Editor: Linh nhạt nhẽoHải Thành nằm ở cực nam của tổ quốc, một năm bốn mùa cây cối xanh tươi, không khí nóng ẩm quanh năm, mùa thu và mùa đông người vẫn đông như nước thủy người đầy màu sắc lênh đênh trên mặt biển, từng đợt sóng nối tiếp xô vào bờ, đoàn người cũng theo sóng biển nhấp nhô lên xuống theo từng thự nghỉ mát do bố Lâm sắp xếp chỉ cách biển vài trăm mét, bảy người thu dọn hành lí, đến quần áo cũng không thay, liền trực tiếp chạy ra này mới hơn 6 giờ chiều, nhìn xa xa, ánh tà dường như lưu lại trên mặt nước, ánh sáng rực rỡ bao trùm cả bãi người Hồ Hàng Hàng đều là lần đầu tiên ra biển, vừa cởi giày giẫm lên cát, bọn họ không khỏi kêu lên, “Wow, vãi" Con mẹ nó mềm mại quá!!!Tất cả đều vui như những đứa kia Lâm Tiêu đã từng đi các thành phố ven biển khác, đối với những thứ như biển và bãi cát đều không có cảm giác đặc biệt, cô đứng chân trần cởi giày, nhìn bọn họ như bầy khỉ nhảy qua nhảy khi giẫm lên cát xong, mấy người lại nắm tay nhau chạy ra biển, bọt sóng từng đợt từng đợt, mấy người vui vẻ giẫm lên bọt chừng như không có mắt Tiêu liếc mắt, thấy Giang Yến đang đứng ở một bên, liền hỏi ,”Sao cậu không qua đó chơi với bọn họ?"Giang Yến cười như không cười: “Cậu cảm thấy tôi ngốc như bọn họ?"“......."Lâm Tiêu tin, cậu ta mà ngốc lên thì cũng giống bọn họ thôi, thậm chí là có chút ngốc những lời này chỉ có thể giữ ở trong tim thôi, vẫn phải giữ mặt mũi cho lão đại chứ, “Đúng là không ngốc như bọn họ."“……”Lời vừa dứt, mấy người vừa rồi còn đang đạp sóng cuối cùng cũng chú ý tới hai người đang bận rộn đứng bên người chen chúc xông tới, kéo Lâm Tiêu và Giang Yến gia nhập lữ đoàn giẫm triều sắp dâng lên, sóng cuộn cuồn cuộn, từng đợt sóng cao ập tới, mặc dù Lâm Tiêu đang nắm chắc cánh tay của Mạnh Hân, vẫn bị sóng đánh trở tay không kịp, cả người ngã về phía mới đứng vững bàn chân, liền nghe bên tai có tiếng reo hò, ngước mắt lên nhìn liền thấy một đợt sóng cao hơn sắp ập vào đầu mình, Lâm Tiêu theo bản năng lùi về phía sau, lưng bỗng chốc dán vào một khuôn ngực ấm quay đầu lại, nhìn thấy vòng cung quai hàm cứng rắn của Giang Yến treo trước giây sau, anh đột nhiên giơ tay đặt lên vai cô, thân hình khẽ động, anh nghiêng người chắn sau lưng cô, lông ngực ấm áp gắt gao dán lên lưng cô, vòng tay quanh cổ tay cô, cằm đặt nhẹ trên đầu biển bao phủ rồi ập vào lưng chàng trai, Lâm Tiêu được anh vững vàng bảo vệ trước ngực, nước biển mát lạnh dọc theo tóc anh nhỏ xuống Yến rất nhanh buông tay, khí chất quen thuộc cũng theo đó mà tản biển dần dần lặng xuống, Lâm Tiêu quay người qua, nhìn thấy thanh niên đang đứng trước ánh hoàng hôn, toàn thân ướt sũng, đầu tóc còn nhỏ đột nhiên giơ tay vén mái tóc về phía sau, lộ ra đầy đủ ngũ quan tuấn mỹ rắn rỏi, ánh mắt sáng ngời, trên lông mi có giọt nước, theo động tác chớp mắt chậm rãi nhỏ bên má ướt đẫm, giọt nước trượt xuống quai hàm, khi không chịu nổi giọt nước rơi xuống biển ra ngoài Giang Yến đã mặc một chiếc áo phông trắng, lúc này cũng đã ướt sũng, ôm sát vào đường cong cơ đường eo và bụng lộ ra, đồng thời các chuyển động nâng lên hạ xuống tinh tế của ngực được phóng đại rõ tối, trên mặt biển nổi lên một tầng ánh vàng, thiếu niên đứng ở nơi đó, ngũ quan lạnh lùng cứng rắn, nhưng lông mày ánh mắt lại rất ôn nhu, thần sắc lãnh đứng ở đó, đằng sau là ánh hào quang xinh đẹp, mặt trời xuống tới mặt biển, tạo ra một quầng sáng trên mặt biển vô quanh rõ ràng đều có trong mắt Lâm Tiêu chỉ có chàng trai đang đứng trước ánh hào quang đó, rực rỡ và chói mắt, khiến người ta không thể rời động giẫm sóng kéo dài đến hơn bảy giờ, sau khi ánh hoàng hôn tan đi, màn đêm dần dần buông xuống, bầu trời xanh sẫm, trên bầu trời cách đó không xa có một vầng trăng thanh của đám đông trên bãi biển từng chút một tản đi, xung quanh rực rỡ ánh đèn nhiều màu sắc, giống như dải ruy băng, bao quanh toàn bộ bãi đội giẫm sóng cuối cùng cũng dừng nam sinh toàn thân ướt sũng trực tiếp nằm trên bãi cát, trên đầu là bầu trời đầy sao, trong không khí mang đến chút dấu vết của cạnh có người đang nhặt vỏ Tiêu và Mạnh Hân không có việc gì làm, cũng đứng dậy đi qua, hai cô gái nhỏ ngồi xổm trên bãi biển, cúi đầu, ngón tay khua khua trên trăng chiếu xuống, kết hợp với ánh đèn nhiều màu sắc bên bờ biển, cả một bức tranh đem đến sức hút lạ Yến nghe thấy tiếng cười, mở mắt nhìn sang, cô gái nhỏ đang cúi người, quay mặt sang bên này, mái tóc bên thái dương xõa xuống, trông rất dịu cụp mắt xuống, hơi nhìn xuống và dừng lại——Lâm Tiêu hôm nay ra ngoài mặc một chiếc áo vest rộng sát vai, cổ áo không thấp nhưng cũng không cao, vừa vặn dưới xương quai cúi người, lộ ra một chút vòng là một mắt của Giang Yến chỉ dừng lại một giây, sau đó anh xấu hổ quay đầu lại, thu hồi ánh mắt, đưa tay lên che mắt, không dám nhìn thêm tai truyền đến âm thanh của Hứa Nhất Xuyên, “Ôi! Mạnh Hân và Lâm Tiêu đâu? Người đâu?”Tiếp theo là chuyển động của anh ta chuẩn bị ngồi Yến vội vàng giơ tay đè lên hắn, không cho hắn ngồi dậy, thanh âm có chút khàn khàn, "Bên cạnh, mày nằm xuống."Hứa Nhất Xuyên ho nhẹ một tiếng, sờ sờ bộ ngực còn có chút ngột ngạt của mình, "Anh, anh nói thì nói, anh đánh em làm gì, con mẹ nó em suýt nữa đánh lại đấy."“Đánh mày cũng đã đánh rồi, còn cần lý do gì nữa?"“……”Lâm Tiêu và Mạnh Hân trở về sau khi nhặt một đống vỏ sò nhiều màu sắc với nhiều hình dạng và kích cỡ khác nhau, ngồi trên bãi cát trống bên cạnh Giang Yến, trò chuyện, cười Yến nằm đó, đôi mắt hơi nhắm lại, cũng không lên tiếng, cũng không dám mở tám giờ, bờ biển trở nên yên ắng hơn, tiếng sóng vỗ trong trẻo, tiếng “cục ục” trong bụng mọi người cũng rất rõ ràng.“......Mẹ kiếp, đói quá." Hưa Nhất Xuyên sờ bụng, mới phản ứng lại, “Hôm nay trên máy bay không phải ăn một bữa rồi sao? "“Không sai, tôi Hồ Mập Mập thế mà cũng có ngày chỉ ăn một bữa."Quan Triệt ngồi dậy trước, chơi cả buổi chiều cũng cảm thấy có chút đói bụng, “Đi thôi, trở về tắm rửa trước đi.”Mấy người nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ cát đằng sau lưng, chuẩn bị trở về tắm rửa, thu dọn sạch sẽ sau đó ra ngoài ăn Tiêu và Mạnh Hân cũng cùng nhau đứng lên, xách giày, đi chân trần trên người vừa nói vừa cười, còn chưa đi được mấy bước.“A-----rít"Lâm Tiêu không biết giẫm phải cái gì, ngón chân đột nhiên đau nhức, vừa thở hổn hển cúi đầu, nhìn thấy máu từ ngón chân phải chảy ra, không nhịn được kêu lên: “Ui...."Mấy nam sinh nghe thấy động tĩnh, Giang Yến là người phản ứng đầu tiên, chân dài bước vài bước liền tới trước mặt Lâm Tiêu, cúi đầu nhìn thấy ngón chân đang chảy máu của cô, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Cậu là heo à?"Lâm Tiêu đau đến há hốc mồm, nghe thấy lời của hắn, yếu ớt phản bác lại: "Trên đời này còn có con heo đáng yêu như tôi sao?"“……”Giang Yến trầm mặt không nói gì, ngược lại Tống Viễn đứng một bên cười, “Cái đó, hiện tại là lúc thảo luận có phải heo hay không sao?"Giang Yến trầm lặng 3 giây, “Có thể đi không?"“Hẳn là có thể ......"Lâm Tiêu cúi đầu xuống nhìn bàn chân của mình, nhất thời không xác định bị cào chỗ nào, cô thăm dò giẫm lên, cảm giác ngứa ngáy đột nhiên xông lên tận trời, "Chết tiệt.
.
.
..."“Con mẹ ....?"Giang Yến nhét lời chửi tục vào miệng không nói ra, đôi mắt nheo lại, không nói câu nào, giơ tay đem người từ trong tay Mạnh Hân kéo Tiêu còn chưa kịp phản ứng, đã cúi người xuống, luồn một cánh tay qua hõm đầu gối cô, tay kia móc eo cô, ôm ngang người.“Nói cậu là heo, cậu còn thật sự cho mình là heo rồi.
" Thiếu niên kia khuôn mặt lạnh lùng, quai hàm căng cứng, khi nói yết hầu hơi chuyển động .Lâm Tiêu hai tay ôm cổ anh, cả người áp sát vào ngực anh, hơi thở trong trẻo phả ra từ chóp mũi, ánh mắt mất tự nhiên cụp xuống, "Hiếm thấy được một con heo gầy như tôi."Giang Yến khịt mũi lạnh lùng, không nói dừa bên đường um tùm, tiếng sóng biển dần lắng xuống, bóng dáng ngôi biệt thự thấp thoáng trong màn chuyên phụ trách dọn dẹp đang ở biệt thự, cửa không khóa, Giang Yến bế Lâm Tiêu qua sân, đi đến phòng khách, lên lầu, đặt Lâm Tiêu lên chiếc ghế sofa nhỏ trong người Lâm Tiêu đều là cát, cô vừa ngồi xuống đã muốn phủ cát, Giang Yến giơ tay đẩy cô xuống ghế sofa, cúi đầu liếc cô một cái, "Lộn xộn cái gì?"“Trên người tôi toàn là cát."“Tôi biết, cậu ngồi đấy đừng động." Giang Yến buông tay ra, lui về phía sau một bước, xoay người đi vào phòng tắm, rất nhanh bên trong truyền đến tiếng nước tí lúc sau, tiếng nước ngừng lại, tiếng bước chân lại Tiêu cũng không ngẩng đầu, cô khoanh một chân ở trên sofa, khom lưng nhìn vết thương trên chân mình, đột nhiên xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng trong tầm mắt của Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đứng trước mặt, vừa chuẩn bị nói, thiếu niên đột nhiên cúi đầu đi Tiêu sững người, còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo lại bị nhấc lên, giọng nói quen thuộc của thiếu niên gần bên tai.“Đưa cậu đi rửa vết thương trước."-Phòng tắm trong biệt thự rất lớn, ánh sáng ngập tràn, bức tường bằng đá cẩm thạch của bồn rửa rộng rãi sáng sủa, Lâm Tiêu ngồi trên đó, có chút Yến mở van nước, rũ mắt nhìn xuống vết thương ở chân của cô, đã ngừng chảy máu rồi, nhưng vết máu sót lại trên đó nhìn có vẻ vẫn gây thở dài trong lòng, cố ép xuống vẫn không được, giọng nói có chút trầm, “Cậu có phải kẻ ngốc không?"“........"Lâm Tiêu ôm đầu gối, liếm liếm khóe môi, mặt không đổi sắc nhìn hắn nói, “Bạn học Giang, tôi chỉ--tôi chỉ là không cẩn thận bị xước chân, cậu đã mắng tôi ba lần rồi."Cô nhắc lại, “Ba lần rồi."“Tôi mắng cậu 30 lần vẫn không đủ." Giang Yến cụp mắt xuống, giơ tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, kéo xuống đáy bồn nước chảy xuống, Lâm Tiêu mới phát hiện hai người hình như quá gần, gần đến mức ngước mắt lên cô có thể đếm được anh có bao nhiêu lông đảo mắt nhìn chỗ khác, bình tĩnh lùi lại mộ Yến vẫn rũ mắt, dường như không chú ý Tiêu hai tay chống ở trên đầu gối, cằm tựa lên trên, nhịn không được lại nhìn da thiếu niên rất trắng, đặc biệt là dưới loại ánh sáng lạnh này, càng thêm trắng như phát sáng, thần sắc có chút tái kĩ hơn, hình như còn sót lại vài hạt cát nhỏ nơi đuôi Tiêu nhìn chằm chằm hồi lâu, không biết từ đâu vươn tay muốn lau cho anh, rất nhanh đầu ngón tay ấn vào khóe mắt anh, lại không có xúc giác như mong niên không nhúc nhích, hai mắt rũ xuống, mí mắt hơi hơi nhếch lên nhìn cô chăm chú, thanh âm trầm thấp chậm rãi: "Làm gì vậy?"“....."Lâm Tiêu xấu hổ rút tay về, đầu ngón tay sạch sẽ, không có thứ gì, lại ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện vết tích vẫn còn ở chỗ ra không phải cát, mà là một vài nốt ruồi rất rất nhỏ ở khóe mắt, bình thường nếu không nhìn kỹ căn bản không chú ý tới.“……”Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái dần trở nên ửng hồng, cùng với từng giây trôi qua, đến tai cũng đỏ dời tầm mắt đi, trán tựa trên đầu gối, thanh âm ẩn ẩn ở trong khe hở, có chút ngượng ngùng nói: "...!Tôi còn tưởng rằng là cái gì bẩn, muốn giúp cậu lau đi."Giang Yến nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô vài giây, đột nhiên mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đó không phải là thứ gì bẩn."Đầu Lâm Tiêu cũng không ngẩng lên, nói rất nhỏ một câu, “.....bây giờ tôi biết rồi."Lúc sau, Giang Yến thấy bụi bẩn trên mu bàn chân cô đã gần như được rửa sạch, vì vậy anh giơ tay tắt nước, lấy một chiếc khăn sạch từ kệ bên cạnh, quấn quanh chân Tiêu cảm giác được động tĩnh, ngẩng đầu ánh đèn, thanh niên cụp mắt xuống, hơi mím môi, vẻ mặt hiếm thấy nghiêm túc, động tác tỉ mỉ cẩn ý đến ánh mắt của cô, Giang Yến ngước mắt, quét mắt nhìn cô, “Làm sao vậy?"Lâm Tiêu lắc đầu, nhìn anh cầm khăn tắm lau chân cho mình, đột nhiên ý thức được cử chỉ này dường như quá thân mật rồi.“Vẫn là để tôi tự làm đi." Cô buông đôi chân dài, duỗi ra đón lấy động tác của tay anh, vành tai ửng đỏ theo động tác của cô lộ ra ngoài không tác của cô rất nhỏ, eo hơi cong, chiếc cổ mảnh khảnh giống như một đường vòng cung uyển chuyển, theo đường lưng áp sát vào quần áo, đường viền cổ áo trước ngực hơi thấp xuống.“……”Hình ảnh bất ngờ trên bãi biển trước đó lại hiện về trong đầu Giang Yến, anh cố gắng điều hòa hơi thở, vươn tay với lấy chiếc khăn tắm lớn treo bên cạnh, gọi tên cô bằng giọng trầm: "Lâm Tiêu."Lâm Tiêu kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên, cô còn chưa kịp nói chuyện, một thứ màu trắng có mùi thơm của bột giặt đột nhiên phủ lên mắt, trước mắt cô tối sầm, tầm nhìn bị cắt đứt.“……”Lâm Tiêu giơ tay kéo chiếc khăn tắm trên đầu xuống một chút, để lộ đôi mắt đen và sáng, chiếc khăn tắm theo động tác của cô rơi Yến vội vàng giơ tay đỡ lấy chiếc khăn đang rơi, đè xuống, ấn lên vai cô, sau đó lại lùi ra sau, quấn cả bả vai cô vào trong thanh niên đột nhiên đến gần khiến Lâm Tiêu có chút bối rối, đôi mắt trong veo sáng ngời của cô có chút thất thần, Giang Yến cụp mắt xuống, từ một khoảng cách rất gần nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của mình trong mắt im lặng đến bất ngoài phòng tắm cách một bức tường, có tiếng bước chân hỗn độn và tiếng nói chuyện của những người giây sau, Lâm Tiêu nhìn thấy thiếu niên mấp máy môi, giọng nói trầm thấp không chút ngăn trở lọt vào tai cô.“Lâm Tiêu"“Tôi không thích con trai."Tác giả có lời muốn nói: Anh Yến: Tôi không thích con trai nhé! Cậu nghe rõ chưa!!! (Kèm theo đó là động tác lắc vai của em Tiêu).