Nhị vương tử ha ha cười một tiếng, vỗ lên bả vai Âu Dương Vũ nói: "Quả nhiên bất phàm, người như vậy cư nhiên trở thành Thư thị, thật là lãng phí a."
Hắn nghiêm túc nhìn Âu Dương Vũ, hỏi: "Minh Vũ, ngươi có bằng lòng dốc sức vì ta không?"
Âu Dương Vũ lập tức khom người nói: "Điện hạ, tiểu nhân chỉ là một tiểu dân, thỉnh thoảng nói một hai câu trúng ý của điện hạ là tiểu nhân thấy cao hứng rồi. Bất quá tiểu dân thật sự là không biết nhiều lắm, tiểu dân vẫn là nguyện ý làm một Thư thị của điện hạ."
Nhị vương tử thấy thế, không khỏi sửng sốt hỏi: "Ngươi tình nguyên làm một Thư thị?"
Âu Dương Vũ đỏ mặt lên, không được tự nhiên nói: "Tiểu nhân thích tự do, có khi lại chỉ thích núp ở một góc nhỏ mà ngủ vùi, vì vậy cảm thấy ở bên điện hạ làm một Thư thị cũng là rất vinh quang rồi. Bất quá, điện hạ nếu như cảm thấy tiểu nhân có thể dùng được thì người cấp cho tiền bạc nhiều hơn một chút vậy thì càng tốt hơn."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ. Cũng là Nhị vương tử ha ha cười một tiếng phá vỡ yên tĩnh, nói :"Tốt! Ta đây sẽ cho ngươi nhiều tiền bạc hơn, cho ngươi làm một Thư thị rảnh rỗi nhất." Khóe miệng hắn mỉm cười, quay đầu lại nói: "Các ngươi nghe một chút, Minh Vũ chỉ là một Thư thị nhưng cuộc sống cũng khiến cho vương tử như ta cũng phải hâm mộ đó."
Mọi người cùng cười ha ha. Có thể đi theo bên cạnh Nhị vương tử có ai lại không có một chút tài cán, bọn họ là người tâm cao khí ngạo, vốn rất không thích loại như Âu Dương Vũ, nói một hai câu liền có thể nhận được trọng dụng. Hiện tại thấy nàng là loại ham hưởng thụ, trong lòng rất là khinh khị nhưng cũng buông lỏng rất nhiều.
Âu Dương Vũ từ từ đứng ở một bên mỉm cười nhìn thân ảnh của Nhị vương tử đi về hướng trong rừng cây ngày càng xa. Khóe miệng của nàng lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng rất là vui vẻ.
Nàng thấy bây giờ mình hẳn là an toàn rồi. Bởi vì chiếm được sự cho phép của Nhị vương tử, nàng có thể tùy thời lười biếng, điều này có nghĩa là có thể giảm bớt khả năng lộ diện trước mặt mọi người. Hơn nữa công việc của Thư thị có thể kịp thời nhận được một chút tin tức, rất có lợi cho việc ứng biến, thật sự là rất hài lòng.
"Uy!" La Tử đã chạy tới, nắm lấy tay nàng, cười hì hì nói: "Thật không có nhìn ra là ngươi còn có bản sự này."
Âu Dương Vũ tâm tình đang rất tốt nên cũng nguyện ý cùng cô nương ngây thơ lương thiện này trò chuyện. Nàng ha hả cười một tiếng, nói: "Là bản sự lười biếng mưu lợi sao?"
La Tử vui vẻ hướng nàng làm một cái mặt quỷ, nói: "Ngươi đúng là có da mặt dày a, lại không biết xấu hổ chút nào."
Lắc lắc tay nàng, La Tử nói: "Minh Vũ, hiện tại ngươi rảnh rỗi thì chúng ta ra ngoài chơi đùa một lúc đi."
Âu Dương Vũ giật mình, nàng nào dám đi ra ngoài! Vội vàng lắc đầu, Âu Dương Vũ nói: "Phía ngoài nhiều người quá, ta không thích náo nhiệt, muốn đi ngươi đi một mình đi."
