Từ khi về nước, Tô Duy vẫn ngủ lại biệt thự. Anh không có việc làm, Đại Hoàng cũng không ở đây, phần lớn thời gian trong ngày dùng để chăm sóc Tô Kiềm. Nói trắng ra là, anh không thể nào ủng hộ việc Dương Thiếu Quân và anh trai mình ở với nhau, cho nên luôn duy trì thái độ chống đối, không nói đến chuyện trên bàn ăn, Dương Thiếu Quân cũng cảm nhận được sự đề phòng của Tô Duy, thế nên thời gian hắn có thể trông thấy Tô Kiềm ngày một ít, có đôi khi hai ba ngày không tới lượt hắn chăm nom, hai ba ngày không được nhìn thấy anh.
Cứ như vậy, Dương Thiếu Quân không khỏi mất tự nhiên. Rõ ràng ở dưới một mái nhà, hắn cũng quan tâm đến tình hình của Tô Kiềm chứ, nhưng sao đến việc chăm sóc anh cũng không thể làm? Thế là Dương Thiếu Quân mặt dày mày dạn, không có việc gì cũng tới phòng Tô Kiềm xem, vừa mở cửa đã cười hì hì “Mọi người không khát sao? Có cần rót trà không?” Lúc thì bưng hai đĩa hoa quả tới, lúc lại chạy lên hỏi máy pha cà phê dùng như thế nào, kết quả Tô Duy vốn luôn bình tĩnh đã tức giận, nhưng lại không có biện pháp ngăn cản nào.
Một buổi tối nọ, khó khăn lắm mới đợi được Tô Duy đi nghỉ, lão Mạnh vào thay ca. Tô Duy đi ra thấy Dương Thiếu Quân đứng bên cầu thang cười như không cười nhìn mình, anh nặng nề thở dài, đi lên phía trước: “Thiếu Quân, sao trước đây tôi không nhận ra anh có bản lĩnh làm người ta ghét đến lợi hại như vậy.”
Dương Thiếu Quân cười híp mắt chắp tay: “Quá khen, quá khen.” Tô Duy lại mặt không đổi sắc vòng qua người hắn mà đi.
Dương Thiếu Quân nhìn bóng lưng Tô Duy, trong thoáng chốc cảm thấy kì quái. Hắn có cảm giác Tô Duy bây giờ giống hệt Tô Kiềm mười năm trước, mà cảm giác của hắn dành cho Tô Kiềm lại giống như đã dành cho Tô Duy cách đây mười năm. Loạn hết cả lên rồi, hắn mê man không rõ tâm tư mình.
Lão Mạnh trông được nửa giờ, Dương Thiếu Quân chạy vào phòng của Tô Kiềm, dụ dỗ lão Mạnh để hắn thay ca. Hai mắt lão Mạnh hồng hồng, nhìn như vừa mới khóc, Dương Thiếu Quân không khỏi hoảng sợ, ghé vào tai lão hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Lão Mạnh lắc đầu, nói: “Tôi về phòng xem tivi đây.” Sau đó lau mắt đi ra ngoài.
Dương Thiếu Quân đi tới bên giường ngồi xuống, TV phía đối diện giường đang chiếu một bộ phim Hàn. Lão Mạnh muốn dùng cái này để gợi lại cảm xúc trong lòng Tô Kiềm, không để anh nghe mấy cái tin tức tẻ ngắt kia nữa mà xem trai gái yêu đương, kết quả tìm thấy một bộ phim Hàn Quốc, lão Mạnh xem, Tô Kiềm nghe. Bởi vì gần đây Tô Kiềm xảy ra chuyện nên lão Mạnh không khỏi sầu não, cũng có chút đa sầu đa cảm, thế là khi thấy nhân vật nữ chính trong bộ phim mắc bệnh nan y xong nói chia tay với nam chính, nhịn không được mà chảy nước mắt.
Dương Thiêu Quân dở khóc dở cười nhìn cảnh đôi trai gái mắt đẫm lệ nắm tay nhau trong TV, sau đó nghe thấy Tô Kiềm bình tĩnh nói: “Không xem phim truyền hình nữa, chú Mạnh chú tắt đi.”
Dương Thiếu Quân không tắt TV, chỉ vặn âm thanh nhỏ đi một tí, hỏi Tô Kiềm: “Lúc nãy phim có gì vậy? Anh không thấy chứ, chú Mạnh khóc đến đỏ mũi luôn.”
Tô Kiềm nói: “Hình như là nữ bị bệnh gì đó nên muốn chia tay, nam không chịu, sau đó thì bắt đầu cãi lộn ầm ĩ.”
“Oh? Cãi nhau thế nào cơ?”
“Nữ nói, tôi chưa từng thích anh, tôi chỉ coi trọng tiền của anh thôi. Nam nói, anh thích em, mặc kệ em biến thành bộ dạng gì, anh vẫn sẽ chăm sóc em cả đời. Nữ nói anh mau cút đi tôi không muốn nhìn thấy loại người như anh nữa —— cái phim này là loạn luân sao? Tôi nghe thấy cái cô kia liên tục gọi anh trai.”[]
“Khụ..” Dương Thiếu Quân nín cười hỏi: “Em cũng không biết, chắc là thế. Vừa rồi anh bảo người nam kia nói gì cơ?”
“Anh thích em..” Tô Kiềm đang nói, đột nhiên ngưng lại.
Dương Thiếu Quân cười không thành tiếng, nhìn Tô Kiềm ra vẻ nghiêm túc, nghĩ anh như này vô cùng dễ thương. Hai người trong TV vẫn liên tục khóc lóc, Dương Thiếu Quân thấy mà phiền, chuyển sang kênh khác.
Trong TV không có phim gì hay, hắn chuyển kênh một hồi, cuối cùng dừng ở 《Cừu vui vẻ và sói xám》. Tô Kiềm nghe một lúc, thấy nội dung cuộc nói chuyện quá ấu trĩ, hỏi: “Phim hoạt hình à?”
Lúc này điện thoại Dương Thiếu Quân rung lên, hắn lấy máy ra nhìn, là cục trưởng gọi tới, vì vậy ra khỏi phòng nghe máy.
Đầu dây bên kia, giọng thủ trưởng của hắn vô cùng kích động: “Thiếu Quân à, cậu khủng thật! Cái người mà cậu bảo chúng tôi đi điều tra có quan hệ gì với cậu vậy? Tra một phát đúng luôn! Cái công ty kia có thật đó, chức vị của tên đó cũng là thật, đúng cực kỳ, vừa hay có một cảnh sát Quảng Châu nằm vùng bên đấy, nghe nói chúng tôi muốn điều tra tên kia, liều góp một chút sức, vừa thử tìm đã phát hiện ra tên đấy nằm trong nội bộ! Giấu khéo như vậy mà cậu cũng mò ra được! Này này, hai người có quan hệ gì vậy?”
Dương Thiếu Quân nắm chặt điện thoại trong tay, qua thật lâu mới chậm rãi nói: “Là một người bạn của tôi.”
Thủ trưởng hỏi: “Quan hệ thế nào? Tên ấy không phải dạng vừa đâu! Bây giờ chúng ta chưa thể rút dây động rừng, nếu cậu có thể moi được ít thông tin nội bộ từ hắn thì lập được công lớn đó!”
Dương Thiếu Quân đột nhiên cảm thấy da đầu căng lên. Hắn còn nghĩ mình đã nghĩ nhiều rồi, nhưng không ngờ lại là sự thật, trong lòng quả thật hơi khó chịu. Hắn nói: “Quan hệ… tốt vô cùng.”
Bên kia trầm mặc mấy giây, sau đó giọng thủ trưởng có chút mập mờ: “Thiếu Quân, cậu có nhận nhiệm vụ này được không? Nếu cậu thành công, vụ án của Tô Kiềm sẽ có thể kết thúc, hơn nữa, chuyện cậu nổ súng kia cũng được bỏ qua, đã thế còn lập được công lớn! Sang năm có khi được lên chức nữa!”
Dương Thiếu Quân thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, thủ trưởng để tôi suy nghĩ thêm một chút.”
Cúp điện thoại rồi, Dương Thiếu Quân mở số của Đinh Thừa Phong ra, lặng lẽ nhìn một lúc, sau đó cất điện thoại vào.
Hắn trở về phòng, Tô Kiềm đang nằm yên, không biết anh đang nghe phim hoạt hình kia hay là đã ngủ rồi. Từ sau sự kiện nhảy lầu lần trước, bệnh trầm cảm của Tô Kiềm dần dần có chuyển biến tốt, vốn khổ sở không ăn không ngủ được, bây giờ anh đã có thể nói chuyện và ăn uống cùng mọi người. Còn về hội chứng Capgras kia, bởi vì rất hiếm trường hợp mắc phải nên phương pháp chữa trị vẫn còn rất mơ hồ. Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, mọi người đều biết bệnh tâm lý không thể vội vã chữa ngay được, cũng không rõ để phục hồi thật tốt phải mất bao nhiêu năm, cho nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Một lát sau, Dương Thiếu Quân kéo tay Tô Kiềm, hai bàn tay đan cùng một chỗ, Tô Kiềm không phản kháng.
Hai người lặng lẽ xem tập phim hoạt hình, lúc tới cảnh hay ho, Dương Thiếu Quân cười ha ha mấy tiếng, Tô Kiềm nghiêng đầu về hướng hắn, không mỉm cười.
Hết phim rồi, Dương Thiếu Quân hỏi Tô Kiềm: “Anh muốn làm gì? Nghe TV tiếp, hay là để em đọc truyện cho anh? Hay là dẫn anh ra ngoài chơi nhé?”
Tô Kiềm nói: “Tôi bị bệnh lâu như vậy, chuyện công ty thế nào rồi?”
Từ lúc Tô Kiềm bị bệnh, hồi đầu anh còn hỏi chuyện công ty, sau rồi không hỏi nữa, qua lâu như vậy, đây mới là lần thứ hai anh nhắc tới. Dương Thiếu Quân ngạc nhiên nói: “Em không biết chuyện công ty anh, lúc nãy chú Mạnh ở đây sao anh không hỏi?”
Tô Kiềm không nói lời nào.
Dương Thiếu Quân sờ sờ lỗ tai mình: “Chắc là vẫn tốt đi, sáng nay chị anh vẫn còn tới công ty, nhìn vẻ mặt mọi người, chắc là không có chuyện gì đâu. Nhà anh nhiều tiền như vậy, chắc cũng không đến nỗi anh vừa nghỉ vài ngày là không có tiền vào đâu nhỉ.”
Tô Kiềm ừ một tiếng, không nói thêm lời nào.
Một lát sau, Dương Thiếu Quân tắt TV đi: “Tâm sự với em đi, anh kể một chút chuyện đi —— ờm, chuyện của anh ngày trước ấy.”
Qua mấy giây Tô Kiềm hỏi: “Kể cái gì?”
“Gì cũng được, kể mấy chuyện mà anh hứng thú để ý ấy, kiểu như giới thượng lưu các anh hay làm gì, ngợp trong vàng son như thế cơ mà, chắc nhiều cái hay ho lắm?”
Tô Kiềm lắc đầu: “Toàn làm việc.” Ngưng một chút, “Công việc bề bộn, mệt muốn chết.”
Ý, Dương Thiếu Quân ngạc nhiên, hiếm khi nào nghe được Tô Kiềm nói mình mệt. Hắn bảo: “Anh là ông chủ cơ mà, sao không tự cho mình nghỉ ngơi? Em thấy mấy ông chủ khác, ngày ngày ca hát rượu chè, đùa chân dài nọ minh tinh kia, vân vân vũ vũ, không biết bọn họ làm việc lúc nào.”
Tô Kiềm nói: “Vậy việc làm ăn của họ khẳng định không tốt, chỉ đùa vui, hoặc là có bối cảnh, chỉ treo cái biển tên chức vị, không thật sự làm ăn.”
Dương Thiếu Quân nghịch nghịch ngón tay anh: “Mấy người các anh kiếm tiền có vẻ dễ nhỉ, trước đây em nghe anh nói muốn mở rộng làm ăn gì gì đó, cần gì chứ, em thấy tiền nhà anh đủ để ăn chơi cả đời rồi, cần gì phải rước mệt vào thân.”
Một lát sau Tô Kiềm nói: “Cậu đi làm cũng rất bận rộn.”
Dương Thiếu Quân cười cười: “Biết sao được, em cũng đâu phải ông chủ đâu, em mà mặc kệ không làm là ăn chửi ngay, thảm hơn thì phải khăn gói về nhà ăn không khí sống qua ngày ấy.”
Tô Kiềm nói: “Nếu tôi không mở rộng thì sẽ có người khác làm. Hoặc là phát triển, hoặc là tụt hậu.”
Dương Thiếu Quân thầm thở dài. Hắn vẫn biết Tô Kiềm vốn theo chủ nghĩa hoàn mỹ, anh khắt khe với người khác, cũng nghiêm khắc với bản thân.
Hắn cúi đầu vuốt ve ngón tay Tô Kiềm, giống như phát hiện ra một món đồ chơi lạ, nhẹ vuốt từng ngón tay anh. Lòng bàn tay Tô Kiềm dày thịt, không ấn được xuống khớp xương. Từ lúc đổ bệnh anh đã gầy đi rất nhiều, ngoại trừ lòng bàn tay còn có da có thịt, những chỗ khác đều gầy nhom.
Dương Thiếu Quân nói: “Tâm sự về con trai anh đi.”
Tô Kiềm quay đầu ra chỗ khác, mấy giây sau nhẹ giọng nói: “Tôi có lỗi với mẹ con họ.” Trước đây Tô Kiềm thực sự không hiểu Uông Văn nghĩ gì, cho tới bây giờ anh cũng không quá khắt khe, tuy công việc bận rộn nhưng anh vẫn luôn giữ mình thanh sạch, cũng không trêu chọc oanh oanh yến yến, ngoại trừ đi làm ra thì thời gian còn lại chủ yếu là ở nhà. Anh nghĩ đây là hôn nhân, ngay cả Uông Văn cũng lớn lên như vậy, chẳng lẽ còn mơ mộng lãng mạn, mong chồng ngày ngày ở nhà dỗ dành sao? Nhưng mà trong khoảng thời gian này, anh dần dần hiểu rõ. Bố mẹ anh rất thương yêu nhau, lúc anh lên hai mươi tuổi bố mẹ bắt đầu bàn giao trọng trách sang cho anh, họ đi chu du khắp nơi ôn lại lãng mạn, khi đó Tô Kiềm không nghĩ gì, bây giờ lại thấy ước ao. Anh nghĩ có lẽ Uông Văn nói không sai, có lẽ anh chưa từng yêu chị, chỉ cảm thấy “hẳn là” nên lấy vợ sinh con, lấy rồi lại gạt vợ mình qua chỗ khác. Cho dù sống dưới cùng một mái nhà, anh cũng chưa một lần nghiêm túc quan tâm tới Uông Văn, thậm chí chị mang thai đứa thứ hai anh cũng không biết. Gần mặt nhưng cách lòng, loại dằn vặt này, thật sự…
Dương Thiếu Quân nhẹ vuốt tóc anh: “Ừm, đều đã qua rồi.”
Tô Kiềm nói: “Trước đây ngoại trừ đi làm, tôi vẫn thường về nhà bồi bọn họ. Thứ bảy đưa Tiểu Niên tới công viên, chủ nhật sẽ dẫn thằng bé đến vườn bách thú, tất cả đều dựa trên nhật trình tôi sắp đặt trước, chứ chưa bao giờ hỏi thăm con, hỏi nó muốn đi nơi nào. Tôi chỉ là, một người tự cho mình —— là bố.”
Dương Thiếu Quân sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tô Kiềm kể về chuyện vợ con, cũng là lần đầu tiên nghe thấy anh tự kiểm điểm.
Tô Kiềm khe khẽ thở dài.
Dương Thiếu Quân kéo tay anh, lại nhẹ nhàng vuốt xuống. Hắn nhẹ giọng gọi: “Tô Kiềm…”
“Ừ?” Anh quay đầu về phía hắn.
Còn lời nào sinh động hơn lời ấy. Thế nhưng không được, hắn còn chưa thật sự quyết định, không thể nói ra dễ dàng như vậy được. Một lát sau, hắn dịu giọng: “Đi ngủ sớm một chút đi.”