Trình Dịch Phạn lấy [Bách Lộ Hoàn] cho Trình Dịch Hoài ăn, đợi dược lực toàn bộ bị hấp thu, kinh mạch tắc nghẽn dần dần bắt đầu thông suốt mới yên tâm.
Sau khi cất bình [Đại Lực Hoàn] vào hộp nhỏ rồi nhét trong ngăn tủ, Trình Dịch Phạn giũ chăn của mình trải lên giường đất, nằm xuống cạnh người Trình Dịch Hoài. Luyện dược khiến cậu tiêu hao quá nhiều Dị Năng và tinh lực, cậu cơ hồ đầu dính gối liền ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, Trình Dịch Phạn cảm giác trong phòng có động tĩnh, mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy một thân ảnh có dáng người tráng kiện đang bưng thứ gì đi đến, nhìn kỹ chính là nhị ca cậu Trình Dịch Hoài.
"Nhị ca!" Trong thanh âm của Trình Dịch Phạn tràn đầy kinh hỉ.
"Tiểu Phạn, đệ dậy rồi." Trên mặt nhị ca cũng lộ ra một nụ cười rạng rỡ, để khay đồ ăn trong tay lên bàn, bên trong vậy mà bày hai bát mỳ trứng rau xanh, đồ ăn kèm ngoại trừ dưa muối, còn có một đĩa rau trộn tai heo cùng một đĩa thịt Xích Viêm thú nướng cắt miếng!
Ngửi mùi đồ ăn, nước miếng của Trình Dịch Phạn đều muốn nhỏ xuống, cậu lộc cộc bò xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, nói một câu, "Ca, ta đi rửa mặt!" Liền nhanh như chớp chạy ra ngoài.
"Đứa nhỏ này. . ." Trình Dịch Hoài nhịn không được buồn cười lắc đầu, trong lòng cực kỳ vui vẻ, không biết bao nhiêu năm rồi không thấy dáng vẻ đệ đệ sinh long hoạt hổ như vậy, đệ đệ lần này đúng là nhân họa đắc phúc, chẳng những thân thể khôi phục khỏe mạnh, còn thức tỉnh thiên phú Hồn Lực, nói không chừng Trình gia bọn họ sẽ xuất hiện một Thực Linh Sư đấy!
Trình Dịch Phạn dùng tốc độ như bay đánh răng rửa mặt xong, lại xông về phòng, gấp không chờ nổi mà cầm đũa, xì xụp húp mì vào miệng. Mì này dùng nước hầm xương làm canh, hương thơm mỹ vị, sợi mì dai, ăn vào răng môi lưu hương, phối hợp với dầu vừng và tai heo trộn sa tế, hương vị ngon đến muốn bay lên trời.
"Tiểu Phạn đệ gấp cái gì, ăn từ từ thôi, ta đâu có đoạt với đệ." Nhìn dáng vẻ Trình Dịch Phạn ăn không ngẩng đầu lên nổi, Trình Dịch Hoài buồn cười lắc đầu, kẹp một miếng thịt thú muốn bỏ vào bát cậu.
"Không không không, đệ hôm qua đã ăn rồi, đây là cho nhị ca!" Trình Dịch Phạn nhanh tay chắn bát, cậu hôm qua ăn rất nhiều thịt, phần thịt này chính là cố ý giữ lại cho Trình Dịch Hoài, cậu không thể đoạt đồ ăn của ca ca, "Đệ có tai heo là được rồi, đệ thích ăn!"
Trình Dịch Phạn cũng không phải nói dối, cậu rất thích lỗ tai heo thơm ngào ngạt cay cay lại nhai vô cùng ngon này, hương vị cũng không kém thịt Xích Viêm thú.
"Vậy thôi, đệ thích là được." Thấy cậu nói nghiêm túc, Trình Dịch Hoài cũng không kiên trì, "Vậy đệ ăn nhiều một chút, mì với tai heo không đủ có thể lấy thêm, sáng nay cha cố ý mua hẳn một cân tai heo tê cay cùng mười cân mì sợi về, bảo đảm đủ no!"
"Thật sao? Vậy quá tốt rồi!" Trình Dịch Phạn càng ăn ngấu nghiến hơn, hết lại lấy thêm một bát.
Thực sự không thể trách tướng ăn của Trình Dịch Phạn khó coi, đời trước sau khi tiến vào thời tận thế cậu chưa từng được ăn một bữa cơm nóng nào, đời này xuyên qua thì điều kiện trong nhà phi thường kém, cũng chưa ăn được món nào ngon, hôm qua thật vất vả có bữa ăn mặn, đã kéo con sâu tham ăn trong bụng cậu ra.
Như gió cuốn mây tan càn quét mì trong bát cùng một đĩa tai heo, Trình Dịch Phạn lại nhảy nhót ra ngoài lấy thêm một bát, vợ chồng Trình thị chẳng những không trách cậu ăn nhiều, ngược lại còn khuyên cậu ăn thêm chút. Võ giả lúc Tu luyện sẽ cực kỳ hao tổn thể lực, khẩu vị hơn người thường gấp mấy lần, ăn nhiều tự nhiên thể lực sẽ khôi phục nhanh hơn, vì vậy trong quan niệm của họ, mặc kệ hài tử là võ giả hay không, hẳn là đều phải ăn nhiều, trước kia không có điều kiện, hiện tại thật vất vả điều kiện tốt hơn chút, tự nhiên vui vẻ nhìn cậu ăn nhiều hơn, thân thể cường tráng hơn mới tốt.
Trình Dịch Oánh cũng bưng chén nhỏ của nàng đứng ở một bên mong chờ được thêm đồ ăn, nàng đã quá lâu không được nếm vị thịt, đang ăn đến miệng đầy dầu, quai hàm còn phình phình nhai đồ ăn, giống một bé Hamster, cực đáng yêu. Trình Dịch Phạn thấy vậy nhịn không được đưa tay nhéo nhéo gương mặt mập mạp của nàng, có muội muội đáng yêu như này, thật tốt.
"Tam nhi a, sau khi ăn xong con về phòng thu dọn một chút, trước giữa trưa chúng ta sẽ xuất phát, đến muộn thì không dễ thuê xe chỗ môi giới đâu."
"Vâng, cha!" Sau khi đáp ứng một tiếng, Trình Dịch Phạn bưng mì cùng đồ ăn về phòng.
Lúc này Trình Dịch Hoài cũng ăn xong, nhưng không có ý lấy thêm.
"Ca? Sao ca không ăn thêm một chút?" Trình Dịch Phạn kinh ngạc hỏi, nhị ca của cậu dáng người cao lớn, lượng cơm ăn chính là lớn nhất nhà họ, hôm nay vậy mà chỉ ăn một tô mì và một đĩa thịt đã đủ rồi?
"Ta cũng không rõ lắm, luôn cảm thấy không phải rất đói." Chính Trình Dịch Hoài cũng không rõ, lấy tay sờ bụng mình, chỗ đó cảm thấy có chút trướng trướng.
Trình Dịch Phạn nhìn gương mặt nhị ca hồng hào, dáng vẻ tinh thần sáng láng, nghĩ hẳn là do hôm qua nhị ca đã phục dụng ba loại Linh dược, trong cơ thể dược lực phóng thích hoàn toàn, nên mới không cảm thấy đói.
"Ca, hôm qua ca bị thương rất nặng, tên Hoắc Kim kia khẳng định là cố ý, ca có biết tại sao hắn lại phải nhằm vào ca không a?"
Trình Dịch Hoài cười khổ nói, "Ta đoán đây là âm mưu của Hoắc Khải Sơn. . ."
Hoắc Khải Sơn năm nay mười chín tuổi, đã ở Võ Phủ suốt chín năm, là dòng chính Hoắc gia, địa vị ở Hoắc gia bất phàm, nhưng thiên phú võ đạo lại không cao, kẹt tại Thối Thể Cảnh lục trọng đã lâu. Dù cảnh giới của hắn cao hơn Trình Dịch Hoài nhất trọng, nhưng khả năng lý giải võ đạo cùng sự linh hoạt khi chiến đấu lại đều kém Trình Dịch Hoài, vì vậy nhiều lần thua dưới tay hắn, khi võ khảo thường xếp hạng thứ tư. Kỳ thật thành tích như vậy cũng không tồi, mặc dù không tiến vào Tứ Phương Tông được, nhưng vẫn còn tông môn khác nguyện ý thu hắn. Chỉ là hắn tâm cao khí ngạo, phát thệ nhất định phải tiến vào Tứ Phương Tông.
Nhưng Võ Đồ một khi vượt qua hai mươi tuổi sẽ không thể tiếp tục lưu lại Võ Phủ, vì vậy năm nay là cơ hội cuối cùng của hắn, dưới tình huống chó cùng rứt giậu vậy mà làm ra chuyện âm hiểm này. . .
"Hừ, thật hèn hạ!" Trình Dịch Phạn tức giận đến phun lửa.
"Ha ha, đừng lo lắng, lần này do ta không phòng bị, sẽ không còn lần sau." Trình Dịch Hoài tự tin nói, hắn ẩn ẩn cảm thấy mình có xu thế muốn đột phá, nói không chừng trong mấy ngày sẽ thăng lên Thối Thể Cảnh lục trọng, đến lúc đó càng không sợ Hoắc Khải Sơn.
Trình Dịch Phạn tán thành gật đầu, chờ cậu trở về từ Dĩnh Bắc Thành, liền có thể quang minh chính đại bắt đầu luyện dược, đến lúc đó mình nỗ lực thăng cấp, học nhiều phương thuốc một chút, luyện chế cho nhị ca một vài dược vật phụ trợ Tu luyện, giúp hắn thăng cấp càng nhanh càng ổn.
Sau khi ăn uống no đủ, Trình Dịch Hoài cầm bát đũa đến phòng bếp, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, vì điều kiện nhà họ khá kém, không có tiền mua Nạp Giới, nên đồ của cậu vẫn được cất bằng một loại phương thức rất cổ xưa, đó chính là —— tay nải.
Đặt một tấm vải bố rắn chắc lên bàn, Trình Dịch Phạn cầm hai bộ quần áo để thay cùng các loại vớ giày, gấp gọn xếp vào giữa vải bố, lại lấy hộp Đại Lực Hoàn giấu trong ngăn tủ đặt vào giữa quần áo, sau đó buộc chặt bốn góc vải bố lại, một cái tay nải giản dị liền hoàn thành.
"Tam nhi, dọn đồ xong chưa?" Một lát sau, Trình Văn Đào tìm cậu, trên vai khoác hai tay nải không khác Trình Dịch Phạn mấy, chỉ là lớn hơn cậu rất nhiều.
"Đã thu thập xong." Trình Dịch Phạn nhu thuận gật đầu.
"Vậy chúng ta xuất phát."
Sau khi tạm biệt nhi tử nữ nhi cùng tức phụ, Trình Văn Đào dẫn Trình Dịch Phạn rời nhà, đi một mạch về hướng phường thị.
Trong phường thị người đến người đi chẳng phân biệt ngày đêm, sáng sớm này cũng không ít người, Trình Văn Đào dẫn Trình Dịch Phạn trực tiếp vào nhà người môi giới, một nha thương dáng người mập mạp cười tủm tỉm lập tức tiến lên tiếp đón.
"Hai vị khách quan, cần tại hạ hỗ trợ gì? Mặc kệ trên trời dưới đất, chỉ cần ngài nói được địa điểm, lão Phúc ta nhất định có thể giúp hai vị tìm được!"
"Chúng ta muốn đến Dĩnh Bắc Thành một chuyến, cần một cỗ xe nhanh một chút." Trình Văn Đào cũng không nói nhảm, trực tiếp sảng khoái nói.
"Không biết hai vị thuê xe tốc hành hay xe bình thường?" Lão Phúc vừa nghe muốn đến Dĩnh Bắc Thành, liền biết chuyến đi này béo bở, thái độ lập tức ân cần hơn hai phần.
"Ta muốn loại xe tốc hành." Hài tử còn nhỏ, không cần phí thời gian trên đường xóc nảy, bọn họ hiện tại cũng không thiếu tiền, tội gì phải giày vò hài tử.
"Được, chỗ ta có một cỗ xe tốc hành thượng hạng, Vân Thú cấp hai kéo xe, thuần dưỡng rất nhiều năm, xe kéo vừa nhanh vừa ổn, đến Dĩnh Bắc Thành chỉ mất bốn ngày, đi một chuyến chỉ cần sáu khối Hạ Phẩm Linh Tinh."
Trình Văn Đào trầm ngâm một lát, thấy giá này cũng coi như ổn liền nói, "Ngự thú giả tu vi thế nào?"
"A Vượng! Đến!" Nha thương mập mạp cao giọng hô.
Không bao lâu, liền có một thanh niên trẻ tuổi cao gầy khoảng - tuổi từ phía sau chạy tới, người tên A Vượng này làn da ngăm đen, nhìn như gầy yếu, nhưng khí thế quanh thân lại không thấp, Trình Văn Đào đoán hẳn là một cao thủ Lực Võ Cảnh trung hậu kỳ.
"Ha ha, đây là A Vượng, đừng nhìn hắn trẻ tuổi, nhưng là võ giả Lực Võ Cảnh thất trọng, hắn từ nhỏ đã vào Nam ra Bắc, Tê Hà Quốc chúng ta, không có nơi nào hắn chưa từng đi qua." Nha thương hăng hái thổi phồng người thanh niên này.
Nhưng A Vượng chỉ yên lặng đứng, thần thái cực kì bình tĩnh, không giống người kéo sinh ý cố tình hùa theo lấy lòng, điều này khiến ấn tượng của cha con Trình Văn Đào với hắn tốt hơn mấy phần.
"Được, vậy một đường này phải làm phiền A Vượng huynh đệ."
A Vượng trầm mặc gật đầu.
"Ài ài, xe ngay phía sau, hai vị mời theo ta!" Thấy sinh ý đã nói thành, đôi mắt vốn không lớn của nha thương khi cười híp thành một đường.
Cha con Trình Văn Đào theo nha thương đến hậu viện Nhà môi giới, Nhà môi giới chiếm diện tích không nhỏ, hậu viện rộng rãi vô cùng, đậu mười mấy chiếc xe đủ loại kiểu dáng, có xe ngựa xe bò, còn có xe gỗ cùng xe cút kít, bắt mắt nhất chính là cỗ xe ở giữa do Vân Thú màu trắng kéo.
Vân Thú dáng dấp có chút giống ngựa vằn mắc chứng bạch tạng, toàn thân trắng như tuyết, cao hơn hai mét, dài hơn ba mét, chạy nhanh như gió, lực chân mười phần cường hãn. Vân Thú hoang dã trưởng thành rất khó thuần phục, cho nên phải bắt Vân Thú con rồi thuần dưỡng từ nhỏ, thì lớn lên rất nghe lời, tính cách dịu ngoan lại chịu được khổ nhọc, là lựa chọn hàng đầu cho việc kéo xe, vì vậy rất được hoan nghênh.
。。。