Bố mẹ chú Đại chở Nam vào bệnh viện, mở cửa phòng ra Nam hơi bất ngờ khi ngồi đó còn có mụ Hường. Nhưng điệu bộ của mụ Hường đột nhiên thay đổi sang chiều hướng rụt rè có phần giật mình khi thấy bố mẹ chú Đại bước vào trong. Vừa nhìn thấy bố mẹ chú Đại và Nam ông Tuấn gọi lớn:
- - Bố mẹ đón cháu đến rồi ạ...Bố mẹ vào đây, hôm nay tuy không có thằng Đại nhưng cũng coi như đông đủ. Con cũng cần biết rõ mọi chuyện như thế nào…?
Bố mẹ chú Đại gật đầu rồi đóng cửa vào trong ghế ngồi, ông Tuấn bảo Nam:
- - Nam ra giường này ngồi với bố…
Nhìn sang mụ Hường ông Tuấn cau mặt đáp:
- - Sao, bây giờ tôi cho cô nói….Tại sao cô lại viết đơn kiện để Đại nó bị công an bắt..
Bố mẹ chú Đại lặng im nghe mụ Hường giải thích:
- - Anh ơi, anh tha lỗi cho em...Không phải là ý kiến của em đâu. Là của chị Nguyệt, cũng tại hôm đó Đại nó đánh em ngay ở đây, trước mặt bố mẹ nên em lên cơn đau tim. Chạy xuống kia may có người đưa vào cho bác sỹ. Sau đó em cũng không biết nói với ai nên mới gọi cho chị Nguyệt. Chị Nguyệt chị ấy cũng vì thương em nên mới viết đơn báo công an...Em khi đó sợ hãi với cũng có chút tức giận nên mới ký vào. Không tin anh có thể gọi cho chị Nguyệt để hỏi rõ mọi chuyện...
Ông Tuấn nói tiếp:
- - Thế sao khi tôi hỏi bố mẹ với chú cùng các con đâu thì cô đều nói ông bà bận việc trên Hà Nội, Đại thì đi làm, hai con thì đi học..Cô tính lừa tôi cho đến khi thằng Đại nó bị xử phải không…?
Đột nhiên cánh cửa mở ra, một giọng nói chanh chua vang lên:
- - Tao bảo cái Hường nó nói vậy đấy, đơn tố cáo cũng là tao viết. Sao mày lại ngu vậy hả Tuấn. Nó chém mày đến gần mất mạng mà mày vẫn còn lo cho nó. Trong khi vợ mày đây chăm sóc cho mày thì mày lại cáu gắt mắng mỏ. Bao năm qua nó đối xử với mày với gia đình bên mình thế nào còn chưa đủ à…
Mọi người quay lại nhìn thì không ai khác chính là mụ Nguyệt, dường như mụ Hường và mụ Nguyệt đã có chuẩn bị với nhau từ trước. Biết dù sao đi nữa ông Tuấn cũng là em của bà Nguyệt nên mọi tội lỗi mụ Hường đổ hết lên đầu bà chị chồng, tất nhiên bà Nguyệt cũng chấp nhận điều đó. Lý do thì đơn giản thôi, ai cũng biết mụ Hường cho mụ Nguyệt vay mượn khá nhiều tiền. Không chỉ riêng mụ Nguyệt, với anh chị em ông Tuấn mụ Hường cũng khôn khéo trong việc lấy lòng. Khi thăm người này cho ít quà, rồi thấy người kia hỏi mượn tiền cũng sẵn sàng mở hầu bao. Vì vậy họ hàng bên nội của Nam quý mụ như vàng khối, nói tốt, nói đỡ mọi lúc mọi nơi. Nay biết mụ Hường đang bị chạy một khoản tiền lớn, sợ mụ Hường quay sang đòi nên bà Nguyệt nghe lời đứng lên làm bia đỡ đạn.
