Edit: Thủy Lưu Ly
Giá thị trường chỗ Mạc Vấn vô cùng tốt, so với những người khác chỉ lẻ loi một hai người, trước mặt cậu nhiều đến mười đầu ngón tay cũng đếm chưa hết.
Giáo quan không dễ dàng tham gia, thật vất vả có người tham gia còn là một bao cỏ, vì thế đám người này vô cùng hưng phấn chờ được nắn quả hồng nhũn là Mạc Vấn này.
Trong so tài mà thắng Thiếu tá gì đó, nghe đã thấy rất lợi hại.
Nhiều người muốn khiêu chiến như vậy, Mạc Vấn không thể tiếp nhận tất cả, nhìn quanh một hồi lâu, cậu chọn một vị Trung úy trong đó, tiếp nhận khiêu chiến của đối phương.
Nói cũng khéo, vị Trung úy này chính là vị quen biết với Warner, thấy mình được chọn, lập tức đi lấy cơ giáp quân dụng của mình. (=))))
Quân nhân muốn có cơ giáp quân dụng thuộc về mình không hề dễ, đại khái mọi người đều dùng cơ giáp quân dụng mà quân đội phân phối xuống, đến lúc đó gặp trúng cơ giáp nào, hoàn toàn dựa vào duyên phận cả.
Muốn nắm giữ một chiếc cơ giáp quân dụng thuộc về mình, thì phải dùng quân công đổi lấy, mà muốn có quân công phải biểu hiện hơn người trong huấn luyện. Chỉ có những người đứng đầu mới có thể có được, cho nên có thể tưởng tượng được vì chiếc cơ giáp quân dụng kia, vị Trung úy này đã cố gắng cỡ nào, cũng yêu quý nó cỡ nào.
Hiện tại hai bên đã đứng trên đất trống, người xem náo nhiệt đều ngồi ở phía xa, sau khi vị Trung úy này leo lên cơ giáp mới phát hiện Mạc Vấn vẫn còn đứng tại chỗ.
“Cơ giáp của cậu đâu?” Trong lòng Trung úy hơi lộp bộp, không phải tên này muốn đổi ý đấy chứ?
Binh lính xung quanh cũng ồn ào lên, Mạc Vấn đã đứng đó hồi lâu nhưng không đi lấy cơ giáp, tình huống này, xem ra có biến rồi.
Đại tá ngồi bên cười ha ha nhìn đám nhóc con còn vắt mũi chưa sạch xung quanh, trong lòng thầm nghĩ tuổi trẻ dễ kích động, Thiếu tá Mạc Vấn là phụ trợ sư đấy.
Tư liệu của Mạc Vấn mấy vị Thượng tá, Đại tá đều xem qua, có người nói cậu thân là phụ trợ nhưng lợi hại vô cùng, chẳng qua lợi hại thế nào, bọn họ đều chưa tận mắt nhìn thấy cho nên trong lòng vẫn mang nghi vấn.
Thân thể phụ trợ sư yếu ớt mảnh mai, còn có thể có đại sát chiêu gì nữa hay sao? Chưa từng nghe phụ trợ sư cũng có thể tham gia chiến đấu tuyến đầu như cơ giáp sư đâu.
Mạc Vấn tháo đàn sau lưng xuống, nâng trên tay, hơi hờ hững gảy mấy lần: “Không có cơ giáp, trực tiếp lên đi.”
Không có cơ giáp là ý gì? Trung úy trong cơ giáp biến sắc, rốt cuộc y cũng biết tại sao vị Thiếu tá này đi đâu cũng cõng theo một chiếc đàn cổ cồng kềnh rồi, hóa ra là phụ trợ sư!
Y lại khởi xướng khiêu chiến với một phụ trợ sư!
Sắc mặt Trung úy đổi tới đổi lui, lúc này y đã thấy hối hận không kịp. Chỉ có vô lại mới luận bàn với phụ trợ sư, bởi vì phụ trợ sư chắc chắn phải thua, cũng bởi bọn họ không có chút xíu sức chiến đấu nào cả.
