Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

chương 65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không biết đã thả bao nhiêu vòng, bao nhiêu ảo ảnh cùng rút kiếm, theo lượng lớn quân hạm lái tới gần đảo, Mạc Vấn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, tiếp viện đã tới.

Người đến là địch hay ta chỉ cần nhìn một chút là có thể phân biệt được, bởi dưới sự khống chế nghiêm ngặt của quốc gia mà còn có loại quân hạm tinh xảo cỡ lớn thế này, Coroner tuyệt đối không thể nắm giữ được.

Thượng tá Stanford bỗng cảm thấy phấn chấn hẳn, liên hợp với viện binh mới tới, trước sau bọc đánh, một lưới bắt hết đám phản loạn trên đảo.

Những tên phản loạn kia ỷ vào nhân số nhiều mới đánh nhau không phân cao thấp với bọn họ, sau khi viện binh tới đã hoàn toàn mất đi ưu thế này, lúc này dù muốn chạy cũng đã muộn.

Có những hãng truyền thông lớn bằng con đường đặc biệt đã thu được tin tức kinh thiên nơi đây, cũng phái một số phóng viên nhanh chóng ngồi du thuyền chạy đến. Có người nói trước đó Vương tử và chuẩn vương tử phi có tham dự diễn tập trên đảo, không biết hiện tại bọn họ có bình an không.

Bình thường báo chí mỗi ngày chỉ in một kỳ, nhưng chuyện này liên quan trọng đại, có tòa soạn khi chiếm được tin tức tin cậy, đến bữa trưa cũng không kịp ăn mà nhanh chóng sửa sang tin tức, in phát ra ngoài.

Tin tức vừa ra lập tức khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, bởi vì hôm nay dân chúng trong thành thị đều sinh hoạt bình thường như thường ngày, nên đi làm thì đi làm, nên đến trường thì đến trường, hoàn toàn không hề phát hiện quân đội diễn tập bị Coroner tập kích.

Diễn đàn mạng giả thuyết vốn sóng êm gió lặng lại nổi sóng, chuyện Mạc Vấn nhập ngũ đã có rất nhiều người biết rồi, nhưng cụ thể đóng quân ở đâu thì không có tiểu thiên sứ nào đăng tin cho biết, cho nên mọi người vẫn luôn tha thiết mong chờ tin tức mới nhất, mãi đến tận khi một topic đột nhiên xuất hiện.

(Giờ phút này đại thần Mạc Vấn đang ở ngay trên đảo chiến đấu, hi vọng đại thần bình an vô sự.) Trong quãng thời gian gần đây Fans của Mạc Vấn đã không còn xưng hô Mạc Vấn là đại thần Bóng Dáng nữa, bởi nói gì thì nói ‘Tôi có Bóng dáng’ cũng chỉ là một cái tên ảo thôi, lúc gọi lên có cảm giác rất xa xôi, hơn nữa trong cuộc thi tinh anh, sự ưu tú của Mạc Vấn đã chinh phục bọn họ lần nữa, cho nên bọn họ đơn giản trực tiếp gọi luôn là đại thần Mạc Vấn.

Vừa nghe Mạc Vấn đang ở trên đảo, tâm tình mọi người lập tức bị treo cao.

Lâu : Chủ topic, nói chuyện phải có chứng cứ, thím nói đại thần ở trên đảo thì ở trên đảo sao? Muốn câu like à.

Lầu : Lầu trên nói rất đúng, chủ topic lấy đâu ra tin tức này mà nói như đúng rồi vậy?

Tầng lầu càng lúc càng cao, ngắn ngủi trong vòng mười phút đã đột phá lầu, nếu như vị chủ topic này đúng là muốn câu like câu kinh nghiệm thì e rằng hiện tại đã vui sướng muốn điên rồi.

Nhưng chủ topic thật sự không phải muốn câu like hay câu kinh nghiệm gì, y cũng là một trong các fans của Mạc Vấn, do cha y là phóng viên đã chạy tới hòn đảo quân sự đang chiến tranh kia nên y mới nghe được chút tiếng gió.

Lầu : Tôi là [chủ topic], từ quan trọng để trong dấu ngoặc, tôi chỉ muốn nói tôi có nguồn tin xác thực, không tin mọi người cứ chờ xem đi, đoán chừng một hồi sẽ có một số phóng viên chụp ảnh hay tiến hành trực tiếp tại hiện trường đó.

Tuy rằng nơi xảy ra chiến tranh rất nguy hiểm nhưng cũng không thiếu phóng viên xung phong nhận việc đến đưa tin trực tiếp, giống như phóng viên chiến địa lúc trước, liều lĩnh dù biết nguy hiểm đến tính mạng cũng phải đưa tư liệu đến trước mặt mọi người.

Bởi vì thế giới đã hoà bình rất lâu, hiện tại không có cách nói phóng viên chiến địa này, bây giờ, bình thường, phóng viên đều không có quay chụp hay phỏng vấn nguy hiểm đến tính mạng gì, cho nên khi chiếm được tin tức chiến tranh, còn xung phong đến chiến địa đưa tin là một quyết định vô cùng dũng cảm.

Hiện vị chủ topic này rất lo lắng cho cha mình, lại mong nhớ sùng bái phụ trợ sư, nhưng mà y lo lắng cũng không có tác dụng gì, không thể làm gì khác hơn là mở topic cầu mọi người chúc phúc mới có chút an ủi tâm lý.

Xem ra lời y nói là thật, người nửa tin nửa ngờ thấy vậy trong lòng cũng cân nhắc, không phải chứ, lẽ nào đại đại nhà mình thật sự ở trên đảo?

Vừa nghĩ vừa mở ra các website quan phương chính thức.

Tốt nhất đừng lừa gạt tôi, hiện tại đại đại đã là quân nhân, dám tạo lời đồn với quân nhân, sẽ không có quả ngon để ăn đâu!

Có lẽ là lúc phóng viên chạy đến chiến tranh đã kết thúc, website chính thức đã nhanh chóng thả ra một đoạn trực tiếp để mọi người quan sát tình huống trên đảo, rất nhanh, thời gian phỏng vấn các vị quan quân đã đến lượt Mạc Vấn.

Vị phóng viên này là một ông chú cỡ tuổi trung nên, thế nhưng phong độ lại nhẹ nhàng, biểu hiệu cũng bình tĩnh không căng thẳng quá độ như các phóng viên khác.

“Tính huống lúc đó hung hiểm như thế, tôi thay quảng đại những người ái mộ ngài hỏi một câu hỏi mà hiện tại bọn họ muốn hỏi nhất, xin hỏi Thiếu tá tiên sinh, bây giờ ngài thế nào, có bị thương không?”

Mạc Vấn khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút khổ sở: “Cá nhân tôi không có bị thương, nhưng những chiến sĩ anh dũng phấn đấu khác đã mãi mãi không thể mở mắt ra nữa, hi vọng mọi người đừng quá quan tâm đến cá nhân tôi, tất cả các chiến sĩ đều vô cùng ưu tú, vô cùng tuyệt vời.”

Xem tới đây, tất cả mọi người trước Quang Não đều trầm mặc, lúc bọn họ bình an sinh hoạt thì có những người đang kiên trì chiến đấu ở tiền tuyến, những người ấy được gọi là quân nhân.

Lâu : Năm nay tôi tuổi, tôi muốn bao danh thi trường quân đội, không phải kích động.

Lầu : L khá lắm! Cố gắng học tập, tôi ủng hộ cậu.

Lúc phỏng vấn thường thêm vào ít câu thích hợp để sinh động bầu không khí, nhưng bởi vì vẻ mặt mỗi người ở hiện trường đều rất nghiêm túc, nên khiến tâm trạng của các phóng viên cũng rất ngột ngạt bi thương, có điều nói sao thì nói vẫn phải tìm một chút đề tài để hóa giải tâm tình hiện tại của mọi người.

“Xin hỏi Thiếu tá tiên sinh, Thượng úy Warner, người yêu của ngài có bị thương không? Sau khi cùng trải qua chiến tranh, có phải tình cảm của hai người càng thêm vững chắc?” ông chú phóng viên trung niên mở miệng hỏi lần nữa.

Trước giờ đối với những vấn đề thế này Mạc Vấn luôn ngậm miệng không nói, mà giờ khắc này cậu lại thật sự suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Sau khi trở về tôi sẽ viết báo cáo xin kết hôn. Warner đã đề cập đến chuyện này nhiều lần nhưng tôi luôn cảm thấy vừa nhập ngũ đã làm vậy thì không quá thích hợp, cho tới hôm nay, tôi mới hiểu ra phải học quý trọng thời gian ở bên nhau, bởi vì chúng tôi là quân nhân.”

Câu nói sau cùng Mạc Vấn không có nói ra, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý của cậu, là quân nhân đều phải tùy thời chuẩn bị chiến tranh, nói không chừng một ngày nào đó sẽ hi sinh trên chiến trường mà không bao giờ có thể trở về đoàn tụ với người nhà nữa.

Ông chú phóng viên này có con trai cũng có người yêu, chỉ thấy trong mắt ông chợt lóe nước mắt, lập tức vội vã quay đầu dùng khăn tay xoa xoa.

“Vậy thì tốt quá rồi, hi vọng sau khi kết hôn hai người sẽ sống thật vui vẻ hạnh phúc.”

Thời gian phỏng vấn mỗi quan quân đều có hạn, bên Mạc Vấn, sau khi hết thời gian, các phóng viên cũng nhanh chóng chạy về phía đối tượng phỏng vấn tiếp theo.

Cấp bậc cao được sắp xếp ở phía sau, hiện trường chỉ có một vị đồng chí Thượng tá, cũng chính là Stanford, cho nên hắn được xếp ra sau cùng.

Hiện tại người được phỏng vấn là một Trung tá, nếu như Mạc Vấn quay đầu sẽ phát hiện người đó là vị Trung tá tiên sinh vừa bắt đầu đã xụi lơ xuống đất nói di thư kia.

Lúc này gã không thấy sợ hãi nữa, lúc được phỏng vấn cũng mặt mày hớn hở tinh thần phấn chấn, giống như phải quơ hết tất cả công cao của các phụ trợ sư lên người mình thì gã mới cam lòng.

Phụ trợ sư gần đó nghe vậy cau mày không ngớt, nhưng chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Lúc Mạc Vấn được phỏng vấn, Warner luôn ở bên cạnh nhìn, lúc nghe thấy cậu nói muốn kết hôn với mình, nụ cười trên mặt dù muốn kìm lại cũng không kìm được.

Rốt cuộc bọn họ cũng tu thành chính quả, lúc trước anh không từ bỏ là đúng, hiện tại không riêng gì anh yêu Mạc Vấn, Mạc Vấn cũng yêu anh.

Chờ đến khi mấy chuyện còn lại trên chiến trường được giải quyết xong xuôi, mọi người lên đường trở về, mà Mạc vấn cũng làm đúng như những gì cậu nói, lập tức nộp báo cáo xin kết hôn.

Trong thời khắc căng thẳng này còn có người muốn kết hôn! Đám côn đồ Coroner để lại còn chưa dọn sạch hoàn toàn, kết cái gì mà kết!

Đại tá trong cơn giận dữ đã ném Mạc Vấn và Warner đến thường trú trong đội càn quét quân phản loạn Coroner, thuận tiện còn cắt chức vị Trung tá phụ trợ sư kia.

Đương nhiên chỉ dựa vào bản thân Đại tá là không có quyền cắt chức một vị Trung tá, nhưng ông có thể thông báo lên trên.

Người lãnh đạo trực tiếp của ông là Tướng quân, sau khi giao video quay lại cảnh tượng hèn nhát của Trung tá trước khi khai chiến cho Tướng quân, ông không thèm quan tâm nữa, bởi ông tin tưởng Tướng quân tự có phán đoán của mình.

Vị Trung tá nói bốc nói phét trước màn ảnh này giống như đã quên căn cứ diễn tập đều có máy quay theo dõi, nếu không tin tức truyền phát buổi chiều là từ đâu tới? Mà vừa vặn chỗ gã ngồi không phải là vị trí góc chết của máy quay.

Cho rằng thiết bị trên đảo không đầy đủ toàn vẹn là có thể mở mắt nói mò? Nằm mơ!

Cấp trên vô cùng coi trong phần video này, bởi có khả năng nó đã ghi lại những hình ảnh chiến tranh quý giá, cho nên trước khi Đại tá nộp lên đã xem trước một lần, có điều vừa nhìn đã nổi trận lôi đình.

Trong quân của mình lại trà trộn vào kẻ như thế, còn để gã trèo lên được tới vị trí Trung tá, đúng là không thể nhẫn nhịn!

Đương nhiên tất cả những thứ này Mạc Vấn đều không biết, vì cậu đã sớm bị đày đến Coroner, cái nơi chim không thèm ị này.

Nói chim không thèm ị là hơi quá, nhưng nơi này thật sự không phát đạt như những thành thị khác, cũng do có một số phần tử quấy rối xuất hiện công kích người du lịch từ nơi khác đến nên dần dần kinh tế thành phố này càng sa sút, vắng vẻ hẳn, đến thị trưởng cũng không có cách nào với tình huống như thế.

Những tên phản loạn Coroner đột nhiên phát động chiến tranh, người sợ hãi nhất không phải dân chúng bình thường mà chính là vị thị trưởng xui xẻo này.

Rõ ràng mọi chuyện không liên quan đến ông ta nhưng bởi vì mũ cánh chuồn trên đỉnh đầu ông ta là Coroner, nên ông ta không thể không sầu đến bạc tóc.

Bên thủ đô sẽ không cho rằng ông ta cấu kết với đám phản loạn kia chứ, thủ lĩnh tôi trong sạch, xin ngài hãy tin tưởng tôi!

Vị thị trưởng này không ngờ đám người kia lại to gan như vậy, nói chiến là chiến, hoàn toàn không cân nhắc nếu lỡ thất bại thì sẽ có kết quả gì.

Bởi vì vũ lực của đám người kia khá mạnh mẽ, hơn nữa bình thường đều chỉ hô khẩu hiệu kích động tâm tình quần chúng một chút mà thôi, còn có thể khống chế tình huống được, cho nên thị trưởng chỉ coi bọn họ là xã hội đen mà mở một mắt nhắm một mắt

Lần này thì hay rồi, xảy ra vấn đề rồi.

Thị trưởng hối hận không kịp rồi lại mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, bởi vì ông ta không có quyền điều động quân đội đối kháng với những tên phản loạn này, ngoài nhẫn nhịn chỉ có thể nhẫn nhịn. Tuy rằng lúc xảy ra chuyện chức vị của ông ta rất có khả năng khó giữ được, nhưng cuối cùng cũng không cần làm quan mà uất ức như thế.

Mấy người có thấy chỗ nào chính phủ lại ôm tồn khuyên nhủ người gây chuyện chưa? Cho nên ông ta thực sự rất khổ bức.

Sau khi đến nơi này Mạc Vấn tăng thêm không ít kiến thức, nhờ phúc của đám phản loạn, Quang Não nơi đây đã không có cách nào liên hệ với bên ngoài, điều này chủ yếu nhằm vào nhóm người muốn thu tin tức quan trọng có liên quan đến quân bộ từ internet, từ đó bày ra âm mưu tiếp theo.

Lần đánh lén này khiến thủ lĩnh vô cùng tức giận, tự mình hạ lệnh muốn quân bộ phái ra một đội ngũ tinh anh để hoàn toàn tiêu diệt đám người kia.

Mạc Vấn và Warner cũng ở trong đó, nhìn như có loại cảm giác bị đày đi biên cương, nhưng thực chất là cho hai người cơ hội lập công.

Đây là công lao thật sự, chỉ cần còn sống thì tiền đồ không thể đo lường được. Cơ hội này không giống với quân công thu được trong huấn luyện, đây chính là quân công thật sự!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio