Chương :SỰ THẬT NNó đang trong tình trạng vô cùng rối trí và hết sức thất vọng. Người Nó luôn tin tưởng va xem như anh trai lại che giấu Nó một bí mật nào đấy mà chính Nó cũng không biết là bao lâu rồi. Nỗi thất vọng và hụt hẫng tràn ngập trong Nó khiến Nó cảm thấy khó chịu. Nước mắt Nó như chỉ chờ có cơ họi mà tuôn ra bên ngoài thôi. Nó mím chặt môi nén cơn tức giận, giọng Nó như lạc hẳn đi: - Quốc Minh, chị cần một lời giải thích cho việc này. Minh nhìn Nó rồi thở dài: - Dược rồi, Quỳnh Như... anh cũng muốn nói cho em biết sự thật mà bao lâu nay anh đã che giấu em. Nó đứng thẳng người, hết sức tập trung để chờ đợi. Vì Nó biết chỉ mỗi khi nói những chuyện hết sức nghiêm túc Quốc Minh mới thay đổi cách xưng hô như vậy với Nó. Nó cố gắng thật chăm chú để lắng nghe. Nó cố bám chặt vào tay Tiến Thanh như tìm kiếm một chỗ dựa tin thần. Minh lặng lẽ nhìn Nó rồi vội nhìn sang nhóm Thiên Vương, chúng nó cũng đang mang cái vẻ mặt ngơ ngác vì chẳng hiểu được gì cả. Minh thở dài rồi lại nhìn Nó, không nhìn Tiến Thanh, anh lấy hết can đảm mình và thốt ra những lời từ sâu thẳm trong tâm hồn mình: - Anh yêu em! Ngắn gọn và dứt khoát, điều mà Minh đã cố giữ trong lòng bao năm nay, cuối cùng anh cũng đã nói ra được. Minh thở phào nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được một gánh nặng. - Hả??? - Trái lại, Nó hết sức bàng hoàng và khinh ngạc, phải chăng Nó đã nghe lầm. Quốc Minh lại tiếp tục: - Thật đấy, anh đã yêu em từ rất lâu rồi... - Từ khi nào? - Nó cố gắng vắt ra từng câu chữ một cách khó khăn. Nó dường như chỉ nghe được những âm thanh khô khóc phát ra từ cổ họng mình. Nó khẽ siết nhẹ tay Tiến Thanh. - Từ... lâu lắm rồi... kể từ lần giao đấu đầu tiên của chúng ta để tranh chức thủ lĩnh... - Lần đó anh đã không dùng hết thực lực thật sự của mình phải không? - Nó cay đắng nhận ra tất cả mọi thứ bao lâu nay chỉ toàn là giả dối, không ngờ Nó lại bị lừa dối lâu như vậy. - Mày thật ngốc quá Quỳnh Như à - Nó cố kiềm nén cảm xúc của mình. - Nói đi, sự thật mà anh thật sự muốn cho em biết đấy... không phải chỉ có bao nhiêu đó thôi đúng không? Quốc Minh im lặng trong một thoáng trước vẻ mặt như rất giận dữ của Nó. - Giữa anh và Huyết Long đã từng có một giao ước... - Giao ước? Nó thắc mắc chen ngang lời của Quốc Minh. Nó liếc nhìn sang Tiến Thanh và quan sát thái độ của cả hai. Nổi thất vọng trong Nó càng lớn hơn khi thấy Thanh quay mặt sang hướng khác để tránh ánh mắt dò xét của Nó. Minh nhắc lại một lần nữa như để khẳng định: - Phải, một giao ước! - Tiếp đi ... - Nó buông từng chữ với quai hàm đang nghiến chặt lại. Minh lại thở dài mất hết hy vọng khi sắp phải nói ra tất cả. Anh biết anh có thể sẽ mất Nó mãi mãi, nhưng anh không thể nào che giấu được nữa, phải nói ra hết thôi. Minh nhìn mấy đứa đàn em của mình để lấy thêm chút can đảm rồi anh cười cay đắng khi thấy chúng cũng đang rất nôn nóng ngóng chờ anh nói ra cái được gọi là sự thật. Minh nhắm mắt lại như để hồi tưởng lại quá khứ: - Huyết Long cũng đã yêu em kể từ lâu rồi, hắn cũng biết anh yêu em như thế nào. Minh mở mắt ra nhìn Nó và sẵn sàng chờ đợi sự trách móc của Nó. - Anh đã uy hiếp hắn, nếu hắn tỏ tình với em anh sẽ tiết lộ thân phận thật sự của hắn cho em biết. Quốc Minh hất hàm về phía Tiến Thanh tỏ vẻ khiêu khích và cảm thấy hài lòng khi thấy Nó vội rút tay khỏi người Tiến Thanh. Nó lại được một phen kinh ngạc, Nó mở to mắt nhìn cả hai. Tiến Thanh bỗng nắm chặt tay Nó và nhìn Nó bằng ánh mắt trìu mến: - Để anh tự nói... anh sẽ là người nói cho em biết chứ không phải Quốc Minh... - Thanh siết chặt vai Nó, buộc Nó phải nhìn vào mắt anh. Nó thấy được trong đôi mắt tuyệt đẹp của anh là một sự đau khổ tột cùng. Bằng giọng rất êm nhẹ, Thanh bắt đầu nói ra tất cả: - Em còn nhớ chứ? khi chúng ta học chung trường tiểu học... mà không... hình như em đã quên mất phần ký ức khi ấy rồi... lỗi cũng do anh cả... Ba mẹ thường nói rằng khi nhỏ Nó bị một tai nạn nào đó và bị mất trí nhớ. Nhưng cụ thể ra sao thì dù Nó có hỏi thế nào ba mẹ cũng chẳng chịu kể cho Nó nghe.Nó rời khỏi những suy nghĩ rời rạc để tiếp tục lắng nghe Tiến Thanh nói. - Khi Devil phải rời Việt Nam theo ba mẹ của hắn sang Mỹ, em ngày nào cũng buồn bã chẳng chịu nói chuyện hay vui đùa với ai cả. Anh chẳng muốn nhìn thấy em cứ như vậy nên lúc nào cũng bày trò chọc phá em để em quên đi hắn ta. Có lúc hai đứa cũng ngồi nói chuyện, cười đùa với nhau như những người bạn thật thụ. Nhưng rồi đến một ngày, em cười tươi như một thiên thần và vui vẻ nói với anh rằng " Devil của em sắp về rồi, anh ấy đang trên máy bay. Nè... thư anh ấy viết cho em nè". Anh vội giật lấy lá thư trên tay của em và nhất quyết không chịu trả lại. Em đã đuổi theo anh chạy khắp lan can các phòng học để giành lại lá thư. Cuối cùng em sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng mà lúc nào anh cũng phải chịu thua. Em ngồi phịch xuống và khóc thật to khiến anh phải tự mang bức thư trả lại. - Nó cảm thấy đầu hơi đau, Nó đang dần dần nhớ lại một ký ức đã lãng quên. - Rồi trong những ngày tiếp theo, dù anh có trêu chọc thế nào em cũng chẳng thèm quan tâm, ngày nào cũng ngồi thơ thẩn nhìn lên trời đợi tin Devil trở về. Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, Devil gặp tay nạn máy bay, không có tin tức gì của hắn sau vụ tai nạn ấy. Khi hay tin đó em đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ cả lên, người thì cứ ngơ ngác như kẻ mất hồn, lúc nào cũng giữ khư khư cái thư của hắn để lại bên mình. Anh không thể nào chịu được nên đã giành lấy cái thư ấy và ném ngay ra cửa sổ. Em ngay lập tức hốt hoảng bật dậy và lao ngay ra khỏi lớp đi tìm cái thư. Nhưng không may, do quá vội vã em bị ngã cầu thang... Anh rất hối hận vì đã làm như vậy, lẽ ra anh không nên vứt cái thư ấy đi. Em bị mất máu rất nhiều, khi đến bệnh viện bác sĩ điều trị nói em bị mất trí nhớ một phần. Lúc em tỉnh lại, em đã quên mất thằng nhóc Tiến Thanh hay chọc phá em. Em cũng quên cái tai nạn máy bay, tiếp tục chờ đợi nuôi hi vọng. Em trở nên ít nói hơn trước, em đối xử với anh như một người xa lạ chẳng quen biết. Anh không muốn em phải nhớ lại cái ký ức đau lòng nên đã chuyển trường, rời xa em, rời xa tất cả. Nhưng bao lâu nay trong tim anh vẫn dõi theo chỉ có một bóng hình, đó là em... Nó như đã đứng chết lặng ở đó từ khi nghe được cái tin đó. Nó cứ đứng như vậy, tất cả mọi thứ trước mắt Nó như sụp đỗ, nước mắt cứ thế tuôn dài trên má Nó. - Anh ... nói lại lần nữa đi ... Devil ... Devil của em đã chết rồi sao? ... không ... không... em không tin đâu... Nó ôm đầu lắc nguầy nguậy. - Khoan đã ... Quỳnh Như, nghe anh nói đã... - Tiến Thanh cố gọi theo Nó nhưng vô ích. Nó đã vụt bỏ chạy, chỉ mất vài bước đã rời khỏi sân thượng và xuống bãi đất trống. Nó cứ thế chạy vào khu rừng phía sau trường ...