Năm phi thuyền bên Khải Triết buộc phải dừng lại tránh va chạm, lúc này hai bên đang giằng co không bên nào chịu bên nào, phi hành cỡ nhỏ đã đáp xuống tiểu hành tinh, chỉ trong chớp mắt ai cũng có thể thấy một vụ nổ thật lớn có tâm điểm từ chỗ phi hành đáp xuống, năng lượng tràn ra xung quang, năng lượng đi qua nơi nào liền biến nơi đó hoang tàn tiêu điều.
Khi không còn thấy màu sắc xanh của biến dị động vật cũng như màu sắc do năng lượng dị năng bùng phát, Khiết Huệ mới ra lệnh cho hai mươi phi thuyền đáp xuống truy quét đám trùng tộc còn sống. Lục Hoành Lãng cũng không ở trêи không trung diễn màn hai phía nhìn nhau với bên Khải Triết mà cho phi thuyền của mình đáp xuống, dù sao xem tình trạng của em trai vẫn quang trọng hơn. Khi phi thuyền sắp đậu xuống, Khiết Huệ nhịn không được đã triệu hồi cơ giáp rồi nhảy từ trêи không xuống, tham gia cùng đám cấp dưới giết trùng tộc còn sót lại.
Khải Triết cũng để cho cấp dưới cho phi thuyền đỗ xuống tiểu hành tinh, hắn cũng gấp muốn xem tình hình của cậu nhưng khi hắn đến nơi thì chuyện gì cũng đã xong.
Trùng tộc chỉ còn một số ít, đám cấp dưới của Khiết Huệ còn đang vài ba người vây một, lấy mạnh hϊế͙p͙ yếu, lấy đa số bắt nạt thiểu số, giải quyết đám trùng tộc bằng cách thô bạo nhất.
Lục Tranh đang cùng đám người Lục Hoành Lãng vừa nói chuyện vừa xem trận chiến trước mắt. Khải Triết nhịn không được phải chạy nhanh đến chỗ cậu, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, ánh mắt nụ cười của Lục Tranh khi nhìn hắn có điểm thân thiết hơn ngày thường. Chào hỏi Lục Hoành Lãng trước, Khải Triết mới bắt đầu hỏi chuyện Lục Tranh.
Vậy mới biết Lục Tranh đã đạt đỉnh cấp trung kỳ, cũng nhớ ra một số chuyện trước đây. Nhưng một số chuyện này lại không nằm trong phạm vi Khải Triết nghĩ đến vì cậu nhớ đến những kiến thức trước mạt thế của mình chứ không phải nhớ được những chuyện lúc trước hai người có gặp nhau. Tất nhiên số lần hai người gặp nhau ít đến đáng thương nhưng chẳng phải chúng vẫn có tồn tại sao, ít nhất cũng có thể minh chứng họ quen biết nhau sớm.
- Sao vậy, tôi thấy anh hơi thất vọng.
- Tôi cứ tưởng cậu sẽ nhớ ra những chuyện lúc trước chứ khác nghĩ cậu sẽ nhớ lại những kiến thức kia trước.
- Vậy sao.
Nguyên chủ và Khải Triết từng gặp nhau mấy lần trước đây nhưng không có ấn tượng gì quá lớn về nhau, tất cả chỉ dừng ở quen biết. Nhưng lúc này hắn lại muốn cậu nhớ lại chuyện trước đây hai người từng gặp mặt, là do hắn chỉ muốn ôn chuyện hay là nhớ đến Lục Tranh trước khi cậu trọng sinh đoạt xá?
Không hiểu sao Lục Tranh thấy khó chịu kỳ lạ, thật muốn nhờ anh trai quay ngược thời gian rồi chạy đến khi nguyên chủ lúc nhỏ mà bóp chết cậu ta. Chính mình thì thay thế vào.
- Lục Tranh, cậu không sao chứ? Khó chịu chỗ nào?
- Không sao, chỉ là mới thăng cấp, cảm thấy hơi choáng.
Lục Tranh chỉ định nói cái cớ qua chuyện, ngoại trừ Lục Hoành Lãng thì ai cũng tin. Nguyên đám người cùng di chuyển vào phi thuyền của Lục Hoành Lãng. Khi chuẩn bị bước vào đến nơi, ai ngờ cơn choáng bắt đầu ụp đến Lục Tranh khiến những người xung quanh giật mình mà chính cậu cũng ngạc nhiên. Lúc nãy chỉ là lấy cớ thôi mà, không ngờ lại bị choáng thật. Không những choáng mà còn không thể điều khiển cơ thể đứng vững, cậu nghiêng người muốn ngã xuống, lúc này Khải Triết gần nhất kéo cậu lại ôm vào lòng.
Bên trong phi thuyền của Lục Hoành Lãng đã có sẵn mấy người ở đó, Khiết Bảo Ngao và mấy thanh niên khác của Khiết gia, vốn là mọi người đang lo thì đám này rất bình tĩnh, Khiết Bảo Ngao nói:
- Không sao đâu, Lục Tranh chỉ đang nhớ lại một số chuyện trước đây thôi.
Cả đám lập tức thở ra nhưng Lục Tranh thì đã choáng đến không giữ được tỉnh táo mà ngất xỉu mất rồi.
Lục Hoành Lãng lập tức nhìn qua Khiết Bảo Ngao lần nữa, hỏi:
- Thế bao giờ em ấy tỉnh?
- Không biết.
Khải Triết nhíu mày, Khiết Bảo Ngao làm sao biết Lục Tranh chỉ đang nhớ lại ký ức trước đây mà ngất xỉu chứ không phải ngất xỉu vì lý do khác. Mà Lục Hoành Lãng lại rất tin tưởng lý do này, anh vợ thậm chí còn không hỏi tại sao Khiết Bảo Ngao lại có câu trả lời chắc chắn đó. Không có khả năng cáo già Lục Hoành Lãng sẽ không nghi ngờ mà tin tưởng ngay tức thì, chỉ có thể hắn ra cũng đã biết bí mật gì đó của Khiết Bảo Ngao.
- Khải Triết, cậu đưa Lục Tranh vào phòng nghỉ trước đi. Lối kia, đi thẳng rẽ phải, phòng đầu tiên cũng ở bên phải.
Lục Hoành Lãng vừa mới nói, Khải Triết lập tức bế cậu đến phòng.
Lúc này dưới ánh nhìn săm soi và nụ cười đầy thâm ý của Lục Hoành Lãng, Khiết Bảo Ngao đột nhiên cảm thấy vảy của mình sắp dựng ngược lên.
- Anh có gì muốn biết?
- Cái thứ sức mạnh chắn em tôi thăng cấp là cái quỷ gì? Nó thăng cấp rồi, tại sao thứ đó chỉ hao đi một nửa?
Khiết Bảo Ngao im hơi lặng tiếng tạo một kết giới bao vây cậu ta và Lục Hoành Lãng ngăn đi mọi âm thanh thoát ra, sau đó cậu ta mới nói:
- Đó là ký ức. Bản thân của ký ức cũng có sức mạnh của nó, khi Lục Tranh nhớ lại mọi chuyện, anh sẽ biết tại sao ký ức của cậu ấy lại bị vùi lấp.
- Vậy sao bây giờ cậu không nói luôn một lần. Mà trước đó cậu cũng không nói?
- Đây là luật của vận mệnh, cho dù là thần cũng không thoát khỏi vận mệnh của thần.
- Thế giới này do họ Khiết tạo ra, trong thế giới này ai dám vượt mặt các cậu?
- Đúng là không có nhưng việc tiết lộ tương lai của một người có thể dẫn đến số mệnh của người đó sai lệch, mà một sai lệch đó có thể dẫn đến hàng nghìn hàng triệu sai lệch khác. Hơn nữa nơi này do bà cố tổ tạo ra, không phải tôi, tôi sống trong thế giới do tổ tông tạo ra thì sẽ cố để vận mệnh của thế giới này không thay đổi.
- Vậy theo cậu nói thì chỉ có người tạo ra thế giới này mới có thể thay đổi vận mệnh của thế giới theo ý mình muốn cũng như thay đổi vận mệnh của mỗi người.
- Đúng, nhưng lão tổ tông sẽ không nhúng tay vào việc của từng người. Anh nhìn xem riêng đế quốc của chúng ta đã chiếm hai mươi tám tinh hệ, mỗi tinh hệ lại cả chục tinh cầu, mỗi tinh cầu lại có hàng tỷ người, mà trong thế giới này đâu chỉ có một quốc gia. Việc vận mệnh của từng người sẽ do thập điện nơi địa phủ nắm giữ, còn vận mệnh của gia tộc chúng tôi thì có vận mệnh của thần tộc thuộc thánh điện nắm giữ.
- Tôi không ngờ còn có ai mạnh hơn thần.
- Có chứ, các lão tổ tông rất mạnh nhưng cũng chỉ là thần. Trêи thần giới còn có thánh giới, chỉ có lên bậc thánh mới hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh.
- Lão tổ tông các cậu có quản thế giới này không? Từ khi thế giới này được tạo ra, không, từ khi Đế quốc hình thành được một ngàn năm thì đã không thấy hai người đó rồi.
- Có, nhưng chỉ khi xuất hiện người đi ngược với vận mệnh, lão tổ tông mới quản. Còn không thì bế quan, không thì đến chỗ mấy lão quái vật cùng thời show ân ái cho mấy lão nổi khùng, không thì đi đến mấy thế giới khác, nói chung bọn tôi là con cháu cũng không biết lão tổ tông đi đâu.
- Nếu mỗi thế giới đều do một vị thần tạo ra thì tổ tông các cậu đó chẳng phải chạy sang thế giới của người ta. Như vậy cũng được à?
- Thì vốn chuyện có thể đi đến thế giới khác cũng do vận mệnh quản. Giống như anh, anh có thể đi đến thế giới khác cũng là do vận mệnh sắp đặt như thế, nếu anh sống sót thì mệnh lại càng cứng. Linh hồn anh đi đâu, người tạo ra vận mệnh của anh sẽ theo dõi đến đó, trừ khi anh trở thành thần, vận mệnh của anh sẽ do cao tầng thánh điện quản.
- Từ từ, cậu không sợ tôi tiết lộ ra ngoài?
- Anh sẽ không bởi vì anh có lộ thì cũng chẳng ai tin, hơn nữa luật thế giới này quy định những ai biết đến chuyện này cũng sẽ quên đi.
- Kể cả tôi?
- Không, vì anh đã khảm được hai miếng long lân mang thần lực kia vào linh hồn rồi.
- Được rồi, bây giờ chúng ta nói đến chuyện của Lục Tranh.
- Cái này tôi có đặc quyền xem trước nhưng không thể tiết lộ nhiều hơn, khi nào Lục Tranh tỉnh thì sẽ kể lại với anh.
- Tôi biết rồi.
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !
Thân ái và quyết thắng !