Trong suốt một hồi sau đó, tôi chỉ ngồi ngẫm nghĩ về những điều trớ trêu tàn nhẫn của cuộc đời. Sau bấy nhiêu năm cô độc tự trông cậy vào bản thân, đột nhiên tôi lại bị những cô nàng đang bừng bừng ham muốn theo đuổi từ mọi hướng. Deb, Rita, LaGuerta - tất cả họ có vẻ đều không thể tồn tại mà không có tôi. Ấy thế nhưng người duy nhất tôi muốn cùng trải qua một quãng thời gian thật giá trị lại cứ lẩn như trạch, để lại con búp bê Barbie trong tủ lạnh của tôi. Ở đây có gì có thể gọi là công bằng không?
Tôi đút tay vào túi có khóa kéo, cảm nhận thấy phiến kính nho nhỏ, nằm yên vị và an toàn trong đó. Trong giây lát, nó giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Ít nhất tôi cũng đang làm gì đó. Nói cho cùng, yêu cầu duy nhất của cuộc sống là cần phải có mối quan tâm, điều chắc chắn tôi đang có vào lúc này. “Mối quan tâm” không bắt đầu bằng việc mô tả nó. Tôi sẵn sàng đánh đổi một năm của cuộc đời mình để tìm ra được nhiều hơn những kẻ vô hình đang bỡn cợt tôi một cách không thương tiếc với những tác phẩm thật thanh lịch. Kỳ thực tôi đã gần như đánh đổi còn nhiều hơn cả một năm đời mình sau cuộc phiêu lưu nho nhỏ với anh chàng Jaworski bé nhỏ.
Phải, những chuyện này thực sự đáng quan tâm. Chẳng lẽ người ta đang thực sự nói ở sở rằng tôi có một linh cảm đặc biệt với những vụ giết người hàng loạt sao? Chuyện này thật phiền toái. Nó có nghĩa là toàn bộ màn ngụy trang cẩn thận của tôi rất có thể đang cận kề nguy cơ bị xé bung ra từng mảnh. Tôi đã tỏ ra quá xuất chúng trong quá nhiều trường hợp. Việc đó có thể trở thành một rắc rối. Nhưng tôi có thể làm gì đây? Tỏ ra ngu ngốc một thời gian chăng? Tôi không dám chắc mình biết cách làm như thế nào, thậm chí ngay cả sau bao nhiêu năm cẩn thận quan sát.
A, được thôi. Tôi mở tập hồ sơ về vụ Jaworski, anh chàng tội nghiệp. Sau một giờ nghiên cứu, tôi đi tới hai kết luận. Thứ nhất, phần quan trọng nhất, tôi sẽ thoát được khỏi vụ này, bất chấp sự bột phát không thể tha thứ được khi thực hiện nó. Và thứ hai, có thể có một cách để Deb tham gia vào vụ này. Nếu cô em tôi có thể chứng minh đây là tác phẩm từ nghệ sĩ độc nhất vô nhị của chúng tôi, trong khi LaGuerta bám lấy giả thiết về một kẻ giết người do bắt chước, Deb sẽ có thể đột nhiên từ một người bọn họ không tin tưởng thậm chí để pha cà phê cho họ, trở thành ngôi sao của tháng. Tất nhiên, kỳ thực đây không phải là tác phẩm của cùng một gã, nhưng cứ băn khoăn như vậy xem ra có phần quá kén cá chọn canh vào thời điểm này. Vì tôi biết chắc chắn, chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm những thi thể mới được tìm ra, chuyện này cũng chẳng đáng để lo lắng.
Tất nhiên, lúc này tôi cũng cần cung cấp cho cô nàng thám tử LaGuerta phiền toái đủ dây thừng để cô ta tự treo cổ mình lên. Theo tôi nghĩ, chuyện này cũng có thể xoay xở được ở một mức độ cá nhân hơn. Bị dồn vào chân tường và làm cho giống một ả ngốc, LaGuerta đương nhiên sẽ cố trút trách nhiệm xuống đầu gã nhân viên phòng thí nghiệm dốt nát đã cung cấp cho cô ta những kết luận sai lầm - anh chàng Dexter đần độn gà mờ. Danh tiếng của tôi sẽ rớt xuống cỡ thảm hại. Tất nhiên, chuyện này chẳng thể nguy hại đến công việc của tôi, vì tôi được trông đợi làm chuyên gia phân tích vết máu chứ không phải làm nhiệm vụ xác lập đặc điểm gây án của thủ phạm. Vì thế nó sẽ giúp LaGuerta hiện rõ mồn một là kẻ bất tài đúng như bản chất của cô ta và nâng cao thêm uy tín của Deborah.
Thật đáng yêu khi sự đời gọn ghẽ như thế. Tôi gọi điện cho Deborah.
Vào lúc một rưỡi ngày hôm sau, tôi gặp Deb tại một nhà hàng nhỏ nằm cách sân bay vài khối nhà về phía bắc. Nơi này nằm trong một khu siêu thị nhỏ, kẹp giữa một cửa hàng bán phụ tùng xe hơi và một tiệm bán súng. Đó là một chỗ cả hai chúng tôi đều biết rõ, nằm không xa trụ sở cảnh sát quận Miami - Dade, tại nơi này người ta bán những chiếc sandwich kiểu Cuba ngon nhất trên đời. Chuyện này nghe có vẻ nhỏ nhặt, nhưng tôi cam đoan với các vị có những khi chỉ một cái medianoche[] mới thỏa mãn được yêu cầu và những lúc như vậy, Café Relampago là nơi duy nhất để tìm được một cái bánh như thế. Gia đình Morgan đã tới chỗ này từ năm .
Tôi thực sự cảm thấy tia sáng vừa lóe lên trong đầu mình thật là một dịp phù hợp - nếu không phải thực sự là một lễ ăn mừng, thì ít nhất cũng là dịp ghi nhận mọi sự đang có vẻ sáng sủa lên, cho dù chỉ chút ít. Có lẽ tôi chỉ cảm thấy vui vẻ vì đã xả hơi được ít nhiều cùng anh bạn đáng mến Jaworski, nhưng dù thế nào đi nữa tôi thực sự thấy cực kì khoan khoái. Thậm chí tôi còn gọi loại batido de mamé, một món sữa lắc ướp hương liệu độc nhất vô nhị của Cuba, có vị giống như sự kết hợp của dưa hấu, đào và xoài.
Deb, tất nhiên, không thể chia sẻ được tâm trạng không bình thường của tôi. Trông cô như thể đang ngắm nghía những nét biểu cảm trên mặt một con cá to xù, khắc khổ và ủ rũ đến cùng cực.
“Làm ơn đi nào, Deborah,” tôi nài nỉ, “nếu em không thôi đi, khuôn mặt em sẽ mãi mãi bị đổ khuôn như thế đấy. Người ta sẽ tưởng em là một con cá mú.”
“Chắc chắn là người ta sẽ chẳng coi em là cớm rồi,” cô nói. “Vì em quả thực đâu còn là thế nữa.”
“Vớ vẩn,” tôi nói. “Không phải anh đã hứa rồi sao?”
“Phải. Anh cũng hứa rằng chuyện này sẽ suôn sẻ. Nhưng anh chẳng nói gì về cái nhìn em nhận được từ đại úy Matthews.”
“Ôi, Deb,” tôi nói. “Ông ta nhìn em sao? Anh lấy làm tiếc.”
“Quỷ tha ma bắt anh đi, Dexter. Anh chẳng có mặt ở đó, cũng không phải đời anh đang trôi tuồn tuột xuống cống.”
“Anh đã nói với em là sẽ có một quãng thời gian khó khăn, Deb.”
“À, ít nhất anh cũng đúng về chuyện đó. Theo Matthews, em gần như đã cận kề chuyện bị treo phù hiệu rồi.”
“Nhưng ông ta cũng cho phép em dùng thời gian rảnh để ngó ngàng nhiều hơn tới vụ này đúng không?”
Cô em tôi bĩu môi. “Ông ta nói, ‘Tôi không thể ngăn cản cô, Morgan. Nhưng tôi rất thất vọng. Và tôi tự hỏi không rõ bố cô sẽ nói gì’.”
“Và có phải em đã nói, ‘Bố tôi sẽ không bao giờ khép cuộc điều tra lại với một kẻ bị bắt nhầm ngồi nhà đá?’ phải không?”
Trông cô em tôi có vẻ ngạc nhiên. “Không,” cô nói. “Nhưng em đã nghĩ thế. Sao anh biết được?”
“Nhưng em không thực sự nói ra như thế đúng không nào, Deborah?”
“Không,” cô nói.
Tôi đẩy một chiếc ly về phía cô. “Hãy uống chút mamé đi, em gái. Mọi việc đang sáng sủa dần lên.”
Cô nhìn tôi. “Anh dám chắc sẽ không đẩy em vào rắc rối đấy chứ?”
“Không bao giờ, Deb. Sao anh có thể chứ?”
“Thật nhẹ nhõm làm sao.”
“Thật đấy, em gái. Em cần tin anh.”
Deb nhìn vào mắt tôi một lát rồi cúi gằm xuống. Cô vẫn chưa động tới ly sữa lắc của mình, thật đáng tiếc. Món đồ uống này thật ngon. “Em tin anh. Nhưng em xin thề có Chúa, em không rõ tại sao.” Cô ngước mắt lên nhìn tôi, một cảm xúc lạ lùng chập chờn trên khuôn mặt. “Đôi lúc em không thực sự nghĩ mình nên tin anh, Dexter.”
Tôi dành cho cô nụ cười trấn an thuyết phục nhất có thể của một ông anh trai. “Trong vòng hai ba ngày tới, sẽ có một điều mới mẻ diễn ra. Anh xin hứa.”
“Anh không thể biết điều đó được,” cô nói.
“Anh biết không thể, Deb. Nhưng anh biết. Thực sự là thế.”
“Vậy tại sao nghe anh có vẻ phấn khởi vì nó đến thế?”
Tôi muốn nói ra bởi vì ý tưởng này làm tôi vui vẻ. Ý tưởng được thấy nhiều hơn những kỳ quan sạch sẽ không vết máu làm tôi thích thú hơn bất kỳ điều gì khác tôi có thể nghĩ tới. Nhưng tất nhiên, đây không phải là một điều Deb có thể thực sự chia sẻ cùng tôi, vậy nên tôi giữ lại nó cho riêng mình. “Tự nhiên thôi, anh chỉ phấn khởi vì em.”
Cô bĩu môi. “Phải rồi, em quên mất,” cô nói. Nhưng ít nhất cô cũng thử một ngụm món sữa lắc của mình.
“Nghe này,” tôi nói, “hoặc là LaGuerta đúng....”
“Có nghĩa là em coi như chết toi và bị giẫm nát bét rồi.”
“Hoặc là LaGuerta sai và em còn sống, nguyên vẹn. Vẫn nghe anh nói chứ, em gái?”
“Ừm,” cô nói, quá cộc cằn nếu so với chuyện tôi đã tỏ ra kiên nhẫn đến thế nào.
“Nếu em là một tay cá cược, em có đặt cược vào khả năng LaGuerta đúng không? Về bất cứ cái gì?”
“Có lẽ là về thời trang,” cô em tôi nói. “Cô ta thực sự ăn mặc rất đẹp.”
Những chiếc sandwich được mang đến. Người phục vụ, chẳng nói chẳng rằng, thô lỗ ném chúng xuống giữa bàn và quay trở về sau quầy. Dẫu vậy, đó vẫn là những cái sandwich thật ngon. Tôi không biết điều gì làm chúng ngon hơn tất cả những chiếc medianoche khác trong thành phố, nhưng kỳ thực đúng là vậy, bánh mì giòn tan bên ngoài, mềm bên trong, vừa đúng tỷ lệ cân đối giữa thịt lợn và dưa chuột muối, pho mát chảy ra hoàn hảo - một kiệt tác thực sự. Tôi cắn một miếng to. Deborah mân mê ống hút trong ly sữa lắc của cô.
Tôi nuốt miếng bánh. “Deb, nếu những lý luận nặng mùi chết chóc của anh chẳng làm em vui lên được và một chiếc sandwich của Relampago cũng không thể làm em phấn chấn hơn, thì đúng là quá muộn rồi. Em đã chết.”
Deborah nhìn tôi với bộ mặt cá mú rồi cắn một miếng vào chiếc sandwich của mình. “Ngon lắm,” cô nói không chút cảm xúc. “Thấy em phấn khởi lên chưa?”
Cô bé tội nghiệp vẫn chưa bị thuyết phục, một cú giáng khủng khiếp vào cái tôi của tôi. Nhưng nói cho cùng, tôi đã thết đãi cô tại một nơi ưa thích truyền thống của gia đình Morgan. Tôi đã mang tới cho cô những thông tin tuyệt vời, cho dù cô không nhận ra điều đó. Nếu tất cả những việc này trên thực tế không làm cô mỉm cười - à phải, thực sự. Không thể trông đợi tôi làm hết mọi thứ.
Dẫu vậy, còn một điều nho nhỏ nữa tôi có thể làm, đó là mớm mồi cho cả LaGuerta nữa - một thứ không khoái khẩu như những chiếc sandwich của nhà hàng Relampago, cho dù cũng đầy hương vị theo phong cách riêng của nó.
Vậy là chiều hôm đó tôi đến gặp cô thám tử đáng mến tại nơi làm việc của cô ta, một góc nhỏ đẹp đẽ tại một căn phòng lớn chứa sáu góc nhỏ nữa như thế. Góc làm việc của cô ta, tất nhiên rồi, là nơi thanh lịch nhất, với vài bức hình rất bắt mắt của cô ta chụp cùng các nhân vật tiếng tăm treo trên vách ngăn. Tôi nhận ra Gloria Estefan, Madonna và Jorge Mas Canosa. Trên mặt bàn làm việc, ở bên kia một tấm kê màu xanh ngọc có khung viền da là giá cắm bút lịch làm bằng mã não xanh lục, ở giữa có một chiếc đồng hồ bằng thạch anh.
LaGuerta đang cầm điện thoại, nói bằng tiếng Tây Ban Nha nhanh như súng liên thanh khi tôi bước vào. Cô ta đưa mắt lên nhìn về phía tôi nhưng không trông thấy tôi, rồi lại nhìn đi chỗ khác. Nhưng chỉ một giây sau, đôi mắt cô ta đã quay trở lại. Lần này, cô ta nhìn tôi chăm chú, cau mày và nói. “Okay - okay. Ta luo,” trong tiếng Cuba có nghĩa là hasta luego[]. Cô ta dập máy và tiếp tục nhìn tôi.
“Anh có gì cho tôi rồi?” cuối cùng cô ta nói.
“Tin vui,” tôi nói với cô ta.
“Nếu có nghĩa là tin tốt, tôi sẵn lòng nghe.”
Tôi dùng chân khều một cái ghế gấp, lôi nó vào góc làm việc của cô ta. “Không còn gì để nghi ngờ nữa,” tôi nói, trong lúc ngồi xuống cái ghế gấp, “cô đã tống được đúng người vào nhà đá. Vụ án mạng ở Old Cutler do một kẻ khác gây ra.”
Cô ta chỉ nhìn tôi một lát. Tôi tự hỏi liệu có phải cô ta cần nhiều thời gian đến thế để xử lý dữ liệu và trả lời. “Anh có thể chứng minh được điều đó chứ?” cuối cùng cô ta hỏi tôi. “Một cách chắc chắn?”
Tất nhiên tôi có thể chứng minh một cách chắc chắn, nhưng tôi sẽ không làm vậy, cho dù thú tội có tốt cho linh hồn đến đâu đi chăng nữa. Thay vào đó, tôi ném cặp tài liệu xuống bàn làm việc của cô ta. “Các dữ kiện tự nói lên tất cả,” tôi nói. “Không còn câu hỏi nào ở đây nữa.” Và tất nhiên, chẳng còn câu hỏi nào hết, chỉ mình tôi biết rõ điều đó. “Nhìn xem...” tôi nói với cô ta và lấy ra một tờ tổng kết những điểm so sánh được lựa chọn cẩn thận mà tôi đã đánh máy ra. “Thứ nhất, nạn nhân này là nam giới. Tất cả các nạn nhân khác đều là phụ nữ. Nạn nhân này được tìm thấy ở khu Old Cutler. Tất cả các nạn nhân của McHale đều được tìm thấy ở khu vực Tamiami Trail. Nạn nhân này vẫn còn tương đối nguyên vẹn khi được tìm thấy, ở ngay tại nơi anh ta bị giết. Các nạn nhân của McHale đều hoàn toàn bị chặt nhỏ và đưa tới một địa điểm khác để phi tang.”
Tôi tiếp tục, còn cô ta chăm chú lắng nghe. Bản danh sách được lập ra rất ấn tượng. Tôi đã mất vài giờ để đi tới những điểm so sánh ngu ngốc hiển nhiên nhất, lố bịch một cách rõ ràng nhất, tôi cần phải nói mình đã làm được một công việc rất xuất sắc. LaGuerta cũng làm phần của cô ta tuyệt vời chẳng kém. Cô ta đón nhận toàn bộ. Tất nhiên rồi, cô ta đang lắng nghe những gì muốn nghe.
“Tóm lại,” tôi nói, “vụ án mạng mới mang dấu hiệu giết người xuất phát từ động cơ trả thù, nhiều khả năng liên quan tới ma túy. Gã đang bị giam thực hiện những vụ giết người khác, chắc chắn một trăm phần trăm chúng đã chấm dứt hoàn toàn và mãi mãi. Không bao giờ tái diễn nữa. Khép lại hồ sơ.” Tôi ném tập tài liệu xuống bàn và đưa tờ danh sách của mình ra.
Cô ta cầm lấy tờ giấy từ tay tôi, nhìn vào nó một hồi lâu rồi cau mày, đôi mắt lướt lên lướt xuống tờ giấy vài lần, một bên mép môi dưới hơi nhếch lên. Sau đó cô ta cẩn thận để nó xuống bàn, dưới một chiếc dập ghim nặng màu xanh ngọc.
“Được rồi,” cô ta nói, chỉnh lại chiếc dập ghim để nó thẳng góc với rìa tấm kê. “Được. Tốt lắm. Thứ này có thể có ích.” Cô ta nhìn tôi, nếp cau mày đầy tập trung vẫn còn giữ nguyên, rồi đột nhiên mỉm cười. “Tốt. Cảm ơn anh, Dexter.”
Đó là một nụ cười chân thành và bất ngờ tới mức nếu có một tâm hồn hẳn tôi phải cảm thấy khá tội lỗi.
Cô ta đứng dậy, vẫn mỉm cười, trước khi tôi kịp rút lui, cô ta quàng hai cánh tay quanh cổ tôi để ôm lấy. “Tôi thực sự đánh giá cao chuyện này,” cô ta nói. “Anh làm tôi cảm thấy... rất biết ơn.” Cô ta cọ cơ thể mình vào người tôi theo một cách chỉ có thể gọi là khêu gợi. Tất nhiên ở đây không thể có chuyện, ý tôi là, ở đây cô ta là một người bảo vệ trật tự cộng đồng, ấy vậy mà ngay ở chốn công cộng này, thậm chí ngay cả trong không gian riêng tư dưới hầm một ngân hàng, hẳn tôi cũng hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với việc được cơ thể cô ta cọ xát vào. Chưa kể tới chuyện tôi vừa cung cấp cho cô ta một sợi dây thừng với hy vọng cô ta sẽ dùng nó để tự treo cổ mình lên, một sự kiện xem chừng khó lòng có thể coi là loại được tán thưởng bởi... A, thực vậy, chẳng lẽ cả thế giới hóa điên rồi sao? Có chuyện gì với nhân loại vậy? Không lẽ đó là tất cả những gì bất cứ ai trong bọn họ từng nghĩ tới?
Cảm thấy một thứ rất gần với hoảng loạn, tôi cố gỡ mình thoát ra. “Làm ơn nào, thám tử...”
“Gọi tôi là Migdia,” cô ta nói, ôm chặt lấy tôi và cọ xát còn mạnh hơn. Cô ta đưa một bàn tay xuống chà lên trước quần khiến tôi nhảy dựng lên. Về phần tích cực, hành động này cho phép tôi tách rời khỏi cô nàng thám tử đang hứng tình. Về mặt tiêu cực, cô ta lảo đảo ngã nghiêng người, đập hông vào bàn làm việc, vấp phải cái ghế của chính cô ta và hạ cánh xuống sàn nhà trong tư thế nằm ườn ra.
“Tôi, à, thực sự tôi cần quay lại làm việc,” tôi lắp bắp. “Có một việc quan trọng, à...” Tuy vậy, tôi không thể nghĩ tới điều gì quan trọng hơn chạy trốn để toàn mạng, vậy là tôi lùi dần ra ngoài, để cô ta lại nhìn theo tôi.
Tất nhiên, đó không phải là một cái nhìn vô cùng trìu mến.