Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

chương 89: ăn chua

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tết qua rất nhanh, thăm người thân, ăn sủi cảo, phát hồng bao. Năm nay là năm đầu tiên Phương Trí Viễn thành thân nên phải trịnh trọng hơn, hắn từ bộ tộc nhận hồng bao thành bộ tộc phát hồng bao, may mà Phương gia thân thích không nhiều. Nhưng dù như thế thì quỹ đen của Phương Trí Viễn cũng suýt nữa bị đánh cướp sạch trơn. Ài, quả nhiên người phát hồng bao thương không dậy nổi.

Phương Trí Viễn sống với Lưu Trang, tiền bạc đều giao cho Lưu Trang quản. Có lẽ cũng biết mình tiêu tiền như nước, mỗi lần Lưu Trang muốn đưa cho Phương Trí Viễn nhiều chút tiền, Phương Trí Viễn đều lấy rất ít. Lần này phát hồng bao, Lưu Trang đã bao sẵn cho hắn, nhưng tiền của Lưu Trang cũng là tiền của hắn mà, ài, nghĩ thế nào cũng thấy đau xót quá.

Tết hết ăn lại chơi, chớp mắt đã qua, vì chiến tranh còn chưa xảy ra nên Phương gia vẫn có thể bán chè. Trước thanh minh, mỗi người Phương gia đều bận rộn, người hái lá, người sao chè, người duy nhất chưa biết làm việc là Tiểu Đoàn Tử lại còn cần người trông nom nên bị đóng gói đưa đến nhà ông ngoại.

Bận rộn trong bận rộn ngoài một tháng, rốt cuộc làm xong chè, hơn nữa có thêm Trần Mặc giúp đỡ nên lượng chè tăng không ít. Chưởng quầy Trần thấy thế vui đến cong cả mắt. Mấy năm nay giá chè tăng liên tục, chưởng quầy Trần cũng không bạc đãi Phương gia, cũng tăng giá. Bận rộn một tháng, Phương gia được hơn sáu trăm lượng bạc, chia bạc xong, Lưu a ma mỗi ngày hầm canh gà cho cả nhà uống, nói là muốn tẩm bổ.

Phương Tằng và Trần Mặc mang bao lớn bao nhỏ đi đón Tiểu Đoàn Tử, Lưu Trang thấy trong nhà không có việc gì liền lên núi. Lúc này đã qua kỳ sinh sản, Phương Trí Viễn thấy rảnh rỗi, đang chuẩn bị đi cùng cậu thì có khách đến nhà.

Lâm Song dẫn Đại Bàn cầm vài thứ đến Phương gia, Phương Tằng không ở nhà, y cũng chỉ có thể tìm Phương Trí Viễn. Phương Trí Viễn không hề thích Lâm Song, nhưng Lâm Song dù sao cũng là thân thích, người ta đã đến cũng không thể không chiêu đãi.

Đại Bàn đã là thiếu niên, có thể là đã đi học vài năm, tuy vẫn béo thế nhưng không bá đạo ương ngạnh như trước kia, có lẽ là đã được dặn, ngọt ngào chào hỏi mấy người Lưu a ma.

Lưu a ma vào phòng rót nước đường, còn mang chút điểm tâm ra chiêu đãi hai người. Lâm Song hỏi ra Phương Tằng và Trần Mặc đi Trần gia, có lẽ hôm nay cũng không về, khó nén thất vọng, nhưng bản tính thích trục lợi cũng khó dời, thấy điểm tâm nhà Phương Trí Viễn ngon, nhanh chóng ăn vài cái, còn nhét vào tay Đại Bàn không ít.

Tướng ăn khó coi, Phương Trí Viễn càng phiền chán. Đại Bàn lại không lấy, dù sao nó đã đi học, đã biết liêm sỉ, rất xấu hổ vì hành động của a ma mình, nhưng cũng không nói gì, chỉ là sắc mặt càng khó coi, thấy rất xấu hổ.

Phương Trí Viễn tất nhiên sẽ không vì mấy miếng điểm tâm mà nói gì, vốn là lấy cho nó ăn. Sau khi về hắn cũng biết Lâm Song không dễ chịu, lúc trưng binh trốn về nhà mẹ đẻ, nhưng Triệu Đức gia cũng không dễ chọc, ba ngày hai lần đến Lâm gia làm ầm ĩ, liều chết liều sống muốn Lâm Song ra bạc. Lâm Song nào có bạc, chỉ là dựa vào danh nghĩa bức bách Lâm Song mà buộc nhà mẹ đẻ y ra bạc. Lâm gia cũng không ăn chay, nhà mình ra ba mươi lượng đã nguyên khí đại thương, vì sao phải trả cho cả Triệu gia chứ. Hai cụ Lâm Thành lúc đầu thấy Lâm Song khổ sở còn lén cho ba lượng. Nhưng khi Triệu Đức gia đến nháo, Lâm Thành cảm giác thể diện một đời của mình ở trong thôn đã mất, tức giận lắm. Lâm Song và Đại Bàn ông không làm gì được, nhưng với Triệu Cần thì ông không hề nương tay. Nếu là việc nhà của Triệu gia, vậy đứa con hiếu thảo Triệu Cần tự xử lý đi! Sao có thể đến phiền Lâm gia bọn họ được.

Lâm Song đang tức giận vì Triệu Cần lén cho cha ma bạc, cũng không ngăn cản. Triệu Cần bị đuổi ra Lâm gia, hai người Triệu Đức thấy thế, biết Lâm gia cứng mềm không ăn, lại nghe Triệu Cần nói Lâm gia định đổi con rể liền lo sợ.

Nhưng hai người Triệu Đức vẫn thiên vị con hai, biết Lâm gia không ra tiền, trong nhà lại không có ba mươi lượng liền nói với Triệu Cần là nhà Triệu Kiệm nhiều con, lại phải nuôi họ, nếu đi lính thì làm sao được. Nói tới nói lui là muốn Triệu Cần đi. Triệu Cần có thể nhìn cha ma mình lợi dụng Lâm gia nhưng giờ cha ma không để ý sinh tử của hắn liền đen mặt, nói thẳng là hắn không ở trong hộ tịch, cũng tuyệt đối không thay đệ đệ đi. Hai cụ Triệu Đức vốn có chút áy náy, nhưng Triệu Cần trở mặt, bọn họ thấy mềm không được, liền quấn hắn làm ầm ĩ, bắt hắn không ra bạc thì phải đi lính.

Triệu Cần rốt cuộc cảm nhận được sự nhẫn tâm của cha ma, ngày xưa nghĩ bọn họ đều là người nhà, bây giờ hắn lại là người ngoài. Triệu Cần không chịu, chết cũng không chịu, không quan tâm hai cụ Triệu Đức làm thế nào hắn cũng cắn răng không mở miệng.

Cuối cùng, Triệu Cần đề phòng Triệu Kiệm trốn, trực tiếp nói với Triệu Đức, nếu Triệu Kiệm trốn thì Triệu Đức tự đi làm binh, sau đó Triệu Cần tự trốn trước. Nhà Triệu Đức không có ba mươi lượng, khóc một hồi Triệu Kiệm vẫn phải đi.

Hai cụ Triệu Đức hận Triệu Cần, nghĩ hắn ác độc, ngay cả cha ma đệ đệ mình cũng có thể ngồi yên không để ý đến, đợi một nhà Triệu Cần về liền đòi ruộng đất chia cho bọn hắn lại, đuổi ra khỏi nhà cũ, nói không nhận Triệu Cần.

May mà Lâm Song còn chút vốn riêng, tìm một chỗ ở Triệu gia thôn, làm một gian nhà tranh ở tạm. Những thứ khác cũng không thiếu, lương thực thì Lâm gia cho một ít, y lại vay một ít. Mà trong nhà không có ruộng nên phải đi thuê ruộng người khác. Lần này trưng binh, nhiều người bán ruộng, đất cho thuê cũng ít.

Hương lý hương thân đều là quan hệ họ hàng, vài nhà có ruộng cho thuê ở Triệu gia thôn cũng chỉ cho người thân và người quen của mình thuê. Lâm Song ở Triệu gia thôn thanh danh không tốt, Triệu Cần cũng không có thân thích gì, bọn họ thuê ba mẫu, nhưng bận rộn một quý, giao địa tô xong còn không thu được nhiều bằng một mẫu trước kia.

Vậy nên mới nghĩ đến ruộng của Phương Tằng và Trần Mặc, lần này mới mang quà đến tưởng nối lại quan hệ. Thuê ruộng của Phương Tằng tốt xấu gì địa tô cũng ít hơn bây giờ. Chỉ không ngờ bọn Phương Tằng không ở nhà, nghĩ đã sắp ngâm mạ, Lâm Song càng sốt ruột.

Lưu a ma đã thêm ba lần nước cho Lâm Song. Lâm Song thấy bọn Phương Tằng còn chưa về, nghĩ hôm nay không đợi được, lại nhìn Lưu a ma chỉ thêm nước mà không giữ y lại ăn cơm, y biết người ta tiễn khách. Nhưng y lại đang gấp, hai năm này tiền học của Đại Bàn đều do đại ca tiểu đệ y trả, năm nay a ma y trong tối ngoài sáng nói với y, sang năm sẽ không trả cho Đại Bàn nữa, dù sao Đại Tráng học tốt, Lâm gia muốn tiết kiệm tiền chuẩn bị cho Đại Tráng, không thể tiêu tiền vì Đại Bàn nữa. Lâm Song có mắng nhà mẹ đẻ keo kiệt đến đâu thì họ không đưa bạc y cũng không làm sao được.

Vậy nên lần này y nhất định phải thuê được ruộng của Phương Tằng để sang năm tích cóp bạc cho Đại Bàn. Phương Trí Viễn thấy Lâm Song dây dưa không muốn đi, không muốn mất thời gian vì y liền gọi Lưu Trang chuẩn bị lên núi. Vừa nãy hắn ở trong bếp, Lưu a ma nói cơm tối ăn muộn chút, để bọn hắn ăn linh tinh lót dạ.

Lưu Trang cũng không muốn nói chuyện với Lâm Song, nói đến nói lui đều đang nói Triệu gia đang thuê ruộng của Phương Tằng không phúc hậu, Phương Trí Viễn vừa gọi cậu liền đi ra, còn cầm cung tên. Hai người cũng không đi sâu vào núi mà chỉ đi quanh chân núi.

Lúc này bụng Phương Trí Viễn sôi ùng ục, Lưu Trang đứng cạnh hắn đương nhiên là nghe thấy. Lưu Trang nghĩ, Phương Trí Viễn ăn điểm tâm nhiều, cơm trưa chỉ ăn một ít, bình thường giờ này ma ma đều nấu canh gà canh vịt cho bọn cậu uống, nhưng giờ có Lâm Song, ma ma liền không lấy ra.

Phương Trí Viễn cũng thấy ngượng, Lưu Trang hiếm khi nhìn thấy Phương Trí Viễn đỏ mặt, săn sóc nói: “A Viễn, đệ thấy hơi đói, chúng ta làm gà ăn mày ăn đi.” Phương Trí Viễn sao không biết ý tốt của Lưu Trang, hai người liền bắt một con gà rừng béo tốt, đến căn nhà nhỏ trong núi, lấy đồ gia vị làm gà ăn mày.

Gà ăn mày chôn trong đất chín, vừa bóc ra mùi liền ngào ngạt. Phương Trí Viễn ngửi mùi càng đói, trực tiếp động thủ, cũng không sợ nóng, xé đùi gà cho Lưu Trang, chính mình cũng thổi phù phù ăn. Lưu Trang nhìn Phương Trí Viễn ăn ngon lành, trong lòng vui vẻ, cũng chậm chậm ăn.

Còn chưa ăn được mấy miếng, buồn nôn không chịu nổi, cuối cùng không nhịn được, Lưu Trang “ụa” một tiếng, nôn hết cả, làm Phương Trí Viễn hoảng sợ, ném con gà đã ăn một nửa trên tay, nhanh chóng vỗ lưng cho Lưu Trang, hỏi: “A Trang, đệ làm sao thế Chỗ nào không thoải mái, còn buồn nôn không”

Lưu Trang nôn xong thấy tốt hơn, nhìn Phương Trí Viễn nôn nóng như vậy, vội vàng nói: “Không có việc gì, có lẽ là hôm qua ngủ không đắp kín chăn nên bị lạnh. Lát về uống chén canh gừng là được rồi, huynh tránh ra một chút, đệ lấy đất chôn chỗ này.”

Phương Trí Viễn nghe thế, nghĩ đã sắp nhập hạ nhưng thời tiết vẫn là lúc lạnh lúc nóng, hôm nay lại có gió lớn, không phân trần kéo Lưu Trang về, vừa đi còn vừa sờ trán Lưu Trang, xác định không phát sốt với thoáng yên lòng.

Về nhà, Lâm Song còn chưa đi, thấy Lưu a ma phơi miến, ngạc nhiên nói tới nói lui muốn biết cách làm. Lưu a ma biết Phương Trí Viễn chuẩn bị mở hàng bán thứ này, tất nhiên là không nói. Thấy hỏi không được, Lâm Song dứt khoát muốn mang chút về ăn.

Phương Trí Viễn về không gặp người ngoài, dẫn Lưu Trang về phòng, bảo Lưu Trang nằm một lúc rồi đi ra ngoài tìm gừng, muốn nấu nước gừng cho Lưu Trang uống. Lưu a ma không phải người keo kiệt, nhưng ông chướng mắt Lâm Song đương nhiên muốn đồ như vậy, nhà ông không nợ y. Vì thế, ông thu miến về để vào nhà.

Lâm Song thấy thế, không thoải mái, nhưng ở nhà người ta y cũng không nói gì. Lưu a ma vào bếp thấy Phương Trí Viễn đang thái gừng, hỏi: “A Viễn, con thái gừng làm gì thế”

Phương Trí Viễn cũng không giấu, nói: “Ma ma, con chuẩn bị nấu nước gừng. A Trang hôm qua bị lạnh, vừa nãy ra ngoài còn nôn. Con bảo đệ ấy nghỉ trong phòng, định nấu nước gừng cho đệ ấy đổ mồ hôi.”

Lưu a ma nghe Lưu Trang bị cảm, khẩn trương. Cảm lạnh có lớn có nhỏ, đôi khi nhìn một người đang yên đang lành, cảm xong không cẩn thận liền chết. Tuy Lưu Trang bình thường khỏe mạnh nhưng cũng không thể sơ ý, ông cầm gừng trên tay Phương Trí Viễn, nói với hắn: “A Viễn, để ma ma làm, con vào trò chuyện với A Trang đi.”

Phương Trí Viễn nghe cũng thấy đúng, vào phòng cùng Lưu Trang. Lưu Trang không biết mình bị làm sao, thân mình mệt mỏi, yếu yếu, không dùng được sức. Cậu sợ người nhà lo lắng nên vẫn không nói, hôm nay nôn như vậy, giống như nước chua đè ép mấy hôm nay đều ra, khó chịu không nhịn nổi liền muốn ăn thứ gì có vị.

Phương Trí Viễn đi vào liền nhìn thấy Lưu Trang đang ôm bình mơ muối ăn. Phương Trí Viễn biết bình thường Lưu Trang không ăn thứ này, bình này là do Lưu a ma làm, nói là cữu ma hắn thích ăn, tiện thể để cho bọn hắn một bình, hai người cũng không ai ăn.

Phương Trí Viễn nhìn Lưu Trang một trái một phải ăn vui vẻ, cũng thấy thèm ăn, trông ngóng nhìn Lưu Trang nói: “A Trang, mơ ăn ngon thế hả. Đến, đệ cũng thưởng cho đương gia đệ một viên đi.” Nói xong liền há miệng chờ.

Lưu Trang cũng không xấu hổ, đút một quả mơ vào miệng Phương Trí Viễn. Phương Trí Viễn chép miệng, sau đó nhíu mày, cuối cùng “phụt” một tiếng phun mơ ra, nghi hoặc nói với Lưu Trang: “A Trang, mơ này chua chết người, sao đệ ăn được thế”

Lưu Trang lại nói: “Không mà, đệ không thấy chua, ăn ngon lắm mà A Viễn, trước kia không phải huynh giỏi ăn chua lắm sao” Nói xong còn nghi hoặc nhìn Phương Trí Viễn.

Phương Trí Viễn nhìn Lưu Trang đang ăn mơ, một ý niệm lóe lên trong lòng. Lúc này, Lưu a ma vừa nấu xong nước gừng bưng đến cửa liền nghe thấy Phương Trí Viễn chần chờ nói: “A Trang, đệ thích ăn chua như vậy không phải là có chứ”

Lưu Trang chưa kịp phản ứng, thuận miệng đáp: “Có cái gì” Đợi nửa phút, Lưu Trang ôm bình ngây người. Lưu a ma nghe, quên canh gừng trong tay, “xoảng” một tiếng, canh gừng rơi xuống đất.

Zổ: nha nha nha, có rồi có rồi ~ sắp hết rồi nha ~ hình như chương cuối là c hay sao ý.

Món gà ăn mày kinh điển quá, mỗi lần đọc mỹ thực lại có món này, tui muốn ăn muốn ăn muốn ăn hụ hụ

Lại nói về chuyện của Lưu a ma, chỗ tôi có đôi vợ chồng đồng lừa bố mẹ tôi ý, theo tôi nghe loáng thoáng nói là ngày xưa ổng không thich bà nhưng mà bố mẹ bắt lấy nên lấy, có đứa con rồi, xong tự nhiên ổng bỏ đi. Bỏ đi nhé, thấy bảo là bả ăn cắp làm ổng xấu hổ nên ổng bỏ đi, đi biệt xứ luôn, để kệ vợ nuôi con, kệ bố mẹ già. Đi từ lúc tôi chưa sinh đến năm ngoái cũng hơn năm, con cái lớn khôn có gđ hết rồi, vô tình có người cùng quê vào Nam làm ăn nhìn thấy ổng rồi gọi về, con trai đi đón về, mua quần áo rồi cũng tình cảm, chỉ có bà vợ và đứa con gái là không nhận. Mình là người ngoài ko biết nội tình cũng chả dám phán xét đúng sai, nhưng người chỗ tôi phần lớn đều chỉ trích bà vợ, nói bả làm kiêu làm căng linh tinh. Miệng lưỡi người đời như thế đấy, vậy nên t phục Lưu a ma lắm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio