Mấy người ngồi ghế gỗ lót đệm, chiếc bàn gỗ dày hình chữ nhật, trước mặt mỗi người có một chung trà Thiết Quan Âm còn đang tỏa khói, trải qua một hồi nói chuyện với nhau, Mộ Dung Lâm Phong mới hiểu được Cố Hiểu Nam, nhiều thế hệ đều là mở quán suối nước nóng, hiện tại mùa đông việc làm ăn cũng có phần náo nhiệt, cơ mà đến mùa ế hàng, quả thực chính là có nhập mà không có thu, chi phí hằng ngày đều phải mượn nợ, cho nên tới mùa đông, người trong nhà toàn bộ đều tản đi, có thể nhiều tránh được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu, cho nên cũng mới gặp được Cố Hiểu Nam ở Lê Nguyên viện đang vội vã về nhà, bình thường Cố Hiểu Nam làm chút việc vặt trong Lê Nguyên viện, chỉ cần là có tiền công, Cố Hiểu Nam cũng không sợ khổ, chỉ cần có thể làm thì đều làm.
Trong nhà cũng chỉ có một mẫu thân cùng một đại ca, phụ thân Cố Hiểu Nam từ rất sớm đã tạ thế, khi hai người con trai còn nhỏ cũng chỉ có mẫu thân Cố Hiểu Nam một nữ tử tân tân khổ khổ nuôi lớn hai người con trai, phải cố làm một nữ nhân kiên cường, thế nhưng trong nhà có một ca ca hết ăn lại nằm, mỗi ngày đều ngủ muộn dậy muộn, cả ngày ở trong nhà lẩn quẩn xem có gì trộm được thì trộm, hoặc ra bên ngoài cùng hồ bằng cẩu hữu đang vui chơi hồ nháo, bị mẫu thân quản giáo đánh chửi thế nào cũng không biết hối cải, quả thực tựa như đứa nhỏ nuôi mãi không trưởng thành, ngày thường còn sai bảo đệ đệ là Cố Hiểu Nam, mà Cố Hiểu Nam hoàn toàn tương phản với ca ca, đối với mẫu thân rất là hiếu thuận, cũng chăm lo chuyện làm ăn trong nhà, thường thường đem tiền công của mình cho mẫu thân, khiến trong lòng mẫu thân được trấn an thật nhiều, nhưng mà Cố Hiểu Nam người này thái độ làm người thành thật không biết giấu diếm, cá tính cũng không đủ cường hãn, cho nên thường xuyên bị ca ca nhà mình khi dễ cũng chỉ ẩn nhẫn trong lòng.
“Không nghĩ tới Tiểu Oánh cùng Cố công tử có quen biết, lúc tán gẫu còn hợp hơn.” Mộ Dung Lâm Phong bưng ly trà trên bàn lên đặt bên môi, nho nhỏ nhấp một ngụm, lại đặt về trên bàn, mà Diễm Oánh cùng Cố Hiểu Nam ở đối diện thường thường tán gẫu vài câu, Diễm Oánh tuy rằng bình thường cao ngạo thẳng tính một chút, thuộc loại có gì thì nói đó, song hiện tại ở trước mặt Cố Hiểu Nam tuy rằng vẫn không thể làm ra vẻ thục nữ được dưỡng trong khuê phòng nên có, cơ mà ngôn ngữ hành vi cũng có một ít tư thái của nữ nhân, Cố Hiểu Nam tuy rằng thời điểm đối mặt Diễm Oánh, dáng vẻ vẫn ngơ ngác ngây ngốc, tuy vậy trong mắt tràn đầy cưng chiều, một kẻ nguyện đánh một người nguyện chịu, lang tài thiếp ý, mọi người đều là người trưởng thành, thực dễ dàng nhìn ra được là lưỡng tình tư
ơng duyệt.
Chỉ là thật không ngờ một công chúa cao cao tại thượng lại thích một bình dân không hề thân phận địa vị. Hơn nữa nãy giờ nói chuyện với nhau, Mộ Dung Lâm Phong phát hiện ra, Cố Hiểu Nam tính tình trung thực tựa hồ cũng không biết Diễm Oánh là Mộc Diễm quốc công chúa điện hạ vạn người chú ý. Đây chính là có ý tứ.
Cố Hiểu Nam nghe được lời Mộ Dung Lâm Phong nói, sửng sốt một chút tựa hồ còn nhớ tới gì đó, gãi gãi đầu “Hắc hắc” cười ngây ngô một chút, mới nói: “Chuyện này sao, bọn ta là gặp nhau ở Lê Nguyên viện, lúc ấy mặt trời lặn về phía tây, ta vừa mới làm việc ở Lê Nguyên viện xong, đi ra ngõ sau, nhìn thấy một bóng đen mơ hồ không rõ ngồi xổm dưới tàng cây nhích tới nhích lui, lúc ấy còn tưởng rằng là trộm cắp gì đấy, hắc hắc, sau lại mới biết được là một tiểu thư trốn dưới tàng cây khóc......”
Diễm Oánh nghe được Cố Hiểu Nam nói như vậy, mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng đẩy đẩy Cố Hiểu Nam, không được tự nhiên nói: “Ngươi...... Ngươi nói cái gì thế, ta khi đó là hạt cát bay vào mắt, chứ không phải vô dụng khóc nhè đâu, đó là việc tiểu hài tử mới việc, ta lúc ấy xoay người nhìn thấy ngươi cầm một cây gậy thật dài, mới thấy hoảng sợ đó.”
“Cái kia...... Ta khi đó cũng không tưởng là ăn trộm thôi, bất quá cũng may không làm ngươi bị thương, vì thế chúng ta cũng quen biết, này không phải trong họa có phúc sao, ha hả......” Cố Hiểu Nam nói xong lại ngây ngốc cười với Diễm Oánh một chút.
“Đồ ngốc......” Diễm Oánh nhìn thấy Cố Hiểu Nam cười đến ngốc, không được tự nhiên mắng một câu.
“Đúng rồi, bé đáng yêu kia không phải thường xuyên dính vào ngươi sao, thế nào hiện tại không thấy bé?” Diễm Oánh đột nhiên nhớ tới, xem xét bốn phía một chút, không phát hiện thấy thiếu niên đáng yêu kia.
Mộ Dung Lâm Phong: “Tiểu Bạch mệt mỏi ngủ ở trong phòng, sao vậy?”
Diễm Oánh: “A, thực đáng tiếc, còn muốn cùng bé chơi đùa, không nghĩ tới lại là bé ngoan đi ngũ trưa.”
Cố Hiểu Nam: “Tiểu Oánh thực thích Tiểu Bạch công tử sao? Ân, đích thật là một thiếu niên rất đáng yêu.”
Diễm Oánh: “Đúng không, đúng không, ngươi cũng cho là vậy đi, ha hả, cử chỉ đáng yêu khiến ta hận không thể ôm chặt vào lòng mà, bất quá thoạt nhìn bé chỉ kề cận Mộ Dung đại ca, cũng không cho ta ôm một cái, chẳng lẽ mặt ta rất hung ác sao? Hiểu Nam, ngươi có thấy vậy không a, khó được ta thích bé như vậy, thật sự rất đả kích ta.”
Cố Hiểu Nam: “Sao có thể chứ, Tiểu Oánh là người đẹp nhất trên thế gian.”
Mộ Dung Lâm Phong ở một bên nhìn hai kẻ dở hơi này bất đắc dĩ một chút, sở thích của đường đường Mộc Diễm quốc công chúa quả thật có hơi quái một chút, đối với thứ đáng yêu cũng thật chấp nhất, “Tiểu Bạch từ trước đến nay đều quen ở bên cạnh tại hạ, rất ít tiếp xúc với người lạ, Tiểu Bạch chỉ là hơi sợ thôi, Tiểu Oánh thích tiểu hài tử đáng yêu như vậy, không bằng tự mình sinh một đứa đi.”
Mộ Dung Lâm Phong mới vừa nói xong, Diễm Oánh ngồi đối diện “phốc” một cái mặt liền đỏ, Diễm Oánh nhìn thấy Cố Hiểu Nam đột nhiên quay đầu qua nhìn mình,mất tự nhiên chuyển đề tài, “Cái kia, Mộ Dung đại ca, kỳ thật ta lúc nãy cũng rất hiếu kỳ, vì sao đường đường Lý Trúc của nhà Lý tướng quân trở thành người hầu của ngươi, trong đó chuyện kinh tâm động phách gì không?”
Cố Hiểu Nam kỳ quái nói: “Di? Lý Trúc công tử của phủ Lý tướng quân, hắn đã trở lại sao? Ta còn nghĩ......” Nhìn thấy Diễm Oánh trừng mắt tới, tựa hồ cảm giác được mình nói gì đó thất lễ, nói một nửa liền dừng lại.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn hai gương mặt tò mò trước mặt, không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà ấm áp, chẳng hề để ý bị hai tầm mắt nóng bỏng nhìn vào, chỉ thần bí cười yếu ớt một chút, “Hai vị đều đoán sai rồi.”
Diễm Oánh nhụt chí nói: “Nếu ta đoán được, còn phải hỏi Mộ Dung đại ca sao? Con trai của Lý tướng quân, thế mà không ngoan ngoãn trở về làm thiếu gia, chạy ra bên ngoài làm hạ nhân của người ta, này không phải là một chuyện rất kỳ quái sao? Rất nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ, mà Trúc Tử cứ thế hào khí rời nhà ra ngoài.” Diễm Oánh nói xong, Cố Hiểu Nam ở một bên đồng ý gật gật đầu.
“Chỉ là có một ngày tại hạ đi ngang qua vách núi, nhìn thấy Trúc Tử bị thương, liền thuận tiện mang về nhà, không nghĩ tới Trúc Tử lành thương thế rồi, lại tự nguyện yêu cầu giữ lại.”
“Chỉ đơn giản như vậy??”
“Chỉ đơn giản như vậy.”
Đang lúc Diễm Oánh vẻ mặt vẫn chưa thoải mái tiếp tục muốn truy vấn, cửa cách vách “két” một tiếng mở ra, Tiểu Bạch buồn ngủ mông lung xoa xoa mắt, quần áo trên vai còn lệch qua một bên, lộ ra nhiều điểm hồng nhạt mờ ám nơi cổ, bất quá bị Mộ Dung Lâm Phong đi qua ngăn trở nên Diễm Oánh cùng Cố Hiểu Nam cũng không phát hiện.
Tiểu Bạch thanh âm khàn khàn mang theo chút chưa tỉnh ngủ nhìn Mộ Dung Lâm Phong đang đi tới gọi một tiếng “Sư phụ”.
“Ân, sao không mặc thêm y phục đã đi ra đây rồi?” Nói xong, Mộ Dung Lâm Phong liền đem Tiểu Bạch vào trong phòng, ngăn cách tầm mắt hai người ngoài phòng, Tiểu Bạch ở trong phòng thay ra áo tắm, mặc vào y phục thật dày, lúc đi ra đã thành tròn vo.
Diễm Oánh nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong đối với Tiểu Bạch cẩn thận săn sóc, “Mộ Dung đại ca đối bé con thật đúng là quan tâm đầy đủ a.”
Mộ Dung Lâm Phong để Tiểu Bạch ngồi trên nhuyễn bên cạnh hắn, rót một ly nước trà nóng tỏa khói cho Tiểu Bạch nhuận hầu, nghe được Diễm Oánh nói, Mộ Dung Lâm Phong cũng không đáp lời, dùng lại câu Diễm Oánh đã nói khi nãy, “Tiểu Bạch là đứa nhỏ đáng yêu.”
“...... Bé con, còn nhớ tỷ tỷ không?” Lần này Diễm Oánh ngồi ở đối diện cười hỏi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhấp được mấy ngụm trà ấm nóng, mới ngẩng lên nhìn về phía Diễm Oánh cùng Cố Hiểu Nam đối diện, nghiêng đầu một chút, gật gật, “”...... Tiểu Bạch còn nhớ......”
“Oa, thiệt đáng yêu nha, có thể lại đây cho tỷ tỷ ôm một cái không a.” Diễm Oánh vừa thấy Tiểu Bạch, lại buồn cười. Mắt lóe sáng, mẫu tính nổi lên muốn nhào qua, bị Cố Hiểu Nam bên cạnh kéo lại, “Tiểu Oánh, ngươi như vậy sẽ dọa đến Tiểu Bạch công tử, ngồi xuống trước đi.”
Diễm Oánh nói nhỏ: “Ta chỉ là ôm một cái thôi, có gì đâu chứ?”
Cố Hiểu Nam: “Mộ Dung công tử vừa mới không phải nói Tiểu Bạch công tử sợ người lạ sao? Qua một thời gian thì tốt rồi.”
Nhìn nhìn Tiểu Bạch vẻ mặt tò mò đang ngó bên này, Diễm Oánh nhịn xuống phấn hồng đáng yêu trong lòng, “Bé con, có muốn đi tìm Trúc Tử cho không a, tỷ tỷ mang ngươi đi tìm Trúc Tử được không a, nhà Trúc Tử rất lớn rất đẹp, bên trong nhất định rất nhiều đồ ăn nhà.”
Tiểu Bạch: “...... Nhà Trúc Tử rất đẹp? Rất nhiều đồ ăn?”
Mộ Dung Lâm Phong bất đắc dĩ nhìn Tiểu Bạch dùng ánh mắt trong suốt nhìn hắn, “Này......”
“Không biết Trần đại ca cùng Trúc Tử hiện tại thế nào, thực chờ mong có thể nhanh uống rượu mừng của họ a, các tiểu thư Mộc Diễm quốc nếu biết tin Trần đại ca muốn thành thân, nhất định sẽ thương tâm muốn chết...... Ha ha...... Đến lúc đó nhất định xem vui lắm.” Cưới nam thê? Thoạt nhìn năng lực tiếp nhận của Diễm Oánh cũng thật mạnh.
Thật là một nha đầu chỉ e thiên hạ bất loạn, Mộ Dung Lâm Phong đánh giá Diễm Oánh như vậy xong, liền cảm giác được Tiểu Bạch kéo kéo tay áo, “...... Sư phụ, chúng ta đi tìm Trúc Tử được không?”
Mộ Dung Lâm Phong suy nghĩ một chút, quả thật cũng nên đi qua xem một cái, “Cũng tốt, kia Tiểu Oánh muốn đi cùng không?” Mộ Dung Lâm Phong nhìn Diễm Oánh một chút, chỉ thấy Tiểu Oánh nhìn Cố Hiểu Nam, hơi do dự nói: “Cái kia, ta không đi nữa.” Cố Hiểu Nam thấy Diễm Oánh có thể bởi vì hắn mà không nỡ đi, vì thế nói: “Tiểu Oánh, ngươi muốn đi thì đi chơi đi.”
“Không phải mà, ta không phải là thấy ngươi bận quá nên muốn giúp một chút sao, không chào đón ta sao?”
“Sao có thể chứ, chỉ ngươi không cần vì ta......”
“Ta chính là muốn ở lại, hừ......”
“Rồi, rồi, ngươi muốn ở lại liền ở lại đi, vậy ngươi tiễn Mộ Dung công tử ra ngoài trước đi, hiện tại qua giờ ngọ rồi, ta cũng còn việc phải làm, như vậy hai vị ta không tiễn được các ngươi, về sau nếu muốn tắm suối nước nóng, liền trực tiếp tới nơi này đi, không thu tiền đâu.” Cố Hiểu Nam bất đắc dĩ nói với Diễm Oánh xong, liền quay qua nói với hai người Mộ Dung Lâm Phong.
“Được rồi, được rồi, vậy ngươi nhanh đi làm việc đi, ta đi một chút rồi quay lại.” Diễm Oánh đẩy Cố Hiểu Nam rời đi, xoay người thấy Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đều nhìn mình, ngượng ngùng nói: “Khụ khụ...... Cái kia. các ngươi cũng không cần phải nhìn ta như vậy, chuyện tình yêu thường như vậy mà, đúng vậy, ta chính là thích tên ngốc kia. Còn có, cám ơn ngươi không nói với hắn thân phận của ta.”
Mộ Dung Lâm Phong nắm thật chặt tay Tiểu Bạch, nói, “Cứ như vậy, chung quy cũng không phải là biện pháp.”
Diễm Oánh giờ phút này ảo não chà chân một chút, “Nhưng mà, ta cũng không biết phải nói với hắn như thế nào.”
Tiểu Bạch nhìn nhìn đích Diễm Oánh giờ phút này không còn hai mắt lóe sáng nhìn bé nữa, giữa hai mắt nhíu chặt lại, Tiểu Bạch kỳ thật không quá hiểu được tình tình yêu yêu gì đó, thất tình lục dục trong cuộc sống, đối Tiểu Bạch mà nói còn quá mức phức tạp, Tiểu Bạch cho rằng nếu thích đối phương, vậy thường xuyên ở bên cạnh đối phương là được rồi, sao phải băn khoăn nhiều như vậy. Tựa như Tiểu Bạch cùng sư phụ của bé ấy, chỉ cần mỗi lần tỉnh lại có thể nhìn thấy sư phụ, Tiểu Bạch sẽ cảm thấy thực thỏa mãn. Cho nên Diễm Oánh giờ phút này khiến cho Tiểu Bạch không giải thích được.
Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu Bạch vẻ mặt khó hiểu nhìn Diễm Oánh, sờ sờ đầu Tiểu Bạch, trầm tư suy nghĩ một chút, “Tiểu Oánh, trước giờ ngươi có từng nghe qua “Bạch Quả” chưa, là một loại dược liệu, trước đây Mộc Triệt quốc quốc quân tặng cho Mộc Diễm quốc quốc quân làm quà mừng sinh nhật, ngươi còn nhớ không?”
Diễm Oánh tựa hồ không nghĩ tới Mộ Dung Lâm Phong lập tức nói sang chuyện khác, sửng sốt một chút, mới nói, “Nga, ‘ Bạch Quả ‘? Quả thật trước kia, hình như có nghe qua bệ hạ nhận được quà sinh nhật của Mộc Triệt quốc đưa tới, trong đó là một dược liệu rất trân quý, tên hình như là ‘ Bạch Quả ‘, sao vậy?”
Nghe được ‘ Bạch Quả ‘ quả thật ở chỗ Mộc Diễm quốc quốc quân, Mộ Dung Lâm Phong
nhẹ nhõm thở phào một hơi, “Thật không dám giấu diếm, tại hạ lần này đến Mộc Diễm quốc chính là vì tìm kiếm ‘ Bạch Quả ‘, cho nên không biết Tiểu Oánh có thể giúp đỡ tại hạ yết kiến bệ hạ được không?”
“Nghe nói ‘ Bạch Quả ‘ là chuyện trị thương ngũ tạng lục phủ, Mộ Dung đại ca, ngươi......” Ngươi không giống có trọng thương a. Diễm Oánh cao thấp nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong khó hiểu nói.
Mộ Dung Lâm Phong chú ý tới tay Tiểu Bạch nắm chặt hắn, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, “Sư phụ, thân thể không tốt sao?”
“Không phải, thân thể vi sư không có chuyện gì, nhưng mà......” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt đối với tình trạng thân thể của bé không biết gì, chỉ có thể một mình buồn bã thở dài. Tiểu Bạch từ sau lần ở rừng rậm sương mù không còn dùng lại năng lực ngự phong nữa, tuy rằng cuộc sống ngày thường thoạt nhìn hoàn toàn không có khác thường, nhưng chỉ có Mộ Dung Lâm Phong biết gần đây nửa đêm Tiểu Bạch sẽ khó chịu rút vào trong lòng hắn, nức nở gọi hắn, “Sư phụ...... Sư phụ... Đau...”, đưa tay lên dò xét mạch đập của Tiểu Bạch, phát hiện trong cơ thể Tiểu Bạch có dao động không bình thường, sự hỗn độn bị áp chế lúc trước giờ có dấu hiệu bộc phát trở lại, điều này làm Mộ Dung Lâm Phong không thể không lo lắng. Cơ mà ngày hôm sau tỉnh lại, hỏi Tiểu Bạch chuyện tối hôm qua, Tiểu Bạch cái gì cũng không nhớ rõ, Mộ Dung Lâm Phong trong lòng yêu thương Tiểu Bạch, chỉ mong có thể mau chóng tìm được ‘ Bạch Quả ‘.