Edit: Zổ
Beta: Yêu Tử Dương
từ chương này “hắn” là Phương Trí Viễn, “y” là Lý Phú
Chú thích thêm:
Người Lâm/Lý gia: chỉ một hộ gia đình như nhà Lý Phú hay nhà Phương Tằng
Người nhà họ Lý/…: người của cả một dòng họ
Phương Trí Viễn cùng Phương Tằng chuẩn bị lên trấn trên sửa hộ tịch. Lâm Tín phức tạp nhìn Phương Trí Viễn, anh không ngờ một đứa bé mười tuổi có thể nói những lời như vậy.
Tuy anh cũng không đồng ý lỗ mãng nói thẳng như thế, để bị người bắt thóp nhưng đứa bé này có dũng khí cùng quyết đoán làm anh phải nhìn bằng con mắt khác xưa. Ân oán rõ ràng, không yếu đuối, tuy làm thế thanh danh có chút tổn thất, nhưng người thật sự biết nội tình cũng chỉ có thể nói: cha không ra cha, tất con cũng không ra con. Hơn nữa, nó còn bé, là trẻ con, chờ trưởng thành, có năng lực, ai còn vì lời nói lúc nhỏ mà khó xử nó.
Phương Tằng lại cực kì hả giận, anh biết làm như vậy là không tốt cho cháu ngoại, cho nên, ngay từ đầu, anh liền tính toán chỉ mình mình nói. Người tốt người xấu đều để anh làm, về sau người khác cũng không thể trách cháu ngoại. Thế nhưng ông già Lý Nhân kia thật sự làm anh ghê tởm, anh nuôi cháu ngoại anh, là con ruột của ca anh, vì cái gì lại phải làm trâu làm ngựa cho hai người kia
Tuy nói là phụ thân, nhưng Lý Phú nếu làm theo lời cháu ngoại, anh cũng bớt giận. Đằng này cái gì cũng không làm, còn muốn sau này được lợi từ chỗ anh, thật coi là bọn anh dễ bắt nạt sao. Không hổ là cháu ngoại của anh, lời nói cuối cùng kia rất có khí thế, ta và nhà họ Lý các người không có bất cứ quan hệ gì, lợi ta không chiếm một phần, nhưng của ta ngươi cũng đừng tưởng lấy một cọng lông. Thật sự là hung hăng tát vào mặt họ Lý một cái vang dội, đem buồn bã trong lòng anh đều đánh nát. Ca anh không chọn được chồng tốt, nhưng lại sinh được con ngoan.
Phương Trí Viễn thì cả người thoải mái không tả nổi, không bao giờ cần nhìn sắc mặt của Lý Phú và Phùng Mai nữa. Trong Lý gia thôn phần lớn là bài ngoại, chỉ bởi vì a sao hắn là người thôn khác, diện mạo lại không có, nhưng lại sống tốt hơn những người trong thôn.
Điều này làm cho mấy ca nhi hay ghen tị, ánh mắt thiển cận không phục. Nhất là sau khi nhà hắn bán đậu phụ, vài nhà họ Lý trong thôn có họ hàng hang hốc với Lý Phú luôn muốn mua với giá rẻ. Vốn là buôn bán nhỏ, Lý Phú lại sĩ diện hào phóng làm lúc đầu Phương Thăng lỗ vốn. May mà sau này, Phương Thăng tức giận không cho Lý Phú quản việc buôn bán, lại nhờ Phương Tằng dẫn mối với tửu lâu ở trấn trên, nếu không nhà hắn đến giờ cũng vẫn còn nghèo đói.
Nhưng cũng vì thế mà người Lý gia thôn nói Phương Thăng keo kiệt không để ý tình cảm, càng thêm xa lánh anh, thường thường còn nói khích Lý Phú, nói y đừng để ca nhi bắt nạt, làm mất mặt mũi hán tử Lý gia thôn. Lý Phú vì thế mà luôn tức giận, đề cao chủ nghĩa đại nam tử cũng là vì chút mặt mũi này.
Trong trí nhớ của hắn, Phương Thăng chỉ tiếp xúc với một lão ma ma độc thân vốn là người chạy nạn ở nơi khác tới. Trước kia, mỗi lần anh đi bán đậu phụ, Phương Trí Viễn thường được gửi ở nhà lão ma ma này, Phương Thăng cũng thường xuyên giúp ông làm việc, quan hệ giữa hai người rất tốt, đáng tiếc ông đã qua đời năm ngoái.
Phương Trí Viễn nhìn chữ Lâm Tín viết hôm nay, trong lòng rất vui vẻ. Là chữ phồn thể, hắn đọc được, còn có thể viết vài chữ, cũng coi như nửa thất học. Thế nhưng nguyên thân không biết viết, hắn tuy rằng không có năng khiếu học hành, nhưng cũng không muốn làm dân thất học, vậy nên, nếu có cơ hội hắn cũng phải đi học, ít nhất học được vài chữ làm lí do, kẻo sau này lộ ra dấu vết.
Thời này, thuyết quỷ thần vẫn làm người ta kính sợ, hắn không muốn bị coi là ngoại tộc mà thiêu sống. Đời trước hắn còn chưa sống đủ, đời này thế nào cũng phải sống bù. Nếu không cũng thật lãng phí ân đức mà ông Trời ban cho.
Mà hôm nay, một đoạn nói cuối cùng kia là xuất phát từ trong lòng hắn. Hắn muốn xem xem Lý Phú còn chút tình nghĩa nào với cha con Phương Thăng không. Nếu Lý Phú làm như lời hắn nói, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, hắn còn có thể giúp y một tay, coi như thành toàn cho hiếu tâm của Lý Hổ.
Thế nhưng Lý Phú vẫn là Lý Phú, từ ngọn tóc đến gót chân đều ích kỷ, là loại người để người yêu hại người nhà mà không có một tia hối cải. Cuối cùng, càng buồn cười là còn vọng tưởng muốn dùng thân phận này mà đè đầu cưỡi cổ sai bảo hắn.
Kiếp trước, sau khi cha mẹ hắn mất đi, đám thân thích như quỷ hút máu kia chiếm nhà hắn, chia nhau tiền trợ cấp của hắn, đuổi hắn đi. Đến lúc hắn có chút thanh danh còn muốn dùng thân phận trưởng bối bắt hắn làm trâu làm ngựa. Đúng là buồn cười, hắn hận nhất loại người này, cũng nhất định sẽ trả thù.
Bây giờ Lý Phú cũng muốn dùng chiêu này, dùng thanh danh và quyền uy của trưởng bối bức bách một đứa bé bị vứt bỏ như hắn, còn tưởng hắn cũng ngu hiếu như nguyên thân, gọi tới là tới, bảo cút liền cút, ai bảo y là cha, có tư cách này. Hắn muốn nói cho mọi người, dù cho là cha nhưng là một người cha hại a sao hắn thì hắn cũng từ, không là cái gì trong mắt hắn hết. Y tính là cái đo gì, sau này đừng đến phiền hắn.
Trước kia hắn cũng dùng cách này, còn về có thanh danh hay không, cái đó có thể ăn như cơm, tiêu như tiền chắc Hắn thứ nhất không thi cử, thứ hai không làm quan, cần thanh danh tốt làm gì. Hơn nữa hắn bất hiếu cũng là có lí do. Tuy thanh danh của hắn mất, thế nhưng thanh danh của Lý Phú cũng không còn, như vậy hắn cũng không lỗ.
Đến trấn trên, vì có chứng từ, lại có lý chính Lâm gia thôn làm chứng, Lý Hổ đổi tên thành Phương Trí Viễn, chính thức chuyển hộ về với Phương Tằng, thành người nhà Phương gia của Lâm gia thôn, trên danh nghĩa không có bất cứ quan hệ gì với Lý Phú và Lý gia thôn. Phương Trí Viễn cầm tờ giấy mỏng manh chứng minh hộ tịch của hắn, tâm tình sục sôi, rốt cục đi được bước đầu tiên.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Phương Trí Viễn đến ở cùng mình nên Phương Tằng dẫn hắn đến chỗ bán thịt lợn, định mua mấy cân thịt về cho Phương Trí Viễn ăn đỡ thèm, cũng coi như là ăn mừng từ nay chân chính thành người một nhà. Bữa cơm đầu tiên phải ăn thật ngon, như vậy mới vui vẻ.
Phương Trí Viễn dù biết đường nhưng vẫn ngoan ngoãn đi sau Phương Tằng, để anh dẫn mình đến quán thịt. Nhìn thịt lợn được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề trước mặt, nước miếng của hắn chảy ra. Nông dân sống vốn tiết kiệm, hồi a sao còn sống thường thường có thịt rừng mà cữu cữu đưa tới, nhưng mấy ngày này, a sao đã mất, cữu cữu cũng không đến thăm, Lý Phú mặc kệ hắn, hắn liền bữa đói bữa no, đừng nói thịt, bánh thô còn không đủ ăn.
Bây giờ nhìn thấy thịt lợn, thân thể Phương Trí Viễn không chịu khống chế mà chảy nước miếng ròng ròng, trong đầu toàn là thịt kho tàu, sườn om, chân giò rưới nước sốt, còn có lòng xào. Không được, toàn món ngon, càng nghĩ càng đói, nước miếng cũng chảy càng nhiều, dù sao tư tưởng cũng là của người trưởng thành, vì thế hắn vội vàng dùng tay áo lau nước miếng, không thì rất mất mặt.
Phương Tằng thấy Phương Trí Viễn như thế, buồn cười nhưng cũng càng nhiều là xót xa, nếu ca anh còn sống, cháu ngoại sao lại có thể thèm thịt như vậy. Cũng tại mình không tốt, hiểu nhầm cháu ngoại, khiến nó mấy ngày nay chịu khổ, không biết sống dưới tay của tên Lý Phú khốn kiếp kia như thế nào.
Vừa nghĩ như thế, anh sờ sờ đầu Phương Trí Viễn, cười nói: “Hổ tử thích ăn thịt, cữu cữu mua cho con nhiều chút, cho con ăn đủ thì thôi. Nào, ông chủ, cho đệ năm cân mỡ trắng, ba cân thịt ba chỉ. Đệ phải tẩm bổ cho cháu ngoại đệ.”
Ông chủ quán thịt cũng coi như là người quen của Phương Tằng, trước kia, lúc Phương Tằng còn chưa bán đồ rừng cho chưởng quầy Trần, phần lớn vẫn là do ông xử lý. Ông chủ họ Hàn, là một hán tử cao lớn thô kệch, trung khí mười phần nói với Phương Tằng: “Phương huynh đệ ngươi đến rồi, lão Hàn ta cam đoan bán cho ngươi thịt tươi nhất, đủ cân. Ngươi yên tâm đi!”
Mỡ trắng là loại mỡ không có một tí thịt nạc nào, là loại ngon nhất đối với nhà nông nghèo hiếm khi được ăn mặn. Nhưng đối với Phương Trí Viễn thì khác, hắn kéo tay Phương Tằng, lắc lắc đầu nói: “Cữu cữu, con không ăn mỡ trắng, cữu mua cho con một ít chân giò, ruột và thịt nạc, con thích ăn.”
Chân giò chỉ rẻ bằng nửa thịt, còn lòng lợn khó xử lý, ăn cũng không ngon như thịt nên rất rẻ. Xương cốt thì đã lọc thịt sạch sẽ, một văn tiền có thể mua được hai căn. Phương Tằng nghĩ Phương Trí Viễn muốn tiết kiệm tiền cho anh, trong lòng ấm áp cũng buồn cười.
Nhà anh tuy không có ruộng đất, nhưng anh là một thợ săn lành nghề, hàng năm thu thập một mảnh đất núi trồng chút thô lương và rau cỏ, thời gian còn lại thì vào núi tìm sơn trân và săn thú, một năm cũng có thu nhập, đặc biệt là anh có chút giao tình với ông chủ tửu lâu lớn nhất trấn trên là chưởng quầy Trần, đồ vật bán cho ông không bao giờ chịu thiệt, vài năm qua cũng coi như có chút tiền bạc.
thô lương: chắc là lương thực phụ như ngô, sắn, … không phải lúa.
Chỉ là lúc a sao anh còn sống tiết kiệm quen, hàng ngày kham khổ nên mới khiến ca nhi không dám gả cho anh, sợ phải chịu nghèo. Nếu không phải nửa năm trước a sao nhất định đòi xây nhà mới thì trong tay anh cũng không ít bạc. Thế nhưng như vậy cũng đủ cho cháu ngoại anh thỉnh thoảng ăn bữa thịt.
Anh hào sảng nói với Phương Trí Viễn: “Yên tâm, con ăn một bữa thịt cũng không nghèo được cữu cữu đâu, cữu cữu mua mỡ trắng cho con ăn, còn thịt ba chỉ thì để hầm là ngon nhất.”
Phương Trí Viễn thật sự không muốn ăn mỡ, được rồi, hắn và cữu cữu hắn lệch pha nghiêm trọng. Nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói với cữu cữu: “Cữu cữu, con chỉ muốn ăn chân giò, không muốn ăn mỡ trắng, cữu chiều con đi mà. Thịt ba chỉ con cũng muốn. Được không cữu” Nói xong liền kéo tay áo anh, vô ý thức mà làm nũng.
Phương Tằng cuối cùng cũng đồng ý, nhưng vẫn mua hai cân mỡ trắng.
Phương Tằng thấy quần áo Phương Trí Viễn còn ở Lý gia không mang theo, anh cũng không thèm đi lấy, vì thế anh liền mang Phương Trí Viễn đi mua vải, nhờ người quen trong thôn làm cho Phương Trí Viễn vài bộ quần áo. Hơn nữa trời cũng sắp lạnh, có trẻ con cần phải chú ý nhiều nên mua thêm bông và vài thứ khác.
Nhìn Phương Trí Viễn, Phương Tằng ngẫm nghĩ rồi lại dẫn hắn đến tiệm tạp hóa, mua lương thực và một ít món ăn vặt. Nếu cháu ngoại tin anh, muốn sống với anh, anh cũng không thể để cháu mình thua kém người khác.
Lâm Tín thấy bọn họ cầm bao lớn bao nhỏ tới, vội vàng cầm đỡ. Lần lên trấn trên này chỉ có ba người bọn anh, Phương Tằng cũng không phải người keo kiệt, hôm nay Lâm Tín giúp anh nhiều như vậy, anh liền lấy ra một cân thịt ba chỉ và một bao đường vừa mua đưa cho Lâm Tín.
Anh cười nói: “Lâm đại ca, hôm nay huynh chạy theo bọn đệ một ngày vất vả, đây là tặng ca ma và cháu, huynh cầm đi. Không thì về sau đệ không dám đến nhà huynh nữa, sẽ làm huynh vất vả.”
Lâm Tín thích ở chung với loại người như Phương Tằng, tuy quan hệ của hai người rất tốt, nhưng Phương Tằng làm việc trượng nghĩa, từ trước đến nay không để người giúp không công. Anh cũng không khách khí, cầm đồ, dù sao là hàng xóm láng giềng, Phương Trí Viễn sau này cũng cần anh chiếu cố, anh nhận cũng là làm cho Phương Tằng yên tâm.
Phương Trí Viễn ngồi trên xe la cùng cữu cữu, lắc lắc lắc lắc một đường thế nhưng ngủ mất.
Thịt kho tàu:
Sườn om:
Chân giò rưới sốt:
Lòng xào: