Lục Tranh có biết nhìn mặt đoán ý người khác nhưng chỉ ở mức độ phổ thông như người đối diện có thái độ gì với mình hay thái độ gì với những lời nói và hành động của mình. Lục Tranh không hề có khả năng liến qua mặt người ta liền biết người ta nghĩ gì. Lục Tranh cảm thấy không hiểu được lối suy nghĩ của Khải Triết cũng như Lý do tại sao hắn không từ chối cái hôn ước này, cho nên cậu đã làm một việc rất dư thừa và mang tính chất rảnh rỗi sinh nông nổi, dùng tinh thần lực tra xét suy nghĩ của Khải Triết.
Sau đó, Lục Tranh cảm thấy sự nhẫn nại của chính mình bị khiêu khích không hề nhẹ, suy nghĩ và lối tư duy khác người của Khải Triết căn bản không thể dựa trêи suy nghĩ của cậu mà có thể lý giải. Từ khi lôi hắn về từ chỗ bình nguyên, hắn vẫn không có suy nghĩ gì lạ nhưng sau khi cậu cho hắn hấp thụ một viên mộc đan và một viên tinh hạch cấp chín hệ hỏa, kể từ đó, suy nghĩ của Khải Triết bắt đầu lạc lối, càng ngày càng đi theo hướng sai lệch. Lục Tranh thật muốn túm cổ hắn mà quát vào mặt hắn hỏi tại sao hắn lại có mấy cái suy nghĩ sai lệch đó.
Đối với Lục Tranh, mấy thứ mộc đan và tinh hạch không thiếu và cũng không hiếm, cho hắn một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì, thứ mà cậu không ngờ và cũng không hiểu là tại sao suy nghĩ và tư duy của Khải Triết lại lạc lối từ đó, ngay cả khi cậu nói mấy thứ đó cậu không thiếu.
Lúc ở nhà ăn cũng vậy, xa thì không nói, ở cự ly gần Lục Tranh tỏ ràng có nghe thấy tiếng lòng của hắn, hay thật, không biết có phải là hắn ta có được huấn luyện từ trước hay không nhưng suy nghĩ thì bất mãn đấy, vẻ mặt lẫn ánh mắt vẫn cứ như không có chuyện gì xảy ra. Lại còn dám nghĩ cậu là vợ hắn cơ đấy, lườm một cái để cảnh cáo nhẹ là đã rất nhân từ rồi. Lục Tranh càng không ngờ chính cái lườm của mình lại khiến hắn nghĩ lung tung đến mấy thứ "thần giao cách cảm" với cả gì mà "tâm ý tương thông", cũng may hắn tự phủ nhận ý tưởng này sớm nếu không có lẽ cậu không nhịn được mà phá luôn tinh thần lực của Khải Triết khiến cho hắn bị thiểu năng.
Lục Tranh căn bản không có đủ điều kiện để đọc suy nghĩ và ký ức của Khải Triết vì tinh thần lực của hắn khá cao, lại thêm cấp bậc dị năng là cấp tám sơ kì. Bình thường muốn đọc suy nghĩ và ký ức mà không làm ảnh hưởng đến mình lẫn người bị đọc suy nghĩ và ký ức thì người muốn đọc phải có tinh thần lực mạnh hơn ít nhất bốn cấp, nếu có dị năng thì cấp bậc cũng phải mạnh hơn tuyệt đối. Trêи hết người đọc suy nghĩ và ký ức nhất định biết cách thao tác để không khiến cho chính mình bị phản phệ mà trở thành tâm thần phân liệt.
Lục Tranh không có dị năng tinh thần lực nhưng tinh thần lực của cậu cũng rất mạnh và cậu sở hữu không gian, sau khi đến thế giới này không lâu thì không gian được cải tạo và rộng đến không tưởng. Về phương diện nào đó, không gian cũng đại diện cho tinh thần lực, không gian càng rộng thì tinh thần lực dùng để điều khiển không gian càng lớn, theo đó không gian được mở rộng thì tinh thần lực của cậu cũng được tăng theo cấp số giống như cấp số mở rộng của không gian.
Lẽ ra tinh thần lực tăng mới dẫn đến mở rộng không gian, đợt cải tạo không gian của cậu lại ngược lại hoàn toàn: dựa vào ngoại lực để mở rộng không gian kéo theo tăng trưởng tinh thần lực. Mặc dù quá trình ngược hoàn toàn nhưng kết quả vẫn như nhau. Nói tóm lại, tinh thần lực của Lục Tranh đã mạnh ngang cấp bậc siêu việt, tuy rằng không thể đọc suy nghĩ và ký ức của những người cùng cấp bậc dị năng, những người ở Khiết gia lại là càng không dám múa rìu qua mắt thợ bởi tinh thần lực của ai cũng đạt ít nhất đỉnh cấp, nhưng cỡ như Khải Triết thì hoàn toàn khác, không chỉ tham nhập vào suy nghĩ lẫn đọc ký ức của hắn mà cậu còn có thể duy trì quá trình đọc suy nghĩ này trong thời gian rất dài.
Lục Tranh không đọc ký ức của Khải Triết vì bản thân ký ức cũng là một loại năng lượng đặc biệt, nó không tấn công nhưng có thể làm cho người đọc ký ức tổn thương, làm xáo trộn những đoạn ký ức mới đọc được với ký ức nguyên bản của mình, đôi khi dẫn đến tâm thần phân liệt.
Lục Tranh không muốn vô cớ bị tâm thần phân liệt, cũng không muốn có thêm một đoạn ký ức không thuộc về mình. Hơn nữa hiện tại Lục Tranh chỉ cần biết Khải Triết suy nghĩ gì rồi chính mình sẽ phủ nhận nó, tránh suy nghĩ của hắn bay cao bay xa ngoài tầm kiểm soát là được.
Còn sau này có muốn biết những chuyện trước kia của Khải Triết hay không và đến lúc đó Lục Tranh có đủ khả năng đọc suy nghĩ của hắn hay không thì Lục Tranh không biết trước được. Dù sao đó cũng là chuyện của tương lai, cứ để đến đó rồi tính, lúc đó chính mình mà không đọc được ký ức của Khải Triết chẳng lẽ không biết nhờ Khiết Bảo Ngao âm thầm tạo ra một bản sao ký ức của hắn để cậu đọc sao.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến lý do khiến không gian của mình tăng trưởng, Lục Tranh lại cảm thấy bản thân mình chưa biết cách tận dụng nó. Mãi đến bây giờ, chức năng mà cậu xài nhiều nhất ở không gian của mình là nhà kho di động. Người ta có không gian, nhất là loại không gian có nhà, có đất, có nguồn nước là tận dụng trồng cây này, nuôi con nọ. Nói chung là có một niềm yêu thích với nông nghiệp không hề nhỏ.
Còn cậu thì sao, hình như không gian rơi vào tay cậu chỉ có dùng làm nhà kho di động kiêm két sắt, chỗ ngủ tạm thời, nơi ẩn thẩn thoát chết di động, hết. Mà từ khi đến đây, chức năng "ẩn thân thoát chết di động" chưa từng được cậu sử dụng một lần nào.
Cậu đã trở về phòng và đã nằm trêи giường đá một lúc, Lục Tranh lại càng nghĩ đến cái không gian của mình nhiều hơn, cụ thể giống như việc không gian của cậu ít được ứng dụng giống như việc dị năng ám hệ của cậu ít khi được cậu sử dụng vậy. Không gian, ám hệ là hai dị năng không được để lộ ra nhất là điều đầu tiên mà Lục Tranh được tang thi vương dạy cho. Sự quan trọng của không gian cũng giống như mức nguy hiểm mà nó mang lại cho người sở hữu, một khi bị kẻ khác biết bản thân có không gian, chuyện cướp hạch tiện tay cướp không gian là xảy ra như cơm bữa, hay như dị năng giả không gian bị đem đi nghiên cứu cũng không thiếu. Tất nhiên sự xuất hiện và tồn tại của dị năng và virus tang thi là ẩn số không có lời giải đáp cho nên ngoài dị năng giả không gian thì những tang thi và con người sở hữu dị năng loại khác cũng bị tóm tới sở nghiên cứu cũng không ít hơn dị năng giả không gian bao nhiêu.
Lục Tranh cảm thấy mình ngụy trang rất hoàn hảo, có rất ít người biết cậu có không gian, mà những người đó lại hoàn toàn có thể tin tưởng. Bởi vì nếu không thể tin tưởng thì cậu chết từ lâu rồi.
- Lục Tranh, cậu đang nghĩ gì vậy?
Lục Tranh đang nghĩ thì một giọng nói trầm và nhỏ chọc ngang, trong không gian phòng ngủ này thì cũng chỉ có một Khải Triết. Chỉ là cậu không để ý hắn nói gì.
- Anh hỏi gì?
- Cậu đang nghĩ gì vậy?
- Chút chuyện trước kia thôi.
Khoan, vấn đề chính là anh ta ngồi xổm bên mép giường cậu từ khi nào vậy? Lẽ nào cây hoa biến dị kia không chặn hắn lại?
Nhìn đằng sau Khải Triết, Lục Tranh thấy cây hoa biến dị đang dùng chùm rễ của nó đi qua đi lại, mấy cành lá cũng vươn qua muốn tóm lấy ai đó đang ngồi xổm cạnh giường cậu lắm nhưng lực bất tòng tâm. Bởi vì dưới đất có một dải lửa chạy qua chạy lại ngăn đường đi của nó, trêи thì có mấy quả cầu lửa bay qua bay lại ngăn nó không cho tiếp cận Khải Triết.
Tình trạng này càng nhìn càng cảm thấy buồn cười làm sao. Lục Tranh cũng không tự giác bật ra tiếng cười. Lập tức nhìn thấy được mấy cái rễ của cây hoa biến dị vỗ vỗ xuống sàn đá biểu thị bất mãn giống như đang biểu thị giận dỗi. Lục Tranh càng không phúc hậu mà cười càng tươi hơn, sau đó bảo cây hoa biến dị kia ra ngoài phòng khách, không cần canh chừng nữa.
Ngay sao đó, Khải Triết thu hồi lại dị năng. Khi nhìn lại Lục Tranh vẫn là gương mặt chưa tan nét cười khiến hắn muốn ngắm mãi.
Trái ngược với tâm trạng muốn chìm đắm trong cảm xúc "yêu mỹ nhân, không yêu giang sơn" của Khải Triết. Lục Tranh lại để ý đến thứ khác - sóng dị năng của Khải Triết.
Sóng dị năng giao động phát ra trong quá trình sử dụng dị năng tương đối nhỏ, tuy rằng chưa bằng trình độ của cậu nhưng xem chừng cũng là một sự cố gắng của hắn. Khả năng khống chế dị năng khi đạt đến một trình độ nào đó có thể khiến cho người bên cạnh cũng không đoán được cấp bậc dị năng của mình mà họ chỉ có thể phỏng đoán, tất nhiên ngoại lệ với những dị năng giả có cấp bậc cao hơn. Khải Triết, hắn tiến bộ rất nhanh.
Mấy thứ này hẳn là Khải Triết đã lĩnh ngộ được nên cũng không cần phải nhắc làm gì. Chẳng phải ở đây có cậu là ví dụ tốt nhất cho khả năng khống chế dị năng tốt sao.
Khải Triết bắt chuyện, đưa sự chú ý của cậu tập trung lên mình.
- Có thể chia sẻ chuyện cậu đang nghĩ cho tôi biết không?
- Anh không muốn nghe đâu.
- Tôi vẫn muốn biết.
- Chắc?
- Chắc.
- Tôi đang nghĩ đến một soái ca có thực lực còn cao hơn tôi, lại còn là bách khoa toàn thư sống nữa.
Cho dù là tang thi và còn là tang thi vương nhưng theo như cách hắn ta nói thì hắn vẫn sống chẳng qua là sống trong một cơ thể đã chết, vậy cũng tính là sống đi.
Khải Triết lập tức nghĩ đến mấy tình địch của mình, nếu nói đến soái thì Khiết Bảo Ngao là kẻ dẫn đầu. Thực lực của Khiết Bảo Ngao cũng cao hơn Lục Tranh nữa. Để có chắc thì cứ nên hỏi lại vẫn hơn.
- Người đó là Khiết Bảo Ngao?
- Không phải, hắn ta không liên quan đến Khiết gia.
- Cấp bậc của người đó cao như thế nào?
- Hắn ta đã đạt đến siêu việt.
- … siêu việt?
- Đúng.
Khải Triết bỗng cảm thấy tình địch của mình quá nhanh, quá nguy hiểm, quá mạnh và đông quá mức tưởng tượng. Tình yêu ơi, hạnh phúc ơi sao xa tầm với?
Tiểu kịch trường
Khải Triết nhìn Trang với ánh mắt rất hung ác bonus thêm một gương mặt lạnh lùng: Tại sao chuyện tình cảm của tôi và em ấy chưa tới đâu mà đã xuất hiện nhiều tình địch như thế, hả?
trang_kenny kiêu ngạo hất đầu: Mụ thích thì mụ thêm! Ai dám cản mụ?
Khải Triết tức giận khí thế hừng hực lửa giận hai tay là hai quả cầu lửa đe dọa Trang: Mụ nói gì?
trang_kenny khinh bỉ: Có tin mụ cắt hết đất diễn của mày rồi cho thèng soái ca có dị năng cấp siêu việt kia làm nam chính không?
Khải Triết ỉu xìu: Tin.
Soái ca (đẹp trai lãng tử phong trần dễ gần có dị năng cấp bậc siêu việt) chân husky bưng trà quạt mát cho mụ: Chừng nào yêm được lên sàn?~~
trang_kenny mặc dù hơi giả tạo nhưng mụ thích cái thái độ biết mình biết ta này: Sắp rồi, sắp rồi!
Soái ca vẫy đuôi: Thế mụ cho yêm diễn vai gì?~~~
trang_kenny: Thế soái ca muốn diễn vai gì?
Soái ca hớn hở: Vai diễn nào mà thân thiết với Lục Tranh~~~
trang_kenny cân nhắc một hồi: Vai anh trai mưa của Lục Tranh, được không?
Soái ca mắt long lanh mặt ngơ ngác nhìn mụ: Anh trai mưa?
trang_kenny thái độ rất đương nhiên: Ừ!
Soái ca cố ra vẻ đau khổ đáng thương hề hề nhìn mụ, mong mụ hồi tâm chuyển ý: Không thể diễn vai khác sao?
trang_kenny mụ đã hồi tâm chuyển ý trước gương mặt của soái ca: Có thể.
Soái ca vẫy đuôi mong chờ: Vai gì?
trang_kenny nhả chữ như châu ngọc: Vai anh trai của Lục Tranh.
Soái ca đứng hình mất ba giây: "…"
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !
Thân ái và quyết thắng !