịu được hù dọa như vậy?”
Tô Dã Nghi khó khăn giật giật cổ phun ra một chữ: “Hả?”
Tô Dã Nghi trình độ không đủ, không phân biệt được trong lời nói của Đới Duy câu nào thật câu nào giả. Nhưng mà cho dù như thế nào, lần trò chuyện này với Đới Duy làm cho Tô Dã Nghi đột nhiên ý thức được rất nhiều chuyện.
Nhiều chuyện như vậy rất cần tế bào não tới nghiên cứu, thế nên dọc đường Đới Duy đưa cô về nhà, Tô Dã Nghi một câu cũng không nói.
Xe ở trên đường lớn phía Tây Tam Hoàn gặp tắc đường, Đới Duy rất rảnh rỗi lái xe, quay đầu bắt gặp vẻ mặt rối rắm của Tô Dã Nghi, không khỏi buồn cười. Giống như đùa giỡn nói với cô: “Sao vậy, vẫn còn đang suy nghĩ có phải Tổng giám đang theo đuổi cô hay không à?”
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Tô Dã Nghi phản ứng có điều kiện đáp một câu: “Ừ.”
Đới Duy cười ra tiếng: “Cô thật sự là kẻ dở hơi.”
Tô Dã Nghi không biết nên trả lời như thế nào, cô lén lút xây dựng tâm lý ở trong lòng, cho dù Tổng giám dizendan/[email protected]don có hứng thú với cô hay không, trước khi cô xuống xe sẽ nói cho Tổng giám trong lòng cô có người rất yêu thích --- Không phải, là cực kỳ thích, thích đến mức không thể không có người đó.
Đới Duy châm một điếu thuốc, quay đầu hỏi Tô Dã Nghi: “Để ý sao?”
Trong lòng Tô Dã Nghi cực kỳ để ý, ngại người sắp hút thuốc là Tổng giám --- người lãnh đạo trực tiếp của cô, cô đành phải trái với lòng lắc đầu: “Không để ý.”
Đới Duy mở cửa xe ra, đặt ngang bàn tay cầm điếu thuốc ở ngoài cửa kính xe, nói: “Cô đoán tôi tới Bắc Kinh đã bao lâu?”
Tô Dã Nghi còn đang làm xây dựng tâm lý, nói qua loa: “Năm sáu năm hả.”
“Tôi tới Bắc Kinh năm .”
Tô Dã Nghi quen năm vừa nghe “” lập tức kinh ngạc, quay đầu nhìn Đới Duy, cả người anh ta bị sương khói bao quanh, trong xe không bật đèn, Tô Dã Nghi chỉ thấy môi Đới Duy chuyển động: “Thật ra khi vừa tới Bắc Kinh cũng như cô, đủ loại mù mờ, đủ loại không biết…
Đúng rồi, lúc vừa tới ngay cả Đông Tây Nam Bắc tôi cũng không phân biệt rõ. Ai có thể ngờ đến bây giờ hiểu biết của tôi đối với thành phố Bắc Kinh gần ngang bằng tài xế taxi rồi.
Nhiều năm như vậy, Tổng giám tôi từng thay đổi tám công việc, lúc làm thầy giáo dạy học, lúc làm thành viên kiểm tra phần mềm, lúc làm nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, từng bán vi-sa, một thời gian còn từng làm chuyện không hợp pháp… Đương nhiên, tôi nói không hợp pháp không phải ý là trái pháp luật, đừng quay về tố cáo tôi đấy.
Thời điểm năm , tôi bắt đầu tiếp xúc với thời trang, sau đó một khoảng thời gian làm nhà tạo hình, cá nhân tôi không thích không khí của Làng Giải Trí, lại rời khỏi, dần dần, làm trang web.
Thật ra cảm thấy hứng thú nhất vẫn là tạo hình, tôi chỉ là cực kỳ thích cảm giác xem một người thay da đổi thịt, cực kỳ thích cực kỳ thích. Làm một nhà tạo hình tốt, có thể giống như một nhà ảo thuật, tạo ra kỳ tích… Kỳ tích về con người.” Nói tới đây, Đới Duy quay đầu lại nhìn Tô Dã Nghi, thấy cô đang nghiêm túc nghe, liền đưa tay sờ sờ đầu cô.
Nghe chuyện chuyển tới Bắc Kinh quá say mê, Tô Dã Nghi nhất thời quên rút lại.
Có lẽ là bị sặc khói thuốc, Đới Duy ho khụ khụ, lại nói tiếp: “Trong mấy năm nay, tôi quen ba người bạn gái. Hai người sau đều là yêu đương cực kỳ tùy ý không chịu trách nhiệm… Có lẽ đó cũng không tính là yêu.
Người thứ nhất, tôi quen cô ấy tám năm. Cô ấy là phụ nữ Bắc Kinh, lớn hơn tôi một tuổi, trong khoảng thời gian do dự nhất đời tôi, cô ấy vẫn giúp tôi đối mặt, mấy năm đó lúc giá phòng Bắc Kinh không cao như vậy, tôi mua nhà ở Nhị Hoàn… Tôi vốn định kết hôn với cô ấy.”
Lúc nói tới đây, phía trước xe đột nhiên thông, điếu thuốc trên tay Đới Duy cũng chỉ còn một mẩu, anh ta cũng không nói nữa.
Tô Dã Nghi không tiện truy hỏi, vì vậy cứ thế ngồi lẳng lặng ở một bên, trong đầu rối loạn, nặng nề.
Tổng giám đột nhiên trở nên… Rất đáng thương.
Xe thuận lợi chạy một mạch tới dưới nhà Tô Dã Nghi.
Trước khi xuống xe, Đới Duy làm một cái tổng kết về những việc trải qua ngày hôm nay: “Vẻ mặt của cô không cần khổ đại cừu thâm (đau khổ như có mối thù sâu nặng)… Không hợp với cô đâu. Bây giờ điều kiện rất tốt, chỉ cần cô muốn, cô có thể lựa chọn cuộc sống như tôi vậy.”
Tô Dã Nghi không nghĩ kỹ lại ý tứ trong lời nói của Đới Duy, chỉ khéo léo gật đầu, cực kỳ chân thành nói: “Cảm ơn Tổng giám.”
Đới Duy cười với cô: “Mau trở về đi.”
Lúc này Tô Dã Nghi mới gật đầu về nhà.
Khi đến cửa nhà, Chu Nhất Nặc gọi điện thoại tới, mở miệng đã nói: “A này, tớ gặp tai nạn xe, ở bệnh viện, mau tới đây.”
Tô Dã Nghi bị dọa nhảy dựng lên: “Gặp tai nạn xe? Bị thương chỗ nào không? Nghiêm trọng không?”
Chu Nhất Nặc cười hì hì trong điện thoại: “Cậu thật giỏi diễn. Thế nào, rốt cuộc là tình huống gì đấy…”
Tô Dã Nghi buồn bực: “Tình huống cái gì?”
“Không phải cậu bảo tớ nghĩ lý do mang cậu đi sao?”
Tô Dã Nghi: “…”
“Này, rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Nghĩ đến buổi chiều vì tin nhắn được gửi kia, Chu Nhất Nặc mới nói bị tai nạn xe, Tô Dã Nghi nhất thời buông khẩu khí lớn xuống. Nhéo tay, Truyện chỉ được đăng tại Diễn đàn Lê Quý Đôn mồ hôi trong lòng bàn tay, tiếp tục móc chìa khóa, thuận lợi mở cửa, cô mới nói: “Không sao cả, buổi chiều gặp chút chuyện.”
“Chuyện gì? Bị người khác quấy rối hả?”
Cái từ “Quấy rối” này khiến Tô Dã Nghi cực kỳ không thoải mái, vì thế cô sửa lại một chút: “Không phải quấy rối! Là khiến tớ… Cực kỳ khó xử.”
Chu Nhất Nặc: “Khó xử cái gì? Cậu can đảm nói rõ ràng đi?”
Bên này Tô Dã Nghi vào nhà, phát hiện trong nhà một màn tối đen, nghĩ đến Dịch Tự có khả năng chưa về nhà, mới yên tâm miêu tả một lần chuyện đã xảy ra buổi chiều cho Chu Nhất Nặc.
Chu Nhất Nặc vừa nghe xong lập tức hưng phấn: “Chú nha! Chú nha! Cô có biết tôi là ông chú mất thăng bằng không? Trời ạ, anh ta đối xử với cậu thật là tốt, loại đàn ông chăm sóc chu đáo này quả thực bởi vì cậu mà suy nghĩ làm theo yêu cầu đó!”
Tô Dã Nghi ném túi xách trên ghế sô pha, lại ném mình lên ghế sô pha, nói: “Nghiêm túc mà nói… Cậu nói, Tổng giám của chúng tớ… Đang theo đuổi tớ sao?”
Chu Nhất Nặc cười ha ha không ngừng ở đầu dây bên kia, hồi lâu cũng chưa nói ra câu có tính xây dựng.
Liên tục nghe tiếng cười của cô, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy thận trọng cực kỳ, cau mày dịch chuyển điện thoại…
Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân bất ngờ.
Tô Dã Nghi dường như ngay lập tức giật mình từ ghế sô pha quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa thì cho rằng ma quỷ lộng hành ở trong nhà…
Vừa quay đầu lại đã thấy Dịch Tự đang mang theo mấy bộ quần áo từ nhà vệ sinh đi tới…..