Chưa kể đến cái tính chua ngoa, đanh đá của mụ Nguyệt trong nhà ai cũng không muốn dây vào. Giờ đây mọi tội lỗi bà Nguyệt nhận hết thành thử ông Tuấn cũng chẳng biết nói làm sao, tuy giận nhưng trong bệnh viện nên ông Tuấn cũng chỉ gắt:
- - Chị làm thế mà coi được à...Dù sao nó cũng là em trai em, hơn nữa nó không cố ý. Chuyện của em không cần chị phải quản..?
Bà Nguyệt chỉ tay vào mặt ông Tuấn quát:
- - Giờ mày lại coi người ngoài hơn ruột thịt hả..? Tao chẳng thấy thằng em nào chém anh đến gần chết cả. Còn mày là em tao nên tao mới phải làm thế...Chứ người ngoài tao cũng mặc kệ. Được rồi, nếu mày đã nói như thế thì sau này mặc xác mày, cũng đừng gọi tao là chị nữa…
Quả thật nếu đứng về phương diện bà Nguyệt thì những lời mà bà ấy nói không sai. Chính vì vậy bố mẹ chú Đại cũng không nói được câu nào, mụ Hường vội đỡ lời:
- - Chị bình tĩnh lại đã, em biết chị cũng là lo cho vợ chồng nhà em nên mới làm thế. Cũng tại em, nếu em không gọi điện cho chị thì không đến mức như thế này.
Vừa nói mụ Hường vừa khóc, bà Nguyệt gay gắt:
- - Thím không phải sợ, thím gọi cho chị là đúng. Lỗi phải gì, chẳng lẽ để nó đánh chết mình ra đấy rồi mới nói thì nói sao được nữa..
Mẹ chú Đại không chịu nổi bà đứng dậy nói:
- - Tôi biết chị cũng là lo cho thằng Tuấn, nhưng chị quá lời rồi, thằng Đại nó tát cái Hường một cái cũng vì cái Hường đến đây cứ nhắc đến chuyện vay mượn tiền nong trong khi thằng Tuấn vừa mới tỉnh. Lo cho thằng Tuấn lại bị rách vết thương nên thằng Đại nó mới làm thế. Chị một câu đánh chết hai câu giết người như thế là không đúng.
Bà Nguyệt dường như chỉ chờ đợi bố mẹ chú Đại nói là lấy cớ để làm mọi việc căng hơn:
- - Bà còn dám nói à, nếu hôm đó không có người dìu nó vào phòng khám thì nó chết hay không ai dám chắc được. Mà vì đâu thằng Tuấn nó mới phải nằm ở đây, không phải vì bị con bà chém hay sao..? Giờ còn mèo khóc chuột….Tất cả đều là do con ông bà đấy..
Mẹ chú Đại ức đến chảy nước mắt:
- - Thằng Đại nó làm thế là vì….vì….
Nhưng bà nghẹn lời không nói được, bố chú Đại cũng khẽ kéo tay bà ngồi xuống không muốn để vợ nói ra những chuyện không căn cứ….Mụ Nguyệt được thể:
- - Vì sao, vì lên cơn điên rồi chém cả anh chứ sao..? Mà anh em gì cái thứ giang hồ ấy…
Nam ngồi trên giường cạnh bố từ đầu đến giờ nín nhịn cố nghe, nhưng lúc này nó không chịu được nữa nó mới hét lên:
- - Chú Đại làm thế là vì bà này muốn hại em Hạnh….Chính bà này hại cái Hạnh đấy bố ạ…
Cả phòng im lặng sau câu nói của Nam, thằng Nam vừa hét tay vừa chỉ vào mặt mụ Hường. Bố chú Đại khẽ lắc đầu...Mụ Hường mặt hơi biến sắc nhưng mụ Nguyệt thì cười ha hả rồi nhìn Nam:
- - Mày bị điên hả thằng kia, mày bảo cô này làm hại em mày...Thế hại như nào….Ranh con bố láo..
Ông Tuấn lúc này đang ngồi dựa vào đầu giường quát bà Nguyệt:
- - Chị im đi….
Nhìn Nam đang run lên vì giận dữ ông Tuấn khẽ hỏi:
- - Con...con nói sao….cô Hường hại cái Hạnh...là sao…?
Trước mặt mọi người Nam kể hết mọi chuyện:
- - Bà này bắt cái Hạnh một ngày ăn đến quả trứng vịt lộn...Chính vì vậy nên nó mới nôn ọe phải vào bệnh viện đấy…
Ông Tuấn giận tìm mặt hỏi Nam:
- - Ai nói với con….
Nam đáp:
- - Chú Đại nói….Cả ông bà cũng biết…
Ngay lập tức ông Tuấn vớ lấy cái bình hoa nằm trên bàn ngay cạnh giường định ném nhưng không với tới được do là tay trái lại đang bị thương nặng. Mụ Hường thấy vậy sợ quá chạy lại chỗ bà Nguyệt vội vàng giải thích:
- - Anh không thể nghe nó được, hôm đó kể cả cái Thư cũng bị vào viện. Anh đi làm em ở nhà chăm lo cả hai đứa như nhau. Cả hai chị em ăn uống đều giống nhau làm sao lại có chuyện ăn trứng vịt lộn mà vào viện được cơ chứ. Hơn nữa anh cũng biết Đại nó không ưa gì em nên nó nói thế để đặt điều cho em...Em chăm con cho anh mà giờ anh lại nghe nó nói là em hại con mà được à…
Bà Nguyệt cũng vội bênh:
- - Đúng rồi, thế giờ ai đến đây nói cái Hường nó đánh con mày mày cũng tin ngay rồi đánh vợ à...Thằng điên này…
Bố chú Đại vội chạy lại giữ cho ông Tuấn không lấy đồ đập phá, ông khẽ nói:
- - Chuyện đâu còn đó, dù sao đây cũng không phải chuyện chỉ nghe một tai được. Chính vì vậy nên bố mẹ cũng không dám nói. Con cũng phải bình tĩnh, chờ khi nào khỏe đã rồi hẵng nói chuyện…
Ông Tuấn cũng giống chú Đại ở điểm khi nghe thấy ai làm gì con mình là ngay lập tức nổi cơn điên. Mụ Hường đứng lườm Nam bằng ánh mắt căm thù, bên cạnh dó là bà Nguyệt vẫn đang đay nghiến:
- - Thằng mất dạy này, mày nói gì thì cũng phải có bằng chứng….Mày đừng có nói xằng nói bậy, thế tao hỏi mày sao mày biết cho ăn nhiều trứng thì bị bệnh….Mang bệnh thế thì cả nước này bị bệnh vì ăn trứng à...Chồng tao ngày nào cũng ăn đấy có làm sao đâu….Bên ngoài bao nhiêu người người ta ăn đấy có sao đâu. Đúng là cái nòi vô ơn, chăm sóc chúng mày cho chúng mày ăn giờ chúng mày quay lại vu oan giá họa. Tao biết ngay là…không...hòng….
- - Câm mồm đi….Cút ra khỏi đây...Nó có là ai thì cũng là con của tôi. Chị cút khỏi đây ngay...Cút….
Ông Tuấn nghiến răng đuổi mụ Nguyệt đi, mụ Nguyệt lúc này mặt hằm hằm tay nắm chặt lại cố nuốt cục tức nói:
- - Được rồi….Mày đuổi tao chứ gì...Đấy mày cứ ở đây với đám người này đi..
Nói xong mụ ta quay lưng đi thẳng, còn lại mụ Hường trước cái nhìn gay gắt của Nam và bố mẹ chú Đại. Mụ Hường đủ khôn ranh để nhận ra rằng nếu còn ở đây thì sẽ bất lợi, làm bộ lo lắng mụ cũng mở cửa chạy theo sau mồm gọi:
- - Chị Nguyệt đợi em với...Sao lại bỏ đi như thế được…