Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong thôn có một bán thú nhân tên Nông Lịch, năm nay đã gần một trăm năm mươi mấy tuổi, không có bạn lữ, cha mẹ đều ở bên ngoài thôn. Hắn lúc trước cũng là ở bên ngoài thôn sinh sống, không biết vì chuyện gì mà cha mẹ hắn đuổi về trong thôn. Mỗi tháng hán đều có cha mẹ gửi sinh hoạt phí đến, không lo ăn không lo mặc, cả ngày lang thang không có chuyện gì làm, thích tìm vài bán thú nhân đến uống rượu cùng, uống rượu xong thì tìm cớ ôm người ta, sờ sờ bộ ngực dày, dâm tà nhìn thèm nhỏ dãi cơ bắp của bán thú nhân khác.
Bán thú nhân trong thôn nhìn thấy hắn phần lớn đều trốn rất xa, ngoại trừ mấy lão hán độc thân còn chịu nói chuyện uống rượu với hắn. Nhưng Nông Lịch dù sao cũng mới hơn một trăm tuổi chứ mấy, còn cả quãng đường dài sau này, làm sao có thể chịu ở cùng với mấy lão già sắp gần đất xa trời vậy chứ.
Gần đây mục tiêu hắn nhắm tới là Từ tướng quân trong thôn! Đương nhiên, hắn vẫn tự hiểu được mình là loại thấp kém hơn người ta, hắn cũng không tính toán cùng Từ tướng quân có cái gì gọi là một đôi một cặp ở cùng nhau đến cuối đời, dù sao hai cái bán thú nhân ở cùng nhau sẽ không bền, bởi vì sẽ không thể có con. Vì thế hắn chỉ là muốn cùng Từ tướng quân xuân phong mưa móc một lần, hoặc là có thể ăn đậu hũ Từ tướng quân một chút thôi cũng được a!
Nhìn bộ dáng Từ tướng quân uống rượu thật khí phách biết bao, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, thần sắc cương nghị, Nông Lịch tưởng tượng được hắn có thể sờ sờ người thật được một phen thì trong người đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Lúc Văn Quý xây sửa phòng ở, Nông Lịch phi thường nhiệt tình đi hỗ trợ, nghe thấy những bán thú nhân khác kể nhau nghe, nói Từ tướng quân lúc uống rượu có bao nhiêu bưu hãn, Nông Lịch đều ngồi một bên nghe, si ngốc mơ màng nhìn chằm chằm Từ tướng quân bên kia. Chỉ hận Từ tướng quân thật có mắt không tròng, cư nhiên coi trọng cái Văn Quý gầy guộc, ốm nhách kia!
Nông Lịch thấy Văn Quý bận rộn đủ thứ chuyện, chạy tới chạy lui, không hề quản Từ tướng quân quá nghiêm, hắn vội chạy đến bên người Từ Lang xun xoe. Cười như tên trộm được của, ra sức ca tụng nói lời hay về Từ Lang, “Từ tướng quân, tôi hôm qua cũng muốn tìm anh uống rượu, nhưng tiếc quá, Văn Quý không mời tôi đến. Hôm nay tôi biết Văn Quý sẽ sửa phòng, chắc chắn cần người phụ giúp một tay, cho nên tôi gì chứ chỉ có thể lực là cực kì khỏe thôi, vậy nên tôi mới đến giúp đây. Từ tướng quân, anh xem chúng ta có phải hay không cũng tìm chút thời gian lại uống một chén?”
Nông Lịch cảm thấy lời này của mình thật sự quá tài tình. Đầu tiên là nói Văn Quý không mời hắn, tức là Văn Quý không thèm để hắn vào mắt, xem thường hắn, tiếp theo nói tuy Văn Quý không mời hắn đến dùng cơm, nhưng mà hắn biết Văn Quý xây phòng ở vẫn đến hỗ trợ, thể hiện là hắn có bao nhiêu khoan hồng độ lượng, chậc chậc, cho nên, Từ tướng quân theo lý không được từ chối lời mời rượu của hắn nha.
Từ Lang nhíu nhíu mày, trong lòng rất không thoải mái, trực tiếp không để ý đến cái người từ đâu chui ra này. Mắt thấy bên kia vừa xẻ gỗ xong, chuẩn bị vào trong nhà, nhưng đầu gỗ quá lớn và dài, vài người đến đỡ nhưng vẫn không nhấc lên được hết, đứng tập trung ở cửa chính, không vào được, cũng không ra được, Từ Lang liền đi qua hỗ trợ, khoát tay ôm lấy giữa khúc gỗ, nhấc chân bước đi vào.
Nông Lịch hai mắt trừng to, ánh mắt cổ quái tập trung lên cơ bắp trên cánh tay Từ Lang, tuy không nhiều nhưng phi thường mạnh, Từ tướn quân vì cái gì muốn đi theo Văn Quý chứ? Thực sự quá lãng phí…
Lãng phí tài nguyên chính là một chuyện cực kì đáng xấu hổ, cho nên, Văn Quý ngươi nên hào phóng nhường cho ta một lần đi.
Văn đốc công nói nhà của Văn Quý đã rất cũ rồi, cùng lắm chỉ có thể ở được thêm mười mấy năm, phần lớn đều phải đập bỏ sửa chữa xây lại hết, nếu không làm thì sau này lại phải sửa thêm một lần nữa, vì thế cứ hoàn thành cho xong hết việc một lần cho đỡ tốn công.
Văn Quý dĩ nhiên hiểu đạo lý này, nhưng tiền cũng thế mà chi quá mức dự toán a! Văn Quý đã chia ra một phần tiền để đó chuẩn bị mua lễ phục kết hôn cho hắn và Từ Lang, hiện tại đã dùng luôn để xây sửa nhà ở, vì thế Văn Quý lại phải bắt đầu lao vào tiếp tục kiếm tiền.
Rất nhanh đã đến cuối tháng, lúc này Lưu Tam thúc nói cho Văn Quý biết, tiền từ việc bán lưỡi cày đã về đủ, gọi Văn Quý sang để kiểm tra sổ sách, thuận tiện lấy luôn tiền hoa hồng và cả tiền lì xì.
Văn Quý vui vẻ rạo rực rời đi. Mấy ngày nay Văn Hổ thay răng, có vài cái răng chỉ mới lung lay không chịu rụng, cuối cùng khiến cho lợi nướu sưng to lên, Hạ Hoa dẫn thằng bé đến nha sĩ. Văn Khoan thì nói trong nhà có việc, hình như là chồng của hắn đã trở lại, hắn phải đi chuẩn bị chút, cho nên cũng không tiếp tục đến nhà Văn Quý hỗ trợ được.
Vì thế, cuối cùng Từ Lang cũng không đi theo Văn Quý đến nhà Lưu Tam thúc, ở nhà nhìn xem có cái gì hỗ trợ được không, hoặc là người khác cần gì thì Từ Lang nhờ người đến tìm, chủ không ở nhà thì người sẽ làm không tốt.
Từ Lang tuy rằng rất muốn cùng đi với Văn Quý, nhưng hắn cũng biết chuyện xây tân phòng rất quan trọng, cho nên chỉ có thể nén lại, chính mình ở lại trông coi mọi chuyện.
Lưu Tam thúc nhìn thấy tiền lời tháng này, trong lòng nhộn nhạo, tươi cười yêu diễmlàm người khác muốn đui mù luôn. Văn Quý không chút khách khí phỉ nhổ, “Đừng có cười làm gì, bán thú nhân ở trên đường lớn kìa, muốn trêu hoa ghẹo nguyệt thì thỉnh ra ven đường kia kìa, giống hoa dại đấy, đứng ở đó giúp con một cái.”
Lưu Tam thúc hừ một tiếng, “Ta mà là hoa dại ven đường hả? Ta vừa nhìn ai cũng thấy chính là bá vương hoa yêu diễm!” (Cái bá vương hoa này ta tra gg nó ra cả một họ hoa bá vương luôn Σ( ° △ °|||) Nên thôi ta giữ nguyên luôn nhé)
Văn Quý cười nhạo, không để ý tới cái người đang tự kỷ ngạo kiều kia, tiến đến chỗ máy tính xem qua sổ sách, không khỏi giật mình. Hắn biết lưỡi cày có thể kiếm được rất nhiều được, nhưng không ngờ lại có thể thu về được nhiều tiền như vậy a. Tuy rằng hắn chỉ nhận ba phần lợi nhuận, nhưng nhìn một đống số lẻ phía sau kia, hắn có thể khẳng định, hôn lễ hắn nhất định sẽ cực kì xa hoa!
Lưu Tam thúc nhếch miệng, bắt chéo chân, ngạo kiều lắc lắc người, nâng cằm liếc mắt nhìn Văn Quý: “Thế nào? Có thấy không, đây chính là mị lực của bá vương hoa đấy!”
Tay sờ sờ cằm, cười mị mắt: “Lúc ngươi kết hôn ta tặng ngươi một bao lì xì lớn nè, hai ngươi có con thì ta tặng hai bao, có cháu thì tặng luôn ba cái…”
Văn Quý càng nghe mặt càng đen, chặn lời cái người này lại: “Đem tiền hoa hồng giao cho con nhanh, còn nói nữa thì con trù cho về sau không tìm thấy bán thú nhân bây giờ.”
Lưu Tam thúc tức giận nhào tới đạp Văn Quý một cước, đuổi người ra khỏi cửa vẫn khôn quên kêu Văn Quý mang mứt trái cây với rượu mận đến hiếu kích hắn. Hắn phát hiện, ăn mứt trái cây với rượu mận nhà tên nhóc Văn Quý, làn da hắn tốt hơn nhiều lắm, nhẵn nhụi mịn màng hơn nhiều a.
Không khỏi trầm tư, hình như làn da Từ tướng cũng mịn màng hơn nha, không lẽ vì vậy thằng nhóc Văn Quý mới làm mứt trái cây hả ta?
Văn Quý chỉ cần nghĩ đến con số trong tài khoản hắn hiện tại đã hứng thú đến nhiệt huyết sôi trào, bây giờ hắn chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà ôm lấy Từ Lang gặm cắn vài cái chia sẻ sự phấn khởi này của hắn cho Từ Lang biết. Hắn muốn thiết kế cho Từ Lang một lễ phục thật hoa lệ xinh đẹp a, ân, không biết Từ Lang thích quần hơn hay là váy hơn nhỉ…
Tưởng tượng Từ Lang khoác lên mình bộ sườn xám với giày gót cao, chỉ cần bước đi là hai cặp chân trắng nõn thon dài như ẩn như hiện a, mới nghĩ tới đây mũi Văn Quý nóng lên rồi, má ơi, thật là tiểu yêu tinh mê hoặc người mà!
Nhưng niềm vui này của Văn Quý không duy trì được bao lâu, bởi vì hắn vừa về đến nhà đã nhìn thấy một tên bán thú nhân thô kệch đang ăn đậu hũ của Từ Lang!
Cái bán thú nhân tên Nông Lịch kia đang nửa quỳ gấp rút chà lau ống quần Từ Lang. Từ Lang nhíu mày giật chân bỏ đi, Nông Lịch liền nhào tới ôm hai chân Từ Lang kinh hoàng kêu lên: “Từ tướng quân, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu, tôi chỉ là thấy anh lúc nãy khiên cây gỗ kia nặng quá cho nên sẽ rất mệt, nên tôi mới bưng trà cho anh uống, tôi lại không cẩn thận làm đổ trà lên người anh a, tôi thực sự không phải cố ý đâu, anh đừng trách tôi mà a! Tôi giúp anh giặt cho, mau cởi ra.” Nói xong liến muốn lấy cớ sờ loạn trên ngực Từ Lang, một bên thì lớn tiếng giải thích.
Từ Lang sát ý chợt lóe, chuẩn bị phát năng lượng đánh văng tên không biết liêm sỉ này để cho tên này không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng đi. Nhưng lúc này Văn Quý rất nhanh vọt tới, ngay tại thời điểm Nông Lịch thiếu chút nữa đã đụng tới Từ Lang thì Văn Quý đã kiềm trụ được tay Nông Lịch, siết chặt dùng lực bẻ ngược ra sau, Nông Lịch thét thảm một tiếng, quỳ rạp dưới đất.
(Có thể search gg các đòn tự vệ bẻ khóa tay)
Người chung quanh nghe thấy tiếng kêu, cho rằng đã xảy ra chuyện gì vì thế đều vội vàng chạy tới.
Chỉ thấy Văn Quý quật ngã được Nông Lịch cường hãn, sức mạnh kinh khủng như thế làm cho các bán thú nhân khác sợ tới mức không dám đến gần. Nông Lịch kêu lớn thảm thiết khiến cho mọi người chùn bước không dám tiến tới, lại nhìn sang Văn Quý thân thể gầy yếu đứng đó, trong lòng ai nấy càng thêm vài phần quái dị cùng sợ hãi.
Nông Lịch lớn tiếng mắng: “Ông nội nó, Văn Quý ngươi làm gì! Lão tử muốn kiện ngươi ra tòa án quốc tế tội cố ý đả thương người!”
Văn Quý tức giận mãnh liệt, chỉ là một tên lưu manh vô công rỗi nghề mà cũng dám khi dễ đến trên đầu của hắn, dám ra tay động đến vợ hắn!
Một cước hung hăng dẫm trên ngực Nông Lịch, đem năng lượng trong cơ thể vận toàn bộ xuống một cước này, tăng thêm khí lực như muốn nghiền nát người bên dưới chân. Nông Lịch mặt đỏ lên, muốn nói cũng không nói ra tiếng. Văn Quý trào phúng: “Muốn khi dễ ta vì ra là một cái gầy yếu á thú nhân? Cũng phải tự nhìn lại mình xem bản thân có năng lực đó không, dám vọng tưởng người của ta…”
Nói xong Văn Quý lại tăng thêm vài phần lực, Nông Lịch gần như muốn tắt thở.
Người khác sợ gặp chuyện không may, vội vàng chạy tới khuyên Văn Quý. Văn Quý một cước đem người đá văng, kéo Từ Lang vào nhà, lưu lại một nhóm người hai mặt nhìn nhau. Có mấy bán thú nhân thấy Nông Lịch mặt đã không còn chút máu, vội vàng đưa đi bệnh viện.
Những người còn lại thì đều bùng nổ: “Má ơi, đó là Văn Quý?! So với bán thú nhân còn muốn mạnh hơn! Đánh một bán thú nhân trẻ tuổi khí lực cường tráng thành như vậy luôn!”
Sức mạnh của Nông Lịch cũng không phải là thấp, trong thôn thậm chí còn có không ít bán thú nhân đánh không lại hắn, cũng vì thế mà người ta nhìn thấy hắn đều chọn trốn thật xa, chứ không phải nhào đầu vào đánh một trận là thế. Nông Lịch tính tình lưu manh ai mà không biết a, nhưng không nghĩ tới hắn dám đánh chủ ý tới người Từ tướng quân, chưa hết, còn tưởng hắn sẽ bị Từ tướng quân giáo huấn cho một trận, không ngờ cuối cùng lại bị Văn Quý đánh gần mất luôn cái mạng…
Ánh mắt mọi người nhìn Văn Quý lúc này hoàn toàn thay đổi hẳn, dù sao thế giới này coi trọng nhất là năng lực thực chiến, á thú nhân thể chất loại A đi chăng nữa cũng phải dựa vào bán thú nhân mà sống, nhưng á thú nhân có thể lực còn lợi hại hơn so với bán thú nhân thì đây lại là một chuyện khác. Từ đây sẽ không ai còn dám nói bậy, nói lung tung gì Văn Quý nữa.
Trẻ tuổi, có tiền lại có thể lực mạnh, chân chính khiến mọi người đều bái phục. Văn lão thái gia khi biết chuyện này, thì cười ha ha sảng khoái, “Thằng nhóc này quả nhiên không tồi!”
Văn Quý mạnh mẽ đóng sầm cửa, chặn đứng đám đông sôi nổi nhốn nháo bên ngoài, giữ chặt người Từ Lang áp môi lên hung hăng hôn, hoàn toàn không có chút kỹ xảo thành thục nào, giống như dã thú hung hăng đánh dấu.
Không bao lâu trong khoang miệng hai người đều nếm được vị máu tươi, Văn Quý mới dần dần tỉnh táo lại.
Cho tới nay hình tượng của hắn luôn là yếu đuối, đến mức có người muốn động tay với lão bà của hắn rồi đúng không? Hắn lần này làm thế ngoài để trừng phạt tên kia, còn là để cảnh cáo, để cho mọi người đều biết được hắn không phải là người dễ chọc.
Văn Quý lạnh lùng mỉm cười, cho dù là tòa án quốc tế ra mặt, thì hắn cũng không sợ!
Từ Lang đột nhiên ôm cổ Văn Quý cười rộ lên. Văn Quý trước nay đều ôn nhu dịu dàng, đây là lần đầu tiên khí phách như thế, cũng bởi vì hắn a. Từ Lang từ tận đáy lòng thật sự rất cao hứng. Văn Quý dùng hành động này giống như là lời nói chân thật nhất, nói cho hắn biết Văn Quý cũng rất thích hắn! Hơn nữa là cực kì cực kì thích, thích đến không thể che dấu cảm nhận tức giận của mình trước người khác, Từ Lang sao không thể không vui được chứ?
Văn Quý giận dữ, mặt muốn nhăn thành một nhúm, “Em cười cái gì?” Vừa ôm hôn xong, người yêu không cảm động thì thôi, lại còn cười to như thế, chỉ cần là con người, đặt trong hoàn cảnh thế này thì đều sẽ tức giận được không, đó là còn chưa nói, Từ Lang ban nãy thiếu chút nữa bị ăn đậu hũ, cười cái gì mà cười chứ!
Từ Lang dụi đầu vào cổ Văn Quý, cái này đâu có nói cho Văn Quý biết được chứ, cho nên rất thông minh nói sang chuyện khác, hỏi ra tiếng lòng chân thật nhất của hắn: “Văn Quý, anh cũng thích em, có đúng không? Em chỉ biết anh nhất định là thích em!”
Văn Quý ngạc nhiên, Từ Lang như thế nào sẽ cho rằng hắn không thích Từ Lang? Thật hận không thể dùng sức nhéo nhéo tên nhóc này một phen, thiếu chút nữa lại bạo phát lửa giận, nghiến răn nghiến lợi nói: “Ai nói tôi không thích em? Tôi không thích thì tôi muốn kết hôn với em làm gì, rồi lại cùng em thân mật làm gì? Chẳng lẽ những chuyện đó thì cứ gặp ai cũng cùng làm được hay sao?”
Văn Quý trên tay nổi gân xanh, bắt lấy cánh mông của Từ Lang, tay dùng sức, phỏng chừng mông bị nhéo đến xanh tím hết.
Đột nhiên Văn Quý nhớ ra, hắn hình như vẫn còn chưa tỏ tình với Từ Lang! Văn Quý đột nhiên ngượng ngùng, hắn cứ nghĩ biểu hiện bình thường của hắn đã rất rõ ràng, không nghĩ tới Từ Lang vẫn còn tồn tại mối bất an này trong lòng, lo sợ người mình thích lại không thích mình.Nghĩ đến cảnh Từ Lang tối đến không ngủ được, trong lòng chôn một cái gút thắt, mình toàn tâm toàn ý với người ta, không biết người ta có thích mình hay không, Văn Quý nghĩ đến đây thực đau lòng.
Ôm Từ Lang vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Từ Lang, thở dài, “Đứa ngốc, tôi thích em, cho nên muốn dính cùng em cả đời.”
Từ Lang trong ánh mắt như có ngọn đuốc thắp sắng rực rỡ đôi mắt đen nhánh của hắn, giống như trong phút chốc có thể thiêu đốt linh hồn của cả hắn và Văn Quý vậy. Từ Lang nhếch miệng, không tiếng động cười rộ lên, cũng lớn tiếng nói rằng: “Văn Quý, em cũng thích anh, muốn cùng anh dính nhau cả đời!”
Lời thề này vừa phát ra, Văn Quý cảm thấy bọn họ thật sự sẽ cùng một chỗ với nhau vĩnh viễn, cho đến khi trời đất hoang tàn, bọn họ mới chia ly.
( Nguyên văn là thiên hoang địa lão – 天荒地老 : trời đất hoang tàn )