Nhìn thấy cơ giáp bất động nửa ngày, Đại tá đã nghĩ đến vấn đề mấu chốt trong đó, ông lập tức đứng ra nói với Trung úy ngồi trong cơ giáp: “Cậu yên tâm đi, đồng chí Thiếu tá của chúng ta không phải là phụ trợ sư bình thường. Nếu coi thường cậu ta, cậu có thể sẽ khóc nhè đó.”
Nghe Đại tá tự mình nói chuyện thay Mạc Vấn, xung quanh lập tức xôn xao. Dù là một phụ trợ sư cũng không thể leo ngay lên vị trí Thiếu tá được, trong này nhất định có nguyên nhân mà bọn họ không biết.
Trung úy hơi an lòng một chút, hắng giọng một cái, nhìn Mạc Vấn cách đó không xa, y nói: “Đắc tội, tôi bắt đầu đây.”
Một khi đã khiêu chiến thì không thể ngừng lại giữa chừng, cho nên dù nhắm mắt cũng phải theo đến cùng. Dù chính miệng Đại tá nói Mạc Vấn là một phụ trợ sư lợi hại, Trung úy cũng cố khống chế động tác của mình nhẹ hơn một chút, tránh làm Mạc Vấn bị thương.
Thấy vị Trung úy này tự gò bó tay chân, Mạc Vấn lại không hề khách khí với y, dứt khoát ném một chiêu [Thanh Tuyệt Ảnh Ca] trực tiếp rút kiếm mà ra, hóa thành chức nghiệp cận chiến.
Bất thình lình từ một thanh niên văn nghệ trở thành một phần tử bạo lực cầm kiếm, một đám người suýt không kịp phản ứng. Gì vậy? Tại sao trong đàn còn có kiếm? Đặt kiếm trong đàn là muốn làm gì vậy?
Không, đây không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng là tại sao đến bây giờ còn có người dùng binh khí thời viễn cổ!
Mạc Vấn nhẹ nhàng nhảy một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện trên đầu cơ giáp. Một đám người lập tức choáng váng: Anh dai, cơ giáp cao đến ba mét đúng không? Làm ơn nói cho tôi biết làm sao ngài lên đó được vậy!
Trung úy trong cơ giáp nghiêm mặt, lập tức biết y sai lầm rồi. Ngay từ đầu y nên xông lên ngay lập tức, không cho đối phương cơ hội mới phải, thế nhưng hiện tại cũng không tính là quá muộn.
Trung úy hoàn toàn không tỏ vẻ sợ hãi trước người đang vung kiếm kia, trực tiếp vung tay, chuẩn bị mạnh mẽ tiếp một chiêu này. Y không coi thường Mạc Vấn nữa, nhưng lại coi thường thanh kiếm trên tay Mạc Vấn, còn nghĩ như xe đối đầu với xe Tank, dù xe có rắn chắc thế nào cũng không đến mức đối đầu với xe Tank được.
Giữa không trung, ánh mắt Mạc Vấn không hề thay đổi, sau khi thấy đối phương vung tay ra lập tức gọt xuống, không ngoài dự liệu, cơ giáp nào đó chỉ còn sót lại nửa cánh tay, nửa khác đã sớm bay ra ngoài.
Đây chỉ là chuyện trong giây lát.
Đám quan binh vây xem chỉ thấy một luồng sáng trắng chợt lóe lên, cơ giáp quân dụng lập tức không trọn vẹn. Đây chính là cơ giáp quân dụng đấy, nhẹ nhàng dùng kiếm đã có thể cắt rụng, đây là chuyện người có thể làm ra à!
Trong vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm của đám người bên dưới, Mạc Vấn lộn ngược ra sau, kéo dài khoảng cách với cơ giáp. Sau khi rơi xuống đất cậu đã lập tức biến mất không còn tăm hơi, xong lại đột nhiên hiện thân ở nơi khác, lúc này cậu không còn cầm kiếm, mà vẫn cầm cây đàn như lúc vừa bắt đầu.
Trung úy trong cơ giáp đầu tiên là không dám tin tưởng, sau đó nhìn cánh tay chỉ còn lại một nửa, khóc không ra nước mắt. Lúc này bi thương hoàn toàn bao phủ y, y đã không biết nên nói gì cho phải.
Chẳng lẽ muốn nói đây là cơ giáp tôi vất vả dùng quân công đổi lấy, cậu phải bồi thường? Không, nếu như y thật sự nói như vậy sẽ bị mọi người nói y không dám chịu thua, vậy càng không ngóc đầu lên được.
Cũng may chỉ bị gọt một chỗ, hẳn là có thể sửa chữa. Chữa trị tâm tình một hồi, Trung úy để bản thân bình tĩnh lại, sau đó y…
Lựa chọn chịu thua.
Y còn chưa quên những lời Warner nói với mình. Được lắm, rõ ràng đã sớm quen biết Thiếu tá, lại còn nói chuyện mơ hồ, che giấu, cậu sớm nói rõ cho tôi biết vị Thiếu tá này có thể gọt cơ giáp không phải được rồi sao? Có cần phải mờ mịt nói yêu quý cơ giáp thì đừng tới khiêu chiến không…
Trung Úy âm thầm hộc máu ba lần, sau khi ra khỏi cơ giáp, y hung hăng trừng Warner một cái, mới chạy khắp nơi tìm người hỏi ‘tàn chi’ cơ giáp nhà mình đã rụng đến chỗ nào.
Một chiêu này của Mạc Vấn chấn động tất cả mọi người ở đây, ngay cả Đại tá, khi thấy vậy, trong mắt cũng liên tục lóe ra tia sáng bảy màu. Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao trong tư liệu lại cố ý tăng thêm một câu ‘Lực phá hoại cực kỳ mạnh’.
Có thể không mạnh sao, đây là cơ giáp chứ không phải khoai tây nhá! Loại lực phá hoại này, phụ trợ sư có thể làm được sao?
Không chỉ Đại tá không hiểu, tất cả mọi người ở đây trừ Warner cũng hoài nghi có phải mắt mình xuất hiện vấn đề không, nếu không sao lại thấy một phụ trợ sư trâu bò như thế.
Amber hồn vía lên mây kéo kéo Lambert: “Có phải tối qua tớ ngủ quá trễ nên xuất hiện ảo giác không. Tớ thấy Mạc Mạc của chúng ta rút một thanh kiếm từ trong cây đàn ra, sau đó chém rụng cơ giáp.”
Hai mắt Lambert trống rỗng nhìn về phía trước, trả lời: “Thật khéo, chúng ta xuất hiện cùng một loại ảo giác.”
Warner đứng dậy dịch qua bên cạnh hai bước, không muốn lại đứng chung một chỗ với hai người này.
Thật ra lần đầu tiên khi nhìn thấy cảnh tượng như thế anh cũng choáng váng, hiện tại có thể bình tĩnh như vầy là do đã được chuẩn bị tâm lý trước mà thôi.
Warner nhìn Mạc Vấn mặc một thân quân trang tiếp tục đi, thừa dịp bây giờ chưa tới thời gian tập hợp, lập tức chạy lại tìm cậu.
Mạc Vấn trở lại vị trí của mình, rõ ràng cảm giác được ánh mắt của những người xung quanh đã thay đổi, đặc biệt là bên Thiếu úy và Trung úy, trước đó không hề nóng bỏng, hiện tại ánh mắt lại hừng hực như muốn đốt ra một cái lỗ trên người cậu.
Lúc này bỗng dưng có người nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, Mạc Vấn quay đầu nhìn lại, là Warner. Mạc Vấn đã đoán Warner sẽ không nhịn được bao lâu mà, xem đi, hiện tại đã đến tìm cậu rồi còn gì.
Hai người dắt nhau đến một nơi hẻo lánh, lúc Mạc Vấn còn chưa há miệng nói câu nào đã bị Warner ôm chặt lấy.
Bị người ôm chặt, trên đỉnh đầu lại truyền đến âm thanh có chút ấm ức của Warner: “Em không có nhớ anh.”
Nên đến đã đến rồi. Mạc Vấn nhịn cười vỗ vỗ vai anh, động viên: “Nhớ chứ sao không nhớ, nhưng giờ đang trong quân mà, em có cách gì đâu, chúng ta lại chưa kết hôn nên không thể xin ở chung được.”
Nhớ tới chuyện này, Warner lập tức cắn răng. Anh đã sớm viết đơn xin, không ngờ bên trên lại dùng ký do chưa kết hôn mà trả về. Bọn họ không thể nhân tính hóa một chút sao, rõ ràng hai người họ đã đính hôn rồi còn gì.
“Kết, chúng ta lập tức kết hôn!” Warner buồn bực day cắn vành tai của Mạc Vấn.
“Đừng nghịch, chúng ta tới đây chưa đến mấy ngày, hiện tại xin kết hôn không thích hợp lắm đâu.” Mạc Vấn trả lời.
“Nhưng em không chịu đến tìm anh, anh lại không thể đến chỗ em được.” Nói đến cái này, Warner lại tiếp tục oán niệm. Ký túc xá đều tách ra, một Thiếu úy như anh hoàn toàn không thể đến ký túc xá bên Giáo quan, còn Mạc Vấn đúng là có thể đến tìm anh nhưng cậu lại không đi.
“Tìm, đêm nay nhất định đến tìm anh.” Mạc Vấn đầu hàng Warner. Cọ cái gì mà cọ, sắp phản ứng tới nơi rồi kìa.
Rốt cuộc Warner cũng thấy thỏa mãn, ghé đầu lại gần hôn lên môi Mạc Vấn. Tại đây, trong một góc hẻo lánh này, hai người chậm rãi hưởng thụ khoảnh khắc thân mật hiếm thấy.
Thời gian rời đi không thể quá dài, cho nên Warner chỉ mới lề mề một hồi đã không thể không trở lại, chẳng qua lúc ra ngoài, từ xa anh đã nhìn thấy Joseph đứng chống nạnh chờ anh.
Joseph chính là kẻ xui xẻo vừa khiêu chiến với Mạc Vấn. Y đã đưa cơ giáp đến đội sửa chữ cơ giáp nhìn xem, lúc nghe thấy con số báo ra, y đã trố mắt ngoác mồm hồi lâu. Giời ạ, tiền trợ cấp một năm nay cứ thế mà hết sạch.
Cho nên vừa thấy Warner, y đã tức giận: “Cậu sớm biết vị Thiếu tá kia rất lợi hại sao không nói rõ với tôi, rốt cuộc chúng ta có phải là chiến hữu, có phải là bạn bè không hả!!!”
Warner vẫy vẫy tay, đáp trả Joseph: “Tôi đã nhắc anh rồi mà, là anh không có nghe, còn nữa, hiện tại anh là thượng cấp của tôi.”
“Thượng cấp thì làm sao?” Joseph trợn mắt: “Thượng cấp không phải là bạn bè.”
Nói đến đây, y phát hiện hình như mình đã quên cái gì, lập tức quét mắt nhìn Warner từ trên xuống dưới, vuốt cằm, nghi ngờ nói: “Cơ mà tại sao cậu lại hiểu rõ vị Thiếu tá kia thế, cậu yêu thầm cậu ta? Có điều, nói mới nhớ, gương mặt của người kia đúng là rất dễ nhìn.”
“Không đúng không đúng.” Joseph lại lắc đầu: “Tôi nhớ hình như cậu đính hôn rồi mà, lúc cậu đính hôn Đại tá của chúng ta còn tới dự.”
“Đúng, là đính hôn.” Warner gật gù thừa nhận.
“Vậy mà cậu còn có ý đồ với người khác.” Joseph nhấc ngón tay cái lên với Warner, nói tiếp: “Không hổ là vương tử, ăn trong bát còn nhìn trong nồi.”
Warner: “…” Nói bậy bạ cái gì thế hả.