Nàng hất tay La Tư, xoay người chuẩn bị chuồn đi. La Tức tức giận giữ chặt tay áo nàng, nói: "Ngươi với Nhị ca ta sao lại cùng một dạng? Nào, ngươi không đi cũng được, ta biết sau núi có một địa phương để chơi đùa, chúng ta đi ra đó vậy."
Phía sau núi có một địa phương để chơi đùa? Chỗ này có thể ẩn giấu bí mật được không?
Âu Dương Vũ tâm thần vừa động, vội vàng nói: "Hảo hảo, chúng ta sẽ đến sau núi chơi." La Tử vui mừng, dắt tay nàng chạy ra sau núi. Nắm lấy bàn tay nàng, La Tử nhéo nhéo mấy cái, kinh ngạc kêu lên: "Di, tay của ngươi thật nhỏ và mềm mại a. Tay như vậy sao có thể dùng kiếm đây? A, ta biết rồi, đích thị là ngươi quá lười nên không thích luyện tập đúng không? Cái này là không được a."
Âu Dương Vũ kêu khổ trong lòng không thôi, không thốt lên được lời nào. Hai người chạy được nửa giờ thì đi tới một thạch bích. La Tử vọt tới một một chỗ đầy dây leo ở trước thạch bích, lôi lôi kéo kéo một lúc thì một cái cửa động hiện ra.
Thấy cửa động này, Âu Dương Vũ mừng rỡ, nàng vội vàng nhanh như mèo theo sau La Tử vọt vào. Cửa động ước chừng năm sáu chục thước, từ phương xa còn có một tia sáng nhàn nhạt xuyên tới. La Tử một bên dẫn đường, một bên giới thiệu: "Chỗ này ta phát hiện khi còn bé, hì hì, nhân gia còn không có dẫn người tới đây đâu. Xú Minh Vũ, ngươi bây giờ có phải là rất vui vẻ không."
Vui chứ, dĩ nhiên là rất vui, chỗ này đúng là chỗ ẩn thân tuyệt hảo a.
Âu Dương Vũ vội vàng cảm khái nói: "Địa phương này thật tốt a, ta rất vui. La Tử, sau này đây là hang ổ bí mật của hai người chúng ta, ngươi không thể nói cho người khác biết nha."
La Tử nhẹ nhàng ừ, thanh âm mang theo vài phần xấu hổ, bất quá lòng tràn đầy vui mừng, Âu Dương Vũ cũng không có nhận ra điều này.
Đi một hồi, lại một cửa động hiện ra trước mắt, cửa động này rất nhỏ, chỉ đủ ột người khom người đi về phía trước. Âu Dương Vũ mới ló ra liền vui mừng không kìm được.
Ở bên ngoài là chim hót hương hoa, chính là một sơn cốc nho nhỏ. Bất quá sơn cốc này thực rất nhỏ, thoạt nhìn bất quá diện tích cũng chỉ là hai trăm bình []. Vách núi bên phải cũng không cao, còn chưa đạt đến nổi ba thước. Bất quá may là bốn bề vách núi đều có bụi gai bò đầy, gai nhọn và dài như châm, thân cây hướng lên trời, thoạt nhìn có chút kinh người.
[] bình: đơn vị đo diện tích của Nhật Bản, một bình bằng , thước vuông.
Âu Dương Vũ cực kỳ vui mừng, nàng đảo tới đảo lui, thầm nghĩ: cuối cùng ta cũng tìm được một nơi an thân. Hì hì, trời cao đối với ta thật là không tệ a!
Đúng lúc nàng đang vui sướng, bỗng nhiên La Tử hướng nàng ngoắc tay, La Tử cẩn thận lấy tay che miệng mình, chỉ chỉ phía bên ngoài vách núi. Trong lòng Âu Dương Vũ vừa động, vội vàng đi về phía La Tử, đem lỗ tai dán tại trên vách núi đá nghe.
Quả nhiên, phía ngoài truyền đến một giọng nam, thanh âm này khàn khàn trầm thấp, có chút già nua, hiển nhiên người nói chuyện tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa: "Điện hạ, Á Tố quốc này thật đúng là núi cao rừng rộng a. Đi lâu như vậy, thuộc hạ thật là mệt muốn chết rồi."
Người này sau khi nói xong thì cũng không có nghe được âm thanh trả lời.
Lúc này, người này lại nói: "Điện hạ, hiện tại yêu nữ xuất hiện, Á Tố quốc náo nhiệt sùng sục, sao người lại chọn lúc này để xuất hiện? Hiện tại những người đó thì sao mà lại có thể cung kính nghênh đón người?"
"Ta chính là vì yêu nữ mà đến!"
Người nọ cuối cùng cũng mở miệng, hắn vừa mở miệng thì tim Âu Dương Vũ liền bang bang nhảy lên thật nhanh. Nàng rõ ràng nghe ra, kẻ được gọi là điện hạ này chính là một người thiếu niên, thanh âm thanh duyệt [] này chính là thanh âm của Hi Thú!
[] thanh duyệt: trong trẻo vui mừng?
Làm sao có thể? La Tử mới nhắc tới chuyện Tế Đế, hắn làm sao đã đến Á Tố rồi?
"Còn có chuyện này, không gọi ta là điện hạ nữa, đã bảo gọi ta là Hi Thú mà. Ta không muốn kinh động người khác, ngươi không được để cho người khác hoài nghi thân phận của ta."
Đối với sự kinh ngạc của người kia thì Hi Thú có chút không vui, hắn lạnh lùng nói: "Ta là vì nàng mà đến. Nàng là nữ nhân của ta, lại thừa dịp ta chưa chuẩn bị đã tự tiện thoát đi, ta làm sao có thể để cho nam nhân khác có được nàng?"
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều giật mình. Âu Dương Vũ cười khổ thầm nghĩ: thiệt là, ta lúc nào thành nữ nhân của ngươi? Chúng ta mới gặp mặt một lần, nói có mấy câu, như vậy liền là nữ nhân của người, điều này cũng không có đạo lý gì đi?
La Tử thì hai mắt sáng ngời, một bộ dáng hưng phấn vì vừa nghe được một cái siêu cấp bí mật.
Thanh âm già nua kia trầm mặc chút ít, khàn khàn nói: "Hi Thú, ngươi hiện tại căn cơ hoàn toàn không có, vốn là phải đề phòng những Quốc vương kia đối với ngươi có sát tâm. Hiện tại bị cuốn vào trong việc truy đuổi yêu nữ, chuyện này không phải là một chuyện tốt a."
Hi Thú ha ha cười một tiếng, khinh thường nói: "Giết ta? Cõi đời này có ai có thể giết được ta?" Thanh âm hắn lạnh đi, ẩm hàm tức giận nói: "Dĩ nhiên, vậy mà có một nữ nhân có thể làm được! Yêu nữ kia có thể thừa dịp lúc ta chưa chuẩn bị để giết ta! Bất quá ta sẽ không cho nàng có thêm cơ hội."
Nghe được sự tức giận mãnh liệt trong thanh âm hắn, Âu Dương Vũ không khỏi khổ sở thầm nghĩ: người này sao mà lại mang thù sâu đến thế? Để thoát đi thì ta đem ngươi đánh bất tỉnh, chuyện như vậy thì có cái gì đâu a, thiệt là, lại tức giận như vậy.
Nàng đối với Hi Thú vẫn có hảo cảm nào đó. Giờ phút này nghe được sự phẫn nộ của hắn, cũng là buồn cười chiếm nhiều hơn.
Lão nhân kia chuẩn bị nói cái gì nữa, Hi Thú phất phất tay, quát lên: "Đã bảo là đừng nhiều lời! Đi thôi, ta phải thu hồi Mịch Yêu Linh."
Một trận tiếng bước chân vang lên. La Tử nghe được cuộc nói chuyện của bọn hắn, hé miệng muốn nói gì đó, Âu Dương Vũ bước lên trước một bước lấy tay che miệng nàng. Nàng một tay che miệng La Tử, liền không thể tránh khỏi việc đem La Tử ôm vào trong ngực.
Mặt La Tử trong nháy mắt trở lên đỏ ửng, cho dù Âu Dương Vũ che miệng mình nhưng trong ánh mắt chỉ là vui sướng và ôn nhu.
Cho đến khi tiếng bước chân kia ngày càng xa, cho đến khi không nghe được nữa, Âu Dương Vũ mới giật giật, nàng vừa mới động liền phát hiện ra mồ hôi mình đã chảy ướt đẫm người. Bản lãnh của Hi Thú nàng đã chứng kiến rồi, nếu để hắn nghe được nửa điểm tiếng động thì mình đừng nghĩ là sẽ rời khỏi hắn rồi.
Thở ra một hơi thật dài, Âu Dương Vũ mới phát hiện ra mình lại đang ôm La Tử. Vội vàng nhẹ buông tay ra, nàng lui về phía sau hai bước, tay phải vỗ mạnh lên ngực, thấp giọng nói: "La Tử, ta... ta mới vừa rồi đã vô lễ rồi."
"Không." La Tử lắc đầu, hai giọt nước mắt rơi ra. Nàng nhìn Âu Dương Vũ, thần sắc xấu hổ cùng vui mừng đồng thời lộ ra: "Ta thích chàng như vậy. Minh Vũ, ta thích lại gần bên cạnh chàng, ta cũng thích chàng ôm ta."
Đôi mắt to của nàng chớp động lên, sáng ngời vô cùng: "Minh Vũ, ta mười bốn tuổi rồi, hai tháng nữa là có thể cử hành lễ trưởng thành rồi. Ta không giống như nữ nhân khác là cùng rất nhiều nam nhân giao phối. Ta một mực chờ đợi sau khi trưởng thành thì có thể cùng người trong lòng kết hợp. Minh Vũ, ta thích chàng, mời chàng hãy cho ta một lễ trưởng thành tốt đẹp được không?"
Dứt lời, nàng nhẹ nhàng khom lưng, tay phải đưa về phía Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ sừng sờ nhìn động tác của nàng ấy, trong đầu Âu Dương Vũ cũng là một mảnh sương mù, mãi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Một hồi lâu, Âu Dương Vũ vẫn không nhúc nhích khiến đôi mắt to của La Tử nhanh chóng trở nên đỏ bừng. Nhìn đôi mắt mờ mịt trên vẻ mặt như muốn khóc của nàng, tim của Âu Dương Vũ nhảy lên, thầm suy nghĩ: ta bây giờ còn không thể đắc tội nàng!
Nghĩ tới đây, nàng vươn tay ra, đặt lên bàn tay nhỏ bé của La Tử.
La Tử mừng rỡ, đôi mắt mờ mịt đang muốn khóc thoáng một cái đã giương to lên rạng rỡ. Mặt nàng hồng hồng, hai mắt như phát sáng, nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ, La Tử vui vẻ nói: "Thật tốt quá, Minh Vũ, chàng nguyện ý vì ta mà cử hành lễ trưởng thành rồi? Ta thật vui vẻ a, Minh Vũ, đến ngày đó ta nhất định sẽ tắm rửa thật sạch sẽ rồi đưa đến trước mặt của chàng."
Tim Âu Dương Vũ đập loạn lên, nhìn La Tử mà đôi môi giật giật, lời đến bên miệng nhưng chỉ thốt được một chữ "Tốt".
La Tử vui mừng tột đỉnh, nàng "Nha" lên một tiếng kêu vui mừng, liền kéo ống quần lên, ở trên cỏ xoay tròn. Nàng dồn người lên mũi chân, vui mừng xoay tròn, một bên xoay tròn, một bên khanh khách cười vang, tiếng cười kia như chuông bạc truyền đi rất xa.
Chứng kiến sự vui mừng của nàng ấy, hai mắt toát ra vô hạn ôn nhu, trong lòng Âu Dương Vũ bỗng nhiên đại thẹn. Đem sự ngượng ngùng đè xuống, Âu Dương Vũ thầm nghĩ: nàng ấy vẫn còn quá nhỏ, sở dĩ biểu hiện sự vui vẻ như vậy chẳng qua là do chưa tiếp xúc nhiều. Chờ thêm hai tháng nữa, không chừng nàng ấy đã đem ta ném ra khỏi đầu rồi cũng nên.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng của nàng nhất thời bình phục.
La Tử cười một lúc, hai cánh tay dang ra, vòng eo nhẹ nhàng uốn éo, ở trên cỏ nhảy múa. Nàng một bên nhảy múa, một bên sung sướng nói: "A, ta thật là vui vẻ a. Nhưng là Minh Vũ, ta còn quá nhỏ, cơ thể của ta vẫn còn rất chưa phát triển [], đến lúc đó chàng sẽ không chê ta chứ?"
[] chỗ này trong bản dịch là , tại hạ cũng chẳng biết là chỉ cái gì nên để là cơ thể, còn chính xác là cái gì nhỏ thì tùy các đạo hữu tự suy nghĩ a.
Âu Dương Vũ mặt hơi đỏ lên, trả lời không được tự nhiên: "Dĩ nhiên sẽ không."
"A, ta thật là hạnh phúc a." La Tử ngẩng đầu lên, vui sướng ở trên cỏ tung người lên rồi bổ nhào xuống, kêu lên: "Minh Vũ, ta hát cho chàng nghe nhé!"
Dứt lời, vòng eo nàng lắc một cái, mũi chân cũng điểm một cái, ở trên cỏ xoay tròn mấy cái, cất giọng hát lên: "Núi ở nơi đâu, nước chuyển ở quanh nó. Lang [] ở nơi đâu, ta chuyển ở quanh chàng. Lang của ta ơi, bộ ngực chàng giống như núi, lang của ta ơi, ánh mắt chàng tựa như nước, lang của ta ơi, hai tay chàng có thể xé rách vách núi, lang của ta ơi, chàng có thể dùng thân thể cường tráng đem ta đưa lên thiên đường! A a a ~~ lang của ta!"
[]lang: lang quân (chồng) hoặc là tình lang (người yêu). [Nhện: Dịch cái đoạn này mình cũng hãi hùng luôn]
Tiếng hát của nàng ấy êm tai vô cùng, thanh âm thanh thoát, tiếng ca mang theo một loại khàn khàn kỳ lạ cùng kích tình, thoáng cái liền quấn vào nội tâm Âu Dương Vũ. Nàng ngơ ngác nghe, nghe... Bỗng nhiên trong lúc đó, một cái ý niệm xuất hiện trong đầu nàng: có lẽ bọn họ cũng không phải là dã man, mà là một loại vui vẻ nguyên thủy! Người nơi này chẳng qua là trung thực với sự vui vẻ của mình, với sự kích động của mình!
La Tử lộ ra vẻ rất vui, nàng ấy không ngừng hát khúc “Lang Của Ta”, không ngừng hướng về Âu Dương Vũ giãy dụa bờ eo của nàng ấy. Nàng ấy ngượng ngùng nghiêm mặt, thỉnh thoảng lại nói cho Âu Dương Vũ, chờ thêm hai tháng nữa thì nàng ấy nhất định có thể thành thục thêm một chút, bộ ngực cũng sẽ lớn một chút, ngày đó nàng ấy sẽ vì Âu Dương Vũ mà dâng lên một điệu nhảy khác, một điệu nhảy của thiếu nữ trưởng thành vì người đàn ông đầu tiên của mình mà dâng lên linh hồn chi vũ [].
[] linh hồn chi vũ: vũ khúc của linh hồn.
Hai người trong sơn động ngây người mấy giờ rồi mới về phủ của Nhị vương tử. Vừa đến trong phủ, một người hầu từ rất xa vội vàng chạy tới, hắn thở hổn hển, mồ hôi tuôn ra như mưa, dừng ở trước mặt La Tử, tay phải vỗ mạnh lên ngực, kêu lên: "La Tử công chúa, bệ hạ gọi người tiến cung."
"A? Phụ vương gọi ta? Ta đây muốn dẫn hắn cùng đi. " La Tử kéo cánh tay của Âu Dương Vũ. Người hầu nói: "A, ngươi là Minh Vũ sao? Nhị vương tử thời điểm vừa rồi cũng nói là muốn ngươi cũng tới Vương Cung."