Thấy Hạnh hỏi vậy Nam cũng nói luôn cho em gái biết:
- - Cả nhà đang tính học hết năm nay ở đây, sang năm cho em lên ở với chú Đại trên Hà Nội đó.
Hạnh đáp:
- - A, lên nhà ông bà phải không ạ..?
Nam ngạc nhiên thắc mắc sao con bé lại biết nhà ông bà, chú Đại giải thích:
- - Cái lần cháu bị vỡ đầu vào viện ấy. Ngay hôm đấy chú ghét bố mày với con mụ kia nên bế cái Hạnh chở lên Hà Nội chơi mấy hôm. Con bé lên đó chơi với ông bà cũng vui lắm.
Bé Hạnh vội khoe với anh:
- - Em lên đó được ông bà cho đi ăn kem, đi công viên, đi sở thú...Mà nhà ông bà nhiều đồ chơi lắm…
Nam nói:
- - Vậy học hết năm nay em lại lên đó chơi nhé…?
Bé Hạnh mắt sáng long lanh gật đầu luôn, đúng là trẻ con ham vui. Nhưng nó không quên hỏi lại anh:
- - Thế anh có đi không..?
Nam trả lời:
- - Anh có, nhưng bao giờ học xong ở đây anh mới đi.
Hạnh nói:
- - Vậy bao giờ anh đi em mới đi.
Nam bèn nói dối:
- - Nhưng trường em sang năm là người ta không cho học nữa rồi. Em phải lên đó đi học trước, anh phải học ở đây. Bao giờ anh học xong thì anh mới đi với em được… Em đi trước anh đi sau, em với chú Đại đi trước.
Con bé im lặng một lúc rồi gật đầu:
- - Vâng, em biết rồi..
Ở với ai chứ nếu mà ở với bố mẹ chú Đại chắc chắn con bé cũng sẽ thích, ông bà đều là những người rất yêu quý trẻ con. Chú Đại tỏ ra rất vui khi Nam lại có suy nghĩ như vậy, thực ra ngay từ đầu điều mọi người lo lắng nhất không phải là ông Tuấn hay bé Hạnh có đồng ý hay không. Khi nói chuyện với bà ngoại, ngay cả bà ngoại cũng đã nói:
- - Cái Hạnh nó còn nhỏ thì dễ bảo chứ thằng Nam từ trước đến giờ nó thương em nó lắm. Nó làm gì cũng được nhưng nó không muốn ai động đến một sợi tóc của em nó. Lần trước con dì ghẻ kia đuổi nó đi, xong không cho hai anh em nó gặp nhau. Cũng chẳng biết con kia nó tiêm vào đầu con bé những gì mà nhìn thấy anh là con bé sợ phát khóc. Cứ lần nào vào nhà trong đó mà không gặp được em là nó chẳng buồn ăn cơm cháo gì. Tôi chỉ sợ nó không hiểu được nhiều rồi nó không cho ai đem em nó đi đâu.
Đó chính là khó khăn mà ai cũng nghĩ đến vì tất cả đều biết Nam thương em gái như thế nào. Bởi vậy chú Đại không nghĩ rằng Nam lại nghe lời mọi người chịu để em lên Hà Nội ở. Nam nói với chú Đại:
- - Sau này chú phải chăm em cháu tốt vào nhé..
Chú Đại cười khà khà:
- - Ái chà, người lớn phết nhỉ...Tất nhiên chú phải làm thế rồi.
Nam nghiêm mặt nói:
- - Cháu không nói đùa đâu.
Nhìn ánh mắt của nó có phần hơi đỏ, gương mặt cương quyết, hai tay nắm chặt nhìn chú Đại không chớp mắt, chú Đại cũng nghiêm túc đáp:
- - Chú xin thề sẽ chăm sóc cho em cháu một cách tốt nhất. Lời hứa danh dự của chú luôn.
Lúc này Nam mới giãn cơ mặt ra khẽ xoa đầu Hạnh rồi nói:
- - Vậy là được rồi.
Thằng Nam vẫn vậy, tất cả mọi chuyện ai nói xấu nó nó chấp nhận, nó không có ăn nó chấp nhận, nó bị đánh nó cũng chấp nhận. Nhưng nó không thể chấp nhận khi những điều đó xảy ra với em. Khi nói chuyện về tương lai của em gái Nam như biến thành một người trưởng thành. Cũng bởi vì nó rất yêu quý và tin tưởng chú Đại nên nó mới giao Hạnh cho chú Đại và nó tin chắc cuộc sống sau này của Hạnh sẽ tốt hơn rất nhiều. Bỏ qua cái suy nghĩ ích kỷ nó chấp nhận để em đi với hi vọng em gái sẽ được sống trong một điều kiện tốt hơn.
Chú Đại nhìn Nam khẽ mỉm cười, chú vui vì Nam còn hơn cả những gì chú Đại kỳ vọng. Sau khoảng thời gian nghiêm túc đó chú Đại chợt nhớ ra một việc khá quan trọng, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Nghĩ một lúc chú Đại hỏi Nam:
- - Nam này, bao giờ cháu lại đi học nhỉ..?
Nam đáp:
- - Cháu ngày kia mới phải đi học, mà sao vậy ạ…?
Chú Đại ngập ngừng hỏi tiếp:
- - Thế thấy bảo vừa rồi mới thì, kết quả có tốt không..?
Thằng Nam thắc mắc không hiểu sao tự nhiên chú Đại lại quan tâm đến chuyện thi cử. Có bao giờ Nam thấy chú Đại hỏi nó học hành, điểm rả thế nào đâu. Nó ngây mặt nói:
- - Cháu mới thì xong, đã chấm điểm đâu mà biết...Nhưng cháu làm cũng tạm thôi, không tốt lắm.
Chú Đại nghe xong mặt hớn hở:
- - May quá, vậy thì tốt rồi…
Nói xong chú Đại biết nói hớ, thằng Nam há hốc mồm:
- - Cháu thi không tốt mà chú lại bảo may quá là sao..?
Chú Đại vội chữa lại:
- - Không phải, ý chú là may quá nghỉ học nhiều mà vẫn thi được là tốt lắm rồi...Chứ ai điên lại bảo cháu thi không tốt là may. Mày toàn nghĩ xấu về chú….
Nam gật đầu tạm tin, thấy chú Đại hình như vẫn còn gì muốn nói cứ ấp a ấp úng Nam hỏi:
- - Hình như chú còn gì nữa phải không..?
Chú Đại chép miệng:
- - Ờ thì...Chú định hỏi là...là...cô Thúy có nhắc gì đến chú không…? Ý là...chú ở tròn kia ngày cô ấy có biết không ấy…?
Nam trả lời gọn lỏn:
- - Không, cháu chẳng thấy cô ấy nói gì cả…?
Chú Đại mặt buồn so thở dài:
- - Vậy à…..haizzzzzz…
Nào ngờ thằng cháu khốn nạn gãi gãi cằm rồi ra vẻ suy nghĩ đáp:
- - À mà hình như là cũng có….
Mặt chú Đại lại sang lên, mắt lấp la lấp lánh ánh nắng ban mai chú Đại ngẩng lên nhìn thằng cháu chờ đợi nó nói tiếp. Cơ mà thằng tiểu quỷ liếc sang chú Đại bằng một cặp mắt gian manh, xảo trá pha chút quỷ quyệt. Chú Đại lúc này mới nhận ra từ nãy đến giờ mình đang bị thằng ôn con tên Nam xỏ mũi. Cứ nhắc đến cô giáo là chú Đại mất tự chủ, chú Đại quên ngay được rằng cái thằng nhóc kia nó có những suy nghĩ già hơn cái tuổi của nó. Và rõ ràng từ khi nhắc đến cô giáo là nó đang thăm dò chú Đại.
Vậy mà chú Đại biểu hiện rõ mồn một ra khuôn mặt thế kia càng khiến nó đoán được lý do vì sao chú Đại lại hỏi han việc học hành của nó. Chốt lại, nó đã bắt thóp được chú Đại, nó làm bộ làm tịch rồi tiếp tục:
- - Cái hôm chú bị bắt thì hôm sau cô giáo có mắng cháu vì tội đi học ngủ gật. Xong cô giáo có nói sẽ gọi cho chú để thông báo tình hình.
Chú Đại hấp tấp:
- - Thế cô ấy có gọi không..?
Nam cười rồi khẽ lắc đầu:
- - Cháu biết sao được, cháu có phải cô giáo đâu. Mà chú bị bắt gọi cũng sao nghe được.
Chú Đại tiu nghỉu:
- - Ờ nhỉ, sao mình ngu thế…
Thằng Nam khúc khích cười:
- - Chú thích cô giáo cháu à…?
Thằng lỏi con hỏi một câu đến trâu cũng chết, mặt chú Đại đỏ bừng, chân tay xoắn lại không biết trả lời làm sao. Đúng là thằng cháu mất dạy, chuyện tình cảm của người ta mà lại hỏi thẳng thế thì chết. Ít ra cũng phải hỏi me mé thôi chứ, hơn nữa nó phải biết chú nó hơn tuổi nào đã biết yêu là gì đâu...Chú Đại luống cuống:
- - Ơ thì….À không…..Thích gì mà thích…
Vừa lúc đó bà ngoại dưới bếp gọi to:
- - Nam ơi, xuống sắp mâm bát cho bà chuẩn bị ăn cơm.
Thằng Nam vội dạ một tiếng rõ to rồi chạy xuống bếp, bỏ lại đó ông chú đang thở phù, lấy tay lau mồ hôi đang đổ ra trên trán:
- - May quá, bà ngoại mà không gọi chắc đến phát điên với thằng này. Bọn ranh con bây giờ ghê thật. Mà nó đâu có phải ranh con bình thường...Thằng quỷ..
Đột nhiên chú Đại giật mình bởi giọng Nam đang gọi:
- - Chú Đại rút cho cháu nồi cơm ra nhé…
Chú Đại đáp:
- - Ờ….ờ….Ừ….rút giờ đây….
Giang hồ hổ báo mà làm gì, cuối cùng thì vẫn là hổ giấy khi yêu mà thôi. Mà cũng đúng nghề giáo viên vốn được gọi là cô nuôi dạy hổ mà. Chẳng biết rồi đây chú Đại sẽ phải làm gì để chiếm được tình cảm của cô giáo trong khi từ trước đến giờ chú chưa phải trải qua cái cảm giác này.
Ông trời quả là khéo sắp đặt….Càng mạnh mẽ bao nhiêu đến khi yêu lại càng lúng túng bấy nhiêu. Trò đời là thế…..