Chưởng quầy Lưu bị Phương Trí Viễn nói thành ngây ngốc, ông muốn bác bỏ, muốn nói không phải thế, nhưng lại không thể biện hộ nổi. Sao lại có thể như vậy Rõ ràng người quan trọng nhất trong lòng ông là ma ma của A Trang và A Hòa, sao lại bị Phương Trí Viễn nói như vậy, sao ông lại tuyệt tình và ngoan độc với họ như vậy Sao có thể như vậy
Chưởng quầy Lưu suy sụp cúi đầu, giống như già đi vài tuổi. Một lúc lâu, ông mới run rẩy uống một ngụm trà, lên tiếng nói: “Tiểu tử Phương gia, dù sao thì ta cũng đã bỏ lỡ ba mươi năm. Trước kia ta sai nhưng sau này sẽ không như vậy nữa. Ta sẽ bù đắp cho họ, đối xử tốt với A Trang và ma ma nó. Dù sao ta cũng là ông nội của A Trang, trượng phu của ma ma nó, chúng ta là người một nhà.”
Phương Trí Viễn lại cười lạnh nói: “Chưởng quầy Lưu, ta nói nửa ngày mà ngươi có vẻ còn chưa hiểu nhỉ. Vậy được rồi, ta liền nói thẳng với ngươi, ngươi chết còn có thể làm A Trang và ma ma hạnh phúc hơn là ngươi còn sống. Bọn họ có thể nhớ một người ông đối với họ rất tốt, rất yêu họ nhưng đã mất sớm, chứ không thể nhận một người ông còn sống tốt nhưng lại đã cưới phu sinh con, ném họ ra sau đầu. Ma ma có ta và A Trang phụng dưỡng, sau này ma ma còn có thể có chắt nội họ Lưu, đã không cần ông, một người làm trượng phu và cha ruột của người khác nữa.”
Phương Trí Viễn nói tiếp: “Chưởng quầy Lưu, ngươi là người tốt, nhưng ngươi lại cô phụ phu lang đối tốt với ngươi nhất và con trai ruột thịt nhất của mình. Vậy nên, đời này, ngươi có danh vọng, có nhân duyên nhưng lại không có người nhà chân tâm đối đãi với ngươi. Bởi vì ngươi luôn để bọn họ ở cuối cùng, tất nhiên, thời gian qua lâu, bọn họ cũng sẽ không đứng đợi ở một chỗ nữa.”
Chưởng quầy Lưu nói: “Máu mủ tình thâm, quan hệ giữa ta và A Trang không phải ngươi nói không có liền không có. Huống chi, ta là trượng phu của ma ma A Trang, chở về chiếu cố đệ ấy là lẽ tự nhiên. Nhiều năm như vậy, ta nghĩ rằng đệ ấy mất rồi, nhưng đệ ấy còn sống, ta tất nhiên sẽ trở về gặp đệ ấy. Thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều, không còn thời gian để chậm trễ.”
Phương Trí Viễn lại nói: “À, thế hả Nếu không phải đứa con bây giờ của ngươi không phải là con ruột, ngươi có thể nhớ mong ma ma như thế sao Có vài lời ta không muốn nói, nói ra sợ chúng ta khó coi. Ngươi làm ba mươi năm trượng phu, ba mươi năm phụ thân của người ngoài, nhưng ma ma thì sao Ngươi biết không, nhạc phụ ta mười ba, mười bốn tuổi chém đệ đệ ngươi một đao. Vì sao Bởi vì cha ma và đệ đệ ngươi muốn ép ma ma tái giá, tham ruộng đất nhà ngươi. Vì một đao này, nhạc phụ đến hai mươi mấy tuổi mới cưới được phu lang. Ngươi biết rõ, vì ngươi chết trận mà ma ma bao nhiêu đêm rơi lệ, hận cha ma ngươi, vì thế bị người trong thôn mắng chửi bao nhiêu lần. Lúc đó, A Trang nói, ma ma luôn là rụng tóc từng đêm. Mà A Trang thì sao Năm tuổi mất cha, a ma lại tái giá. Ma ma đã lớn tuổi như thế mà vẫn phải trở về nghề cũ, tiếp tục giúp việc bếp núc. So với bạn cùng lứa, ông già hơn người ta bao nhiêu tuổi.”
Chưởng quầy Lưu nghe Phương Trí Viễn kể, trong lòng xót xa, đau đớn như một cây đao đang đâm vào tim. Nhưng ông không nỡ ngăn cản Phương Trí Viễn nói, ông rất muốn biết nhiều năm như thế, phu lang mình phải sống như thế nào.
Phương Trí Viễn nhìn chưởng quầy Lưu, nói thẳng: “Ta biết, chưởng quầy Lưu, đứa con ngươi thương hai mươi mấy năm không phải con ruột, ngươi chịu không nổi, muốn trở về tìm kiếm tình thân. Nhưng ngươi cũng phải nghĩ đến cảm thụ của ma ma. Ba mươi năm ngươi phụng hiến cho ngươi ngoài, ma ma lại chăm lo cho Lưu gia ba mươi năm. Ông ấy già rồi, nên hưởng phúc. Nếu ngươi thật áy náy, thương ông ấy dù chỉ một chút thì xin đừng quấy rầy ông ấy. Ít nhất, để ông ấy có thể giữ mãi hình ảnh người trượng phu toàn tâm toàn ý thương ông, bảo vệ ông thương ông trong trí nhớ.”
Chưởng quầy Lưu nhìn Phương Trí Viễn, thở dài, nói: “Ta biết ta nói gì ngươi cũng sẽ không thay đổi cái nhìn với ta. Đối với người ngoài, ta chỉ là trả ân tình. Lúc đó, giống như ngươi nói, ta đúng là vô liêm sỉ, không hề nghĩ tới phu lang mình. Nhưng thực ra mấy năm nay ta không về là cũng có nguyên nhân. Ta không muốn trở về đối mặt với nơi đã cùng sống với ma ma ngươi, ta sợ ta không chịu nổi. Hơn nữa, ta biết bọn họ mất liền oán hận cha ma và huynh đệ ta. Ta không về, bọn họ coi như ta đã chết, không có dựa vào, vốn là hết ăn lại nằm, cuộc sống sao có thể thoải mái được Lúc trẻ không nhận ra, nhưng lớn tuổi, có bạc, ta mới hiểu chỉ có ma ma của A Trang là đối tốt với ta thật lòng. Mấy năm nay chưa ngày nào ta an giấc, thực ra trong lòng ta đã hối hận từ lâu.”
Phương Trí Viễn nói với chưởng quầy Lưu: “Nhưng người thật sự hưởng thụ tiền bạc và chăm sóc của ngươi là người có ân tình với ngươi. Những thứ ngươi để lại cho ma ma ngoài khổ sở thì chỉ có mệt nhọc. Ta không cảm thấy tưởng niệm áy náy không đáng giá của ngươi có tác dụng gì với ma ma và A Trang. Đừng để ta phải nói nữa, nhiều năm như vậy ngươi không nghĩ tin tức truyền tới là giả sao Ngươi tin người đưa tin cho ngươi như vậy Nhưng việc khác ta cũng không nhiều lời nữa, ta chỉ nói cho ngươi biết, dù ngươi nói thân phận của mình ra, với hiểu biết của ta về A Trang, lúc biết chân tướng mọi việc, đệ ấy cũng có cái nhìn về ngươi như ta thôi.”
Chưởng quầy Lưu cười khổ nhìn Phương Trí Viễn, biết mình không thuyết phục được hắn, nói: “Ta không ngờ ngươi tìm hiểu rõ chuyện của ta như vậy. Đứa con ta nuôi lớn đúng là không phải con ruột. Ta cũng hiểu được, năm đó là Ngô Nhân bày mưu, tựa như ngươi nói, tin tức cũng có tám, chín phần là do y làm. Ta đúng là như thằng ngu, bị lừa dối đến xoay quanh, giúp người ta nuôi con hai mươi mấy năm. Nuôi Ngô gia hai mươi mấy năm lại để phu lang của mình sống trong mật vàng, ngay cả A Hòa mất ta cũng không được nhìn lần cuối. Các ngươi hận ta, oán ta, ta không còn gì để nói nhưng tấm lòng của ta đối với ma ma của A Trang chưa từng thay đổi.”
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Phương Trí Viễn, chưởng quầy Lưu nói: “Ta đáp ứng với ngươi, sau này sẽ không nói cho người khác về thân phận thật sự của ta, để A Trang và ma ma nó sống cuộc sống bình tĩnh. Đây chắc cũng là báo ứng của ta, có lẽ đúng như ngươi nói, ta cô phụ người đối tốt nhất với ta nên chú định phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Chưởng quầy Lưu cũng không ngồi lâu, đứng dậy đi về, cười với Phương Trí Viễn. Nụ cười kia làm Phương Trí Viễn có cảm giác không nói lên lời, có chút thoải mái nhưng cô đơn càng nhiều.
Một khắc kia, Phương Trí Viễn hơi mềm lòng, nhưng vừa nghĩ đến mái tóc bạc trắng của Lưu a ma, lòng của Phương Trí Viễn lại cứng rắn lên. Nhân từ với người ngoài là tàn nhẫn với người thân của mình. Hắn là người ích kỷ, chỉ đối tốt với người đối tốt với mình.
Phương Tằng bán hàng xong, nhân lúc tơ lụa, đồ sứ đang rẻ liền mua nhiều hơn, định mang về bán. Đi một chuyến này, Phương Tằng và Phương Trí Viễn đều từ bỏ ý định đi buôn. Phiêu lưu một đường không phải người thế đơn lực bạc như họ có thể kháng đáng nổi, vậy nên chuyến này Phương Tằng tính là có thể kiếm bao nhiêu thì kiếm, càng nhiều càng tốt, dù sao cũng là một lần mua bán.
Phương Trí Viễn trở về liền tích cực giúp Phương Tằng mua hàng hóa. Phương Tằng và chưởng quầy Lưu mua bán một phen hôm qua xong liền sinh ra chút giao tình, những hàng hóa này đều do chưởng quầy Lưu tìm giúp. Phương Trí Viễn nghe hơi không bằng lòng, hiện tại hắn tuyệt không muốn có liên quan gì với chưởng quầy Lưu, nhưng cũng không thể nói ra khiến mọi người hoài nghi.
Vậy nên Phương Trí Viễn ngậm cục tức một mình đã lâu, may mà bọn Trần Nghiễn cũng sắp trở về, như vậy Phương Trí Viễn liền không cần gặp chưởng quầy Lưu nữa, cũng không phải lo người ngoài hoài nghi. Dù sao, trong khoảng thời gian này, chưởng quầy Lưu thường xuyên đến chỗ họ, còn mang đến không ít quà cáp. Tuy họ đều từ chối nhưng việc này cũng quá nhiệt tình, đã làm cho người ngoài bàn tán.
Trần Nghiễn làm việc công, lúc về không cần hộ tống tân binh, thủ hạ của anh có người nhanh nhạy muốn mang chút hàng hóa về bán, Trần Nghiễn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, bản thân cũng lấy công làm tư mua không ít đồ tốt về tặng người.
Xác định thời gian, mọi người chuẩn bị xuất phát, nhưng lúc xuất phát Phương Trí Viễn mới phát hiện chính mình quá ngây thơ. Chưởng quầy Lưu thế nhưng cũng đi theo họ, còn mang mấy chiếc xe ngựa. Phương Trí Viễn vội vàng mở miệng hỏi cữu cữu hắn: “Cữu cữu, chưởng quầy Lưu làm gì thế Ổng già vậy rồi chẳng lẽ còn muốn đi buôn, không phải ổng có không ít gia sản ở đây sao”
Phương Tằng nhìn về phía chưởng quầy Lưu, hơi đau đầu, anh cũng không biết vì sao đứa cháu vốn dễ nói chuyện của mình cực kì ngứa mắt chưởng quầy Lưu. Rõ ràng chưởng quầy Lưu cũng là người tốt, ở phía nam này rất quan tâm bọn họ, chẳng kém gì thâu tâm đào phế.
Phương Tằng nói: “Chưởng quầy Lưu là đồng hương của chúng ta, lá rụng về cội, ông ấy già rồi, đúng lúc nơi này cũng sắp không yên bình nên muốn cùng chúng ta về, mua nhà ở trấn trên dưỡng lão. Sau này chết còn có thể vào phần mộ của dòng họ.”
Phương Trí Viễn nghe thế, nói: “Nhưng ở đây chưởng quầy Lưu không phải có nhà có nghiệp sao Người nhà ông ta cũng đồng ý cho ổng về”
Nghe nói Ngô Nhân và Ngô Trung đều không phải đèn cạn dầu, có thể dễ dàng buông tha máy rút tiền chưởng quầy Lưu sao Phương Trí Viễn tỏ vẻ, hắn không hiểu thế giới này thế nào, hay là chỉ mình hắn ý nghĩ âm u, người ta thực ra đều là người tốt.
Phương Tằng nghĩ cháu mình còn phải chung đụng với chưởng quầy Lưu hai tháng, dù sao cũng phải nói rõ cho Phương Trí Viễn, vì thế, anh nói: “Con cũng biết chuyện nhà chưởng quầy Lưu rồi đấy, ổng hưu vị phu lang kia, thành ra cũng không có người nhà. Gia sản vốn là do ông ấy kiếm, trực tiếp bán, cầm bạc đi theo chúng ta. Ai có thể tìm ổng chứ, mà tìm được thì làm gì được Đây đều là của ông ấy, ổng thích cho ai thì cho. Hổ tử, cữu thấy có phải con không thích chưởng quầy Lưu không Bối phận của ổng đã là ngang hàng với ông con rồi, đừng ỷ vào tính ổng tốt mà ngang ngược. Chưởng quầy Lưu giúp chúng ta rất nhiều, làm người không thể không có lương tâm.”
Phương Trí Viễn một búng máu nghẹn trong họng. Hắn không lương tâm Chưởng quầy Lưu và hắn ai mới là người không có lương tâm Cho rằng cho chút ơn huệ nhỏ liền có thể thu mua hắn, cửa cũng không có đâu. Nhưng việc này cũng không dễ nói với Phương Tằng, chỉ có thể mơ hồ: “Cữu cữu, con biết. Cháu cữu là dạng vô ơn sao Con tự biết đúng mực, cữu cũng đừng lo lắng.”
Phương Tằng nghĩ cũng đúng, tuy bình thường Phương Trí Viễn hơi nghịch ngợm gây sự nhưng chưa bao giờ không phân biệt được phải trái, anh cũng là quan tâm nên bị loạn, khẩn trương quá.
Đường về cũng gió êm sóng lặng. Vì mọi người vội về đón tết nên đi nhanh hơn lúc đến. Lưu Trang nhớ ơn chưởng quầy Lưu giúp đỡ nên nấu đồ ngon đều biếu ông một phần. Nhìn Lưu Trang không biết chuyện, nghĩ chưởng quầy Lưu là người cực tốt, Phương Trí Viễn tức giận bất bình trong lòng. Vậy nên mỗi lần Lưu Trang nói chuyện với chưởng quầy Lưu, Phương Trí Viễn đều đi theo xoát tồn tại cảm.
Chưởng quầy Lưu thật sự thích Lưu Trang, nhất là Lưu Trang cực giống Lưu Hòa con ông. Lưu Hòa đã mất, chưởng quầy Lưu tất nhiên càng thương Lưu Trang. Những lúc rảnh rỗi, nếu ông không mang đồ ăn cho Lưu Trang ăn thì là lấy đồ chơi cho Lưu Trang chơi. Phương Trí Viễn nhìn chưởng quầy Lưu hiến ân cần, thấy hơi lo ngại, lại nghe Lưu Trang lén ca ngợi chưởng quầy Lưu với mình, Phương Trí Viễn rốt cuộc không nhịn được. Rõ ràng là một con sói, sao trước mặt A Trang nhà hắn lại giả thành cừu non, người tốt. Thấy có điềm báo A Trang sắp bị lừa đi, Phương Trí Viễn ngồi không yên.
Lưu Trang giỏi săn thú, thường xuyên đi bắt thỏ hoang gà rừng, đôi khi còn có thể bắt được chim trĩ. Chưởng quầy Lưu lớn tuổi, răng không tốt, Lưu Trang cẩn thận, lần nào cũng dùng bình gốm ninh thịt đến độ chỉ cần cắn nhẹ là nát để mang cho chưởng quầy Lưu.
Hôm nay, Lưu Trang bắt được hai con gà rừng, hầm một con, con còn lại thêm cơm cho người khác. Canh hầm thì chia cho Phương Tằng, Phương Trí Viễn và chưởng quầy Lưu. Phương Tằng có ý báo đáp ân tình của chưởng quầy Lưu với anh, dọc theo đường đi, hai nhà thường ăn uống chung.
Uống canh gà, chưởng quầy Lưu lại khen tay nghề của Lưu Trang. Phương Trí Viễn chậm rì rì nói: “Lại chẳng, A Trang nhà ta nấu cơm tất nhiên ngon. Nhưng tay nghề của A Trang là do ma ma dạy. Ma ma nhà ta tay nghề càng tốt, nhưng chưởng quầy Lưu là người bận rộn, chắc là không ăn được cơm ma ma nấu.”
Lưu Trang nói: “Nếu chưởng quầy Lưu thích thì hôm nào đến nhà cháu chơi, ma ma cháu nhiệt tình hiếu khách lắm. Chưởng quầy Lưu muốn ăn gì có thể nói với ma ma cháu.”
Phương Trí Viễn lại nói: “A Trang, việc này đệ không hiểu. Mùi vị thôn quê sao có thể so với đồ ăn tinh tế ở phía nam được. Nếu không thì chưởng quầy Lưu sao có thể ở phía nam sống ba mươi năm vui vẻ quên đường về như vậy chứ.”
Phương Trí Viễn nói đầy mặt vô tội, chưởng quầy Lưu lập tức trúng đạn.
Chuyện như vậy phát sinh vài lần, trì độn như Lưu Trang cũng có thể phát hiện giữa Phương Trí Viễn và chưởng quầy Lưu không thích hợp.
Zổ: chúc mừng ngày tỏ tình ~~~~~~~~~~~~
Tr vô cp Ta không yêu ngươi của Quyết Tuyệt hoàn rồi nha ~ là kiểu chuyên đi ngược tra (chủ yếu là tra công) đó ~