Tuyết mùa đông, mới nói đến đã rơi xuống rồi.
Gió thổi mạnh, đi dưới ánh đèn đường giữa trời tuyết rơi, khiến chúng ta nhớ đến những câu chuyện cổ tích. Tuyết rơi làm thế giới trở nên bay bổng, mộng ảo, yếu ớt, tự phụ.
Đi ra khỏi phòng điều hòa chừng mười mét, lập tức liền cảm thấy độ ấm đột nhiên bị cái rét lạnh đập tan. Kỉ Dĩ Ninh nhìn tuyết trắng rơi đầy trời, không nhịn được hướng lòng bàn tay thổi ra một hơi. Sương mù màu trắng tản ra từ đôi môi, mềm mại kỳ cục.
Một chiếc áo khoác gió nam tính màu đen bỗng nhiên khoác lên người cô.
“……?”
Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Đường Dịch.
Khuôn mặt đẹp của anh không lộ ra nhiều biểu tình, thậm chí cả giọng nói cũng ảm đạm, không gợn nổi sóng.
“Mặc vào.” Đường Dịch cởi áo khoác mặc lên người cô, giơ tay giúp cô kéo khóa áo gió trước ngực, động tác ôn hòa lại cường ngạnh:“Thân thể của em luôn luôn không tốt lắm, không thể chịu được cái lạnh của mùa đông.”
Cô nhìn anh, biết không cãi được lời anh, chỉ bất an nói một câu:“…… Anh có thể bị lạnh.”
Phong cách ăn mặc của anh chắc chắn người thường không đủ khả năng học theo, mùa đông có lạnh thế nào cũng chỉ mặc một chiếc áo sơmi, rồi khoác thêm một cái áo gió là xong, dường như cũng không cảm thấy lạnh, ít nhất, cô chưa bao giờ thấy anh sinh bệnh.
Bây giờ áo khoác anh đưa cho cô, nói cô không chịu được lạnh, cảm xúc dâng lên từ đáy lòng, thậm chí muốn ôm anh một cái, ôm lấy nhiệt độ cơ thể anh.
Đường Dịch nhất thời nở nụ cười.
“Anh đi lái xe lại đây, em đứng đây chờ anh.”
Cô muốn gọi anh lại:“Anh –”
Đường Dịch đẩy trán cô một chút, trong mắt lóe lên tia nhìn nghiền ngẫm.
“Kì Hiên không nói cho em sao?” Anh cười nói:“Máu của anh thuộc loại máu lạnh, thích hợp với nhiệt độ này.”
Tay anh lướt qua mặt cô, độ ấm trên đầu ngón tay xuyên thấu qua da thịt thẳng tiến vào tận đáy lòng cô.
Rất nhiều ngày về sau, cho dù tất cả mọi chuyện đều bị thời gian thu hồi ôm lấy, nhưng Kỉ Dĩ Ninh thủy chung vẫn không quên được anh từng ôn nhu với cô như thế.
**** **** ****
Khi xe của Đường Dịch vững vàng đậu trước hoa viên nhà Đường Kính, Tô Tiểu Miêu đang đứng ở phòng ngủ tầng hai bên cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn xuống hoa viên có hai người đang đi ra từ trong xe thể thao.
“La belle.”
Tiếng Pháp, mỹ nhân.
Đường Kính đương nhiên biết cô đang nói ai, gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý.
Đường Dịch đang đứng trong hoa viên, mặc áo sơmi màu bạc, trắng noãn, mát lạnh, mềm mại, dài thân ngọc lập, tỏa sáng như ánh trăng, tư thái huyễn hoặc, vừa mới nhấc tay nhíu mày đã có phong tình lưu động.
Tô Tiểu Miêu tò mò bĩu môi:“Một người đàn ông quỷ dị như vậy, xinh đẹp như vậy, hiếm có như vậy, tại sao lại có thể đem chính mình đặt trong tay Kỉ Dĩ Ninh chứ?”
Đường Kính ôm cô từ phía sau, cười trêu chọc cô.
“Phụ nữ các em không phải đều thực tin tưởng chuyện nhất kiến chung tình sao? Có lẽ anh ấy chính là như vậy.”
“Không, anh ấy sẽ không,” Tiểu Miêu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang ở dưới lầu kia:“Tuy rằng em không hiểu anh ấy nhiều lắm, nhưng ít nhất em cũng nhìn ra được, anh ấy không phải một người sống dựa vào cảm xúc.”
Nhất kiến chung tình? Rất giả.
Cho tới bây giờ Đường Dịch cũng không phải thiện nam tín nữ [1].
[1] Thiện nam tín nữ: nam nữ tín đồ Phật giáo.
Dụng tâm, thủ đoạn đùa giỡn, những việc này đều trở thành bản năng của anh. Tất cả chỉ vì một kết quả cuối cùng, về phần trong lúc thực hiện không quang minh, có người thấy hay không, tất cả đều không làm anh lo lắng. Một người đàn ông như vậy, nếu chỉ là một thương nhân thuần túy, cũng đủ khiến người ta nghĩ đến mà sợ hãi, mà anh lại không chỉ có vậy. Bối cảnh màu đen cường đại, ra tay liền muốn đưa người ta vào chỗ chết.
Anh có thể giết người, cũng có thể chơi đùa. Khi Đường Dịch vẫn còn độc thân, nếu buổi tối có hứng thú sẽ chơi đùa rất thoải mái. Khi giết người trong mắt lại không lộ cảm xúc, không mang chút lưu tình nào, không phân biệt được đâu mới là con người thật của anh.
Mà nay, anh lại đem một cô gái tên là Kỉ Dĩ Ninh kia cột vào bên người, không thể buông tha.
Điều này thật sự là thực trêu chọc sự tò mò trong đầu Tô Tiểu Miêu.
“Này, em nói, anh trai của anh sẽ không chơi đùa Ninh Ninh chứ?”
Đường Kính gõ vào trán cô một chút,“Nói hươu nói vượn.”
Tiểu Miêu ôm đầu kêu oan:“Em tò mò thôi……”
Đường Kính ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng nói bên tai cô.
“Có một số việc, anh không thể nói cho em.”
Tiểu Miêu hơi nghi ngờ. Chuyện gì, mà ngay cả cô cũng không thể nói.
Đường Kính khép mắt lại, mỉm cười với cô.
“Chuyện thật lâu về trước, không nói tới cũng tốt…… Anh chỉ có thể nói cho em, trong lòng Đường Dịch có một chỗ hổng, chỉ có thể tiếp nhận được một người. Anh ấy thả Kỉ Dĩ Ninh vào, vì thế người khác không thể vào được nữa, cô ấy cũng không ra được.”
**** **** ****
Khi Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh đến nhà Đường Kính, Kì Hiên cũng đến. Tô Tiểu Miêu là người thích náo nhiệt, khoa trương và thực tế cùng tồn tại, gọi vài cuộc điện thoại, các công tử tiểu thư đều bị cô gọi đến đây.
Vì thế, buổi tối, một chút cơm, ăn oanh oanh liệt liệt vô cùng náo nhiệt.
Nơi nào có Tô Tiểu Miêu nơi đó vĩnh viễn không thiếu đề tài, thậm chí thừa dịp đám đàn ông uống rượu nói chuyện, cô đã truyền thụ cho Kỉ Dĩ Ninh phương thức kì diệu độc nhất vô nhị, một bộ làm nên ‘Thành công của thiếu phụ chuyện nghiệp’.
“Ninh Ninh, có phải chị rất sợ anh Dịch đúng không?”
Kỉ Dĩ Ninh ngẩn ra, ngượng ngùng gật đầu:“Có một chút……”
Tiểu Miêu vỗ vỗ vai cô, thực giống phong cách như nữ nhân giang hồ nói:“Ai nha, anh Dịch chính là hổ giấy! Mao chủ tịch đã dạy, đến một tên đánh một tên, đến hai tên liền song phi, không cần sợ đâu!”
Này này, tùy ý phỉ báng danh ngôn chủ tịch là phạm pháp đó……
Kỉ Dĩ Ninh cúi đầu,“Có đôi khi, anh ấy có thể thực tức giận, tôi không biết nên làm như thế nào.” Tựa như hai năm trước, anh tức giận, chỉ kém là lấy mạng cô.
“Cái này à, dễ làm.” Tiểu Miêu tiếp tục thao thao bất tuyệt:“Chị chỉ cần nhớ rõ, khi anh ấy giáo huấn chị thì trăm ngàn lần chị không được tranh cãi, biểu tình ra vẻ đặc biệt đau đớn kịch liệt là được, nhiều năm như vậy tôi chính là luôn đối phó với Đường Kính như thế đấy, tâm tình khó chịu gấp trăm lần!……”
Kỉ Dĩ Ninh:“……”
“Điểm này là mấu chốt nhé, chính là da mặt phải dày!” Tiểu Miêu làm một bộ dáng ân cần dạy bảo:“Da mặt phải dày, chị hiểu được không?”
“……”
“Quên đi, đạo lý này quá sâu sa,” Tiểu Miêu kịch liệt lắc lắc đầu:“Tôi lấy một ví dụ cho chị nhé.”
Kỉ Dĩ Ninh gật đầu:“Được.”
Ví dụ là thế này:“Giả thiết, chị không biết Đường Dịch, anh ấy cũng không quen chị, có một ngày, anh ấy lái xe đâm vào chị, chị bị thương, nhưng bị thương không nặng.” Vấn đề bắt đầu, Tiểu Miêu hướng mặt về phía cô:“Sau đó, chị sẽ làm thế nào?”
Bị thương không nặng à…… Kỉ Dĩ Ninh không chút suy nghĩ đã trả lời:“Quên đi thôi……”
“Sai!” Tiểu Miêu vô cùng đau đớn:“Loại thời điểm này cần thể hiện độ dày của da mặt đó!”
Kỉ Dĩ Ninh:“……”
Tiểu Miêu ân cần dạy bảo nói:“Chị ngẫm lại nhé, con người khi còn sống, có thể có mấy lần cơ hội được đụng vào chiếc Skyper C8 đẳng cấp thế giới chứ?! Cơ hội ít như vậy mà còn không làm gì sao?! Mấu chốt là! Lại có mấy lần cơ hội bị chiếc xe sang trọng đụng vào mà không có việc gì lại có thể giả bộ lừa bịp tống tiền kẻ có tiền chứ?! Đối với Đường Dịch, cần dùng thủ đoạn lừa bịp tống tiền! Bằng không chị đã bị anh ta xơi tái rồi!”
Kỉ Dĩ Ninh chảy mồ hôi.
Không nhịn được cũng rất hâm mộ Tiểu Miêu. Đường Kính thật dung túng cô ấy, cho nên cô ấy mới có thể tùy ý dính vào như vậy……
“Cảm ơn cô, Tiểu Miêu.” Cho dù biện pháp của cô ấy đối với cô hoàn toàn vô dụng, nhưng cô vẫn rất cảm kích:“Cảm ơn cô đã nghĩ cách giúp tôi như vậy, đáng tiếc là……”
Ngay cả con người thực sự của Đường Dịch là thế nào cô cũng không hiểu.
Anh cũng không nói yêu, cũng rất ít nói chuyện với cô, nhưng ngẫu nhiên nói ra vài lời ngọt ngào, nhất định khiến người khác trầm mê không thoát nổi.
Anh phụ trách cô, giữ lấy cô, lại không mang cô xuất hiện trước mặt công chúng, che dấu cô, làm cô biến mất, đây không phải là, không muốn công khai thừa nhận sự tồn tại của cô sao……?
Anh cho cô về làm thiếu phu nhân ở Đường gia, nhưng không nói cho cô một nguyên nhân nào, mà cho cô một cuộc sống đầy đủ. Nếu cô không có thói quen khuất phục với vận mệnh, cho cô cô độc tự thân tìm kiếm lạc thú, chỉ sợ cô đã sớm mất đi khả năng sinh tồn.
Nhưng bây giờ nghĩ đến, cô lại càng bàng hoàng. Tại sao có thể muốn tìm kiếm lạc thú chứ? Cô tìm một lần, thứ tìm được duy nhất là dụ hoặc, đó là cảm tình đối với anh. Thật không tốt, ánh sáng duy nhất trong cuộc sống chính là tình cảm của anh.
Mà anh lại che dấu quá sâu, làm cho người ta không biết theo ai.
Người đó, như thần Ares phải che chở thành Troy [2] không thể sụp đổ, không thể bị chiếm đoạt.
[2] Trong thần thoại Hy Lạp, thần Ares (tiếng Hy Lạp: Άρης) là một trong mười hai vị thần trên đỉnh Olympus. Ares là con của thần tối cao Zeus và nữ thần Hera.
Ares là thần của chiến tranh, hay chính xác hơn là thần của những kẻ cuồng loạn hiếu chiến thích sự chém giết đổ máu. Là một vị thần bất tử nhưng Ares đã bị người anh hùng Heracles đánh bại trong một trận đánh và có lần còn suýt bị hai tên khổng lồ Otus và Ephialtes giết chết. Khi bị thương trong cuộc chiến thành Troia, thần đã không được Zeus đoái hoài gì đến.
Thần Ares có diện mạo khôi ngô nhưng bản tính rất tàn bạo. Thần thường được miêu tả cầm một ngọn giáo dính máu đỏ tươi. Tương truyền chiếc ngai của thần trên Đỉnh Olympus được bọc kín bằng da người.
Vì thế nếu cô dùng tình cảm với anh, chính là hóa thân của con bươm bướm chập chờn trong ngọn lửa.
Tiểu Miêu đã hiểu.
Cô dường như đã bị Kỉ Dĩ Ninh làm rung động. Một cô gái dịu dàng như vậy mà trong lòng vẫn phải khổ sở.
Tiểu Miêu yên lặng nghĩ: Nếu Đường Kính dám đối với mình như thế, mình có thể sẽ đánh chết anh ta mất……
Đầu óc đi dạo, tư tưởng bàng môn tả đạo liền trỗi dậy. (Tư tưởng này mình có chú thích ở chương trước nhé!)
Ăn cơm chiều xong, Tô Tiểu Miêu liền ồn ào không buông tha cho Đường Dịch, ánh mắt như có ý muốn cả đêm nay không để anh sống yên ổn. Còn nhớ rõ một buổi tối nhiều năm về trước, Tô Tiểu Miêu ở trên chiếu bạc bị Đường Dịch giết hại thất bại bi thảm, táng gia bại sản, ngay cả Đường Kính cũng không cứu được cô. Khi đó Tô Tiểu Miêu còn trẻ không hiểu biết nhiều, bị sắc đẹp của Đường Dịch mê hoặc, nghĩ đến anh ta là một người đàn ông không gây ô nhiễm môi trường, vì thế mà thua thảm hại.
Điều đó chứng minh: Lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo a……
Đường Dịch nghiền ngẫm nâng cằm:“Muốn chơi cùng anh thì có thể, nhưng cũng phải xem em có bảng giá khiến anh thấy hứng thú không đã……”
Tô Tiểu Miêu giảo hoạt cười:“Dùng tiền thật không ý nghĩa chút nào, hôm nay chúng ta có lợi thế không cần tiền.”
Đường Dịch cảm thấy có chút thú vị,“Nói đi, hôm nay em cược cái gì,” Nâng tay gõ vào bàn nhắc nhở cô:“Em không đùa được với anh đâu, cho nên tiền đặt cược bình thường anh không có hứng thú……”
Tô Tiểu Miêu vươn một ngón tay lên.
“One Minute Stand……”
Tất cả đàn ông ở đây đều biến đổi sắc mặt. Người này, thực sự là tinh ranh, dám chơi trờ đó.
Tô Tiểu Miêu khoái nhân khoái ngữ [3]:“Nếu em thua, sẽ cùng Đường Kính cho mọi người ở đây kiến thức một chút, One Minute Stand. Nếu, là anh thua –”
[3] khoái nhân khoái ngữ: Người hào sảng lời cũng hào sảng, ý nói người thẳng thắn, không vòng vo.
Như vậy, hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi có thể hiểu biết một chút tư thái tình dục mất hồn của vị Dịch thiếu này nào.