Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

chương 83: miễn cưỡng và bất đắc dĩ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chuyện này là ai nói với đệ?"

"Bằng hữu ạ." Thẩm Ngọc Thụ đáp.

"Bằng hữu? Bằng hữu nào?" Thẩm Quỳnh Lâm nhíu mày, nghiêm khắc hơn hẳn.

"Một bằng hữu mới quen thôi, ca không biết đâu, lần sau dẫn đến cho ca gặp, ai nha, ca đừng đánh trống lảng nữa, cha thật sự là vương gia sao?" Thẩm Ngọc Thụ hỏi.

"Ừ." Thẩm Quỳnh Lâm gật đầu.

"Sao từ trước đến nay cha chưa bao giờ nói với đệ nhỉ?" Thẩm Ngọc Thụ kinh ngạc.

"Có gì hay mà nói? Chẳng qua là một cái hư danh vương gia, đúng thì sao, không đúng thì sao?" Thẩm Quỳnh Lâm ánh mắt sắc bén như dao, hừ lạnh một tiếng.

"Nhưng vương gia nghe rất lợi hại mà!" Thẩm Ngọc Thụ vuốt ve cây quạt gỗ đàn hương, không nghe ra sự khác thường trong giọng nói của Thẩm Quỳnh Lâm.

Thẩm Quỳnh Lâm liếc nhìn Thẩm Ngọc Thụ, không nói gì thêm nữa.

Thẩm Quỳnh Lâm đưa Thẩm Ngọc Thụ về lầu các của hắn ngủ, gia phó khúm núm cúi đầu gọi: "Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia."

Thẩm Quỳnh Lâm gật đầu xem như đáp lại, sau đó thúc giục Thẩm Ngọc Thụ: "Mau nghỉ ngơi đi."

"Không, đệ muốn ngắm trăng cơ." Thẩm tiểu công tử ồn ào.

"Vậy nhớ khoác thêm áo vào, bị gió đêm thổi đau đầu phong hàn thì đệ ráng mà chịu!" Thẩm Quỳnh Lâm hung dữ nói.

Thẩm Ngọc Thụ biết hắn miệng dao găm tâm đậu hũ nên chẳng hề sợ hãi: "Biết rồi, ai, ca đi đâu vậy? Cứ thế đi luôn sao?"

"Ừ, ngủ sớm đi." Thẩm Quỳnh Lâm đưa tay ấn đầu Thẩm Ngọc Thụ.

Thẩm Quỳnh Lâm bước nhanh xuống lầu, không cho người hầu đi theo, nương theo bóng đêm ra khỏi Thiên Khuyết Sơn Trang.

Hắn ra ngoài Thiên Khuyết Sơn Trang, lấy từ trong ngực mặt nạ quạ đen che kín nửa mặt mình rồi cúi đầu đi nhanh đến cầu vượt bằng gỗ ngoài Thiên Khuyết Sơn Trang.

Thủ vệ áo đen bên cạnh cầu vượt thấy hắn đeo mặt nạ cũng không ngăn cản.

Thẩm Quỳnh Lâm bước nhanh qua cầu gỗ, dây sắt vì bị lay động mà phát ra tiếng keng keng, bên dưới là vực sâu vạn trượng.

Đối diện cầu vượt gỗ là một vách núi cực kỳ hiểm trở, đình đài lầu các hầu như được xây trên vách núi đá, bốn phía đều là vách núi dựng đứng cheo leo sâu không thấy đáy, lối ra vào duy nhất chính là cầu vượt kia.

Có thể nói là thành lũy dễ thủ khó công, cũng là lao tù vững như tường đồng.

Thẩm Quỳnh Lâm băng qua cầu vượt, trèo lên thềm đá ở vách núi đối diện, đi vào lầu các trên vách núi.

Trong lầu các yên tĩnh vắng vẻ, không bày biện trang trí gì cả, trống rỗng đến mức lạnh lẽo.

Thẩm Quỳnh Lâm leo lên tầng hai, thấy một gian phòng đèn đuốc sáng trưng liền đi vào.

Trong phòng bày mấy chiếc ghế gỗ lim kiểu dáng đơn giản, cửa sổ đóng chặt, ánh trăng cũng không thể lọt vào.

Trong phòng có năm người.

Thẩm Triều ngồi trên một chiếc ghế gỗ lim trong số đó, đang bưng trà chậm rãi uống.

Đối diện Thẩm Triều là một tên dị tộc Bắc Địch vóc dáng khôi ngô, hắn chẳng có chút lễ tiết nào mà gác chân lên, thần thái ngạo mạn, mặt mũi đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Trong góc tối bên trái phòng có một nam tử vóc người gầy gò lưng còng, trên mặt mang nụ cười quái dị khiến người ta rùng mình.

Mà giữa gian phòng là một nữ tử mặc áo gấm trắng tinh đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nàng đeo mạng sa che mặt, ánh mắt lo lắng như có ngàn vạn tâm sự.

Phía sau nàng là một nam tử mặc y phục dạ hành, mặt bịt kín bằng vải đen, hắn đứng nghiêm trang sau lưng nữ tử như một thị vệ trung thành.

Khi Thẩm Quỳnh Lâm vào phòng, tên Bắc Địch đang gõ lên tay ghế, chất vấn Thẩm Triều: "Từ Nhất Huyền kia đã tìm được chưa?"

Thẩm Triều đặt chén trà trong tay xuống rồi lắc đầu.

"Đúng là phế vật, có mỗi Bạch Đế Thành mà cũng để hắn chạy mất." Đại hán Bắc Địch mắng.

"Ngươi!" Thẩm Quỳnh Lâm nổi giận, lập tức đặt tay lên bội kiếm bên hông.

"Quỳnh Lâm." Thẩm Triều nhàn nhạt cắt ngang Thẩm Quỳnh Lâm, không hề tức giận mà vẫn giữ vẻ nho nhã.

Tên Bắc Địch hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang ra khỏi phòng.

"Người hôm đó ngăn cản chúng ta truy kích đã tra được thân phận chưa?" Nam tử đứng sau nữ tử mặc áo gấm trắng mở miệng hỏi.

Thẩm Triều gật đầu: "Thiếu khanh Đại Lý Tự, Yến Thù."

"Ai nha." Nam tử gầy gò ẩn trong bóng tối lên tiếng, thanh âm chói lói khó nghe, "Người của Tần Quyết Minh sao? Các ngươi chắc chưa để y tra ra được gì chứ?"

"Người của Tần Quyết Minh?" Nữ tử mặc áo gấm trắng ngẩng đầu.

"Phải, là nghĩa tử." Thẩm Triều trả lời.

"Vài ngày nữa Hàn đại nhân sẽ đích thân tới Bạch Đế Thành, không thể xảy ra sai sót." Nữ tử mặc áo gấm trắng nói, "Mọi việc phải cẩn thận."

"Quận chúa nói đúng." Thẩm Triều gật đầu.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là người của Tần Quyết Minh thì sao không bắt tới đây thẩm vấn một phen?" Nam tử gầy gò cười khục khặc.

Nữ tử mặc áo gấm trắng nghe vậy thì đồng tình gật đầu, gọi người bên cạnh: "A Vô......"

"Đã hiểu." Nam tử áo đen gật đầu.

Không còn sớm nữa, sau khi thương nghị xong thì đám người lần lượt tản đi.

Thẩm Triều dẫn Thẩm Quỳnh Lâm về Thiên Khuyết Sơn Trang, bọn họ vừa xuống thềm đá thì đột nhiên nghe thấy trên lầu vọng lại một tiếng thét đau đớn cùng với tiếng rên rỉ, giữa đêm khuya vắng người, trong lầu các truyền ra loại âm thanh này khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Thẩm Quỳnh Lâm sợ sệt ngẩng đầu nhìn, hắn đang muốn đuổi theo thì Thẩm Triều bỗng nhiên mở miệng: "Quỳnh Lâm, đi thôi."

"Cha?" Thẩm Quỳnh Lâm kinh ngạc nhưng cũng không kiên trì, cùng Thẩm Triều đi đến cầu vượt gỗ.

Thẩm Triều ngẩng đầu nhìn Thiên Khuyết Sơn Trang dưới bầu trời đêm mênh mông cách đó không xa, nói với Thẩm Quỳnh Lâm: "Quỳnh Lâm, ngày mai dặn Ngọc Thụ mấy ngày nay phải ở trong sơn trang, đừng đi đâu cả."

"Vâng......" Thẩm Quỳnh Lâm chậm chạp gật đầu.

-

Nắng sớm nhạt nhòa, gà gáy ba tiếng.

Lý Trường Thiên vặn mình ngồi dậy trên giường, quay đầu nhìn về phía giường bên cạnh nói: "Yến Thù, chào......"

Một chữ "chào" thốt ra vô cùng khí thế, nhưng khi Lý Trường Thiên nhìn thấy chiếc giường trống rỗng thì dần hạ giọng xuống.

"A......" Lý Trường Thiên gãi đầu.

Hắn đã quên mất tối qua Yến Thù sang phòng khác ngủ rồi.

Lý Trường Thiên ngáp một cái, vỗ mặt để mình tỉnh táo lại, sau đó nghiêm túc sửa sang giường chiếu, mặc y phục rồi gọi người đem nước nóng tới rửa mặt.

Đúng lúc này cửa phòng bị gõ vang, Lý Trường Thiên đứng dậy mở cửa, thấy Yến Thù đang đứng bên ngoài.

"Tỉnh rượu rồi à?" Yến Thù nhìn thoáng qua Lý Trường Thiên rồi lại lập tức quay đi, dán mắt xuống đất.

"Tỉnh rồi." Lý Trường Thiên đáp nhanh, "Rất tỉnh nữa kìa."

Yến Thù lấy từ trong ngực ra một túi tiền đưa cho Lý Trường Thiên.

Đó là một chiếc túi mộc mạc tao nhã, bên trong đựng bạc nặng trĩu.

"Hả? Sao lại cho ta bạc?" Lý Trường Thiên mờ mịt nhận lấy rồi ngẩng đầu nhìn Yến Thù.

"Mấy ngày tới ta phải đi điều tra xem Từ đại nhân ở đâu, có được an toàn không." Ánh mắt Yến Thù trốn tránh, không đối mặt với Lý Trường Thiên.

"Vậy à, không tra xét Thiên Khuyết Sơn Trang nữa sao?" Lý Trường Thiên hỏi.

"Ừm, địch tối ta sáng, nếu tiếp tục điều tra Thiên Khuyết Sơn Trang chỉ sợ sẽ bứt dây động rừng, tìm Từ đại nhân vẫn quan trọng hơn." Yến Thù nói.

"Ồ!" Lý Trường Thiên bừng tỉnh đại ngộ, "Có lý, có lý, vậy ngươi cho ta bạc làm gì?"

"Sau này ta sẽ đi sớm về trễ, không thể ăn chung với ngươi, đây là tiền cơm và tiêu vặt của ngươi mấy ngày nay." Yến Thù khẽ nói, "Nếu thích vật gì cũng có thể mua, nếu không đủ thì cứ lấy thêm tiền để trong phòng ta."

Dứt lời, Yến Thù vội vã xoay người đi.

Lý Trường Thiên nghe câu được câu mất như rơi vào trong sương mù, hắn kéo tay Yến Thù: "Khoan khoan, đừng đi vội, giờ ngươi muốn đi tra án sao? Tra Từ đại nhân ở đâu à?"

Cánh tay bị Lý Trường Thiên đột ngột níu lại khiến cho Yến Thù toàn thân cứng đờ, hồi lâu sau mới gật đầu: "Đúng."

"Ta và ngươi cùng đi." Lý Trường Thiên nói.

Yến Thù nói: "Ta đi một mình được rồi, không cần đem ngươi theo."

Lý Trường Thiên ngẩn người.

Yến Thù muốn rút cánh tay ra khỏi tay Lý Trường Thiên nhưng Lý Trường Thiên lại dùng thêm sức, giữ chặt không buông.

Đáy mắt Lý Trường Thiên không hiểu sao có một tia hoảng hốt, hắn ngượng ngùng cười khan: "Cái gì nhỉ, người đông lực lớn, bỏ thêm củi lửa cháy càng to, đem ta theo chắc cũng có ích đó."

"Không cần." Yến Thù cố ý trốn tránh Lý Trường Thiên, "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Ta không cần nghỉ ngơi, ta không sao hết." Lý Trường Thiên vội vàng nói, "Vết thương của ta đỡ hơn rồi, cũng tỉnh rượu rồi, cả người đều rất khỏe mạnh!"

"Lý Trường Thiên......" Yến Thù thở dài nói, "Ta đi ngoại ô Bạch Đế Thành chỉ mất khoảng một canh giờ, nếu đem theo ngươi thì phải mất nửa ngày."

Lý Trường Thiên: "......"

"Vậy......" Lý Trường Thiên lập tức nghẹn họng, hắn ổn định lại cảm xúc rồi từ từ buông tay Yến Thù, "Vậy nếu có chuyện gì ta giúp được thì ngươi nhất định phải tới tìm ta, ta nhất định có thể giúp ngươi."

Yến Thù không đáp lại, chỉ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Lý Trường Thiên cầm bạc về phòng, hắn nhẹ nhàng đặt túi tiền lên bàn, sau đó bắt đầu hoảng sợ.

Lúc nãy Yến Thù lộ ra thần sắc khó xử và bất đắc dĩ.

Vẻ mặt này Lý Trường Thiên quá quen thuộc rồi.

Khi còn bé phải ăn nhờ ở đậu, Lý Trường Thiên hầu như lúc nào cũng thấy người khác lộ ra vẻ mặt này.

Đó là vẻ mặt của bà ngoại khi đóng học phí, mua sách giáo khoa và trả các chi phí khác.

Đó là vẻ mặt của dượng hắn khi vô tình ném đồ vào kho nhưng rơi trúng người hắn, lúc ấy hắn đang ở nhờ trong kho của nhà cô mình.

"Xin lỗi nhé Trường Thiên, bình thường quen ném đồ rồi, không kịp phản ứng."

Đó là khi hắn ở nhà bác trai, một ngày nọ bị sốt, ốm yếu nằm trên giường, nghe thấy bác trai và bác gái cãi nhau bên ngoài, một lát sau bác gái vào phòng hắn, trên mặt lộ ra thần sắc kia.

"Em đưa Trường Thiên đến bệnh viện đi."

"Không được, em phải đi làm, đến trễ sẽ bị trừ lương."

"Anh cũng phải đi làm, Trường Thiên bệnh nặng như vậy, dù sao cũng phải nghĩ cách chứ!"

Lý Trường Thiên rất sợ người khác để lộ vẻ mặt kia.

Hắn chán ghét bộ dạng này của mình.

Hắn chán ghét mình sau khi thấy bà ngoại tỏ vẻ miễn cưỡng mà vẫn giơ tay xin tiền.

Hắn chán ghét mình chiếm chỗ trong kho của cô làm dượng không có chỗ vứt đồ.

Hắn chán ghét mình làm cho bác gái bị trừ lương, không thể không xin nghỉ để đưa hắn tới bệnh viện.

Mà bây giờ hắn lại khiến cho Yến Thù lộ ra vẻ mặt như vậy.

Vẻ mặt bất đắc dĩ và miễn cưỡng.

Lý Trường Thiên chống khuỷu tay xuống bàn, hai tay ôm đầu, cảm thấy có chút không thở nổi.

Lý Trường Thiên chán nản một hồi, nghĩ tinh thần mình sa sút thế này là không được, thế là vỗ bàn đứng dậy, chạy xuống lầu tìm chưởng quỹ.

"Chưởng quỹ, ngươi có cần người làm công nhật không? Gánh nước vác gạo chẻ củi, bê gạch đốt lò sửa bếp ta đều biết hết!!!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio