Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

chương 97: đặt tên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đồ đã mang về, Phương Trí Viễn mà mang trả thì có vẻ vô tình quá, nhưng nếu không trả thì Phương Trí Viễn lại không quá vui. Việc này Phương Tằng cũng không tiện nói, Phương Trí Viễn đành phải về thương lượng với Lưu Trang.

Lưu Trang biết chuyện, im lặng một lúc lâu, đến khi Phương Trí Viễn định làm người ác, trả hết đồ về thì Lưu Trang mở miệng, nói: “A Viễn, nhận lấy đi. Chưởng quầy Lưu dù sao cũng là….” Có thể là cố kỵ hoặc không muốn nói, Lưu Trang liền mơ hồ cho qua, nói tiếp: “Ông ấy lớn tuổi rồi, một người lẻ loi về đây, chúng ta không quan tâm nhưng cũng không thể mắng ông ấy được. Chỉ cần ông ấy không quấy rầy đến ma ma thì đệ nghĩ chúng ta nhân nhượng một chút cũng không sao. Dù sao thì ông ấy đã già như vậy, vuốt mặt nể mũi, nể mặt cha đệ, có một số việc cũng chỉ có thể hồ đồ thế thôi. Nếu không, sau này ông ấy không có mặt mũi đi gặp cha đệ, đệ cũng không an tâm nổi.”

Khi chưởng quầy Lưu trở về, Phương Trí Viễn đã biết quan hệ giữa bọn hắn và chưởng quầy Lưu chỉ có thể không xa không gần như vậy. Quá ác, hắn làm được, nhưng Lưu Trang làm được sao Cho dù Lưu a ma biết chuyện, chỉ sợ không đến vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không nguyện ý ép người từng là trượng phu mình vào đường cùng.

Vậy nên dù Phương Trí Viễn có ghét chưởng quầy Lưu đến đâu thì cũng không làm gì, chỉ là không để ý đến ông, không tới gần, không chăm sóc. Như vậy đã là cực hạn, nếu lại làm gì, ép người quá đáng, chưởng quầy Lưu trực tiếp đến tìm, ngoài việc khiến Lưu a ma thương tâm thì bọn họ còn phải đối mặt với ông ta.

So với Lý Phú, chuyện của chưởng quầy Lưu làm người ngoài đồng tình hơn nhiều. Tuy chưởng quầy Lưu ba mươi năm không về nhưng ông ta có cái gọi là lý do chính đáng, nói ra ông ta cũng là “người bị hại”, quan trọng nhất là chưởng quầy Lưu không nghèo túng trở về mà là áo gấm về làng.

Ông ta về, người ngoài chỉ biết nói câu có tình có nghĩa, nhớ thương nguyên phối. Với thời buổi coi hiếu là đầu bây giờ, Lưu a ma nhất định ở thế yếu, dù chưởng quầy Lưu vô tình thế nào, chỉ cần ông ta lạc đường biết quay lại, ông ta chính là phu quân được người ngoài tán thưởng, nếu không cũng sẽ không có câu lãng tử quay đầu quý hơn vàng.

Lưu Trang suy nghĩ rõ ràng, chưởng quầy Lưu không còn người thân nào tại thế ngoài cậu và ma ma cậu, tính kĩ thì có thêm đứa con hai vừa cho làm con thừa tự để kế thừa hương khói Lưu gia nữa. Chưởng quầy Lưu sống, bọn cậu còn có thể giả bộ hồ đồ, nhưng nếu chết thì cũng vào phần mộ của Lưu gia. Nếu chưởng quầy Lưu mắng chửi khinh thường, ác độc vô tình, bọn cậu còn có thể ác với ông một chút, nhưng ông lại đau khổ lấy lỏng, nhân nhượng mọi đường, hận không thể moi tim ra cho bọn cậu, như vậy bọn cậu phải làm sao được. Lưu Trang và Phương Trí Viễn cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể cứ hồ đồ như vậy, chỉ cần chưởng quầy Lưu không đến quấy rầy Lưu a ma, bọn họ nhường một bước cũng được.

Lưu Trang cúi đầu nhìn con cả trên tay mình, lại nhìn con hai nằm bên cạnh, buồn bã trong lòng vơi đi ít nhiều. Cậu sinh con, có thể chân chính hiểu được ý nghĩa của con cái đối với cha ma, vậy nên mới mềm lòng với chưởng quầy Lưu hơn.

Nếu Lưu Trang đã quyết định, Phương Trí Viễn cũng không dị nghị gì. Hai người trò chuyện một lúc về con cái, Lưu Trang đột nhiên nói: “A Viễn, con mình còn chưa có tên đâu. Đại danh thì từ từ nghĩ, nhưng nhũ danh phải có chứ, không thể cứ gọi thằng cả thằng hai mãi được.”

Kỳ thực trước khi hai đứa con ra đời Phương Trí Viễn đã bắt đầu nghĩ tên, nhưng lăn qua lộn lại, dùng tất cả những cái tên trong đầu hắn cũng không thấy cái nào tốt. Vậy nên đến tận giờ, con đã sinh rồi, bọn họ còn chưa xác định được nhũ danh.

Lưu Trang thử nói: “Hôm nay là mồng tám tháng chạp, ăn cháo, con cả gọi Tiểu Đậu Tử, con hai gọi Tiểu Táo Tử. Như vậy đều là đồ ăn giống Tiểu Đoàn Tử, lại dễ nhớ.” Nói xong nhìn Phương Trí Viễn.

Phương Trí Viễn vừa nghe, khóe miệng giật giật, sao hắn thấy tên này là lạ vậy, còn chưa mở miệng nói chuyện, Lưu a ma bưng thức ăn từ ngoài vào.

Lưu Trang thấy Lưu a ma, vội vàng nói: “Ma ma, sao ông lại vào đây, con đang bàn với A Viễn về nhũ danh của bé con.” Nói xong lại lập lại tên một lần, Lưu Trang vốn tưởng Lưu a ma nhất định tán thành, không ngờ Lưu a ma lại nói: “Tiểu Đậu Tử, nhỏ nhỏ cứng cứng, không tốt không tốt. Còn Tiểu Táo Tử, một thân đỏ, người ta còn tưởng nhà chúng ta là ca nhi. Ông nói này A Trang, sáng nay cữu cữu con nói cho ông hai cái tên, ông thấy cũng hay, con nghe xem nha.”

Lưu Trang nghe cũng thấy đúng, vội nhìn về phía Lưu a ma, ngay cả Phương Trí Viễn đều tò mò cữu cữu hắn sẽ lấy nhũ danh gì. Lưu a ma nói: “Đứa lớn gọi Tiểu Bí Đao, đứa nhỏ thì là Tiểu Dưa Hấu. Bí đao chắc, to dài, sau này thằng lớn nhà ta chắc chắn vừa cao vừa to, mà dưa hấu tròn vo, thằng hai cũng có thể khỏe mạnh như dưa hấu.”

Phương Trí Viễn vừa nghe bí đao dưa hấu, phản ứng đầu tiên chính là quần áo dưa hấu mình làm. Hắn nói thầm trong lòng: Bí đao dưa hấu này không phải là cữu cữu hắn thù dai nên đặt chứ Phương Trí Viễn cảm thấy mình đã biết chân tướng, nhìn hai đứa con đáng yêu, Phương Trí Viễn rơi lệ đầy mặt, cục cưng, đều là lỗi của cha mà.

Lưu Trang nghe cũng được, liền hỏi Phương Trí Viễn: “A Viễn, huynh thấy hai cái tên này thế nào”

Phương Trí Viễn nghe, vội vàng suy nghĩ, nhưng trong đầu lộn xộn, nhất thời cũng không nghĩ ra tên gì hay, hắn kiên trì nói: “Hay là chúng ta đừng vội, chờ huynh đọc lại sách đã, xem xem rồi hãy đặt tên cho các con. Tuy là nhũ danh nhưng cũng không thể không dễ nghe, nếu không con lớn lên sẽ oán chúng ta không để bụng.”

Lưu a ma và Lưu Trang nghĩ cũng thấy đúng, cũng không nói về đề tài này nữa. Nhưng Phương Trí Viễn thì đau đầu, đặt tên đúng là quá khó. Hắn và Lưu Trang nghĩ tên, nghĩ đến óc rỗng tuếch cũng không nghĩ ra được.

Cuối cùng, tên Phương Trí Viễn không đáng tin bèn viết ra vài cái nhũ danh, đọc cho hai cục cưng nghe, hai bé cười khi đọc cái nào thì lấy cái đó. Phương Trí Viễn nghĩ rồi, sau này hai cục cưng nhà hắn nếu ghét tên không dễ nghe thì hắn có thể nói đây là chính hai đứa chọn, không oán được người khác.

Lưu Trang cũng thấy thú vị, liền theo Phương Trí Viễn, đương nhiên mấy cái tên Tiểu Bí Đao, Tiểu Dưa Hấu, Tiểu Đậu Tử, Tiểu Táo Tự đều ở trên cùng. Cuối cùng, Phương Tằng và Trần Mặc cũng tới góp vui, cho vài cái tên. Phương Trí Viễn nhân lúc hai bé cưng uống sữa xong, đang có sức liền đọc từng tên một.

Kết quả, hai bảo bối, đứa lớn chọn Phúc Sinh, đứa nhỏ chọn Phúc Vận, rất ăn ý. Tên này là Phương Trí Viễn lấy góp cho đủ số, không ngờ lại được hai bé cưng chọn. Lưu a ma thấy thế, đặc biệt vui vẻ, vì Phúc Sinh và Phúc Vận là do ông cung cấp, tên hai chắt chọn đều là do ông đặt, đây là thân với ông biết bao nha.

Những người khác cũng thấy Phúc Sinh và Phúc Vận rất tốt, ngụ ý hay, tên cũng phổ thông. Người già đều nói tên xấu dễ nuôi, Phương Trí Viễn cảm thấy tuy hơi quê nhưng so với mấy tên kiểu Cẩu Thặng mà Lưu a ma lấy thì hai cục cưng của hắn vẫn rất có thưởng thức.

Nhũ danh quyết định xong, đại danh thì Phương Trí Viễn tự đặt. Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Trí Viễn đặt tên cho con cả là Phương Thế Càn, con hai là Lưu Thế Hậu. Mọi người nghe cũng hay liền xác định luôn. Vì thằng hai họ Lưu nên tâm tình Lưu a ma phấn khởi lắm, rút thời gian về Lưu gia thôn, để Phúc Vận dưới danh nghĩa mình, mở từ đường, vào gia phả. Lưu a ma lúc này mới yên tâm.

Lưu gia thôn tuy là thôn nhỏ nhưng có tính bài ngoại, người khác họ rất ít, trong thôn phần lớn là cùng một tổ tông, so với những thôn xóm như Lâm gia thôn, bọn họ càng chú ý đến từ đường và gia phả. Đây cũng là lý do mà bọn Lưu Hưng coi gia sản của Lưu a ma là của mình, vì trong nhà tuyệt hậu đa số sẽ bị tộc lão chia cho người thân gần nhất, bảo trì truyền thừa huyết mạch. Nguyên nhân lớn nhất mà trước kia Phương Tằng có thể mua được sáu mẫu ruộng ở Lưu gia thôn là Lưu nhị gia tình nguyện bán gia sản cũng không nguyện ý tiện nghi người ngoài.

Lưu a ma nhìn trong gia phả, sau con mình là đại danh của Phúc Vận, tảng đá trong lòng rơi xuống. Ông một đời này chỉ mong được đoàn đoàn viên viên, đáng tiếc không được. Con ông mất sớm, lại chỉ để lại ca nhi, tuy ông thương cháu, nhưng nghĩ đến con mình sau khi ông chết sẽ không có hương khói, ông liền không cam lòng.

Như bây giờ, Lưu a ma đã cảm giác viên mãn, cháu tìm được người tốt, con đã có chắt kế thừa, một đời này ông chịu khổ chịu mệt đều đáng giá. Lưu a ma nhìn bài vị của con, lau nước mắt, cười nói: “Con à, con xem con có cháu rồi đó, A Trang của chúng ta và đương gia nhà nó hiếu thuận với a ma lắm, con không có phúc, đi sớm, nếu không thì chắc chắn cũng sẽ được hưởng phúc. Con à, đừng lo cho a ma, con sớm đi đầu thai chuyển thế, thanh thản ổn định đi thôi. A ma và A Trang tốt lắm, đợi chắt lớn, a ma liền đi tìm con. Kiếp sau con phải làm thiếu gia, làm người có phúc nha con. A ma thì không cầu gì hơn.”

Chưa đến nửa ngày, Lưu gia thôn đều biết chuyện nhà Lưu a ma có chắt. Dù buồn hay vui thì nhìn thấy Lưu a ma đều phải nói mấy câu hay. Lưu a ma biếu trứng gà cho vài nhà thân quen, mời họ đến uống rượu trăng tròn của hai chắt xong liền vô cùng cao hứng về nhà.

Mà bên này, Phương Trí Viễn tìm lúc rảnh rỗi, cầm trứng gà đỏ đến chỗ chưởng quầy Lưu. Mấy ngày nay tinh thần của chưởng quầy Lưu rất tốt, ông đã hỏi Hoàng a ma, Lưu Trang sinh hai tiểu tử, khỏe mạnh lại xinh xắn. Nghĩ đến hai đứa chắt, chưởng quầy Lưu liền cảm thấy cao hứng.

Lúc Phương Trí Viễn đến, chưởng quầy Lưu đang đối trướng trong cửa hàng. Hàng ở phía nam đến đây, chưởng quầy Lưu đang tiếp đón, thấy Phương Trí Viễn tới liền muốn bỏ việc trong tay xuống chiêu đãi Phương Trí Viễn. Phương Trí Viễn vội vàng xua tay, tỏ vẻ có thể đợi, chưởng quầy Lưu thế này mới làm xong việc trước.

Chưởng quầy Lưu vui mừng nhìn Phương Trí Viễn, chưa đợi Phương Trí Viễn nói gì đã nói trước: “Cháu Phương, dược hoàn của cháu ở phía nam bán được lắm, một lọ có thể bán một ngàn đồng tiền, mang đến đều bán được hết. Lần này ông lấy về cho cháu không thiếu bình sứ đặc chế, lát nữa cháu xem xem. Sau này dược hoàn bán ở chỗ ông, bảo đảm giá sẽ không thấp hơn giá ở phía nam.”

Phương Trí Viễn nghe cũng rất vui, nói với chưởng quầy Lưu: “Chưởng quầy Lưu, như vậy thì nhờ ông vậy, chỗ tôi còn một ít, nếu bán tốt thì sang năm lại làm.”

Chưởng quầy Lưu và Phương Trí Viễn bàn việc một lúc, Phương Trí Viễn đưa trứng gà đỏ cho ông, nói: “A Trang sinh hai tiểu tử, lớn là Phúc Sinh, nhỏ là Phúc Vân. Phúc Sinh họ Lưu, mấy ngày nay ma ma cực kỳ vui vẻ, ông yên tâm đi.”

Chưởng quầy Lưu ngây ngẩn cả người, nhận đồ trong tay Phương Trí Viễn, nói: “Thật sao!” cơ hồ có chút vội vàng muốn chứng thực. Phương Trí Viễn gật đầu, khẳng định nói: “Phúc Vận đã vào gia phả Lưu gia, ông yên tâm đi.”

Nhìn chưởng quầy Lưu, Phương Trí Viễn cũng không muốn nhiều lời nữa, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm vì những gì mình đã làm, ai cũng không thể tránh được.

Zổ: nói đến Cẩu Thặng, tui đang đọc tr mà anh thụ nuôi con mèo tên là Hiên Viên Cẩu Thặng, rất là manh, anh công ban đêm sẽ đổi hồn vào con mèo ~~

Ai đã đọc tr Trọng sinh chi hào môn ảnh đế thì mới hoàn bộ cùng hệ liệt nhé, là bộ Trọng sinh chi hiền thê nam đương, khá là hay. Có ngoại truyện về cp con của bộ, cẩu huyết lắm, tui thích ghê luôn ta ơi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio