CHƯƠNG : TÔI SẼ TỰ MÌNH TÌM ANH
"Trong giấc mơ, cô gái ấy đã nói: "Bọn họ thường xuyên ở Tích Nhược.""
"Đúng vậy, chúng ta mau lên đường."
Vậy là hai người họ đã tìm ra phương hướng cho chuyến đi này, điểm đến sẽ là Tích Nhược, xuất phát thôi!
Ở một nơi nào đó trên đảo Tích Nhược.
"Sư phụ, bọn họ sắp tìm ra chúng ta!"
"Vậy sao? Ta không định cho chúng toại nguyện sớm như vậy"
"Ý của người là?"
"Haha, hai đứa nhóc này, thật thú vị."
..................
Tích Nhược - một hòn đảo độc lập với nội địa, bốn bề được bao phủ bởi nước biển. Người dân sống ở những vùng bên cạnh rất ít khi tới đó. Họ không khai phá nơi này, không chỉ bởi vì nó hoang sơ quá độ, mà còn vì những lời nguyền đáng sợ.
Năm , hạn hán kéo dài, để tìm kiếm một nguồn lương thực mới, ba người thanh niên được cử đi tới đó. Giữa đường, thuyền của họ bị bão đánh vỡ tan. Người ta tìm thấy ba thi thể trương phình vì nước biển. Cơ thể còn nguyên vẹn nhưng thực ra nội tạng của họ bị rút hết, được thay thế bởi một loại cỏ kì lại. Trên trán mỗi người có một hình ngôi sao năm cánh.
Năm , thảm kịch lại tiếp tục xảy ra. Một dòng tộc quyền thế đi nghỉ mát. Mặc cho những lời khuyên ngăn của người dân ở ven biển, họ vẫn tiếp tục chuyến đi tới Tích Nhược. Mười ngày sau, những người đánh cá phát hiện một con tàu du lịch trôi hững hờ trên biển, hình như nó bị mất phương hướng. Con tàu không có dấu vết của sự sống, tất cả gia tộc đều chết, nội tạng của họ quả nhiên bị trút hết và cũng được thay thế bằng loại cỏ kì lạ kia. Ngôi sao năm cánh cũng được đánh dấu trên trán họ.
Bẽ bàng, kinh hãi, Tích Nhược trở thành nơi bí ẩn nhất vùng này, không một ai dám đặt chân đến đó.
Mục Nhất Dương và Cao Minh đang ở trong những khu nghỉ mát ven biển. Nơi đây là vùng thân cận của Tích Nhược. Người dân sống xung quanh mang một vẻ rất kì lạ, họ dường như rất kiệm lời.
"Chúng ta sẽ ở đây bao lâu?" - Mục Nhất Dương hào hứng hỏi.
"Sau khi tìm ra cách tới đó, lập tức xuất phát" - Cao Minh nói chắc chắn như đinh đóng cột.
"Cái gì? Tôi muốn ở lại đây mấy ngày." - Mục Nhất Dương thất vọng, ở đây rất vui, rất thích, cậu chưa muốn rời đi. Điều này xuất phát từ sự ham chơi của thiếu niên.
"Cậu tưởng chúng ta đi nghỉ mát?" - Cao Minh bức bối, kì thực anh cũng muốn ở lại đây vài ngày, nhưng Tống Minh Chi đang ở trước mắt, không thể chậm trễ.
"Đúng vậy!"
"...."
.................................
"Xin hỏi, kia có phải đảo Tích Nhược không?" Cao Minh vừa chỉ tay, vừa hỏi một người khách qua đường....
Người đó nhìn anh với ánh mắt quái dị. "Các cậu thật sự muốn đi tới đó?"
"Có chuyện gì sao?" - Cao Minh tò mò, vấn đề chính là anh không biết được những sự kiện đã xảy ra.
"Các cậu không nên đi tới đó."
"Tại sao?" - Cao Minh càng không hiểu.
"Đừng hỏi tôi."
Người đó bỏ lại một câu đó rồi lập tức rời đi.
Cao Minh và Mục Nhất Dương đi hết cả buổi sáng, hỏi qua rất nhiều người, nhưng chỉ nhận lại được những cái lắc đầu.
"Nơi này thật quái quỷ, bọn họ không trả lời chúng ta." - Mục Nhất Dương cằn nhằn, đi bộ mấy tiếng đồng hồ khiến cậu thở không ra hơi.
Cao Minh đặt nghi vẫn. "Chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra, tại chính nơi này."
Tại sao mọi người lại phớt lờ những câu hỏi của họ? Tại sao họ không muốn nhắc đến hòn đảo kia?
Cao Minh đang suy nghĩ, một cô gái xinh đẹp bước tới: "Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?"
"Được, tôi sẵn lòng, thưa người đẹp" - Cao Minh chưa kịp phản ứng, Mục Nhất Dương đã nhanh nhảu đáp.
Cô gái có vẻ khó chịu: "Tôi có hỏi cậu à?"
Mục Nhất Dương mất mặt, rón rén lùi về phía sau.
Cao Minh hiểu chuyện, cười nhếch mép, nhẹ nhàng xoa đầu Mục Nhất Dương.
"Anh thì hay rồi." - Mục Nhất Dương làm bộ làm tịch.
Cao Minh không nói gì, chỉ cười cười, ánh mắt đó.....thật ấm áp!
Chợt nhận ra vấn đề cần giải quyết, Cao Minh quay đi, lạnh lùng nhìn cô gái kia: "Có chuyện gì, trực tiếp nói ở đây đi."
Cô gái kia không phản ứng, chỉ mỉm cười rồi nói thầm vào tai Cao Minh cái gì đó: "Tôi biết (...)"
Mặt anh tái mét. "Sao cô ta lại biết?". Anh tự vấn.
Mục Nhất Dương quan sát nãy giờ. Cậu để ý đến từng hành động nhỏ của Cao Minh, nhìn thấy cô gái kia thân mật như vậy, anh cũng không phản ứng, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả.
"Anh ta thích gần gũi với ai, liên quan gì tới mình?" - Mục Nhất Dương đơ người. "Mình....anh ta cần mình quản sao?"
Mục Nhất Dương thấy Cao Minh đột nhiên quay lại nói: "Cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, tôi có việc."
Mục Nhất Dương hậm hực không nói gì. Cậu phản ứng như vậy, Cao Minh có chút hài lòng. Cậu khó chịu, chân không theo ý muốn, chậm rãi bước về phía khách sạn. Vừa đi còn vừa buồn bực đá chân loăng quăng.
Cao Minh khẽ cười, nhanh túm lấy cậu. "Tôi đi một lát rồi về. Nếu về muộn, cậu không cần đợi tôi, trực tiếp gọi lễ tân mang đồ ăn lên phòng."
"Hứ, còn cần anh nhắc sao?" - Mục Nhất Dương vẫn giữ thái độ ấy.
"Còn nữa, tôi có mang theo chìa khóa, buổi tối đi ngủ sớm, nhớ đóng chặt cửa lại, không được mở cửa cho bất kì ai." - Cao Minh ân cần.
"Biết rồi!" - Mục Nhất Dương giận dữ, tỏ ý muốn hét lên với anh.
"Cậu gắt gỏng với ai đấy?" - Cao Minh cố ý chọc giận cậu, nhìn cậuh như vậy, anh thích!
"Anh..." . Không để Mục Nhất Dương nói hết câu, Cao Minh nhéo má cậu: "Ngoan, đợi tôi về!"
Mục Nhất Dương xù lông: "Tại sao lại véo má tôi?"
Cao Minh chậm rãi đáp: "Chẳng lẽ tôi tự làm với mình? Với lại, chỗ đó của cậu toàn thịt, tôi muốn!"
Mục Nhất Dương: "...."
"Tôi nhất định trở về, sẽ không để cậu một mình!"
Một câu nói này, đánh bật tất cả những lời thề thốt, hứa hẹn ngoài kia. Một câu nói này, xuyên thẳng vào tâm can Mục Nhất Dương.
Mục Nhất Dương trở lại khách sạn, đợi Cao Minh trở về. Đã qua bữa tối, Cao Minh chưa trở lại. Đến giờ đi ngủ, vẫn chưa thấy tăm hơi Cao Minh đâu cả.
Mục Nhất Dương độc thoại:
"Anh ta định qua đêm với cô gái đó?"
"Hừ, đồ dễ dãi."
"Anh rốt cuộc có quay lại không đây?"
"Hừ, chả thèm để ý đến anh ta!"
Mục Nhất Dương khóa cửa thật kĩ, quyết tâm lên giường ngủ. Cậu ngủ không sâu, hễ có tiếng động nhỏ là lại giật mình. Trước đây, mỗi lần tỉnh giấc giữa đêm khuya, Cao Minh đều nhẹ nhàng vỗ vai cậu: "Ngoan, ngủ đi, tôi ở đây."
Mục Nhất Dương không ngủ được. Cậu đang chờ đợi, chờ đợi một tiếng "cạch" của chốt cửa, chờ đợi một tiếng "leng keng" nhỏ nhất của chiếc chìa khóa.
Một đêm này, thật là không sống nổi.
Vì thức cả đêm, nên lúc tờ mờ sáng, Mục Nhất Dương mới chìm sâu vào giấc ngủ. Trong vô thức, cậu cảm thấy nụ hôn nhẹ nhàng từ ai đó.
Mở mắt ra, mọi thứ vẫn như tối hôm qua, và đã gần trưa rồi.
"Sao anh ta không về? Anh ta đã hứa rồi mà!"
Cậu gọi cho Cao Minh nhưng không liên lạc được. Mục Nhất Dương có chút lo lắng, bứt rứt mà chạy đi tìm Cao Minh. Cậu đi hết mọi nơi, hỏi rất nhiều người, nhưng không có kết quả.
Cầm trên tay điện thoại, cuối cùng cũng ấn ba con số:
"Alo, tôi cần tìm người (...)"
Đầu dây bên kia chỉ lạnh lùng đáp trả. "Xin lỗi, nhưng theo luật, anh ta chỉ được coi là mất tích sau tiếng không trở về. Mà từ chiều hôm qua tới giờ thì... Hãy kiên nhẫn, có lẽ anh ta chỉ đi chơi đâu đó thôi."
Một ngày lại trôi qua rồi! Mục Nhất Dương chán nản trở lại khách sạn. Ngày hôm nay, thật mệt mỏi! Nằm một mình trong căn phòng trống rỗng đó, cậu có đôi chút nhớ Cao Minh.
Trước đây mới đến Thiên Thành, Cao Minh đã gần kề bên cậu. Anh cho cậu ăn, ở, còn mua đồ cho cậu.
Cậu cảm nhận được cái ôm thật chặt của anh khi rơi xuống vực ở núi Kiện Nam. Cậu nhớ rõ cảm giác...khi hai người môi kề môi. Nó thật dịu dàng, ngọt ngào!
Cậu nhìn thấy giọt nước mắt của anh khi bị tên quỷ vùi dập. Cậu cảm nhận được nhịp tim của anh, sự ấm áp trong vòng tay anh khi hai người cùng vượt qua đêm mưa đó.
Cậu ghi sâu trong lòng từng cử chỉ quan tâm, không màng sống chết của anh ở trong căn phòng băng. Lúc đó, anh nắm tay cậu thật chặt, sợ cậu biến mất. Cậu nhớ đến lúc ở trong mê cung kia... Anh là hi vọng của cậu.
Cậu lúc nào cũng ở bên Cao Minh, được anh yêu thương, chiều chuộng. Bây giờ Cao Minh không ở đây, cậu không biết phải làm gì? Cậu không thể tự lo cho bản thân giữa một nơi xa lạ thế này!
"Cao Minh, anh ở đâu?"
"Anh đi rồi! Tôi sẽ cằn nhằn với ai đây?"
Trái tim cậu đang vang lên những nhịp đập mãnh liệt. Mục Nhất Dương quyết định làm theo tiếng gọi nơi đây. "Tôi nhớ anh"
"Trước đây, tôi đã nhiều lần mất tích, đều là anh đi tìm tôi."
"Bây giờ, tôi sẽ tự mình đi tìm anh!"