Kiều Mục biết chuyện Lộ Vọng Xuyên sẽ tham dự một buổi da tiệc là nhờ Chu Hâm nói cho hắn biết, rồi lại săn sóc để người tình nhỏ của gã chuẩn bị quần áo cho hắn.
Thay đổi quần áo kiểu tóc xong, đợi Kiều Mục ra xuất hiện lần nữa thì ngay cả stylist cũng bị sốc mà há to miệng.
Trên mặt Stylist cũng lão lệ tung hoành: “Tay nghề của tôi quả nhiên vô địch thiên hạ, một thứ hàng giảm giá như vậy tôi cũng có thể biến hắn trở thành Cao Phú Soái…”
Kiều Mục trực tiếp đạp ông qua một bên, hàng giảm giá gì chứ, hắn vẫn là hàng đỉnh cao biết chưa hả.
Thật vất vả mới trà trộn được vào buổi tiệc, sau khi xuyên qua một đám nam nam nữ nữ rốt cuộc cũng tìm được chính chủ.
Ánh đèn rực rỡ, âm nhạc du dương.
Lộ Vọng Xuyên mặc một thân âu phục màu bạc, ưu nhã lười biếng, đẹp đẽ vô song.
Y cầm ly rượu, đang nói gì đó với người bên ngoài, thoạt nhìn có vẻ thờ ơ nhưng lại hấp dẫn nói không nên lời.
Mái tóc màu đen có mấy sợi hơi cong lên, làm cho cả người y có vẻ tản mạn không bị trói buộc, ánh đèn phản chiếu vào mắt y, giống như có ánh sáng lưu chuyển. Khóe môi y hơi hơi nhếch lên, là nụ cười thường dùng để ứng phó qua loa, nhưng lại khiến người khác không thể cáu giận.
–
–
–
–
–
Kiều Mục tự hỏi một chút là cái gì đã làm cho hắn trở nên văn nghệ mà cẩu huyết như thế.