CHƯƠNG : CÙNG NHAU VƯỢT QUA
Hai người họ đã xuất phát. Cuộc chiến sẽ bắt đầu từ đây. Mục Nhất Dương hét to:
"XUẤT PHÁT......"
Cao Minh liền tạt cho cậu một gáo nước lạnh. "Cậu hào hứng thế làm gì? Chúng ta cũng không phải đi du lịch!"
Mục Nhất Dương vẫn phấn khởi không ngừng. "Hào hứng, hào hứng chứ... có mấy khi tôi được ra ngoài đâu."
Nhưng bỗng nhớ tới một chuyện, Mục Nhất Dương hoài nghi. "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Ồ, vấn đề quan trọng như vậy mà không ai nghĩ đến, Cao Minh thẳng thừng đáp lại. "Không biết...."
"........"
"........"
"Vậy mục đích của chuyến đi này là gì?" - Mục Nhất Dương lần nữa hỏi....
"Đi tìm Tống Minh Chi..." - Cao Minh trả lời lần nữa...
Mục Nhất Dương nổi khùng, đi mà không biết đi đâu thì thật là..."Anh có biết bà ta ở đâu không?"
Cao Minh cười gượng trong lòng, nhưng không để cho ai nhìn thấy được biểu cảm của anh lúc này. "Ngu ngốc. Nếu biết, chúng ta còn phải khổ sở thế này sao?"
"....."
Mục Nhất Dương đến bái phục anh, trong lòng không ngừng nguyền rủa. "Tôi thao, anh biết mỗi cái tên thì làm được gì?"
..............................................
Đường ra ngoại thành ngày càng hẻo lánh hoang sơ. Những hàng cây trải dài, vươn lên cao vút, chọc thủng tầng mây, cỏ mọc xiên ngang mặt đất - cứ như muốn thách thức, đe dọa bản lĩnh và ý chí con người...
"Tôi nhìn thấy một đại thúc...." - Mục Nhất Dương hét to. Cái nơi khỉ ho cò gáy này, để nhìn thấy con người thì thật đúng là kì tích.
"Cậu không thể hét nhỏ hơn một chút hả?" - Cao Minh bực bội nhưng vẫn nhanh chóng dừng xe."Xuống hỏi đường đi..."
"Mẹ kiếp, anh sai tôi?" Mục Nhất Dương thầm nghĩ, nhưng cậu một lần nữa quan sát tình hình, nhỡ đâu anh ta sẽ bỏ mình lại, cho hổ báo,... vì vậy đành ngậm ngùi xuống xe.
"Đại thúc, ở gần đây có ai tên là Tống Minh Chi không?"
Vị đại thúc này, cũng ngoài , râu ria lởm chởm, không nhiệt tình mà đáp: "Tống Minh Chi, cậu có biết cả cái đất nước này có bao nhiêu người tên là Tống Minh Chi không?"
Đại thúc nói xong, toan bỏ đi, nhưng rốt cuộc cũng dừng lại nhắc nhở: "Trời sắp có bão tuyết, nếu không muốn chết thì quay về đi."
Mục Nhất Dương không kịp hỏi thêm điều gì, bóng dáng thúc ấy đã khuất xa.
"......"
Mục Nhất Dương quay trở lại xe, cậu biết Cao Minh đang chờ tin tức. "Thúc ấy..."
"Đã nghe...." - Cao Minh đáp lại, trong lòng tính toán."Tìm một người qua một cái tên cũng không phải là cách hay" Cao Minh tiếp tục lái xe vào sâu trong rừng.
Đợi đến khi Mục Nhất Dương kịp phản ứng thì đã quá muộn. "Anh bị điên hả? Thúc ấy đã nói là có bão tuyết..." - Mục Nhất Dương hoảng sợ.
Cao Minh im lặng, mặc cho những tiếng cằn nhằn của Mục Nhất Dương bên tai, chiếc xe cứ đi, tiến thẳng về phía trước, mặc dù.... không biết đi về đâu.
Một ngày đã trôi qua. Cao Minh lái xe, đi về phía Bắc được khoảng km thì trời đã tối. Bão tuyết đến gần, họ quyết định dừng lại tại chân núi.
Cao Minh đã từng đi chơi rất nhiều nơi. Nói là đi chơi, thực chất là đi khám phá. Cơ thể anh có thể chịu được nhiệt độ thấp ở vùng băng tuyết, chịu được cái cháy bỏng, khô khan ở sa mạc. Với anh, trải qua bão tuyết là điều vô cùng dễ dàng.
Thế nhưng, Mục Nhất Dương, cơ thể suy yếu, lúc nhỏ lại la cà rong chơi - không chịu rèn luyện, nên lúc này chỉ có thể ngồi một chỗ mà run lập cập. Cậu muốn đi tìm mấy món đồ cổ, nhưng mà lạnh thế này...Thôi, bảo toàn tính mạng trước vậy!
"Cậu lạnh sao?"
Cao Minh chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút. Anh nhẹ nhàng, lấy chiếc áo bông đã chuẩn bị sẵn, ném qua chỗ Mục Nhất Dương. "Mặc vào..." - Hiếm khi anh biết quan tâm người khác như vậy.
Đến nửa đêm, bão tuyết càng lớn, nhiệt độ hạ xuống rất thấp. Mục Nhất Dương lúc này không thể chịu đựng được nữa, lớn tiếng càu nhàu...
"Mẹ kiếp, sớm biết thế này, có chết tôi cũng không đi với anh. Giờ này ở nhà, tôi đang nằm trong chăn ấm, sung sướng mà hưởng thụ...."
"Cũng tại anh, đi đâu không đi, lại đi đến nơi có bão tuyết này...."
"Cũng tại tôi, tôi ngu ngốc, không nghe theo trực giác của mình, bây giờ phải ở đây chịu khổ...."
"Cũng tại sư phụ, lúc nhỏ không chịu rèn luyện cơ bắp cho con, bây giờ con ốm yếu thế này..."
"Ông trời à, sao ông không nổi bão vào hôm khác?"
"Quên mất... khí hậu biến đổi thất thường thế này.... ô nhiễm môi trường... là do con người... Tôi hận các người...."
"......"
..............................................
Sáng sớm hôm sau, bão tuyết đã ngừng. Thế nhưng, tuyết đã phủ hết mọi lối đi, chiếc xe không thể di chuyển.
"Có vẻ như chúng ta phải ở lại đây thêm một ngày nữa...." - Cao Minh trầm ngâm nói, tựa như đây là điều hết sức thản nhiên.
"Cái gì...?" - Mục Nhất Dương chán nản, ở đây đúng là địa ngục. Cậu lại bắt đầu mắng chửi...
Cao Minh nhức tai, quát lớn."Cậu càng ngày càng giống đàn bà.."
Mục Nhất Dương vẫn thường hay nổi cáu như vậy đấy. "Tôi cứ thích thế đấy, đàn bà thì đã sao? Anh không phải đàn bà chắc? Có giỏi, chứng minh đi...."
Cao Minh nhếch mép cười, Mục Nhất Dương quá ngây thơ rồi. "Chứng minh? Muốn ở đây luôn sao?"
Mục Nhất Dương ngu ngốc, thuận miệng trả lời: "Đúng thế, tôi thách anh đấy!!!"
"Thật sao?" - Cao Minh hỏi lại, đừng hổi hận nhé Mục Nhất Dương.
Mục Nhất Dương khẳng định. "Đúng vậy..."
Cao Minh khí thế ngất trời, nhanh chóng đi về phía Mục Nhất Dương, kéo cậu ta lại gần, cúi mặt xuống. Chỉ khi hai khuôn mặt cách nhau cm, Mục Nhất Dương mới có phản ứng. "Anh....anh...làm gì vậy?" Giọng nói bị sự ngượng ngùng chi phối, Mục Nhất Dương lắp ba lắp bắp.
"Không phải cậu muốn tôi chứng minh sao?" . Cao Minh đã đoán trước được tình huống này, liền tiếp tục chọc ghẹo.
"Chứng minh? Anh chứng minh bằng cách này....?" - Mục Nhất Dương nóng nảy, khuôn mặt cậu bây giờ đang ửng đỏ, cãi lại anh.
Cao Minh cười lớn. "Không thì cậu nghĩ cách gì?"
"......"
"Mau buông tôi ra....". Xát thấy tình hình không khả quan cho lắm, Mục Nhất Dương giãy giụa, muốn thoát ra khỏi vòng tay anh.
Cao Minh bá đạo, "chứng minh" điều mà Mục Nhất Dương nghi ngờ. "Không phải đang chứng minh sao? Tôi nói được làm được..." Vừa dứt lời, anh kẹp chặt cơ thể Mục Nhất Dương, đến khi cậu ta không thở nổi, mặt đỏ tía tai mới buông tha.
"Cậu, không đủ sức... thì đừng thách thức tôi... - Cao Minh đắc cười nhếch mép, thả Mục Nhất Dương ra rồi quay đi.
..........................................
Buổi chiều, nhiệt độ tăng lên rất nhiều, Mục Nhất Dương quyết định tìm đồ cổ. Cao Minh ngồi trong xe đợi đã lâu mà Mục Nhất Dương còn chưa quay lại.
Đã quá nửa đêm, vài hạt mưa lác đác rơi xuống, không thấy Mục Nhất Dương trở về, Cao Minh sốt ruột. "Không phải cậu ta tức quá hóa điên chứ? Chẳng lẽ bị mình trêu đùa mà phát bệnh?" - Cao Minh tự vấn, anh có đang tự thầm trách mình?
"Kệ chứ, cậu ta đâu còn nhỏ, cần mình lo sao?". Suy nghĩ của anh biến đổi không ngừng,
"Thế nhưng, bọn chúng...." Nghĩ đến điều này, Cao Minh nhanh chóng lấy ra chiếc đèn pin, tiến thẳng về khu rừng trước mắt. Vừa đi, anh vừa gọi: "Mục Nhất Dương"
Không có tiếng trả lời.....
Trời đang mưa, trong lòng mưa tầm tã.
..............................................
Chuyện là, Mục Nhất Dương đi đào đồ cổ, lúc trở về, chẳng may dẫm phải một thứ gì đó tròn tròn, liền rơi xuống một hố bẫy khá sâu."Hix, mình đen đủi vậy sao?"
Mục Nhất Dương đã tìm mọi cách để leo lên, nhưng cái thân hình ốm yếu kia không thể trụ nổi. "Mình sẽ chết ở đây sao?"
Tuyệt vọng, cậu nhớ đến sư phụ, nhớ đến sư muội, nhớ đến mẹ cậu. "Hix, Cao Minh à, nếu được trở về, tôi sẽ can tâm tình nguyện mà đi cùng anh, sẽ không cằn nhằn nữa."
"Mục Nhất Dương!!!"
Nghe thấy tiếng gọi, Mục Nhất Dương bừng tỉnh. Cậu hét to. "Tôi ở đây"
Ba từ này, Cao Minh nghe được, lòng nhẹ nhõm hẳn. Anh nhanh chóng xác định vị trí nơi phát ra tiếng nói rồi soi đèn tìm cậu. "Đồ ngốc, sao cậu lại rơi xuống đó?" - Cao Minh vừa hỏi vừa quan sát xung quanh.
"Tôi cũng không biết! Mau, mau kéo tôi lên.... Á... anh bị điên à?". Mục Nhất Dương nên vui hay mừng đây? Cao Minh đã nhảy xuống dưới.
Anh bình thản nói. "Cái hố này sâu hơn m, cậu bị trúng bẫy... nhất định là có người..."
"Hix, anh có phải là đồ ngốc không vậy? Anh không thể đi kiếm một sợi dây nào đó à? Lại còn nhảy xuống đây làm gì?" - Mục Nhất Dương la hét...
Cao Minh quan sát xung quanh hố, không có gì khả nghi cả, lúc này anh mới an tâm.
"Hết rồi, hết rồi, huhu." Tên nào đó vẫn còn lải nhải bên tai làm anh bực tức. "Cậu còn nói nữa, tôi lập tức thao cậu." Chiêu này, vẫn còn có tác dụng.
Trời mưa, đất ướt, Cao Minh không thể leo lên. Vì chiếc hố được đào thủ công, nghiêng độ so với mặt đất, nên trong hố vẫn còn chỗ khô ráo, có thể tránh mưa.
Hai hơi thở nam tính đang chen chúc cùng một chỗ. Hai hàm răng Mục Nhất Dương mạnh mẽ chạm vào nhau, cậu lúc này thật yếu đuối, da thịt thâm tái, môi trắng bệch.
"Chúng ta có thể trở về không?" Mục Nhất Dương yếu ớt hỏi anh.
"Cứ ngủ đi, nhất định an toàn trở về..." - Cao Minh ôn nhu, anh khá lo lắng nhưng đây không phải đường cùng, còn có thể cứu vãn mà. Mục Nhất Dương nghe thấy câu này, một cảm giác dựa dẫm xuất hiện, cậu chìm vào giấc ngủ.
Cao Minh ôm chặt cậu trong lòng, dùng tấm lưng rắn chắc của mình, che mưa cho cậu, hứng chịu mọi sự trừng phạt từ thiên nhiên. Mục Nhất Dương, theo bản năng, siết chặt lấy Cao Minh. Anh giữ nguyên tư thế đó cả đêm.
Chẳng biết hai người họ đã ở đó bao lâu. Chỉ biết khi họ tỉnh lại là ngày hôm sau, người toàn bùn đất, cứ như nhân công bị sập hầm bỗng dưng sống lại.
Một giọng nói trong trẻo cất lên: "Hai người có làm sao không?"