Edit: Ốc sên lười biếng
- -----------------------------------------------------------
Sau bữa trưa hôm thứ vừa rồi, Mai Như Ngọc đã có một ngày cuối tuần nhàn nhã hiếm có.
Cuối cùng thì cậu cũng có thể nằm trên giường từ sáng đến tối, ăn bất cứ thứ gì cậu muốn, muốn lướt điện thoại lúc nào thì lướt, chơi game lúc nào thì chơi.
Sa đọa như thế được hai ngày, đến ngày thứ ba cậu chào đón người ôm theo một cái cân điện tử đến nhà - Chị Minh.
Sau đó, cậu bị cái người có vẻ mặt chết lặng kia đào ra khỏi giường vì "lỡ" tăng thêm ba cân.
Mai Như Ngọc cảm thấy con số này vẫn có thể chấp nhận được, chỉ cần mấy ngày tới cậu chăm tập thể dục, buổi tối ăn ít cơm nhiều rau lên một chút, thì trong vòng một tuần cân nặng lại giảm xuống thôi.
Kết quả, ý tưởng ngây thơ của cậu đã bị chị Minh không chút nể nang gì chế giễu: "Cậu cho rằng chị mang cái cân này đên đây để cậu cân, rồi để cậu giảm ba cân thôi á?"
Mai Như Ngọc thở dài: "Được rồi.
Không giảm ba cân thì giảm năm cân vậy, em sẽ chăm chỉ giảm mà."
"Thật ra khuôn mặt và thân hình hiện tại của em đều rất hoàn mỹ rồi, nên hoàn toàn không cần phải giảm cân đâu?"
"Dáng người và diện mạo của em đến thần tiên nhìn còn phải rơi lệ nữa kìa."
Chị Minh cảm thấy thằng nhóc này từ sau khi đoạt giải ảnh đế thì trình tự sướng càng ngày càng nặng rồi.
Trước đây cậu ta cũng chỉ dám nói giá trị nhan sắc của mình trên trời thôi, bây giờ nâng hẳn tầm lên là thần tiên nhìn còn phải rơi lệ.
Có khi một thời gian nữa thằng nhóc này sẽ nói nhan sắc của mình đẹp đến nỗi chấn động vũ trụ, sao không bay lên trời luôn đi?
"Làm huấn luyện viên với tham gia mỹ nam high quá nên quên luôn bản thân là diễn viên rồi phải không? Từ khi đoạt giải đến giờ đã ngót nghét một tháng rồi, cậu lại không nhận phim mới, mọi người sắp cho rằng cậu không phải diễn viên nữa mà là nghệ sĩ hài rồi đó."
Khóe miệng Mai Như Ngọc run rẩy.
"Chị nỡ lòng nào xát muối vào tim em như thế.
Phim của em mới được chiếu trong tuần lễ vàng phim điện ảnh chưa đầy một tháng, danh tiếng với doanh thu phòng vé đều cao.
Nổi như thế mà bảo em là nghệ sĩ hài là sao?"
Chị Minh hừ một tiếng: "Một diễn viên giỏi là một diễn viên không ngừng đóng phim, không ngừng tiến bộ.
Cậu nghỉ ngơi đủ rồi, nghỉ lâu quá sẽ khiến cậu nảy sinh tâm lý tự mãn, trì độn.
Cho nên cậu phải bắt đầu nhận kịch bản mới."
Mai Như Ngọc ôm gối ngồi trên sô pha thở dài: "Tịch Mịch à, ngươi nhìn coi! Đây chính là tên địa chủ lòng dạ độc ác chuyên bóc lột người lao động! Cuộc sống này khốn khổ quá ~"
Chị Minh co giật khóe miệng: "Cậu có thể buông cái gối ôm Tư Không Tịch kia xuống được không? Cậu bế nó lên còn nói với nó những lời như thế khiến tâm lý tinh thần chị bất ổn!"
Mai Như Ngọc ngẩng đầu rầm rì: "Em mới không có.
Đây không phải là Tư Không Tịch, đây là Tịch Mịch em chuyên dùng để trút giận, trong phòng ngủ em còn có một Tịch Mịch chuyên dùng để nói chuyện phiếm."
"Chị thấy cậu nhàn rỗi đến mức tịch mịch (cô đơn) quá rồi! Chuyện suýt lật xe khi Mỹ nam phát sóng trực tiếp cậu đã quên rồi phải không? Đừng tưởng rằng cậu thay những bức tranh trên tường bằng những bức tranh phong cảnh với tranh của chính mình và thú cưng thì chị đây không biết chúng trước đây là tranh gì!"
Mai Như Ngọc đột nhiên nhớ tới buổi phát sóng trực tiếp suýt nữa thì lật xe ngay tại hiện trường, liền hung hăng đấm hai phát lên cái gối ôm Tịch Mịch, sống chết không chịu thừa nhận: "Chị nói gì thế, vốn dĩ chỗ này em vẫn treo tranh phong cảnh với ảnh chụp của chính em."
Chị Minh cười khan hai tiếng, ném thẳng sấp kịch bản lên bàn trà bằng pha lê: "Đây là một số kịch bản hay mà chị đã chọn ra cho cậu từ hơn chục kịch bản.
Đạo diễn, nhà đầu tư đều rất ổn, cậu coi thử rồi chọn một cái đi."
"Trong số đó, nhà đầu tư của 《 Tuyết Sơn Kiếm Khách 》 nói, chỉ cần cậu đồng ý đóng nam chính thì cậu có yêu cầu gì họ cũng đồng ý.
Bên 《 Mặt nạ người 》 cũng rất có thành ý, đạo diễn cũng có nói rồi, kịch bản này được đo ni đóng giày cho cậu, chỉ có cậu mới có thể diễn ra được tinh túy của tác phẩm.
Chị coi qua rồi, cốt truyện đại khái hơi giống Họa bì.
Nhân vật chính là một tên sát nhân điên cuồng vô cùng đẹp, chắc hẳn cậu sẽ rất thích kiểu nhân vật này phải không?"
Mai Như Ngọc lại đấm một cái nữa vào gối ôm Tịch Mịch của mình: "Chị Minh, chị nói lung tung gì vậy? Sao em lại thích một nhân vật sát nhân điên cuồng được chứ? Em thích loại nhân vật tài năng thần kỳ cơ!"
Mai Như Ngọc nói vậy nhưng vẫn với tay lấy quyển kịch bản trên bàn trà bắt đầu đọc.
Năm kịch bản này lần lượt là 《 Tuyết Sơn Kiếm Khách 》, 《 Mặt nạ da người 》, 《 Người bạn Thanh Mai Trúc Mã của tôi 》, 《 Chuyến đi kỳ lạ 》 cùng với 《 Một ngày của Thần》
Mai Như Ngọc đọc hai kịch bản 《 Tuyết Sơn Kiếm Khách 》 và《 Mặt nạ người》 mà chị Minh đề cử trước.
《 Tuyết Sơn Kiếm Khách 》 kể về một kiếm khách võ đẹp trai công cao cường xuống núi chém người, nam chính là kiếm khách trên núi tuyết, tình tiết cũng không qua mạnh mẽ.
Muốn cậu nhận đóng vì cậu hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của một nhân vật kiếm khách đó là đẹp trai và mạnh mẽ, nói trắng ra là chính là vì gương mặt và độ nổi tiếng của cậu.
Nếu trước khi cậu nhận được giải ảnh đế, kịch bản như này, thì cậu có thể vì thù lao và gương mặt mình nhận ngay.
Nhưng sau khi nhận được giải ảnh đế, giá trị đang lên như này, trong thời gian gần đây cậu không thích hợp diễn loại cốt truyện dễ bị ăn chửi như này.
Còn về phần《 Mặt nạ da người 》.
Chị Minh đã tóm tắt kịch bản này rất súc tích.
Đây quả thực là câu chuyện kể về tên giết ngươi điên cuồng rất hay.
Kịch bản này kể về tên giết người điên cuồng có vẻ ngoài vô cùng anh tuấn, lại là người đan ông vô cùng phóng khoáng.
Hắn ta mở một cửa hàng ăn, là ông chủ nhà hàng được mọi người trên phố rất yêu quý.
Mọi thứ hắn thể hiện ra ngoài đều rất hoàn mỹ.
Tuy nhiên, người đàn ông nhìn bên ngoài thì hoàn hảo không khuyết điểm, sau lưng lại là một tên sát nhân hàng loạt, đã giết hơn chục người.
Hơn nữa từ đầu đến cuối, cảnh sát đều điều tra vụ án xung quanh người đàn ông này, nhưng không ai nghi ngờ hắn ta.
Thậm chí mãi cho đến cuối cùng, người đàn ông đeo mặt nạ da người hoàn hảo này cũng không bị bắt.
Khi cảnh sát khó khăn lắm mới phát hiện hắn ta có điểm đáng ngờ, thì hắn đã biến mất trong màn đêm đen đi đến một thành phố khác.
Sau đó, trên đường đi đến thành phố khác, hắn bị một chiếc xe tải tông chết.
Coi xong cái kịch bản này, Mai Như Ngọc đã rất sốc: "Em phục đạo diễn muốn quay phim này luôn á, diễn biến plot twist liên tục, đạo diễn cứ nhất định quay như vậy chẳng lẽ không sợ không qua được xét duyệt của cục điện ảnh hay sao?"
"Nếu không có cái xe tải kia thì từ đầu tới đuôi tên sát nhân thắng lợi hoàn toàn còn gì? Hai hôm trước em vừa mới nói không thể cậy mình đẹp mà muốn làm gì thì làm được, kết quả bộ phim này để em tự vả mặt chính em phải không?"
Chị Minh ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cười nói: "Vẫn qua được xét duyệt thôi.
Dù sao thì kết quả kẻ xấu cũng chết mà."
"Chẳng qua là phim này muốn được chiếu thì có thể phải sửa lại kết thúc.
Chắc là sẽ đổi thành cảnh sát bắt được tên sát nhân mang mặt nạ da người hoàn mỹ này."
Mai Như Ngọc ngó tên đạo diễn, sau đó lắc đầu đầy ẩn ý.
Sau khi suy nghĩ một hồi thì đặt tạm kịch bản này sang một bên.
Sau đó cậu tiếp tục đọc hai kịch bản《 Người bạn thanh mai trúc mã của tôi 》 và 《 Chuyến đi kỳ lạ 》.
《 Người bạn thanh mai trúc mã của tôi 》 thuộc thể loại phim hài tình cảm nhẹ nhàng, Mai Như Ngọc khá quen thuộc với thể loại này.
Cả bộ phim không có yêu cầu diễn xuất gì quá khó vì ngọt từ đầu đến đuôi, giữa phim tình cảm của nam nữ chính có chút trắc trở những kết thúc vẫn có hậu.
Nếu nam nữ diễn viên chính đều tương đối có danh tiếng, kỹ thuật diễn tốt thì có thể đảm bảo doanh thu phòng vé.
Nhưng nếu vớ phải phim chuyển thể từ tác phẩm nổi tiếng, phim điện ảnh với thời lượng ngắn như này khó có thể truyền tải hết nội dung tác phẩm.
Mà 《 Chuyến đi kỳ lại 》 nghe thôi đã biết là ảo lòi như cái tên gọi rồi.
Phim là cuộc hành trình của một nhóm bạn, trong lúc đi du lịch vô tình lạc vào một thế giới khác, sau đó trải qua đủ loại thử thách mạo hiểm ở thế giới đó.
Nội dung cũ rích, loại phim này chủ yếu coi kỹ xảo như nào chứ cốt truyện chỉ ở mức trung bình.
Mai Như Ngọc cầm lấy cái kịch bản cuối cùng 《 Một ngày của thần 》.
Ngay cái tên thôi đã thấy thú vị rồi, sau khi Mai Như Ngọc mở quyển kịch bản nhìn thấy dòng giới thiệu đầu tiên cậu liền cảm thấy vui vẻ.
【 Ta là Thần tiên không có cái gì không biết.
Ta biết các ngươi đang nhìn ta.
】
【 Có lẽ các ngươi cho rằng cuộc sống của thần tiên rất hạnh phúc, nhưng ta nghiêm túc nói cho các ngươi biết......】
【 Các ngươi nói đúng rồi! Cuộc sống của thần tiên vui vẻ đến mức các ngươi cũng không tưởng tượng nổi! 】
Kịch bản này miêu tả cuộc sống thảnh thơi nhàn hạ một ngày của thần tiên, sau khi ăn bữa sáng thì đi bắt trộm, buổi sáng giả làm người giàu có xem những tên lừa đảo biểu diễn, giữa trưa đến công trường dọn gạch kiếm cơm ăn, buổi chiều đi coi vở tuồng tranh đoạt gia sản trong nhà giàu.
Kịch bản phim này từ đầu đến gần cuối đều vui vẻ, nhẹ nhàng, thậm chí có chút nhàm chán, nhưng đến lúc kết thúc cả bộ phim lại lắc mình thay đổi.
Vị thần không gì không biết này đột nhiên gặp được một thần tiên khác từ trên trời rơi xuống, sau đó vị thần tiên kia hỏi hắn: "Làm một thần tiên vô dụng nhất trên trời, ngươi đã biết hối lỗi chưa?"
Tên thần tiên này không thèm để ý lắc đầu, nói câu cuối cùng hắn có thể nói: "Vì sao ta phải hối lỗi? Cuộc sống như vậy thú vị biết bao."
Sau đó, cái tên thần tiên không gì không biết đã bị vị thần tiên khác đột nhiên giáng từ trên trời xuống kia một đao chém chết.
Bộ phim kết thúc bằng câu nói của một vị thần khác
"Phế vật không có quyền sinh tồn!"
Mai Như Ngọc nhìn kết thúc này nhịn không được bật cười thành tiếng: "Cái kết phim này còn liều mạng hơn cả《 Mặt nạ da người 》, mọi người coi đến cuối cùng không mắng không được luôn.
Hơn nữa, nói thật thì đọc xong kịch bản này em có cảm giác như bị xúc phạm vậy đó.
Ai cũng có lúc muốn mình trở thành "phế vật", nhưng không cần giống như cái tên thần tiên kia, chỉ cần mỗi ngày đều tốt là được rồi."
"Đây chính là chân thật nhưng cũng đầy mỉa mai."
Chị Minh ngồi bên cạnh liền hiểu ý của Mai Như Ngọc: "Cho nên cậu thích《 Mặt nạ da người 》 và 《 Một ngày của thần tiên 》."
Mai Như Ngọc gật gật đầu: "Hai cái kịch bản này rất hay, có chiều sâu.
Riêng《 Mặt nạ da người 》 yêu cầu kỹ thuật diễn nhiều hơn, cốt truyện có thể níu được khán giả trước màn ảnh cũng là 《 Mặt nạ da người 》.
Nhưng em rất để ý....!Kết thúc của nó."
Chị Minh ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy.
Nếu không thay đổi kết thúc thì vẫn có chút phiền phức."
Lúc này Mai Như Ngọc lại lắc lắc đầu cười rộ lên: "Sợ là cái kịch bản này sẽ không thay đổi kết thúc.
Đạo diễn Thạch à, người không khác gì tên, ương ngạnh cứng đầu như đá.
Hơn nữa, theo ý kiến của cá nhân em, tên sát nhân hàng loạt này không bị bắt mới là kết thúc hay nhất."
Chị Minh liếc nhìn về phía cậu, Mai Như Ngọc vuốt ve cái gối ôm Tịch Mịch nói: "Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ.
Nhưng chẳng qua chỉ là tưởng tượng của mọi người mà thôi.
Cuộc đời này mãi mãi không tốt đẹp được như thế."
Chị Minh xì một tiếng, nhìn cái tên có giá trị nam thần bỗng nhiên có tiềm chất sát nhân hàng loạt này, mặt không đổi sắc:
"Nếu đã như vậy, cậu ít nhất phải gầy đi cân! Từ hôm nay trở đi liền chăm chỉ tập thể dục và ăn rau đi!"
Nụ cười trên mặt Mai Như Ngọc cứng đờ.
Cho nên đang chờ cậu ở đây sao?!
Mà lúc này Tư Không Tịch nhìn kịch bản mình đã sửa lại ba lần, đảo tới đảo lui danh thiếp các đạo diễn trên tay, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại ở danh thiếp của đạo diễn tên là "Thạch Chung Nam".
- -----------------------------------------------------------
Chương này mất não mấy đoạn giải thích kịch bản quá nên tôi ra hơi muộn nha.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ: Yêu yêu
Nhớ để lại dấu răng và vote nhe.
Có lỗi chính tả cứ cmt để tôi sửa nha (nếu có thời gian).