Nhiều người lực lượng lớn, chưa đến nửa ngày trong nhà đã sạch sẽ thông thoáng. Trong sân phơi đầy chăn, Lưu a ma dẫn Tiểu Đoàn Tử đi chơi, ở nông thôn rộng rãi, tuy lúc này lá cây đã rụng hết, không có cảnh gì đẹp nhưng không hề ảnh hưởng đến Tiểu Đoàn Tử chơi đùa.
Phương Tằng và Phương Trí Viễn mang quà đến hai nhà Lâm Tín, Lâm Chính. Nhà mình đi lâu như vậy, nhà cửa đều do họ chăm lo, thế nào cũng phải đến cám ơn. Hơn nữa, đi phía nam một chuyến cũng phải mang chút quà cho bọn Lâm Tín, Lâm Chính.
Người Lâm gia nhìn thấy Phương Tằng và Phương Trí Viễn, nhanh chóng nhiệt tình tiếp đón. Đã sắp đến tết, già trẻ lớn bé Lâm gia đều đang bận rộn ở hàng đậu phụ, nếu không phải vừa qua giờ cơm thì Phương Tằng và Phương Trí Viễn phải đến không một chuyến. Đại Tráng đã thành thiếu niên, thấy Phương Trí Viễn về, tuy rất vui vẻ nhưng cũng không nhảy nhót như trước đây.
Tiểu Tráng thì đang tuổi chó cũng ngại phiền, mỗi ngày giúp đỡ ở quán, dù là việc nhẹ nhàng nhưng cũng thấy nhàm chán, giờ thấy Phương Trí Viễn tay xách nách mang, vội vã chạy đến nói với Phương Trí Viễn: “Phương ca, mọi người về rồi. Tốt quá, đệ có thể tìm ca và Tiểu Đoàn Tử chơi.” Nói xong còn giúp Phương Trí Viễn cầm không ít đồ.
Đại Tráng giúp Phương Tằng cầm đồ, vào nhà, Lâm Tín gia và Lâm Chính gia bưng nước lên. Phương Tằng đặt đồ lên bàn, chào hỏi mọi người, sau đó nói với Lâm Thành: “Cữu cữu, lần này cháu đến phía nam một chuyến, mang cho mọi người ít đặc sản, đây là bột củ sen, long nhãn và vải dệt, mọi người nhận lấy đi, đừng khách khí với cháu, nếu không cháu sẽ không vui đâu.”
Lâm Thành gia nhìn mấy thứ này, biết là đáng giá, nhìn đương gia nhà mình. Lâm Thành thấy cháu luôn nhớ mình, trong lòng vui vẻ, nhưng miệng vẫn nói: “A Tằng, cháu đi phía nam không dễ dàng, cháu nhớ chúng ta, chúng ta đều biết tâm ý cháu, mọi người đều nhận. Nhưng cháu đến phía nam là để kiếm tiền, mấy thứ này nhìn đã biết quý giá, ta thấy long nhãn kia rất tốt, đồ ăn chúng ta nhận, vải vóc thì thôi, vải này chắc mất không ít bạc đâu.”
Phương Tằng cười nói: “Cữu cữu, xem cữu nói kìa, ngài là cữu cữu của cháu, cháu hiếu kính mấy thất vải cũng không được, này không phải để người ta cười cháu keo kiệt sao Cữu cữu đừng lo, chúng cháu đến phía nam cũng để thêm kiến thức, mang theo chút hàng hóa, sau này cũng không đi nữa, khó được lần này đương nhiên phải lấy đồ tốt hiếu kính hai người.”
Lâm Thành từ chối nhiều lần, cuối cùng vẫn là nhận. Phương Trí Viễn mang cho Đại Tráng, Tiểu Tráng không ít đồ, giấy mực, sách và đồ chơi phía nam. Lâm Tín gia thấy, vội vàng nói: “Hổ tử, giờ cháu là người đã thành thân, không thể phóng túng thế được. Mấy thứ này tốt quá, các cháu giữ lại mình dùng đi, không thì đại cữu ma không đồng ý đâu, chúng ta sao có thể lấy đồ tốt của cậu cháu hai người chứ.”
Phương Trí Viễn chia đồ cho Đại Tráng, Tiểu Tráng. Đại Tráng, Tiểu Tráng tuy rất muốn nhưng Lâm Tín gia nói thế liền vội vàng từ chối. Đương nhiên Lâm Tín gia cũng không thể nói lại Phương Trí Viễn, đồ vẫn phải nhận. Vì có quà của Phương gia nên trong trong ngoài ngoài Lâm gia đều cao hứng phấn chấn. Tiểu Tráng ăn kẹo đường Phương Trí Viễn cho, lập tức không đi quán đậu phụ mà muốn đến Phương gia tìm Tiểu Đoàn Tử chơi.
Lâm Tín gia cũng đau lòng hai đứa bé nhà mình, nhìn trong mắt Đại Tráng cũng lóe chờ mong, anh dứt khoát vẫy tay, bảo hai đứa đều đi chơi, đương nhiên còn mang theo một thùng lớn đậu phụ, đậu khô. Biết họ về muộn, hàng tết chắc chắn không chuẩn bị đủ, còn đưa một rổ lớn thịt muối và các món ăn linh tinh khác để Phương Tằng mang về.
Phương Tằng và Phương Trí Viễn cũng không chối, dẫn Đại Tráng, Tiểu Tráng trở về. Mấy người Lưu a ma đang chờ họ về ăn cơm trưa, ăn sủi cảo mà Lưu a ma gói, nhân là dưa chua miến trộn thịt lợn, Đại Tráng, Tiểu Tráng cũng ăn không ít.
Buổi chiều, Phương Tằng vội vàng vào thôn xem nhà ai giết lợn, định mua nửa con về ăn, tiện thể cũng mang chút quà bánh đến biếu mấy nhà thân quen, tuy không quý nhưng tốt xấu gì cũng là tâm ý. Đại Tráng, Tiểu Tráng rất chịu khó, giúp Phương gia phơi củi, nhiều ngày như vậy không về nên củi cũng đã ướt hết.
Đương nhiên, nhân những lúc giải lao sẽ chạy đến đùa Tiểu Đoàn Tử, chọc Tiểu Đoàn Tử kêu to “cạc các” “Cá cạ”. Lưu a ma cũng không quản, cầm mật kết và đào tô bọn Phương Trí Viễn mang về ra, cho Đại Tráng và Tiểu Tráng ăn. Làm xong việc, Đại Tráng, Tiểu Tráng liền quấn Phương Trí Viễn kể chuyện phía nam.
Phương Trí Viễn giỏi ăn nói, Đại Tráng, Tiểu Tráng nghe hưng phấn không thôi, ngay cả Lưu a ma đang trông Tiểu Đoàn Tử nghe cũng liên tục cảm thán. Lưu Trang nhìn ma ma cậu khoan dung từ ái tươi cười, mây đen tụ trong lòng nhiều ngày tiêu tan rất nhiều, mắt nhìn Phương Trí Viễn càng thêm ôn nhu thương yêu.
Ăn cơm chiều xong, Phương Trí Viễn đưa Đại Tráng, Tiểu Tráng trở về. Lưu a ma thấy Đại Tráng, Tiểu Tráng thích ăn sủi cảo ông gói còn múc hai bát lớn, cho mỗi đứa một bát mang về ăn, đồng thời còn âm thầm nghĩ, nhân miến ăn ngon, hút nước lại dai, xem ra nhà ông lúc nào có thời gian lại phải làm thêm.
Vì ăn cơm tối sớm nên lúc này mọi người cũng không định lên giường ngủ. Phương Tằng đốt chậu than, Phương Trí Viễn vùi vào chậu vài củ khoai lang và hạt dẻ, người một nhà ngồi cạnh nhau tán gẫu.
Phương Trí Viễn trước kia luôn bị yêu cầu kể chuyện, lúc này rảnh rỗi, Lưu a ma liền mở miệng nói: “A Viễn, ma ma ấy mà, mấy tháng này luôn nhớ chuyện con kể lần trước. Lần này con còn chuyện nào hay, kể cho ma ma nghe đi, lớn tuổi liền thích nghe người kể chuyện.”
(Ma ma, con kể đam mỹ cho ông nghe nha)
Phương Trí Viễn cũng đang nghĩ cách thăm dò thái độ của Lưu a ma với chưởng quầy Lưu nên không chối từ, cười nói: “Lần này đến phía nam con đúng là nghe được một chuyện, giờ rảnh rỗi con kể cho mọi người nghe nha.”
Phương Trí Viễn chậm rãi kể: “Trước kia có một hán tử làm người trọng tình trọng nghĩa, lúc đó triều đình trưng binh, hắn liền thay người nhà ra chiến trường.” Nói đến đây, hắn liền giương mắt nhìn Lưu Trang và Lưu a ma xem có phản ứng gì không, thấy Lưu a ma hơi thương cảm nhưng cũng không kích động liền nói tiếp: “Hắn cũng may mắn, trên chiến trường được ân nhân cứu, còn sống, nhưng hắn không về gặp phu lang và con mình mà lại đi báo ân trước. Vừa vặn, nhà ân nhân chỉ còn lại con trai độc nhất và một đệ đệ, hán tử thấy thế liền ở lại chăm sóc. Sau đó hán tử liền mơ hồ dính líu với đệ đệ ân nhân, liền nạp y làm lẽ. Lúc này hắn nhớ tới phu lang và con mình, có lẽ là do nạp lẽ nên thấy có lỗi, liền nhờ người đón phu lang và con đến. Nhưng người được nhờ lại về nói với hắn rằng phu lang và con hắn đều đã chết, vì thế hán tử liền thanh thản ổn định sống cùng đệ đệ ân nhân, hai người còn có con.”
Phương Tằng nghe sao còn không hiểu, anh hơi lo lắng, nhìn Lưu a ma, thấy ông vẫn rất bình tĩnh mới yên tâm hơn.
Lưu a ma thấy chuyện này khá giống chuyện nhà mình, lên tiếng hỏi: “A Viễn, chuyện này của con cũng không có gì mà. Nhưng chắc chắn là không chỉ thế, nhất định còn có chuyện, tiểu tử con, giỏi nhất làm người tò mò.”
Quả nhiên Phương Trí Viễn nói: “Ma ma, ông thật anh minh! Chuyện này phải nửa sau mới phấn khích. Hai mươi năm sau, hán tử thành chưởng quầy, có ruộng đất có cửa hàng, thành tài chủ, ông ta giúp con ân nhân thành gia lập nghiệp, thậm chí nghĩ sau khi chết sẽ chia một nửa gia sản của mình cho con của ân nhân. Nhưng vị phu lang cưới sau kia không đồng ý, cháu mình có tốt đến đâu cũng sao bằng con mình được, làm khó dễ. Con của ân nhân cũng không vừa, năm đó hán tử mới tới, con của ân nhân đã sắp thành thiếu niên, đã biết chuyện, y nắm được thóp của cô phụ mình, bị phu lang vừa khuyến khích liền đi tìm hán tử lột mặt nạ của cô phụ y.”
Phương Trí Viễn nói đến đây liền ngừng lại nhìn mọi người. Trần Mặc hỏi: “Cô phụ này có thóp gì trong cháu mình vậy, chẳng lẽ người đón nguyên phối phu lang và con của hán tử năm đó bị y mua chuộc Nhưng cũng không đúng, nếu hai người đó còn tại thế thì không chừng hán tử áy náy sẽ để hết gia sản lại cho hai người họ.”
Lưu a ma cũng gật đầu, Phương Trí Viễn kể chuyện thường thích để họ đoán, mọi người cũng đã quen, thậm chí nếu đoán trúng còn rất đắc ý.
Phương Trí Viễn nói: “Thực ra vị phu lang cưới sau của hán tử kia, lúc hán tử chưa tới đã tằng tịu với những người khác, nhưng người ta ăn xong không chịu đổ vỏ, ca nhi kia vốn định bỏ thai để giấu, nhưng vừa lúc gặp hán tử, thấy hắn ngu ngơ dễ lừa liền để hắn làm cha hờ. Giờ thì hay rồi, đứa con mình nuôi hai mươi năm không phải con ruột, một nhà ân nhân coi hắn là thằng ngu mà đùa giỡn, hán tử kia giận dữ liền hưu y, đuổi một nhà đứa con hờ ra khỏi cửa.”
“Nhưng vậy còn chưa xong, đúng lúc này hán tử gặp được người quen cùng quê, biết được phu lang và con mình không chết, cao hứng bán gia sản, mang theo bạc về tìm nguyên phối. Ma ma, cữu ma, hai người đoán kết quả thế nào” Lòng bàn tay của Phương Trí Viễn đầy mồ hôi, trên mặt vẫn là bộ dáng hi hi ha ha.
Trần Mặc nói trước: “Vậy nhất định là tìm được nguyên phối và con, sau đó một nhà đoàn tụ vui mừng.”
Lưu a ma lại cau mày nói: “Ta thấy chưa chắc, hán tử này hai mươi năm không quản nguyên phối chết sống, tuy rằng nói là do người ngoài mang tin tức giả, nhưng nếu đã có tâm thì sao lại không về bái tế xem xem. Như chính ta cũng đã trải qua, một phu lang nuôi con vất vả thế nào. Bây giờ phu lang nguyên phối khổ khổ sở sở nuôi con khôn lớn, lấy phu lang cho nó, thành gia lập nghiệp, giờ hán tử mà tìm về, chỉ sợ trong lòng mọi người cũng sẽ không thoải mái. Nếu hai mươi năm này ông ta nghèo túng, mọi người còn có thể thông cảm, nhưng ông ta sống đầy đủ hai mươi năm, già đi rồi, bị phu lang và con bên kia làm tổn thương tình cảm mới nhớ tới phu lang nguyên phối và con mình, hai người kia có thể đối tốt với ông ta mới là lạ, nhất định sẽ nghĩ thà để hán tử này chết già ở ngoài, đỡ phải về làm họ ngột ngạt.”
Lúc này Lưu Trang mở miệng nói: “Nhưng mà ma ma, hán tử này muốn tìm tới cửa, bọn họ hy vọng hán tử không đến nhưng người này đã tìm đến nơi rồi, vậy phu lang nguyên phối nếu không tái giá, nhìn trượng phu ân ái ngày xưa thì có thể hung ác sao Cũng chỉ khiến chính mình thương tâm mà thôi.”
Lưu a ma nói: “Ài, hán tử này mà tìm đến thật sao có thể không cho vào cửa chứ. Phu lang này có hận đến đâu thì vẫn còn đứa con, ông có thể không để ý nhưng con mình sẽ bị người khác mắng bất hiếu. Nhưng đời là người sống, đừng nhìn ca nhi chúng ta gả cho hán tử là ván đã đóng thuyền, nhưng người thì định, trong lòng nóng hay không thì người ngoài sao quản được. Muốn ta nói ấy à, phu lang nguyên phối thấy hán tử về, biết hán tử đã làm những gì thì tình cảm nhiều đến đâu cũng hết. Lúc ông ấy một mình nuôi con kiếm sống, hán tử lại mệt chết mệt sống vì người ngoài. Lúc hán tử nạp lẽ, ông ta cũng biết nguyên phối và con còn sống, nguyên phối sao có thể không chán ghét được Còn cả đứa con sẽ nhìn người cha này như thế nào”
Lúc nói những lời này, Lưu a ma cố ý vô tình nhìn Phương Trí Viễn, giống như đang gõ hắn, nói: “Nếu hán tử toàn tâm toàn ý với phu lang mình, thì dù có khổ đến đâu phu lang cũng có thể sống cùng hắn. Nhưng nếu hán tử lại không coi trọng chân tâm của người ta, phu lang chỉ cần không ngốc thì lúc ngươi nhớ tới hắn, hắn đã không thèm để ý ngươi. Giữa phu phu không thể bất trung. Ví như hán tử này, nếu hắn biết phu lang đã mất mới cưới lẽ sinh con thì nguyên phối còn có thể mềm lòng, có thể đoàn tụ với hắn, nhưng hắn lại coi nguyên phối như người ngu, nguyên phối có thể chấp nhận mới là lạ. Nếu là ta, người vào cửa thì được nhưng phải để gia sản cho con ta, nể bạc ta sẽ coi hắn như thân thích mà chiêu đãi. Dù sao cũng lớn tuổi như vậy rồi, cho hắn một ngụm cơm, một cái phòng ở cũng coi như làm việc thiện tích đức. Hơn nữa con là ta nuôi, thân với hắn sao bằng với ta, ta làm lão phong quân, còn không phải muốn gì được nấy.”
Lưu a ma nói tiếp: “Nếu hán tử đối với con ta không tốt, ta liền lấy dao cùng hắn đồng quy vu tận, như vậy con ta có thể thu gia sản của hắn mà lại không có cha vô lương đáng ghét. Dù sao già rồi cũng không sống được bao lâu, không bằng xả giận cho mình.”
Phương Trí Viễn nghe kinh hồn táng đảm, hỏi: “Nếu nguyên phối còn sống mà đứa con đã chết thì phu lang sẽ làm như thế nào”
Có lẽ là nhớ tới con mình, Lưu a ma liếc Phương Trí Viễn, nói: “Nếu là ta thì cho hắn vào cửa, mỗi ngày đặt bài vị trước mắt hắn, đối tốt với hắn nhưng mỗi ngày phải chọc vào nỗi đau của hắn, để hắn áy náy, khiến hắn không thể tìm ca nhi khác sinh con, để hắn đoạn tử tuyệt tôn. Nếu không, con ta sống một đời sao có thể chỉ mình ta nhớ. Nhưng ta nghe thế nào cũng thấy câu chuyện này không tốt, hán tử kia chỉ biết mang phúc cho người khác hưởng, khổ cho phu lang con cái chịu, cuối cùng còn phải phiền phu lang và con vốn khổ sở vất vả dưỡng lão, đây mà là trọng tình trọng nghĩa”
Trần Mặc thấy đề tài này không tốt, vội hỏi: “Hổ tử, cuối cùng thế nào”
Phương Trí Viễn nói: “Cuối cùng ạ, hán tử vô cùng cao hứng trở về mới biết được phu lang mất rồi, con thì mang cả nhà đi nơi khác, chỉ còn mình ông ta ở lại quê, nửa đời sau đều sống đơn độc một mình.”
Lưu a ma hết giận nói: “Đáng! Loại người này phải sống như vậy, đúng là ông Trời còn có mắt!”
Zổ: trời mưa ngủ cả ngày luôn, đau hết cả óc, tối lại mất ngủ, từ ngày bị trần nhà sập vào mặt, tối nào ở mình tui đều ko ngủ đc, hụ hụ
Tui mới đọc xong Xuyên thư chi điều hương sư, đúng kiểu thụ xuyên vào nvp rồi đối tốt với công, nhưng tr này t thích ở chỗ nó ko có chi tiết công hắc hóa, vì công đã hắc cmn rồi, không hóa được nữa =))) công và thụ là kế phụ tử, thụ hơn công t, nc là đọc cũng đc.