Chú Đại gật đầu rồi lấy quần áo đi vào nhà tắm, bên ngoài mọi người cười đùa khá vui vẻ vì mọi chuyện cuối cùng cũng đã tốt đẹp. Mẹ chú Đại nói:
- - May quá còn có hơn hai tuần nữa là đến Tết, nó mà ở trong đó chắc tết này mẹ bỏ luôn quá…
Bố chú Đại cũng đồng tính:
- - Tạm thời như vậy cũng ổn rồi, coi như cái hạn cuối năm vậy. Hết năm nay sang năm mới nhà mình kiểu gì cũng sẽ khác.
Mẹ chú Đại nhìn ông Tuấn tỏ vẻ lo lắng:
- - Thế con định đợi thằng Đại ra rồi hỏi chuyện cái Hường đấy à...Theo mẹ nghĩ cái gì nó qua rồi thì thôi con ạ..Dù sao chuyện đó nó cũng không có căn cứ xác thực. Gần đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy rồi mẹ không muốn chúng mày lại gặp phải chuyện gì nữa đâu. Thôi nghe mẹ, sau này con cũng cần có người ở bên cạnh. Dù sao thì cũng là vợ chồng, con giờ thành ra thế này cũng không nên nóng giận làm gì nữa...Đấy là mẹ còn chưa nói đến mọi chuyện thành ra thế này thằng Đại còn có tội lớn đấy...Nghe mẹ con nhé…
Ông Tuấn im lặng rồi gật đầu:
- - Dạ vâng con biết rồi, mấy hôm nay con cũng suy nghĩ nhiều lắm. Người ta nói trong họa có phúc, trước đây con cũng gây ra lỗi lớn với con của con. Giờ tuy mất đi một cánh tay nhưng bù lại con của con nó lại ở đây chăm sóc cho con khi con bất tỉnh. Điều đó còn đáng quý hơn nhiều mẹ ạ….Con cũng biết mẹ lo cho chúng con, mẹ yên tâm anh em con cũng chỉ nói chuyện thôi. Con cũng không đặt nặng vấn đề kia đâu, tính con bố mẹ cũng biết con phải nghe thấy, nhìn thấy tận mắt thì con mới tin.
Cả nhà đang nói chuyện thì chú Đại đã tắm xong, đã thay quần áo ngon lành. Lại chất như xưa mỗi tội hơi gầy, vừa lau khô tóc chú Đại vừa nói:
- - Ui, em ở trong đó có ngày mà cảm giác nó như cả tháng vậy...Nó lâu mà lại còn lo lắng bên ngoài không biết thế nào. Hai hôm đầu em còn ở chung với một ông, cũng người ở đây...Em nói tên anh ông ấy cũng biết. Bố cái thằng cha đấy già rồi mà còn bị bắt vì tội hiếp dâm..Thấy bảo xử xong đưa sang Xuân Nguyên rồi.
Ông Tuấn khẽ hỏi:
- - Ai vậy…? Có nói tên không..?
Chú Đại đáp:
- - Tên Trầm anh ạ…
Ông Tuấn cười ha hả:
- - À đúng rồi, Trầm dê...Thằng cha đó dâm dê mà bẩn bựa lắm...Thằng bệnh hoạn đó ở đây biến thái có tiếng rồi. Thế nó không làm gì chú à..?
Chú Đại nhăn mặt:
- - Đm nó em đập chết….
Nhìn ông Tuấn chú Đại nói luôn:
- - Có phải anh định hỏi em chuyện về bà Hường phải không…? Ban nãy bố mẹ cũng nói qua cho em rồi, ngày qua em cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Em nghĩ về hậu quả của việc em gây ra với anh là không thể cứu vãn. Nhưng dù bố mẹ em có nói thế nào thì bản thân em vẫn không chấp nhận bà ấy được. Nói thẳng ra là em rất ghét bà Hường. Em là em anh nên em mới nói như vậy, còn chuyện về cháu Hạnh không phải em nói cho sướng mồm vì em ghét bà ấy đâu. Anh cũng biết em sống như thế nào...Có thể em suy nghĩ hơi vội khi biết chuyện cháu Hạnh bị vào viện là do ăn trứng nhưng vì từ trước em đã không mấy thiện cảm với bà ấy nên em không chịu đựng được cái cảnh cháu mình bị đối xử như thế..
Ông Tuấn đáp:
- - Lẽ ra chú nên bình tĩnh nói chuyện với anh trước, đằng này chú lại nổi điên như thế. Giả sử hôm đấy không có anh ở nhà chú chém nó rồi giờ ai là người lãnh hậu quả. Với anh thì chú và bố mẹ cùng các con lúc nào vẫn là nhất. Nhưng như chú cũng nói mọi chuyện chỉ là suy nghĩ từ phía chú, không có cơ sở để đến mức chú suýt ra tay giết người như vậy…
Chú Đại thở dài vì chú biết ông Tuấn có suy nghĩ giống hệt với bố mẹ mình. Bởi vì họ chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của mụ Hường. Lại thêm chuyện tiền nong bị chạy đợt vừa rồi bản thân ông Tuấn cũng là người có lỗi nên dường như mọi chuyện cả bố mẹ chú Đại lẫn ông Tuấn đều không muốn tiếp tục căng thẳng. Những ngày qua chú Đại nằm trong phòng tạm giam cũng hiểu điều này, chưa đầy một tháng mà xảy ra quá nhiều chuyện, sẽ không ai muốn có thêm điều gì nữa. Cái giả phải trả cho sự bồng bột quá mức của chú Đại không phải là rẻ khi ông Tuấn mất đi một cánh tay. Bản thân chú Đại còn suýt phải đi tù….Trong thâm tâm chú Đại chắc chắn không cam lòng vì sau tất cả mọi chuyện mụ Hường vẫn nhơn nhơn và chỉ mới bị ăn một cái tát.
Nghĩ là thế nhưng từ lúc trên xe hai ông bà cũng đã nói rất nhiều với chú Đại, người lớn tuổi bao giờ cũng có những cái nhìn mang chiều sâu hơn. Cuối cùng chú Đại cũng tặc lưỡi chấp nhận. Nhìn ông Tuấn chú Đại đáp:
- - Em hiểu rồi, tuy mọi người ở đây ai cũng nói như vậy nhưng em chỉ vì gia đình nên mới chịu bỏ qua. Còn em vẫn có suy nghĩ riêng của mình….Em không thể nào tin tưởng bà ấy được. Thằng Nam nó đủ lớn để biết cái gì tốt cái gì xấu, nhưng em cũng nói luôn với anh một chuyện.
Ông Tuấn đáp:
- - Chú cứ nói đi…
Chú Đại nhìn bố mẹ rồi tiếp tục:
- - Em muốn nhận nuôi cháu Hạnh….Sau tất cả mọi chuyện thì em nghĩ anh nên để cháu Hạnh về ở với bố mẹ trên kia. Em không phải muốn tách cháu ra khỏi anh mà em muốn tạo cho cháu một điều kiện tốt nhất. Mà em còn muốn cả anh cũng lên Hà Nội sống. Không ở đây nữa...Nhưng em nghĩ anh sẽ không chịu vì trước giờ anh không muốn làm phiền người khác.
Bố mẹ chú Đại cũng nói thêm:
- - Không thì trong thời gian con vẫn chưa bình phục con cứ để bố mẹ chăm sóc cháu….
Nam nghe thấy vậy vội phản ứng:
- - Em cháu nó còn phải đi học ở đây….
Ông Tuấn nhìn Nam cũng hiểu được rằng Nam không muốn xa em, bản thân ông là bố cũng vậy, ông không muốn con cái phải rời xa mình. Nhưng nghĩ kỹ lại thì quả thật ở với bố cả hai đứa đều phải chịu không ít sức ép. Khi còn khỏe mạnh ông còn không mang lại hạnh phúc cho các con nói gì giờ đây một tay ông đã coi như tàn phế. Dù sao bố mẹ chú Đại cũng coi ông Tuấn như con ruột, việc cả nhà chú Đại muốn nhận nuôi bé Hạnh cũng xuất phát từ tình yêu thương. Nếu cứ ích kỷ giữ các con bên cạnh bản thân mà không làm gì được cho tụi nó hóa ra lại là hại các con. Chú Đại nói với Nam:
- - Chú biết cháu không muốn xa em gái nhưng cháu cũng lớn rồi. Hai anh em không thể ở với bà ngoại mãi được, mà chú biết cháu cũng không muốn cái Hạnh phải sống cùng với bà Hường. Bất đắc dĩ chú mới phải làm thế này, không chỉ Hạnh cả cháu sau này chú cũng sẽ cùng với bố cháu lo cho hai anh em. Đợi Hạnh nó lớn thêm một chút khi đó mọi chuyện sẽ tốt hơn...Cháu cũng tin chú phải không..?
Tất nhiên là Nam rất quý chú Đại cũng như ông bà, nó cũng hiểu mọi người ở đây đều yêu thương hai anh em. Chú Đại làm như vậy cũng muốn tốt cho Hạnh, nhưng sao nó vẫn cảm thấy không cam lòng. Ông Tuấn suy nghĩ một lúc rồi nói với Nam:
- - Hay con lại về ở với bố nhé….
Thằng Nam lập tức lắc đầu:
- - Không, con không về đấy đâu….Con ở với bà ngoại thôi.
Khi đó Nam chưa hiểu được câu nói đó của nó khiến ông Tuấn đau lòng đến như nào. Ông Tuấn nghe con nói vậy thì thoáng buồn, nhưng vì những chuyện xảy ra trước đây ông cũng không dám mong đợi gì hơn một câu trả lời khác. Buồn bã ông nói với chú Đại:
- - Chú tính vậy anh thấy cũng được. Nhưng phải hỏi cháu Hạnh xem nó có đồng ý không đã, nếu nó không đồng ý thì anh sẽ để cháu ở đây. Mà còn bà ngoại cháu nữa….
Mẹ chú Đại nói:
- - Bên bà ngoại hôm qua mẹ với bố cũng đã nói chuyện qua rồi, bà ngoại thực tình cũng không muốn để cháu phải đi đâu nữa nhưng nghe bố mẹ nói nhiều cái thì bà cũng đồng ý. Như con nói giờ chỉ xem Hạnh nó có chịu hay không thôi. Con cũng là con bố mẹ, con của con cũng là cháu của bố mẹ. Ở với ông bà con không phải lo gì cả, cái con cần làm bây giờ là khỏe lại rồi tiếp tục lo cho các cháu sau này nữa. Bố mẹ chỉ mong sao gia đình mình sau này lúc nào cũng yên ấm, hạnh phúc.
Nam nghe mọi người nói nó cũng nguôi đi phần nào, nó chỉ thắc mắc một điều duy nhất tại sao bố nó không bỏ quách mụ Hường đi để rồi sống với hai anh em nó. Suy nghĩ của nó tuy đơn giản nhưng dường đó là cách tốt nhất, vậy mà sao không thấy ai nói đến. Bởi vì nó chưa đủ lớn để hiểu được rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Người lớn đâu phải cứ thích là bỏ nhau ngay được, nghĩ thế nhưng Nam im lặng không nói và dường như tất cả những người lớn đều đã đưa ra quyết của họ, điều duy nhất phải chờ đợi bây giờ đó chính là bé Hạnh có đồng ý hay không mà thôi.