Dị Giới Chi Thực Linh Sư

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Các vị dung túng đứa trẻ ăn nói linh tinh vậy sao?! Lão phu đường đường là Tam phẩm Thực Linh Sư, muốn bảo vật gì đều có người lập tức dâng lên, cần tham ô phá hoa nát thảo của mấy người à?!" Vương Hoành Thịnh tức giận dựng râu trừng mắt, sắc mặt âm trầm nhìn hai người Trình Văn Đào cùng Từ Chân, ý đồ lấy thân phận mình bức lui hai người.

"Vương đại sư, xem ra việc này phải mời Tứ Phương Tông đến quyết định." Từ Chân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, phường thị này trong địa giới Tứ Phương Tông, do Tứ Phương Tông giám thị, Dược phường Vương thị mở tại đây, vậy nhất định phải tuân thủ quy củ của Tứ Phương Tông, nếu phát sinh tranh chấp với khách nhân, Tứ Phương Tông sẽ ra mặt giải quyết, đây là lẽ thường.

Vương Hoành Thịnh sao để bọn họ có cơ hội mời người Tứ Phương Tông đến? Lập tức mắt ông ta đầy sát ý, từ tay áo lấy một lá bùa rồi xé nát, phù này là một loại tín hiệu phù đơn giản, khi xé nát sẽ thông báo cho người đến.

Chưa đầy một lát, từ ngoài xông tới bảy tám võ giả cao to, tất cả đều là hộ vệ của Dược phường Vương thị.

"Chư vị đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta vô tình! Người tới! Nhanh bắt bọn họ lại!"

Trình Văn Đào cùng Từ Chân lập tức nhận ra, hàng động này của Vương Hoành Thịnh rõ ràng không tính toán thả bọn họ còn sống rời đi, chứng minh lời Trình Dịch Phạn nói là thật, lão già này dám tư tàng Linh Thực bọn họ mang đến!

"Dịch Phạn cẩn thận chút!" Trình Văn Đào cùng Từ Chân bảo hộ Trình Dịch Phạn ở giữa, bày tư thế phòng thủ, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến.

"Hừ! Châu chấu đá xe, kiến càng lay cây! Chỉ hai võ giả Lực Võ Cảnh, cũng muốn đối nghịch với Vương thị ta, các ngươi còn non lắm." Vương Hoành Thịnh đắc ý như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, sau đó lại có chút đáng tiếc nhìn thoáng qua Trình Dịch Phạn, "Không nghĩ tới tiểu tử này thức tỉnh Hồn Lực sớm vậy, còn cảm ứng được Linh Thực, trình độ cô đọng Hồn Lực không thấp, sau này tiền đồ bất khả hạn lượng. . . Chỉ tiếc không sống lâu. . . Ha ha ha. . ."

Trình Văn Đào hai mắt xung huyết hung hăng nhìn chằm chằm Vương Hoành Thịnh, lão già này tham ô Linh Thực chẳng khác nào lấy mạng nhị nhi tử của ông, hiện tại còn muốn hủy đi tam nhi tử của ông nữa.

"A!" Trình Văn Đào nổi giận gầm, kích phát lực lượng trong cơ thể đến tận cùng, đánh ra một quyền, đập cho mặt đất vỡ ra một lỗ lớn.

Từ Chân cũng học theo, từng quyền đánh ra, như muốn hủy Dược phường Vương thị, đánh sập vài bức tường.

Vương Hoành Thịnh vội vàng né tránh loạn thạch bắn tới, sợ đến oa oa gọi bậy, không ngừng kêu gào bọn hộ vệ tiến lên xử lý bọn họ, "Lên a! Xử lý bọn họ!"

Lúc bọn hộ vệ định xông lên bắt ba người, đột nhiên một âm thanh trong trẻo truyền đến, "Là ai náo loạn ở đây?!"

Trong phòng loạn thành một đoàn, tiếng ầm ầm không dứt bên tai, nhưng cố tình âm thanh trong trẻo này đặc biệt rõ ràng, phảng phất người nọ đang nói ngay bên tai bọn họ.

Là cao thủ Thông Mạch Cảnh!

Hắn hình như cực kỳ chán ghét động tĩnh bọn họ đánh nhau, mọi người không hẹn mà đều dừng lại động tác, không dám lỗ mãng.

Nhưng cao nhân Thông Mạch Cảnh sao lại xuất hiện ở đây? Hắn là địch hay bạn? Tới có mục đích gì?

Chỉ thấy một người chậm rãi đi đến, niên kỷ cực nhỏ, thoạt nhìn nhiều nhất hai mươi tuổi, trên người mặc trường bào nguyệt bạch, bên hông cột đai lưng ngân tuyến hoa văn hình mây, tóc dài đen nhánh như mực rũ trên vai, hai con ngươi thâm thúy không gợn sóng, hình dáng góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn đĩnh lãnh ngạo, quanh thân tản mát ra khí tức lạnh lẽo người sống chớ gần. Phía sau hắn đi theo hai tên thanh y, là y phục của chấp sự Tứ Phương Tông, nhắm mắt theo sau người này.

Vương Hoành Thịnh tuy cũng không nhận thức người này, nhưng thấy theo sau hắn là hai đệ tử chấp sự Tứ Phương Tông, hơn nữa trên người mặc trường bào nguyệt bạch, liền biết hắn nhất định là đệ tử thân truyền của trưởng lão tông môn. Tứ Phương Tông môn quy sâm nghiêm, ăn mặc của đệ tử đều có quy củ, áo bào trắng chỉ có chưởng môn cùng trưởng lão của các phong được mặc, ngay sau là màu nguyệt bạch, chỉ thân truyền đệ tử của chưởng môn cùng trưởng lão mới có thể mặc, nội môn đệ tử là thanh y, thủ tịch đệ tử ngoại môn thì mặc áo bào màu than chì, tầng chót hoặc người mới nhập tông môn thì mặc áo bào màu xám.

Thật sự thất sách!

Lại để mấy tên này đụng phải vận cứt chó, trước mắt đừng nói gϊếŧ người diệt khẩu, ông ta còn không dậy nổi khí thế . Vương gia tuy là đại gia tộc số một số hai tại Thanh Sơn Thành, nhưng không thể bì kịp Tứ Phương Tông. Theo quy củ Tứ Phương Tông, tất cả giao dịch trong phường thị nhất định phải thành tín công chính, nếu giở thủ đoạn gian trá hoặc ỷ thế hiếp người, đều sẽ bị nghiêm trị!

Xem ra việc cấp bách hiện tại là nghĩ biện pháp thoát tội, tránh Tứ Phương Tông bắt được nhược điểm!

Vương Hoành Thịnh lập tức tròng mắt loạn chuyển, bắt đầu suy nghĩ biện pháp khả thi.

Mà lúc này Từ Chân cũng đang cẩn thận quan sát người tới, đánh giá y phục cùng hoa văn hình mây trên đai lưng mà kết luận bọn họ hẳn là người của Tứ Phương Tông, vừa nãy bọn hắn cố ý công kích mặt đất với vách tường, chính là muốn tạo ra động tĩnh, khiến chấp sự Tứ Phương Tông phụ trách tuần tra bên ngoài phát hiện dị thường. Sự tình quả nhiên như bọn họ nghĩ, người Tứ Phương Tông thật sự đến, hơn nữa dường như còn là đệ tử thân truyền.

Thân phận đệ tử thân truyền của Tứ Phương Tông không thấp, sư phụ bọn họ là trưởng lão có địa vị tôn kính trong tông môn thậm chí có thể là chưởng môn, hành tẩu bên ngoài chính là đại biểu thể diện của sư phụ. Thường nói, đánh chó phải nhìn mặt chủ, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, trong phường thị này, người nào dám không cho đệ tử thân truyền của Tứ Phương Tông mặt mũi. Huống chi người trẻ tuổi trước mắt còn là cao thủ Thông Mạch Cảnh, dù không có thân phận đệ tử thân truyền, cũng không ai dám đắc tội hắn.

"Phát sinh chuyện gì?" Âm thanh đạm mạc trong trẻo của thanh niên lại vang lên.

"Là. . . là bọn họ gây sự trong Dược phường của lão phu!" Vương Hoành Thịnh quyết định ác nhân cáo trạng trước, hi vọng thanh niên thoạt nhìn không có lịch duyệt này hiểu đối nhân xử thế, cho Vương gia bọn họ chút mặt mũi.

Đôi mắt thanh niên lạnh lùng nhìn Từ Chân cùng phụ tử Trình thị, thanh âm đạm mạc hỏi, "Sao các ngươi lại gây sự ở đây?"

"Đại nhân minh giám a! Nhi tử ta trọng thương sinh tử chưa rõ, ta cố ý mang Linh Thực cấp ba tới cửa cầu Vương Hoành Thịnh hỗ trợ luyện dược, nào biết nhờ vả nhầm người, Vương Hoành Thịnh giả ý đáp ứng luyện dược, kì thực ý đồ tham ô Linh Thực! Mong đại nhân minh xét!" Trình Văn Đào thấy thế vội vàng ôm quyền hành lễ, sau đó nhanh chóng giải thích.

"Sao ngươi biết ông ta tư tàng Linh Thực?" Thanh niên dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Trình Văn Đào, như đang phán đoán xem ông có nói dối không.

"Là nhi tử ta cảm giác được! Nhi tử ta thức tỉnh thiên phú Hồn Lực!" Trình Văn Đào trong giọng nói tràn đầy tự hào.

Nghe vậy, thanh niên đặt tầm mắt lên người Trình Dịch Phạn, có thể cảm ứng được Linh Thực cấp ba, cần Hồn Lực rất mạnh, đứa bé này tuổi nhỏ vậy, đã có thiên phú Hồn Lực cường hãn, nếu lời người này nói là thật, vậy thì một thời gian sau, cậu nhất định sẽ trở thành châu báu.

"Tiểu hài tử, ngươi thật sự cảm ứng được Linh Thực?" Nhưng mà hắn đợi hồi lâu không thấy đứa trẻ đáp lại, lập tức không kiên nhẫn nhíu mày.

Trình Dịch Phạn từ khi thanh niên xuất hiện vẫn luôn ngơ ngác nhìn hắn, vì người này quá mức anh tuấn, quả thực chính là cấp bậc nam thần, khiến tiểu xử nam như cậu xuân tâm nhộn nhạo. Khi hắn chuyển ánh mắt lên người cậu, khiến tim cậu đập như nổi trống, đại não sung huyết hoàn toàn phản ứng không kịp, thẳng đến thanh niên mất kiên nhẫn nhíu mày, cậu mới phảng phất vừa tỉnh mộng gật đầu thật mạnh.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của tiểu hài ửng hồng, chút mất kiên nhẫn trong lòng thanh niên ngược lại giảm bớt mấy phần, nghĩ dù sao chỉ là tiểu hài tử, đối mặt với người lạ có chút ngượng ngùng là bình thường.

"Các vị từng rời khỏi nơi này chưa?" Lúc này cửa dược thất chưa đóng hoàn toàn, thanh niên liếc mắt liền thấy Dược Đỉnh bắt mắt kia, xác nhận vị trí của dược thất.

"Bởi vì cấp thiết lấy dược về cứu mạng, chúng ta chưa từng rời khỏi nơi này nửa bước." Từ Chân nhanh chóng trả lời.

Thanh niên gật đầu, sau đó nói với Trình Dịch Phạn, "Nếu vậy, ngươi hãy chỉ ra vị trí chuẩn xác của Linh Thực."

"Đại nhân làm vậy sao được?! Trong dược thất của lão phu có rất nhiều loại Linh dược trân quý cùng phương thuốc! Sao có thể để người tùy ý ra vào!" Vương Hoành Thịnh dưới tình thế cấp bách vội vàng quát, đồng thời nội tâm vô cùng hối hận, ông ta không nghĩ kế hoạch tốt đẹp của mình đều bị đứa trẻ này hủy hoại, sớm biết tiểu hài này có thiên phú Hồn Lực, ông ta nên giấu Ngưng Thần Hoa trong nạp giới!

"Ta lấy danh dự Tứ Phương Tông thề, tuyệt không động đến linh dược cùng phương thuốc của ngươi, nếu có tổn thất Tứ Phương Tông ta sẽ gánh chịu!" Thanh niên thấy Vương Hoành Thịnh ra sức khước từ liền mất kiên nhẫn, dứt khoát dùng danh tiếng của tông môn.

Quả nhiên thấy thanh niên đã nói đến mức này, Vương Hoành Thịnh không dám nhiều lời nữa, chỉ đành hậm hực lui sang một bên.

Trình Dịch Phạn có lòng muốn biểu hiện trước mặt nam thần, bỏ thịt thú luôn cầm trong tay vào ngực phụ thân, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực tiến lên đẩy cửa dược thất, thẳng tắp đi đến một góc bày biện vài cái bình, sau đó chỉ vào một cái bình trong số đó nói, "Ở ngay trong này, ba cây Ngưng Thần Hoa, năm cây Khô Diệp Thảo."

。。。

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio