Đều Là Lỗi Của Ngươi

chương 6: phiên ngoại: hiếu kỳ không phải là chuyện tốt

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại là nửa đêm ngày thứ hai.

Âm thầm thở dài, Triển Chiêu lúc này mặc cho con chuột trắng chẳng hề e dè chút nào kia chui vào chăn mình.

Trong lòng không khỏi âm thầm hoài nghi, mình có nên kiểm điểm với tứ đại kim cương về công tác cảnh giới phòng vệ của phủ Khai Phong hay không. Vì làm sao mà con chuột này cứ ra vào phủ Khai Phong tự nhiên y như ra vào nhà bếp nhà mình thế này chứ?!

Không đúng, con chuột ngày hôm nay có gì đó hơi lạ! Ánh mắt quá sáng lóa, nụ cười quá rực rỡ, tất cả những thứ này đều công khai một chuyện ── hắn có âm mưu!

“Ta mang đến một thứ tốt cho ngươi rồi đây!”

Nói đoạn lấy từ trong lồng ngực ra một quyển sách đưa cho Triển Chiêu, còn lấy thêm một viên dạ minh châu ── chờ chút! Cảnh tượng này sao lại quen đến vậy! Đúng rồi, hôm đó, chính là cái hôm con chuột lừa y lần đầu tiên! (Mỗ Du: Miêu Nhi a, đã nói mấy lần rồi, kia không tính là lần đầu của ngươi! Có điều đón chờ đi… ^&^) Hắn còn muốn giở trò cũ?!

Cố ý nghiêm mặt, Triển Chiêu lời lẽ đanh thép nói: “Đừng tiếp tục lấy những thứ tẻ nhạt này nữa! Ta đã không cần!!”

“Ha ha, ngươi chắc chắn chứ?” Tiểu lão thử cười đến mức chỉ thấy lông mày chẳng thấy mắt, “Ngươi còn chưa xem đây là cái gì mà! Đừng có kết luận quá sớm!”

Xuất phát từ sự tò mò, Triển Chiêu vẫn nhìn bìa ngoài một chút, chỉ liếc một cái cũng không có gì quan trọng lắm, nhìn rõ ràng chữ trên bìa ngoài thì y một hơi thở không nổi xém chút nữa lăn ra bất tỉnh!

Chỉ thấy trên sách viết mấy chữ to đùng ── Nam nam bí hí đồ!!bg-ssp-{height:px}

“Thế nào, thế nào! Giật mình đi! Ngay cả Bạch Ngũ gia ta kiến thức rộng rãi cũng là lần đầu tiên thấy!” Bạch Ngọc Đường khoe khoang phong công vĩ nghiệp của mình, “Hại ta lục tung cả Tàng Trân các tìm nguyên một buổi tối, mệt gần chết mới moi ra được nó từ trong một đống tuyệt bản kỳ thư! Đừng trông nó không đáng chú ý, vẫn là đồ cổ Hán triều đó!! (Hán triều lưu hành nhất cái gì nói vậy mọi người đều biết rồi ha! ^^) Tàng Trân các thật nên hảo hảo thu dọn một phen, tìm đồ quá bất tiện!”

Triển Chiêu một câu cũng không nói nổi, hoặc là không biết nên nói cái gì. So với Tàng Trân các đáng thương ba ngày hai hôm lại bị “nạn chuột” phá một lần thì y lại để ý đến quyển sách trên tay mình hơn!

Nhìn chằm chằm quyển sách kia, y thực sự tò mò không biết bên trong rốt cuộc vẽ cái gì? Nam nhân cùng nam nhân cũng có thể giống như nam nữ làm được chuyện thân mật không kẽ hở, hòa hợp gắn bó như vậy sao? Nhưng… sao mà cứ thấy đây giống như một cái bẫy! Nếu như xem, sẽ không lại giống như hôm đó…

Xem, hay là không xem???

Bạch Ngọc Đường đứng bên cười định liệu trước.

Mèo không chỉ có chín cái mạng, mà lòng hiếu kỳ còn có nhiều hơn!

Con mèo nhỏ này cũng không phải là ngoại lệ, đối với những chuyện không hiểu y có nhiệt tình làm rõ hơn bất kỳ ai khác.

Điều này giúp cho y phá được không ít kỳ án, chọc vào không ít phiền phức không nên dây, khiến mình gánh chịu không biết bao tâm tư, thế nhưng y vẫn chết không hối cải, hôm nay, để cho y rõ ràng có đôi khi hiếu kỳ quá cũng không phải là một chuyện tốt…

Cắn răng một cái, quyết tâm, Triển Chiêu không thèm đến xỉa! Xem đi! Nếu không mình sẽ cứ vô cùng tò mò, khó chịu! Lại nói, lại nói làm loại chuyện đó cũng không phải lần đầu tiên (Miêu Miêu nha, ngươi sa đọa >_

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio