Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

chương 35: vô đề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Như là một tiếng nổ vang vọng khắp cửu thiên!

Sau một đoạn cực kỳ an tĩnh, mọi người dưới đài lại bắt đầu cuồng nhiệt thảo luận. Trong âm thanh ồn ào náo động, có một người kêu to: "Các ngươi không nên ầm ĩ, để thần sư dùng Mịch Yêu Linh triệu hoán yêu nữ xem."

Có không ít người nghe được những lời này liền an tĩnh lại. Nhưng là càng có nhiều người thêm tràn đầy hưng phấn cuồng nhiệt. Yêu nữ đó! Là yêu nữ trong truyền thuyết ngàn năm! Là yêu nữ chỉ cần ngươi nghiêng mắt nhìn là có thể bị câu dẫn hồn phách! Trong truyền thuyết, yêu nữ kia có làn da non mịn, chạm vào như là nước, nàng có thể làm cho ngươi quên mất mọi lạc thú của cuộc sống, nhất nhất chỉ muốn một mình nàng.

Mà bây giờ yêu nữ lại đang ở trong chúng ta, đó là kích động cỡ nào a.

Bởi vì quá mức kích động, hưng phấn thái quá, tất cả bọn họ dù biết là phải an tĩnh nhưng cũng không làm được.

Âu Dương Vũ ngay từ khi thấy Mịch Yêu Linh thì trong lòng đã khẩn trương tới cực điểm. Nhưng mà sự tình tới đầu, nàng ngược lại không còn hoảng loạn như vậy nữa. Đảo mắt nhìn về phía Na Tư, hắn đang ngây ngốc nhìn trên đài, trên mặt chớp động lại là kích động, lại là khẩn trưởng, lại là hưng phấn.

Trong nháy mắt, lòng của nàng vừa động, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm lấy bàn tay to của Na Tư.

Cảm thấy sự ấm áp trong tay, Na Tư kinh ngạc xoay đầu lại. Thấy đó là Âu Dương Vũ, trong lòng hắn lại khẽ động. Lại thấy cặp mắt sáng rỡ tới cực điểm, trong veo như nước đang nhìn mình, hắn đột nhiên cảm giác được hào khí vô cùng.

Âu Dương Vũ lôi kéo tay hắn cẩn thận, nhẹ nhàng nói: "Na Tư, chúng ta rời khỏi đây thôi." Nói ra lời này, cặp mắt nàng lại toát ra vẻ thỉnh cầu.

Mặc dù không thấy gương mặt thật của Âu Dương Vũ, nhưng nàng là chủ nhân của đôi mắt kia thì thế nhân khó có thể tưởng tượng được sự mỹ lệ của nàng. Tim của Na Tư không khỏi đập thêm gấp gáp. Hắn nhìn Âu Dương Vũ, căn bản không nổi lên được nửa điểm cự tuyệt. Đừng bảo là cự tuyệt, trong lòng Na Tư còn thư sướng thầm nghĩ: nàng nhìn ta, van xin ta như vậy, có phải là đã thừa nhận lời ta lúc nãy?

Vừa nghĩ như thế, quả thật là hắn kích động tới cực điểm. Vội vàng gật đầu, Na Tư thấp giọng nói: "Tốt, chúng ta lập tức đi."

"Nha ~~"

Một tiếng hú kinh thiên động địa đột nhiên truyền đến! Tiếng hú này vừa dài vừa vang dội, như là một tiếng nổ nặng nề nổ vang bên tai mọi người. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều an tĩnh.

Âu Dương Vũ vừa mới xoay người, liền sững sờ ngẩn người phát hiện ra, mấy vạn ánh mắt dưới đài đang nhìn về phương hướng của mình!

Nàng vừa mới nhấc chân lên, còn chưa kịp hạ chân xuống đã bắt gặp cảnh tượng này. Từ từ quay lại, Âu Dương Vũ mới phát hiện ra rằng hán tử thấp bé kia vẫn đang mở to tròng mắt vô thần, thẳng tắp nhìn chằm chằm về thạch ốc của mình.

Trong vạn tiếng người ồn ào, hắn bỗng nhiên quát lớn một tiếng như lôi điện. Sau khi quát lên liền không nhúc nhích, mắt hắn vẫn thẳng tắp ngó chừng Âu Dương Vũ ở trên thạch lâu. Mọi người cực kỳ ngạc nhiên, cả đám đều theo ánh mắt của hắn, nhìn hướng thạch lâu một chút, lại nhìn tiểu hán tử thấp bé quỷ dị kia.

Dưới sự chú ý của mọi người, sự mờ ám của mỗi người trong thạch lâu đều tập trung sự chú ý của mọi người. Âu Dương Vũ không dám nhúc nhích gì, nàng cúi đầu, co mình lại núp ở sau lưng Na Tư, ngăn trở ánh mắt của mọi người.

Tất cả mọi người trên thạch lâu đều hiện rõ trong tầm mắt mọi người ở dưới, rõ ràng đều là nam nhân cả. Hán tử thấp bé này đang giở trò quỷ gì?

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong lòng thầm suy tư. Hán tử thấp bé kia hai mắt vô thần, cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm phương hướng của Âu Dương Vũ khiến mồ hôi lạnh của nàng chảy ròng ròng, nhưng nàng vẫn hết sức trầm mặc.

Dần dần, mọi người có chút không nhịn được. Bọn họ vốn là vì ngắm mỹ nhân mà đến, tiểu hán tử thấp bé nói là Mịch Yêu Linh đã nắm bắt được yêu nữ, bây giờ cũng không rõ là thật hay giả nữa. Hắn bây giờ đứng trên đài biểu diễn của mỹ nhân vẫn cố ra vẻ huyền bí, vừa rồi lại không biết là diễn trò gì, tất cả bắt đầu căm tức.

Người của thế giới này vốn là không có kiên nhẫn, bây giờ lại bị lâm vào trầm mê khó hiểu. Bọn họ bất mãn liền thống khoái phát tiết ra ngoài: "Uy, tên thấp mù, người rốt cuộc là đang đùa giỡn cái gì?"

"Đúng vậy, đúng vậy a, ngươi là đang đùa giỡn chúng ta sao?"

"Này, nhìn bộ dạng của hắn, có chỗ nào giống cao nhân? Trong tay rõ ràng là dây chuyền, lại gọi là cái gì chuông, sợ đúng là đang đùa giỡn chúng ta."

"Đúng, chính là đùa giỡn chúng ta. Ông nội ngươi, tên lùn hỗn trướng này quá vô vị."

"Lăn xuống đi, ngươi nhanh nhanh lăn xuống cho lão tử."

Trong tiếng ồn ào, cũng không biết là người nào mở miệng đầu tiên. Nhất thời, hai đại hán vạm vỡ nhảy lên thạch đài, dùng hai nắm tay lớn cỡ miệng chén vung lên đánh bay tiểu hán tử xuống đài. Quyền kia còn chưa đến, chúng nữ trên đài liền thát chói tai cười huyên náo. Nhưng nguyên lai mấy hán tử vừa xông lên đài lại hướng về những mỹ nhân này động thủ động cước.

Cơ hồ trong nháy mắt, cả quảng trường trở nên phi thường náo nhiệt. Âu Dương Vũ thấy tình hình phía dưới đối với mình có lợi, không nói hai lời vội vàng đi xuống dưới. Nàng lúc bắt đầu luôn bận tâm cái này bận tâm cái kia, bây giờ có tình trạng này thật đúng là không thể tốt hơn, vì vậy liền một lòng dời đi.

Nàng vội vàng đi nhưng không có chào hỏi với Na Tư. Na Tư nhìn thoáng qua náo nhiệt trên đài, quay đầu lại đã không thấy thân ảnh của Âu Dương Vũ. Hắn ngây ngốc, ánh mắt nhìn khắp phòng, bỗng nhiên thầm nghĩ: không đúng, nàng mặc dù lấy lòng ta, nhưng không có nghĩa là nàng đặt quan hệ với ta a.

Vừa nghĩ như thế, hắn lập tức quát lên: "Chúng ta đi." Dứt lời, hắn liền mang theo mấy người hầu vội vàng đi xuống phía dưới. Thấy hắn rời đi, vài hảo hữu của hắn không khỏi vội vàng kêu lên: "Na Tư, làm sao vậy?"

"Na Tư, đang rất náo nhiệt, ngươi chạy xuống làm gì?" Chúng thanh niên vừa la vừa đi về hướng hắn.

Khuôn mặt của Na Tư đỏ bừng, ngay lúc này, hắn bỗng nhiên có một loại thống khổ do bị Âu Dương Vũ lừa gạt. Cắn răng thật chặt, Na Tư cũng không để ý đến các bằng hữu đang kêu to, liền mang theo bọn thị về lao xuống thạch đài.

Đến khi hắn vọt tới trên đài trong quảng trường, nhưng nào thấy được thân ảnh của Âu Dương Vũ ở nơi nào?

Mặt Na Tư tái đi, hắn lo lắng nhìn xung quanh, oán hận thầm nghĩ: "Âu Dương, ngươi nhanh xuất hiện một chút. Nếu ngươi lập tức đi ra, ta liền tha thứ cho ngươi."

Hai thị vệ của hắn cùng với mấy thị vệ của các hảo hữu cũng được hắn phái đi tìm Âu Dương Vũ. Mười mấy phân chung (phút) sau, mọi ngươi tập chung ở một chỗ, nhưng vẫn không có tìm được Âu Dương Vũ, Na Tư đột nhiên cực kỳ tức giận!

Hắn cắn răng thật chặt, loáng một cái thân hình liền chạy về hướng thạch đài trong quảng trường. Lúc này, trên thạch đài phi thường náo nhiệt, một đám nam nhân đang ôm ấp chúng mỹ nhân trên đài, tay chân đang sờ soạng lung tung. Cả hai đại hán vạm vỡ đã đánh tiểu hán tử thấp bé hai quyền kia cũng gia nhập vào đội ngũ đùa giỡn mỹ nhân.

Trong mọi người, tiểu hán tử thấp bé kia vẫn co chặt thành một đoàn, ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trong tay vẫn giữ Mịch Yêu Linh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio