CHƯƠNG : TẠM BIỆT
Sáng hôm sau, khi Mục Nhất Dương và Cao Minh tỉnh lại, Michael đã rời đi.
"Anh ta sẽ không sao chứ?" - Mục Nhất Dương có chút bất an.
"Không sao đâu. Để cậu ta đi chơi vài ngày, như vậy cũng tốt, chúng ta còn có việc riêng!"
"Được, vậy mau chóng lên đường!"
........................................
"Thưa bà, thông tin về cậu ta...hoàn toàn không có" - Người thám tử kính cẩn nói.
"Cái gì? Chuyện đó có thể xảy ra sao?" - Trịnh Như Ngọc sửng sốt.
"Nhóm chúng tôi đã truy xét cả tất cả các danh sách khai sinh - từ năm mươi năm trước tới nay, nhưng vẫn không tìm thấy người nào tên là Mục Nhất Dương - có đặc điểm giống như bà nói. Theo lời của cô Lưu (Lưu Anh Nhã), chúng tôi đã theo dõi hai người họ, phát hiện cậu ta chỉ sống với sư phụ và một sư muội"
"Bọn họ giờ đang ở đâu?"
"Thưa, họ ở một vùng núi nhỏ thuộc tỉnh Nghi Giang."
"Được, Nhã Nhã, Cao Minh nhất định đã trúng tà của lão sư phụ kia, lại còn bị thằng nhóc đó dụ dỗ. Con yên tâm, ta sẽ không để con chịu thiệt thòi. Nào, chúng ta lập tức lên đường."
.......................................
Mới là lần thứ ba quay về kể từ lúc đến Thiên Thành, Mục Nhất Dương thoáng cảm thấy áy náy. "Sư phụ à, con xin lỗi!"
"Cậu lẩm bẩm cái gì vậy?" - Cao Minh lái xe bên cạnh, nghe mà không hiểu.
"Không có gì!" - Mục Nhất Dương lúng túng. Phải lựa chọn giữa Tống Minh Chi và sư phụ, điều này... thật sự rất khổ tâm.
Cao Minh bên cạnh, thấy cậu lắng, anh cũng hiểu được cảm giác của cậu phần nào. "Lần trước tới đây, tôi không thể tìm ra sư phụ cậu. Không biết chừng ông ta đã rời đi."
"Mọi người không thể tìm thấy ông ấy đâu, vì người luôn ở trong Cổ Mộ!"
"Hầm mộ, Cổ Mộ....Hầm mộ, Cổ Mộ, hai nơi này có liên quan đến nhau không?" - Suy nghĩ đó cứ len lỏi trong tâm trí Cao Minh.
................
Mục Nhất Dương và Cao Minh đi trên con đường quen thuộc, vượt qua những khu rừng, những tầng đất, cánh cổng sắt chiễm chệ ở đó.
Câu thần chú: "Đen và Trắng, Trắng và Đen
Ác quỷ sẽ biến thành thiên thần
Thiên sứ nhất định sẽ tái sinh ở dưới địa ngục" vẫn vẹn nguyên như năm nào.
Cánh cổng mở ra. Huỳnh Đức Duẩn quả nhiên ở đây.
"Sư phụ, con đã về!" - Vẫn là câu nói ấy, cùng một người nói ra, nhưng lần này Mục Nhất Dương lại cảm thấy gượng gạo.
"Còn dám quay lại sao?" - Huỳnh Đức Duẩn không chút thần sắc nhìn hai người, chỉ nhàn nhạt trả lời.
Mục Nhất Dương thành khẩn: "Sư phụ, người hãy bình tĩnh nghe con nói!"
"Có nói gì cũng vô dụng, trừ khi các ngươi giao viên đá còn lại ra" – Huỳnh Đức Duẩn vẫn mang thái độ ấy, một mực không thay đổi.
"Chúng tôi thật sự rất cần nó!" - Cao Minh không chịu được liền lớn tiếng. "Sao ông có thể ích kỉ như vậy? Chúng tôi cũng đâu có làm gì sai, tại sao ông không chịu lắng nghe cậu ấy nói???"
Huỳnh Đức Duẩn phẫn nộ, trên trán nổi từng tầng gân xanh: "Hỗn xược, ngươi là ai mà dám nói vậy! Mục đích của ngươi thì cao đẹp lắm chắc? Tống Minh Chi - bà ta sẽ bảo đảm an toàn cho các ngươi sao?"
"Tại sao ông ta lại biết Tống Minh Chi? - Người này thật không đơn giản!" - Cao Minh nghĩ thầm.
"Còn nữa, Tống Minh Chi - bà mau ra đây cho ta" - Huỳnh Đức Duẩn gào thét không ngừng.
"Chà chà, cứ tưởng sẽ không phải lộ diện, hóa ra ngươi vẫn còn nhớ đến ta" - Bóng hình kiều diễm bước ra, Tống Minh Chi - bên cạnh là Trương Tuyết Nhi xuất hiện từ một khoảng không gian khác.
"Hừ, ngươi đã theo dõi bao lâu nay, lẽ nào ta lại không biết?" - Huỳnh Đức Duẩn cười đến đáng sợ.
Tống Minh Chi tiếp tục trêu chọc: "Vậy sao? không ngờ ngươi vẫn như ngày nào - tinh thần cảnh giác cao độ... không hổ danh là tướng lĩnh quân đội xuất sắc nhất thời đó."
"Cái gì? Họ đã từng quen biết nhau sao? Và còn...tướng lĩnh quân đội?" - Đây là điều mà Cao Minh muốn tìm lời giải nãy giờ, cũng chính là thắc mắc của Mục Nhất Dương.
"Chuyện của quá khứ, ta không muốn nhắc lại, cũng đừng ảo tưởng là ta sẽ giúp ngươi." - Huỳnh Đức Duẩn kiên định.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, ta vốn không cần ngươi giúp, tự ta sẽ thực hiện kế hoạch này." - Tống Minh Chi phản bác.
Giọng điệu Huỳnh Đức Duẩn mang chút chua xót: "Hừ, nếu quay trở lại quá khứ, ngươi sẽ thay đổi được sao? "nó" sẽ sống lại sao? Ta đã không còn chút hi vọng nào nữa, ngươi cũng nên từ bỏ...."
"Không cần ngươi can thiệp! Ta đã quyết định rồi, đừng mong có thể nghịch chuyển kế hoạch đó. Tóm lại, hãy mau đưa viên đá còn lại cho ta, nếu ta thành công, điều đó chẳng phải cũng có lợi cho ngươi sao?" - Tống Minh Chi kiên quyết.
"Đừng lún sâu vào ảo mộng như vậy, chuyện đó không bao giờ có thể xảy ra." Dứt lời, Huỳnh Đức Duẩn ra đột nhiên xuất chiêu: "Ngày hôm nay, ta sẽ kết thúc giấc mộng đó của ngươi."
Tống Minh Chi có thể sống đến ngày hôm nay, tuyệt nhiên không phải là tay vừa, bà ta cũng ra đòn dứt khoát, kịch liệt...
Một người tấn công, một người trả đòn, một người tung chiêu, một người né tránh. Hai bên cứ như vậy giằng co, xung đột không ngừng.
Gần tới khi sức cùng lực kiệt, Huỳnh Công Duẩn chiếm lợi thế. Ra tay với phụ nữ thật là không nỡ, nhưng đây là chuyện đại sự, không thể bao dung. Ông quyết định tung đòn mạnh nhất, một đòn này - sẽ triệt để làm Tống Minh Chi bất tỉnh, khiến bà ta yên ngủ thêm vài trăm năm nữa.
Thế nhưng....
"thịch... thịch.... thịch...."
"thịch... thịch.... thịch...."
Cơ thể Huỳnh Đức Duẩn bỗng nhiên tê liệt, toàn bộ các tế bào máu trong cơ thể đã đông cứng, chân tay không thể cử động được, thân thể choáng váng, ông ngất đi.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tống Minh Chi nhân cơ hội này, bảo Cao Minh cầm lấy viên đá màu trắng, nhắm mắt lại rồi Mục Nhất Dương đi tìm viên đá màu đen.
Khả năng "thần giao cách cảm" này tuyệt đối độc nhất vô nhị. Trong vòng một phút đồng hồ, Mục Nhất Dương đã tìm thấy viên đá màu đen - trên viên đá khắc chữ "trắng" ở trong ngôi mộ tổ đầu tiên.
"Sư phụ, ông ta không sao, chỉ là trong cơ thể có chứa một lượng khá nhiều Antithrombin, khiến máu trong cơ thể đông lại, không thể tiếp tục các hoạt động khác."
( Antithrombin là một chất ức chế serine protease (serpin - serin protease inhibitor) có vai trò làm thoái hóa các serine protease; thrombin và yếu tố Xa, cũng như các yếu tố XIIa và IXa. Chất này thường ở tình trạng hoạt hóa, nhưng sự kết dính antithrombin vào các yếu tố trên chỉ tăng lên khi có mặt heparan sulfate (một glycosaminoglycan) hoặc dùng thuốc heparin (những chất dạng heparin khác cũng làm tăng ái lực đối với yếu tố Xa, thrombin, hoặc cả hai). Thiếu hụt về chất lượng hoặc số lượng của antithrombin (bẩm sinh hay mắc phải, v.d. trong bệnh đái protein) cũng có thể đưa đến tình trạng máu dễ đông.)
"Vậy là mọi việc đã xong, hãy mau chóng trở về Tích Nhược, chúng ta sẽ tiến hành nghi lễ" - Tống Minh Chi quả quyết.
"Có thể đợi tôi đưa ông ấy về không?
Đây có thể là lần cuối cùng, tôi cũng muốn nói lời tạm biệt với Tiểu Huyền." - Mục Nhất Dương tha thiết.
"Được, Tuyết Nhi sẽ đi cùng hai cậu, ta đi trước!" - Tống Minh Chi nói xong, lập tức li khai.
.....................................
Căn nhà nhỏ giữa rừng ấy, cảnh vật nơi đó, nơi mà Mục Nhất Dương đã gắn bó hơn mười năm, từng chi tiết nhỏ...cậu vẫn còn nhớ.
Chuyến đi này, không biết điều bất trắc nào có thể xảy ra. Bây giờ phải nói "tạm biệt", Mục Nhất Dương thật lòng không nỡ, nhưng thời gian cũng không thể quay trở lại...
Mục Nhất Dương cứ đứng đó, tận hưởng cảm giác ấy... một lần cuối cùng, chỉ một lần này thôi!
"Hừ, thì ra là hai người các ngươi đang ở đây"