Ngày hôm sau, Kỉ Dĩ Ninh thức dậy từ rất sớm.
Sáng sớm, chưa tới năm giờ, còn chưa đến bình minh, cô đã mặc quần áo rời khỏi giường. Gần đây cô ngủ không nhiều, đặc biệt là đêm qua, nửa mê nửa tỉnh, cô hoảng hốt cả đêm, còn không kịp ngủ say mà trời đã sáng rồi.
Cầm lấy quần áo ở bên cạnh cẩn thận mặc vào, khi đóng các cúc áo, Kỉ Dĩ Ninh không nhịn được nhìn sang chỗ bên cạnh. Trống rỗng, quả nhiên anh còn chưa trở về. Kỉ Dĩ Ninh lặng lẽ cúi đầu, một động tác rất nhỏ, cũng thể hiện được sự mất mát của cô.
Không biết tại sao cô lại nhớ tới nhiều kỷ niệm đã qua trong cuộc sống này, có bộ dáng Đường Dịch ôm cô vào sáng sớm. Plato [1] nói, tình yêu của đàn ông đối với phụ nữ không phải là những biểu hiện trong quá trình làm tình, mà là sau khi dục vọng đấy nở rộ. Vì vậy mỗi sáng sớm khi cô tỉnh lại, trông thấy anh cả đêm khom người ôm cô không cho rời đi, đáy lòng Kỉ Dĩ Ninh lại có quyến luyến nói không nên lời.
[1] Plato: triết gia Hy Lạp (chú thích ở chương 26)
Đường Dịch rất thích lẳng lặng nhìn cô lúc cô ngủ say, vì vậy mỗi sáng sớm khi cô tỉnh lại, mở to mắt liền nhìn thấy một đôi mắt đẹp, như hoa đào muốn nở mà không được nở ra, trong nháy mắt có một tình cảm nào đó ùn ùn kéo tới, khó nắm khó giữ.
Có khi anh cứ nhìn cô như vậy, có khi anh sẽ trực tiếp chụp lên môi cô, không nói gì, chỉ cần khơi mào bằng một âm cuối, một ngón tay bắt đầu quyến rũ xâm nhập vào áo ngủ của cô. Cô chưa tỉnh táo cũng sẽ ở dưới người anh rên rỉ một câu: ‘Em vừa mới tỉnh mà. . . ” anh sẽ cười một chút, dùng âm mưu chính là giọng nói ngọt ngào nói cho cô: ‘Vừa tỉnh mới tốt, bây giờ Magic Hour mới là của chúng ta. . .’
Thời gian luân chuyển giữa danh giới của ngày và đêm, Đường Dịch luôn dùng cách triền miên suốt hai năm nay, làm cho cô hoàn toàn yêu cái Magic Hour mà anh đã cho mình này.
Không hiểu cái đó có tính là đắm mình không, nhưng thật sự là anh đã thành công rồi, làm cho cô cam tâm tình nguyện rơi vào.
Kỉ Dĩ Ninh gấp chăn, quan sát vị trí vắng vẻ bởi vì một đêm anh không trở về, thở dài, tự an ủi mình trong chốc lát, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong cô đi xuống tầng, Kỉ Dĩ Ninh đi vào phòng bếp, hướng về phía quản gia đang bận rộn làm bữa sáng và những người khác nói một câu chúc buổi sáng tốt lành.
“Chào buổi sáng mọi người.”
Trông thấy thân ảnh cô, mọi người trong phòng bếp đều có chút kinh ngạc: “Thiếu phu nhân, dậy sớm vậy sao?”
“Ừm, dù sao tỉnh rồi nên cũng đứng dậy luôn.” Kỉ Dĩ Ninh nở nụ cười, đi đến chỗ bọn họ cùng bắt tay vào làm việc.
Quản gia hỏi một câu ý tứ sâu xa: “. . . Tối hôm qua Dịch thiếu gia không về nhà nên mất ngủ?”
“. . .”
Kỉ Dĩ Ninh không nhịn được hơi đỏ mặt, “Không phải. . .”
Đoán là cô không biết nói dối, Đường Dịch lại không ở đây, nên tất cả mọi người dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, dùng ánh mắt tiến hành một cuộc tra hỏi cô.
Sự thật chứng minh ánh mắt quần chúng quả nhiên rất sáng suốt, dưới sự tấn công của đội du kích người này một câu người kia một câu đó, Kỉ Dĩ Ninh chỉ có thể gật đầu một cái thừa nhận: “Có một chút. . .”
Nghe vậy, mọi người đồng loạt bật lên tiếng cười thiện ý.
Ô. . .
Đường Dịch không ở đây, cô đã bị biến thành đối tượng giải trí cho người khác. . .
“Ai dà Dĩ Ninh không cần ngại đâu.” Lão quản gia cười tủm tỉm nhìn cô: “Vợ chồng phải như vậy mới đúng mà, cô ngàn vạn lần không được học theo Tô tiểu thư nhà Kính thiếu gia nhé, có thể ra ngoài một hai tháng cũng không về nhà, khiến cho Kính thiếu gia tâm hỏa tràn đầy đến độ đau cả răng. . .” (Tiểu Dương: nghiến răng nhiều nên đau??? ^^)
Giải trí thì giải trí thôi, đối với Kỉ Dĩ Ninh, mọi người lớn nhỏ ở Đường gia này đều che chở cho cô. Sáng sớm hôm nay, Kỉ Dĩ Ninh nói muốn làm điểm tâm, vì vậy tất cả mọi người đều nhất trí giúp cô một tay.
Điểm tâm này không phải làm cho Đường Dịch, cũng không phải làm cho Đường Kính và Tô Tiểu Miêu, mà là cho Thiệu Kì Hiên.
Khi Đường Dịch bị thương phải nằm viện, Kỉ Dĩ Ninh mỗi ngày đều làm điểm tâm cho anh, đây chỉ là một hành động nhỏ do cô cảm thấy có tội, vốn chỉ muốn hấp dẫn Đường Dịch, nhưng không ngờ món điểm tâm tinh xảo của cô lại không hấp dẫn được Đường Dịch mà lại hấp dẫn được phần lớn những người xung quanh.
Ví dụ như bác sĩ Thiệu của chúng ta.
So với người quen được chăm sóc như Đường Dịch, Thiệu Kì Hiên thật sự có thể nói là loại người dễ nuôi sống, nếu dùng phương thức đo đếm của toàn học thì… trình độ dễ nuôi sống của Đường Dịch so với Thiệu Kì Hiên chỉ bằng căn bậc hai của một phần mười mà thôi, tương đương với một con số rất nhỏ bé.
Vì vậy khi đó, món điểm tâm độc nhất vô nhị mà Kỉ Dĩ Ninh chế biến, bạn Thiệu chăm sóc người bị thương đã phải giơ cờ hiệu, ngày nào cũng chạy tới phòng bệnh của Đường Dịch ăn điểm tâm, vừa thấy Kỉ Dĩ Ninh mang theo điểm tâm tiến đến, bạn Thiệu đã kêu lên đặc biệt nhiệt tình: “Tiểu Kỉ Tiểu Kỉ ~~~” giọng nói vừa ỏn ẻn lại vừa xốp giòn khiến Đường Dịch thầm nghĩ phải đạp chết anh ta.
Có điều, bạn Thiệu đối với món điểm tâm của Kỉ Dĩ Ninh có biểu hiện bên ngoài là – yêu thương và lưu luyến, để cho Kỉ Dĩ Ninh cảm động. Mà ánh mắt Thiệu Kì Hiên nhìn chăm chú món điểm tâm này, khi thì nhu tình như nước, khi thì bách chuyển thiên hồi, khi thì chưa thỏa mãn dục vọng, khi thì hổ đói thèm dê, biểu hiện như một động vật ăn tạp. Hơn nữa bên cạnh còn có tài liệu giảng dạy tương phản là Đường Dịch, mỗi lần chỉ ăn mấy miếng đã nói đủ rồi, so sánh chênh lệch như vậy, lại càng làm cho Kỉ Dĩ Ninh quý mến bạn Thiệu hơn.
Vì vậy sáng sớm hôm nay, trước khi đi làm, Kỉ Dĩ Ninh mang theo mới lạ: cho món điểm tâm nóng hổi đi một chuyến đến bệnh viện của Thiệu gia.
. . .
Thời tiết hơi lạnh, có sương mù, Kỉ Dĩ Ninh mặc một chiếc áo khoác hơi dày bước ra cửa. Bây giờ vẫn còn sớm, sương mù vẫn dày đặc, không có một chút dấu hiệu tiêu tán nào, sương sớm bám vào lá cây bên đường, nhỏ xuống, trượt vào bùn đất rồi biến mất không thấy.
Khí trời như thế này làm Kỉ Dĩ Ninh nhớ tới những ngày tháng còn ở Cambridge. London không có nhiều ngày thời tiết tốt, có sương mù hơn nửa thời gian trong năm, trước kia cô cũng tựa như sương mù ở London, đơn thuần ướt át, không có chấp nhất, lại cũng không phải không tịch mịch. Mỗi lần đi qua làn mưa rơi trên sông Thames, đi trong làn sương mù dày đặc dưới ánh đèn đường kiểu dáng Victoria, cô đều hoảng hốt nghĩ: có phải cuộc đời này mình cứ sống như vậy hay không? Cứ giống như sương mù, thích ứng trong mọi tình cảnh, không có chấp niệm, không học được cách yêu một người, cũng vĩnh viễn không biết đến cảm giác được một người yêu thương.
Có lẽ ông trời đã chiếu cố cô, cuối cùng làm cho cô gặp Đường Dịch.
Không chỉ có gặp Đường Dịch, còn quen biết thêm nhiều bạn tốt bên cạnh anh, những người đó quý cô, hơn nữa thiệt tình tiếp đón cô, tựa như mây bay đi rồi mặt trời mọc, làm cho cuộc sống đầy sương mù của cô tan thành mây khói.
Tâm tình không tệ, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng… mà bắt đầu, Kỉ Dĩ Ninh đi thẳng một đường đến văn phòng của Thiệu Kì Hiên, gõ cửa.
Cửa mở, lại không phải Thiệu Kì Hiên mà là một cô trợ lý của anh.
Cô ấy không biết Kỉ Dĩ Ninh, vẻ mặt kinh ngạc tiếp đãi cô: “Xin hỏi chị tìm ai?”
Kỉ Dĩ Ninh vội vàng nói rõ ý muốn: “Xin chào, tôi tìm bác sĩ Thiệu.”
“Có hẹn trước không? Không có hẹn trước thì bác sĩ Thiệu sẽ không tiếp khách đâu.”
“Không có hẹn trước.” cô vội vàng nói: “Không phải tôi đến khám bệnh, tôi mang tới cho anh ấy một ít điểm tâm.”
Ah ~~
Tình huống này thật sự quá thông thường rồi, Doctor Shao [2] đang trong tình trạng độc thân chạm tay có thể bỏng, mỗi ngày nam nữ tìm đến anh vô số, đáng tiếc vị bác sĩ kia không có nửa điểm hứng thú với đám người đó, mà cả ngày cùng hai vị thiếu gia của Đường gia lăn lộn cùng một chỗ.
[2] Doctor Shao : Bác sĩ Thiệu, chữ Thiệu đọc là Shao.
Thế nên, cô trợ lý này không chút suy nghĩ đã đem Kỉ Dĩ Ninh phân vào đám người ‘Không có chuyện gì mà ân cần, không phải người gian sảo thì cũng là kẻ trộm’, trợ lý nói với cô: “Bác sĩ Thiệu không có ở đây, anh ấy mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, tối hôm qua khách quý của bác sĩ Thiệu đã đến, bác sĩ Thiệu bận rộn suốt cả đêm, rạng sáng mới về nhà nghỉ ngơi đấy, chị vẫn nên trở về đi.”
Kỉ Dĩ Ninh vô thức hỏi nhiều một câu: “. . . Khách quý?”
“Văn phòng kiểm sát kiểm sát trưởng Giản Tiệp.” Cô trợ lý mang vẻ mặt sùng bái, không nhịn được lại nhiều lời vài câu: “Cô ấy rất đẹp, không chỉ có sức khỏe tốt, hơn nữa còn có thể chịu đựng, mỗi lần bị đưa đến bệnh viện đến là toàn thân tổn thương, vậy mà đến giờ vẫn không kêu đau nhức.”
Giản Tiệp. . .
Cái tên này, Khiêm Nhân đã từng lấy ra làm căn cứ chối bỏ cô, Kỉ Dĩ Ninh không muốn nhớ kỹ cũng không được.
Kỉ Dĩ Ninh cố gắng bỏ đi cảm giác khác lạ nơi đáy lòng, gật đầu cảm khái nói: “Hóa ra cô ấy là khách quý của bác sĩ Thiệu à. . .”
“Nào có, không phải rồi.”
Nữ trợ lý lập tức cười đến mập mờ, tin đồn tin đồn, vĩnh viễn được nhiều người yêu thích.
“Người đưa Giản tiểu thư tới mới là khách quý của bác sĩ Thiệu.” cô còn nháy mắt mấy cái với Kỉ Dĩ Ninh, nhận định Kỉ Dĩ Ninh là người ngoài nghề, vì vậy vị nữ trợ lý thích buôn chuyện này khoe khoang mình là người biết rõ nội tình: “Giản tiểu thư được đưa đến đây đã hôn mê rồi, cô ấy được người khác ôm tới. Biết là ai đưa Giản tiểu thư đến không? Nửa đêm canh ba, anh hùng cứu mỹ nhân nhé, ôm cô ấy tới phòng bệnh rồi ở cùng cô ấy suốt cả đêm đó. . .”
Đối với loại chuyện thị phi thế này Kỉ Dĩ Ninh luôn không có hứng thú, vì vậy cô chỉ khẽ cười cười, không muốn quan tâm quá nhiều: “Không biết.”
“Là Dịch thiếu gia của Đường gia đó nhé. . .”
Một câu, lại có thể khiến cho nụ cười trên mặt Kỉ Dĩ Ninh đông cứng lại.